Thỉnh thoảng, Cảm nhận được một chút gì đó, rất mơ hồ... Một cái gì đó đang lớn dần lên, nhưng lại hết sức mỏng manh.Ta nửa muốn ôm lấy, nửa muốn buông xuôi vì chẳng thể nào biết được người đang nghĩ gì.Trái tim ta, lại loạn một nhịp rồi.
Ngày mới, nắng lên. Tâm trạng hôm nay khá tốt. Vĩnh Khoa khẽ vươn vai bước
xuống giường, thoáng nghĩ rằng hôm nay mình dậy sớm, cậu sải chân bước
vào nhà vệ sinh.
Nhất định hôm nay cậu dạy sớm hơn ai kia vì cậu đã tính thời gian hết rồi.
Không thể nào kéo dài tình trạng cho vào bụng những món ăn được “biến
hóa” lại nhờ tài năng của ai kia vào mỗi sớm được.
Lần cảnh cáo Mai, Vĩnh Khoa đã dùng gương mặt sát khí đằng đằng để đe dọa khiến cô nàng run bần bật, chẳng dám ho he gì.
Nhưng… ngay hôm sau, các món ăn lại được “chế biến hóa” một lần nữa. Chẳng
biết cô nàng này sợ chủ nhà hay sợ con sóc ngỗ nghịch kia nữa.
Sáng hôm nay, Vĩnh Khoa đã cố gắng hé mắt thật sớm để không phải cho vào
bụng những món “chết người” kia. Nhưng… cậu nào biết có người đã nhanh
chân hơn cậu… vào đêm.
Bước xuống nhà, đáp lại nụ cười của Mai là chất giọng cao ngạo lạnh tanh của Vĩnh Khoa, nói mà mắt chỉ chăm chăm vào chiếc bàn ăn với mùi thơm phưng phức xộc vào mũi :
_ Hôm nay… thức ăn có vấn đề gì không?
_ Dạ, không thưa cậu chủ. – Ngưng lại một hồi lâu, Mai e dè nhắc nhở khéo – Cậu chủ, tôi đã rót sẵn nước vào ly rồi nhé. Ly nước lọc trên bàn ấy. Chúc cậu buổi sáng ngon miệng.
Lời “ám chỉ” không có hiệu lực tới ai kia, cậu vẫn dửng dưng tiến tới bàn
ăn. Đặt mình ngồi xuống chiếc ghế nhỏ, Vĩnh Khoa nheo mắt nhìn các món
ăn rồi dè dặt thử từng món….
_ …
Tuyệt vời. Hôm nay cậu đã nhanh chân hơn nên món ăn chẳng bị làm sao cả. Nhâm nhi bữa sáng ngon lành, chợt, Vĩnh Khoa đưa tay nhấc ly nước lên và nốc một hơi. Đứng ở góc bếp, Mai chẳng dám nghĩ đến sắp xảy ra nữa, gương
mặt cô nàng lộ rõ nét lo sợ.
Phụt…
_ Khụ.. khụ.. khụ..
Vĩnh Khoa chau mày, cậu phun hết thứ nước khó uống ra ngoài, mặt nhăn nhó hằn tia giận dữ, gắt :
_ Cho tôi uống nước biển à?
Vẫn luồng khí lạnh tanh, Vĩnh Khoa hằng hộc thảy vào không trung những âm thanh rợn người :
_ Sao lại dám cho muối vào nước của tôi?
Đáng ra cậu định hỏi “Sao lại dám cho con sóc phá phách ấy vào nhà?” nhưng
không, nếu hỏi vậy, thì chuyện cậu phát hiện ra Thiên Di về nước sẽ bị
lộ mất.
_ Dạ… tôi.. tôi.. nhìn nhầm. – Mai cố bịa ra một lý do nào đó để nói.
_ Nhìn nhầm? – Gương mặt phẫn nộ.
_ À, tôi nhìn nhầm… muối với đường.
_ Vậy.. định cho đường vào chứ không phải muối à? – Ánh nhìn tức giận.
_ Hello, chào buổi sáng.
Vừa lúc đó, Vĩnh Kỳ từ trên lầu bước xuống với gương mặt sáng bừng, chắc do đêm qua ngon giấc. Ung dung tiến tới bàn ăn một cách ngạo nghễ, cũng
nhờ sự xuất hiện của chàng ta mà cuộc trò chuyện có tính chất chiến
tranh sớm kết thúc khi vừa mới mở màn. Mai thầm cám ơn cậu chủ thứ 2 vì
đã xuất hiện kịp thời.
Để vơi đi cơn giận, Vĩnh Khoa thản nhiên “tìm” thêm “đồng minh” cho món
nước “ngon lành”. Cười nhẹ nhìn Vĩnh Kỳ, cậu nhẹ nhàng phả ra khí lạnh
sắc bén :
_ Nước này. Ăn xong rồi uống.
Chẳng hề nghi ngờ, Vĩnh Kỳ “cứ ngỡ” hôm nay Vĩnh Khoa dùng nhầm thuốc nên mới “tốt đột xuất” với mình. Cười đáp, Vĩnh Kỳ chẳng do dự cầm ly nước lọc
lên và uống… ừng ực kèm theo câu nói :
_ Uống trước rồi ăn…
Phụt…
_ Ặc, khụ… khụ… khụ… nước gì mặn thế?
Câu nói vừa dứt thì nước cũng được phun ra, đưa tay quẹt ngang miệng để lau ít nước còn vương vãi, Vĩnh Kỳ chằm chằm săm soi Vĩnh Khoa :
_ Muốn giết người à? Cái này mà uống được hả?
_ I-ốt rất tốt cho trí não.
Buông một câu ngắn gọn, Vĩnh Khoa nhún vai rồi lấy cái áo khoác, tiến ra xe
với nụ cười nhếch môi. Bỏ lại gương mặt ngáo ộp của Vĩnh Kỳ.
Rất lâu sau, khi cái dáng kênh kiệu kia khuất dần sau lớp bụi mờ Vĩnh Kỳ
mới “thức tỉnh”, môi khẽ nhếch lên thốt ra một câu nói khó đỡ :
_ I-ốt tốt cho trí não? Vậy… có nên uống thứ nước này thường xuyên?
Cũng may, nhờ có Mai ngăn lại và dẹp ngay thứ nước “chết người” ấy, nếu
không chắc sẽ có người ôm bụng và than khóc quằng quại mất.
------
Chiếc BMW phóng nhanh ra sa lộ trong làn nắng sớm tinh khôi, đôi mày rậm khẽ
nhíu lại, thật sự không thể nào chịu nổi cái khả năng phá phách này…
Vĩnh Khoa phải túm đuôi con sóc ngỗ nghịch này mới được.
Nghĩ thế, chiếc BMW rã sang hướng khác, cậu quyết không đến công ty hoặc tổ chức, dành ngày hôm nay để “lật ngược ván bài”.
Xe chạy chậm dần rồi dừng hẳn trước cánh cổng trắng như tuyết. Căn nhà nhỏ mà Vĩnh Khoa đã từng đến. Cậu thừa biết… con sóc ấy đang ấy trong nhà
vì… hôm nay là chủ nhật. Chẳng phải trốn ở nhà là cách tuyệt vời nhất để tránh cậu hay sao?
Đang ngồi xem tivi thì chợt trong lòng Thiên Di dấy lên cảm giác bất an khó
tả. Đôi mắt to tròn khẽ lướt qua cánh cổng khi nghe tiếng xe dừng lại.
Bụp!
Cái remote rớt ngay xuống đất, gương mặt trắng bệch. Người đó không là Vĩnh Khoa thì là ai!
_ Á, chết rồi, chết rồi…
Chạy vội lên lầu rồi lại ngớ người, Thiên Di lại chạy vội xuống bếp, vì sóc con quên một điều.
Nắm lấy cánh tay mẹ và đưa mắt mình cha mình, giọng hốt hoảng :
_ Cha, mẹ, giúp con với, anh ta… anh ta tới kìa. Con trốn nhé. Đừng nói
là con về rồi. À, hay là… đừng mở cửa, mẹ nhé?! Đuổi anh ta về đi…
Khẽ cười xoa đầu đứa con gái tinh nghịch, ông Lâm nói nhẹ tênh :
_ Sao lại đuổi chồng con về được? Con lên phòng trốn đi, ta và mẹ con sẽ nói giúp. Không để tin tức con về nước bị lộ tẩy đâu.
Nghe lời Người, Thiên Di lon ton chạy lên phòng và đóng cửa cái rầm làm cái
nhà muốn rung chuyển theo. Chắc là do lỡ tay! >” _ Chào cha, mẹ vợ!
Dáng người anh tuấn xuất hiện kèm theo nụ cười ma quái trên môi làm hai
người kia xuýt đứng tim. Định thần lại, bà Lâm cười hiền hòa :
_ Khoa đến đấy à! Ngồi đó đi con, để ta lấy trà nhé!
_ Dạ – “Ngoan” đột xuất.
_ Hai người xem hoạt hình, ạ?
Biết ngay mà. Vĩnh Khoa đâu dễ gì mà “ngoan” đến vậy. Ánh nhìn tinh quái kèm theo nụ cười nhếch miệng như tường tận mọi chuyện. Làm thế nào mà hai
người trung niên này lại ngồi xem phim dành cho trẻ em cơ chứ! Chỉ có
con sóc ngỗ nghịch ấy mới mê thứ phim mà Vĩnh Khoa cho là dành cho trẻ
nít xem này.
Đặt tách trà xuống bàn, ông Lâm nói với giọng trầm trầm, mắt nhìn sang vợ mình :
_ À, cái này là do… con bé giúp việc ta mới thuê mở xem vì chán quá.
Nhưng ngay tức khắc, Vĩnh Khoa chặn nụ cười ấy một lần nữa bằng câu hỏi ma quái :
_ Nhà chưa dọn dẹp xong mà người giúp việc lại tự ý bật tivi xem?
_ À, ừm… bọn ta rất thoáng trong việc này. Ta xem con bé ấy như con mình vậy. Nó xem xong rồi sẽ dọn nhà, con bé ngoan lắm.
Cùng lúc ấy, từ trên thang lầu, một dáng người bé nhỏ bước xuống. Gương mặt
được che kín mít bằng khẩu trang và kính mát màu tối. Chiếc áo khoác to
tướng được khoác trên cơ thể bé nhỏ (mặc dù rất nóng), chiếc mũi lưỡi
trai đội trên mái đầu cụp xuống. Nhìn cứ như là tên trộm vặt ấy!
Cố nhấn giọng cho cái thanh âm trong trẻo kia bị chìm xuống, người trong bộ dạng “đáng sợ” ấy khẽ nói :
_ Thưa cha, mẹ… nuôi, con ra chợ mua đồ về nấu bữa trưa ạ!
Nét lạnh trên gương mặt ai kia thoáng bay mất, cuối đầu xuống, Vĩnh Khoa…
cố nén cười, cậu nhấp một ngụm trà nhỏ để kìm nén cảm xúc đang dân trào. Người con gái đang đứng đó chẳng phải cô vợ tinh nghịch của cậu sao.
Lúc này, Vĩnh Khoa đang đấu tranh tư tưởng mãnh liệt. Nửa muốn đến ôm chầm
lấy dáng người nhỏ bé ấy, nữa muốn ngồi im để giữ bí mật về những gì cậu đã biết.
_ Ừ, đi nhanh rồi về nhé. – bà Lâm khẽ quay sang Vĩnh Khoa, giải thích
cho “xu hướng thời trang” kia – Tội con bé, cảm từ hôm qua đến giờ.
_ Kìa con, thấy khách đến nhà sao không chào? – ông Lâm khẽ nhắc nhở, vì
đó là phép lịch sự tối thiểu. Nhưng, ai ngờ đâu, lời nhắc nhở ấy lại là
một “thảm họa”. Vĩnh Khoa và cả hai ông bà như muốn bật ngửa ra sau khi
nghe ai kia thực hiện theo lời nhắc nhở với một câu ngắn ngủn :
_ Chào khách!
-----
Chẳng ngờ mọi người lại phối hợp khá ăn ý với nhau đến thế, bước ra khỏi cánh cổng trắng như tuyết, Thiên Di tỏ vẻ đắc thắng, nhưng nàng ta chưa vội
tháo bỏ “phụ kiện” trên người vì còn đang ở trong “phạm vi nguy hiểm”.
Trong nhà, Vĩnh Khoa dùng chất giọng lạnh tanh của mình thảy vào bầu không khi một cách ngạo nghễ :
_ Mùi thức ăn thơm nhỉ?
Bất giác, bà Lâm quay người lại nhìn vào trong bếp. Đúng là mùi thức ăn thơm thật. Bà đã bỏ cả buổi sáng ra.. để… làm… mà…
Cả hai ông bà thoáng giật mình rồi tròn mắt nhìn nhau khi nhận ra ẩn ý
trong câu nói của Vĩnh Khoa. Biết mình đã chọn đúng “con bài”, Vĩnh Khoa hắng giọng nói tiếp :
_ Giờ thì xin phép cha, mẹ vợ con đi “hàn yêu”. Có người giúp việc nào
khi gặp khách đến nhà mà lên giọng “Chào khách” nhỉ!? Con người kia… cần được “dạy dỗ” nghiêm khắc hơn. Sẵn tiện cho con gởi nhờ chiếc xe, nhé!
Nhìn theo cái dáng anh tuấn, ông bà Lâm khẽ nhoẻn miệng cười. Trong tâm
tưởng của cả hai hiện lên vài chữ khiến cả hai cười tít : Vĩnh Khoa đúng là “chàng rể” tốt. ^^
-----
Đi một quảng khá xa nhà, Thiên Di quẹo ngay sang cái công viên gần đó, thả mình xuống chiếc ghế cạnh bên. Tháo chiếc kính mát màu tối ra để giải
thoát ánh nhìn cho đôi mắt to tròn, tia cười ma mãnh dần xuất hiện.
Nhớ đến một người đã giúp mình trong mấy ngày qua, nhờ người đó, tin tức về Vĩnh Khoa luôn được cập nhật thường xuyên qua tin nhắn, giờ giấc làm
việc của Vĩnh Khoa luôn luôn chính xác tuyệt đối. Nhờ thế mà sóc con mới “thuận buồm xuôi gió” ra khơi khởi chiến. Thiên Di cũng chẳng ngờ có
ngày cả hai lại thân nhau đột xuất đến vậy!
Tháo chiếc khẩu trang ra để cho hơi thở thỏa sức tung bay, cho làn không khí tinh sạch bay thẳng vào mũi. Hít lấy hít để. Lắp đầy khoang bụng.
Phía sau, có một dáng người đang tiến gần lại chiếc ghế đá mà không gây ra
một tiếng động nào, từng bước, từng bước lạnh ngắt chạm vào thảm cỏ ẩm
ướt….
Lướt nhanh trên phím điện thoại tìm số điện thoại của một người và nhấn nút call…
_ Chị nghe nè em! Mọi chuyện vẫn tốt chứ? – Đầu dây bên kia vang lên một chất giọng ngọt ngào.
_ Dạ, tốt lắm ạ. Nhưng hôm nay, chẳng hiểu sao anh ấy lại đến nhà em nữa. Cũng may là không sao. Giờ chắc anh ấy đang “tâm sự” với cha mẹ em, chị ạ!
Sóc con vừa nói vừa cười híp mắt, chẳng hề phát hiện rằng có người đang
đứng tần ngần sau lưng mình với gương mặt không mấy vui vẻ, luồng khí
lạnh tủa ra khắp nơi…
_ Hì, em tinh ranh thật. Tính cách em rất đáng yêu nên anh ấy yêu là
phải. Mà em nè, đừng hành hạ anh ấy quá nhé! Vật tùy thân của người ta
cũng đã trao cho em rồi còn gì! – Giọng nói pha chút vui mừng vang đều
đều trong điện thoại.
Chợt nhớ đến “báu vật”, Thiên Di khẽ nói và đưa tay sờ lên cổ mình sau mấy ngày chẳng dòm ngó đến sợi dây chuyền ấy :
_ Dạ, cũng nhờ sợi dây… chuyền….
Nhìn xuống cổ, Thiên Di tá hỏa khi không thấy sợi dây chuyền có đôi cánh bạc đâu nữa. Sóc con hốt hoảng nói vào điện thoại :
Cùng lúc đó, một sợi dây chuyền đang đung đưa trước mặt sóc con làm nó im bặt….
_ Sao thế em? Có chuyện gì à? – Chất giọng ngọt ngào lại tiếp tục vang lên trong điện thoại.
Ngẩng người nhìn sợi dây chuyền, Thiên Di không dám tin và cũng chẳng dám
nghĩ người nào đang ở phía sau mình nữa… Nếu là một người lạ thì tốt.
Trong lúc sóc con định đưa tay nhận lấy sợi dây chuyền thì ngay lập tức, sợi
dây chuyền chuyển động sang hướng khác. Một bàn tay từ phía sau giật lấy chiếc điện thoại đang cầm trên tay con sóc ngỗ nghịch, giọng nói lạnh
toát khó quên bỗng vang lên :
_ Bảo Châu, em giỏi nhỉ? Giấu anh tiếp tay cho con sóc siêu phá phách này!
Rụp..
Tít…tít….tít
Vĩnh Khoa chỉ nói một câu ngắn ngọn vào điện thoại rồi cúp máy một cách lạnh lùng.
Thiên Di sững người, đứng phắt dậy. Gương mặt trước mắt sao lại thân quen đến thế. Với cái cách nói chuyện này chắc chắn là Vĩnh Khoa rồi. Vĩnh Kỳ
dịu dàng hơn nhiều. Nhưng… nếu là Vĩnh Khoa… thì.. chết chắc rồi!
Đôi mắt to tròn chớp chớp, không thốt nên một lời nào.
Khóe miệng hình thành nụ cười ma quái, Vĩnh Khoa lại tiếp tục đung đưa sợi
chuyền trong tay rồi thảy chất giọng lạnh tanh của mình sang cho người
trước mặt :
_ Tìm cái này, đúng chứ?
_ …
_ Sao lại bày trò phá anh?
_ …
_ Về đây cũng không báo một tiếng.
_ …
_ Mới đi có vài hôm mà em trở thành con người khác hẳn, nhỉ?
_ …
Thời gian cứ trôi, nhẹ tênh.
Một chiếc lá khẽ rời cành và chạm đất, thật khẽ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT