Con người ta gặp nhau nhờ DUYÊN. Yêu nhau bởi NỢ và chia ly do PHẬN Nếu đã
là DUYÊN thì dù có xa cách thế nào cũng tìm đc đường gặp lại Nếu đã là
NỢ thì dù có trốn tránh tới đâu cũng không thoát được Và khi đã là PHẬN
thì đơn giản không thể chống lại...!!!
Giọt thời gian lắng đọng ngừng kêu vang, tiếng nhè nhẹ của gió vờn tấm rèm cửa dập dìu như múa.
Mái đầu khẽ cuối xuống, gương mặt tối sầm lại, vầng hào quang đen phủ lấy màu trắng tinh khôi nơi bệnh viện.
Nắm chặt tay lại đầy vẻ căm phẫn, dồn hết sức lực vào chân, Triết Minh nhẹ nhàng ngẫng đầu lên và…
RẦM!
Cánh cửa phòng bệnh được mở ra một cách bạo lực, khiến một vài bệnh nhân và y ta ngỡ ngàng nhìn xem.
Nhận được luồng sát khí, không ai dám liếc mắt nữa mà chỉ lẵng lặng lo phần công việc của mình để không chuốc họa vào thân.
Triết Minh giương mắt nhìn “bệnh nhân” như muốn giết người bằng ánh nhìn, cậu bước chậm rãi đến bên giường bệnh, và cũng chậm rãi nói :
_ Yêu nhau?
Vì đang mang thương tích trong mình nên Vĩnh Kỳ không thích đùa với lửa
nữa, cậu không muốn mình nằm suốt trong đây. Khóe môi hình thành một nụ
cười, Vĩnh Kỳ xua xua tay, liếc mắt sang chỗ khác :
_ À, đùa tí cho vui, cậu thấy không? Bầu không khí trong đây rất ngột
ngạt, tôi cần phải vui thì mới mau hồi phục. Còn nữa, tôi đang còn là
BỆNH NHÂN đấy.
Nhấn mạnh hai từ cần thiết, Vĩnh Kỳ cười ma mãnh, cậu muốn ám chỉ đến thái
độ bạo lực của ai đó khi đạp cánh cửa không thương tiếc và làm ồn trong
bệnh viện – một nơi cần sự yên lặng tuyệt đối – đồng thời, cậu muốn bảo
vệ cơ thể rạng ngời của mình khỏi Triết Minh khi nhìn thấy nét u ám trên mặt ai đó và nắm đấm lực lưỡng như muốn xông thẳng vào gương mặt tuyệt
đẹp của cậu.
Mái tóc rũ xuống nên không ai thấy nét mặt Triết Minh như thế nào. Căn phòng đắm chìm trong bể lặng.
Bách Nhật nhanh chân lượn sang chỗ Chính An đứng chung cho… đỡ buồn. Hai
chàng trai trẻ thoáng nhìn nhau rồi dõi mắt xem tiếp cảnh tượng trước
mặt.
Vĩnh Kỳ ngồi bất động, mắt vẫn không đối hoài tới Triết Minh, cậu đã cất
công phân trần mà sao người nghe vẫn im thin thít. Thật bực bội.
_ Yêu thì yêu.
Giọng trầm trầm của Triết Minh vang lên cùng lúc với mái đầu ngẩng lên, khóe
môi hếch lên, Triết Minh lại buông ra chất giọng làm người khác phải
rùng mình:
_ Anh yêu tôi, tôi cũng yêu anh. Vậy chúng ta sẽ yêu nhau, nhé!
Như có một quả tạ nặng mấy nghìn tấn rớt trúng đầu Vĩnh Kỳ, cậu giương mắt nhìn Triết Minh với gương mặt ngố ngệch.
Không ngờ đùa mà thành ….thật. Cái tên Triết Minh này đang tính giở trò gì đây.
Mở to mắt nhìn Triết Minh như vật thể lạ, Vĩnh Kỳ thầm nghĩ rồi khẽ chau mày.
Triết Minh đâu dễ gì tha cho kẻ “làm ô uế” danh dự mình, cậu sẽ dùng chiêu
“gậy ong đập lưng ong” cho Vĩnh Kỳ chừa thói ngang tàn. Diễn phải diễn
cho giống.
Ngồi xuống giường, Triết Minh đưa tay vuốt mái tóc Vĩnh Kỳ mà cậu nổi cả gai óc, phải cố lắm mới kiềm chế được. Giữ cho “tâm bình thản”, Triết Minh
dịu dàng thì thầm :
_ Xem kìa, mới vào đây có mấy hôm mà đã ốm thế này rồi. Thương quá.
Rùng mình một cái, Vĩnh Kỳ không tài nào cười nổi với cái hậu quả do mình gây ra.
Đột nhiên, Triết Minh nhích lại gần Vĩnh Kỳ, từ từ, ngày một gần, gần đến mức họ có thể nghe thấy hơi thở của nhau…
Họ chuẩn bị… hôn sao?
Cả Chính An và Bách Nhật đều tròn mắt, hai tròng mắt như muốn chui ra ngoài, miệng há to, hồi họp chờ đợi…
Cạch!
_ Cậu Vĩnh Kỳ, tới giờ tiêm…thuốc rồi.
Cô y tá bước vào cùng cái kệ lớn trên tay, mặt bỗng đỏ lên khi nhìn thấy
cảnh trước mặt. Tiêm thuốc cho bệnh nhân xong, cô khẽ bước ra, như nhớ
ra điều gì đó, cô y tá nói với lại :
_ Đây là bệnh viện, không được có những hành vi thân mật ấy. Thật xin lỗi vì tôi vào mà không gõ cửa.
------
_ Ha ha ha ha ha…. Ha ha ha ha…
Chính An và Bách Nhật ôm bụng cười sặc sụa khi cô y tá vừa bước ra. Cả hai
cười đến không kịp thở, cười trước nét mặt cực ngố của Vĩnh Kỳ và Triết
Minh.
_ IM NGAY. MUỐN TÔI TỐNG CỔ HAI NGƯỜI RA KHỎI ĐÂY KHÔNG?
Vĩnh Kỳ bực bội gắt lên, giọng nói tuy yếu nhưng đủ sức làm hai kẻ kia im
bặt. Nhưng đâu đó, vẫn còn những tiếng khúc khích reo vang.
Triết Minh đứng phắt dậy, mặt cậu trở nên khó coi, nghiến răng ken két như muốn xé xác người bệnh :
_ Vĩnh Kỳ, tại anh nên tôi mới xấu hổ đến thế. Sao không chết đi cho rồi.
Giờ đến lượt Vĩnh Kỳ, cậu bước xuống giường, đi đến trước mặt Triết Minh, nhếch môi điểu :
_ Chẳng phải muốn… hôn sao..
Ngón tay thon dài khẽ vuốt mái tóc bồng bềnh rồi từ từ dịch xuống chóp mũi cao, kế tiếp là đôi môi đỏ…
Cạch!
_ Cậu đừng làm ồn thế chứ, Vĩnh Kỳ. Dù sao bệnh viện của tôi cũng…
Vị bác sĩ già lặng người khi thấy tình cảnh khó xử trước mặt.
Hai người con trai đang đứng gần sát nhau. Tay người này đặt lên môi người kia. Vô cùng mẫn cảm.
Nhận ra người bác sĩ quen, Vĩnh Kỳ không nói nên lời, tay cậu vẫn để nguyên
vị trí cũ. Không ngờ ông ấy lại nhìn thấy cậu trong tình cảnh thế này.
_ Vĩnh Kỳ, cậu… là vậy hả?
Bỏ lại câu nói mờ ám ấy trong giang phòng trắng, bị bác sĩ cười nhẹ rồi
bước ra ngoài. Ông biết ai kia đang rất ngượng. Suốt bao năm làm việc
trong nhà Vĩnh Kỳ, ông quá hiểu cái tính của cậu, làm gì có chuyện đó
chứ. Cậu vẫn không thay đổi, cứ thích trêu đùa người khác. Trẻ con quá!
Từng bước chân nhẹ nhàng chạm đất, vị bác sĩ già vui vì cả hai chàng trai
bao năm ông chăm sóc điều nên người. Ai cũng đẹp trai và thành tài.
Nhưng….cái bản tính trẻ con thì vẫn không thay đổi là mấy.
Cũng có lẽ do tiếp xúc nhiều với cái tính ấy nên ông cũng “nhiễm bệnh”, câu
nói lấp lửng khi nãy không ngờ do chính miệng ông buông ra.
Đâu đó trong bệnh viện, một nụ cười nhẹ thoáng qua…
Tại một nơi khác trong bệnh viện, khung cảnh trái ngược hoàn toàn….
Vì “trả đũa” đối phương không thành công, vì mỗi lần đến đoạn “cao trào”
thì điều có người xông vào một cách không báo trước, vì cơn giận đạt đến mức báo động đỏ…
Mọi ánh mắt lườm lườm nhau…
Có hai người che miệng cười nghiêng ngả và bị tống ra khỏi giang phòng lạnh lẽo…
Trong phòng, một trận “đại chiến” xảy ra. Người bệnh tiếp tục mang thương tích, người không bị thương thì tan nát.
Cuộc ẩu đả diễn ra trong vòng 15 phút…
Chiếc gối nằm chễm chệ dưới đất, rách te tua…
Quần áo cả hai trở nên xộc xệch do đấu đá nhau…
Người ngoài cửa thì tiếp tục cười như thần kinh làm bệnh nhân lẫn y tá điều lo sợ họ vào “nhầm” bệnh viện….
------
Hoàng hôn dần buông xuống mặt nước xanh thẳm. Màu cam sậm bao trùm lấy mọi
cảnh vật xung quanh, bầu trời được dịp thay chiếc áo mới toanh và sậm
màu. Cả khuôn gian ngập tràn mùi biển, mằn mặn xộc vào mũi…
Sóng vẫn vỗ rì rào, tự do tự tại xô bờ, giống như đang nũng nịu với bờ cát
trắng nhuốm màu hoàng hôn. Hệt một đứa trẻ nhỏ tinh nghịch.
Màu áo mới vọng xuống bãi biển, nhuộm màu cho dòng đại dương xanh biếc, cả
hai thanh sắc hòa quyện vào nhau, tạo nên mảng màu tuyệt diệu. Một bức
tranh tuyệt đẹp.
Vĩnh Khoa lặng lẽ ngước nhìn bầu trời cao vời vợi, cạnh cậu là một cô gái với mái tóc xõa dài.
Dường như cả ngàn thế kỉ trôi qua…
Cuối cùng, không chịu nổi sự im lặng đáng sợ ấy, Vĩnh Khoa nhẹ nhàng lên tiếng, mắt vẫn lạnh lùng dõi nhìn xa xăm :
_ Sao biết tôi ở đây?
Một nụ cười dịu dàng tràn khóe môi xinh, người con gái ấy truyền chất giọng ngọt ngào của mình vào khoảng không :
_ Vì yêu anh nên mọi điều về anh em phải tìm hiểu, với lại, nơi đây cũng
dễ tìm mà. Đúng là anh đã thay đổi, thay đổi quá nhiều. Dạo trước, anh
đâu bao giờ đến những chỗ này. Là vì người đó phải không?
_ Đâu bao giờ không có nghĩa là không bao giờ.
Câu trả lời chẳng ăn nhập với câu hỏi mà người con gái ấy muốn biết. Thoáng nét buồn trên gương mặt xinh xắn. Đúng như người ta nói, hạnh phúc đến
thì mình đuổi đi, hạnh phúc đi thì mình muốn níu lại…
_ Em biết điều đó chứ. Nhưng đã thay đổi thật mà. Sao không trả lời câu
hỏi của em, có phải anh thay đổi là do sự xuất hiện của cô bé ấy?
Trầm ngâm nhìn về chân trời, mắt cậu chứa đầy mầu cam sẫm của nền trời cao rộng…
Từng đợt gió biển rét người ập đến…
Sáng, biển là một nơi tuyệt đẹp, nắng lung linh huyền ảo, mang tia mấ áp đến
mọi nhịp đập, cảm giác yên bình đầy trên đại dương bao la.
Chiều, biển là một nơi man mác buồn, được phủ bởi một màu sẫm nhẹ, hoàng hôn
khoác lên thảm nước xanh, nỗi buồn của con người như được biển thấu hiểu và chia sẻ nhờ từng đợt sóng dập dờn trườn lên cát.
Đêm, có lẽ là lúc buồn nhất, cô đơn nhất nếu trên biển một mình. Ngoài trăng và sao, biển chỉ trơ trội với cát, sóng và cả một rừng nước mênh mông.
Màu đen của đêm trùm phủ lấy con nước xanh biếc, nước nhuốm đen buồn bã. Nhìn biển như một hố sâu, tối om, cảm giác trống trải, nỗi sợ kéo đến,
quấn lấy tâm trí của người ngắm biển về đêm.
_ Đừng bao giờ nhắc đến ai đó trước mặt tôi nữa, Bảo Châu.
Có một thời, Vĩnh Khoa đã-từng là của cô, ở bên cô, nhưng cô lại chạy theo một thứ vô vị khác. Đến khi nhận ra thì mọi chuyện đã quá trễ, không
thể nào cứu vẫn được. Thậm chí, có lúc Bảo Châu còn thoáng nghĩ, cô sẽ
không thể thay thế người trong tim Vĩnh Khoa được.
Nhưng biết sao bây giờ, tim cô đã trao cho ai đó mất rồi. Lí trí đâu thắng nổi con tim.
_ Về thôi. Ngoài này bắt đầu lạnh rồi.
Vĩnh Khoa chậm rãi đứng dậy, từng bước chân dạo nhanh trên cát, lưu lại dấu
vết trên nền cát trắng nhưng nhanh chóng bị sóng cuốn đi mất. Có giống
với nỗi buồn cậu đang mang không? Nơi này sẽ cuốn trôi tất cả chứ….
_ Chờ em với.
Bảo châu đứng phắt dậy, vội vã chạy theo người trước mặt cùng nụ cười trên khóe môi…
Cô sẽ cố hết mình để xoa dịu vết thương lòng trong Vĩnh Khoa.
------
_ Chắc chủ tịch đang muốn tìm cô bé ấy.
Ông Kan kính cẩn cuối đầu rồi ngồi xuống ghế, mắt dán chặt vào người trước mặt.
Xoay chiếc bút bi trong tay đầy thích thú, đôi mắt sáng lạ thường. Nếp nhăn
trên mặt dãn ra, để lộ nét nguy hiểm ra ngoài. Trương Tề cười nhạt,
giọng rít vào gió, ma sát vào khí lạnh bên trong giang phòng :
_ Vẫn chưa đến lúc đó đâu. Cứ vờn nhau thôi. Trước tiên, ta phải ra mắt ông Lâm, cũng đã lâu không gặp rồi.
Nhìn thấu vấn đề, ông Kan hếch môi, chất giọng thanh thoát phả vào không trung :
_ Ngài muốn lật lại quá khứ? Tái hiện vụ tai nạn đó lần nữa sao?
_ Chỉ có một người hiểu tôi. Ha ha, vụ tai nạn lúc trước là dành cho cha
nuôi, vụ này… là dành cho cha ruột. Chắc sẽ vui lắm đây.
Tiếng cười hòa vào khí lạnh, một mối nguy hiểm mới được hình thành. Nó hệt
một con hổ dữ, với đôi đồng tử bén nhạy ngắm chính xác mọi đối tượng,
sẵn sàng hành động bất kì lúc nào, làm con mồi không kịp trở tay.
Đêm buông xuống là lúc mối nguy hiểm mập mờ hiện lên…
_ Tôi nghe nói Ngài đã không nương tay với cậu Vĩnh Kỳ, điều đó đúng chứ?
Ông Kan nghi ngờ nhìn Trương Tề, ông cứ nghĩ chuyện ấy chỉ là lời đồn đãi,
ông không hề nghĩ Trương Tề có thể ra tay với Vĩnh Kỳ.
_ Chẳng những Vĩnh Kỳ, Vĩnh Khoa cũng vậy, nếu nó làm trái ý tôi.
Từng câu chữ gằn mạnh vào đêm đen, cứa sâu vào bầu không khí lạnh lẽo, âm u như cõi âm.
Gương mặt trắng bệch, đúng thật chỉ có Trương Tề mới tạo nhiều bất ngờ cho ông, khẽ mím môi, ông Kan trầm tư cất giọng :
_ Tôi thật khâm phục Ngài. Còn nhiều điều tôi cần phải học hỏi đây.
Trương Tề là một con cáo già, ông biết nên đặt niềm tin vào đâu và không nên
đặt niềm tin vào đâu. Không một ai đoán trước được những gì ông sắp,
đang và sẽ làm.
Có thể nói, ông Kan cũng là một con cờ của ông. Một con cờ được quan trọng hóa trong bàn cờ.
Ông Kan cũng ma mãnh không kém, ông cũng có những bí mật của riêng mình, cất giữ cho riêng mình và đang dần thực hiện chúng.
Có lẽ, niềm tin là một thứ gì đó quá MỜ NHẠT trong cuộc sống của họ. Niềm
tin đã bị vùi dập bởi chính con người. Từ đó hình thành một thế giới
không tồn tại thứ gọi là NIỀM TIN. Sự tin tưởng mất dần trong mỗi người. Họ nghi ngờ nhau một cách vô vị.
Cái kế hoạch nhỏ được dựng lên bằng niềm tin… Nhưng niềm tin ấy có sử dụng đúng chỗ?
Ông Kan khẽ hếch môi, tia cười gian manh thoắt ẳn hiện đâu đó trên khóe miệng. Mắt nhìn chăm chăm vào góc tường…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT