Áng mây thứ 32 : Nỗi ám ảnh được lặp lại

Ai cũng mang trong mình một cái vỏ vô hình.Cũng chỉ là một vỏ bọc bao phủ bên ngoài.Chỉ khác là ở độ dày mỏng mỗi người đang mang mà thôi.Biết bao giờ mới rũ bỏ đc hết ??!

Đợi bé cún nhai xong mớ quần áo hàng hiệu và độc của Vĩnh Kỳ, Thiên Di bế “ẻm” lên, khép hờ cánh cửa phòng lại và bước ra một cách quang minh chính đại giống như mình là một người quân tử.

Lại tiếp tục buông bé cún xuống mặc cho đi đâu thì đi.

Thiên Di xuống lầu như chưa hề xảy ra việc gì, tươi cười vào bếp thực hiện lí tưởng cao đẹp.

Tất nhiên, người không biết nấu nướng thì có học cũng phải biết chút đỉnh. Nhưng …. Thiên Di lại khác những người bình thường đó, là một người phi bình thường.

Căn nhà bếp lại trở nên tồi tệ thảm hại dưới bàn tay ngọc ngà của cô công chúa phá hoại này. Cô ấy lại dập lửa bằng nước mà quên rằng đấy là bếp gas. Lần này không phải một mà là ba con dao bị thiệt hại nặng nề. Lại một đóng chén dĩa nữa đến gặp huynh muội nó để than thở.

Đồ ăn không có, chỉ nhìn thấy một “bãi rác” công cộng. Trong tủ lạnh, có bao nhiêu “của cải”, Thiên Di đều “lôi” chúng ra hết và … triệt tiêu.

Nghe nhiều thứ âm thanh lạ tai phát ra dưới bếp, Vĩnh Kỳ không buồn nhìn xuống, chỉ cho đến khi khói bóc ra nghi ngút cậu mới hốt hoảng vào xem xét tình hình.

Nhìn cái đóng trước mặt, Vĩnh Kỳ cứ ngỡ mình….vào lộn nhà. Đôi mắt chớp chớp đến đáng thương, mất một lúc khá lâu để cậu định thần lại và lắp bắp :

_ Em….em…cái….cái…

Đến bây giờ, Vĩnh Kỳ mới nhận ra lỗi lầm của mình và hiểu ra lí do vì sao Vĩnh Khoa cấm Thiên Di xuống bếp. Nhưng đã muộn mất rồi còn đâu!

Cậu đành trổ tài vậy.

Khác với Vĩnh Khoa, Vĩnh Kỳ chẳng những biết nấu mà cậu còn nấu rất ngon. Giao việc dọn dẹp phòng khách cho Thiên Di, Vĩnh Kỳ nhanh chóng bắt tay vào việc để không bị đói.

Bước lên phòng khách, Thiên Di chán nản lau lau chùi chùi …

Cái bình hoa trên phòng khách rơi xuống đất, vỡ vụn.

_ Chuyện gì vậy? – Vĩnh Kỳ nghe tiếng động lạ liền nói vọng lên.

_ Không, không có gì đâu!

Chết rồi! Làm sao đây?

Rột rột …

Tiếng gì vậy nhỉ?

Rột rột…

_ Á, bé cún ….

Quay qua quay lại để lắng tai nghe tiếng động lạ, Thiên Di bàng hoàng nhận ra mấy đôi giầy trên kệ đang bị “ẻm” gặm nhắm ngon lành, có cả giày của nó nữa.

Mãi rượt đuổi theo con cún quậy phá, Thiên Di ngày càng làm cho căn nhà tồi tệ hơn. Khăn giấy rơi tứ tung, đồ đạc thì xiên vẹo, không ngay ngắn, thủy tinh vỡ vẫn chưa thu gom….

_ Lần này mày chết chắc rồi cún ơi. Mày có biết mày đã hại tao thê thảm rồi không? Đứng lại đóooo……

Rầm!

_ Ui cha…

Vì mãi mê rượt đuổi mà Thiên Di không để ý đến cái cây đang lăn lốc dưới nhà, vì thế nên….mới có tiếng “Rầm!”. Nhưng cũng bù lại, cún con đang nằm gọn trong tay nó.

_ Mày chết chắc…

Cạch!

Cùng lúc đó, Vĩnh Khoa cũng vừa về tới. Thiên Di vội vàng đứng lên và bỏ con cún ra. Đẩy cửa bước vào, Vĩnh Khoa – với tâm trạng vui vẻ – nhoẻn miệng cười định trêu Thiên Di nhưng ….nụ cười ấy khựng lại khi cậu nhìn thấy bộ dạng không còn tệ hơn của Thiên Di và cái căn nhà yêu quí của mình thì giống như “bãi rác”.

Gương mặt hồng hào theo hiệu ứng trong người chuyển đổi liên tục cho đến khi đạt được màu sẫm tối đáng sợ. Cố giữ bình tĩnh, Vĩnh Khoa nhỏ giọng nhìn Thiên Di :

_ Do em làm?

*gật gật*

_ Em … đang phá nhà anh sao?

_ Không phải…

Chợt nhớ ra một điều quan trọng, Vĩnh Khoa chau mày :

_ Em không vào bếp chứ?

_ Có…nhưng Vĩnh Kỳ đã dọn rồi. – Thiên Di lấp liếm nhìn người đối diện.

Chất giày lên kệ, Vĩnh Khoa trừng mắt nhìn mấy đôi giày còn lại của mình, cậu quay quắt sang Thiên Di :

_ Cái này …

_ Không phải em làm, mà là nó.

Chỉ ngay xuống dưới chân – nơi con cún đang ngồi ngoan ngoãn – Thiên Di thành khẩn nhìn Vĩnh Khoa mong được giảm bớt phần nào tội lỗi.

Săm soi con cún hồi lâu, cậu khẽ hỏi Thiên Di với một chất giọng không thể nào nhẹ hơn nhưng nó hàm chứa cả một cơn thịnh nộ cấp 10 :

_ Em …muốn ăn thịt cầy không?

Trố mắt. Thiên Di bắt đầu hối lỗi, không thể để con cún này gặp chuyện nguy hiểm được, vì đây là “đồ mượn” nên phải trả lại cho khổ chủ. Nó sợ sệt nhìn Vĩnh Khoa van xin :

_ Con cún này không phải của em đâu. Của Bách Nhật cho mượn…Mai em sẽ trả nó liền. Nha, nha…

Tỏ vẻ không quan tâm, Vĩnh Khoa khoanh tay nhìn thảm cảnh trước mặt, cậu bỗng dò xét Thiên Di :

_ Không còn chuyện gì tệ hại hơn nữa chứ?

*lắc đầu*

Vì trốn tội mà Thiên Di quên mắt một điều : Nó vẫn chưa “thủ tiêu” cái đóng trên lầu.

_ Teng teng, xong rồi, bữa tô…….

Vĩnh Kỳ im bặt khi nhìn thấy cái phòng khách mới mấy phút trước còn “nguyên vẹn” vậy mà bây giờ lại thành ra thế này…Cuối cùng cậu đã hiểu lí do Vĩnh Khoa cấm Thiên Di nhiều điều. Vì để bảo vệ cho căn nhà thoát khỏi bàn tay phá hoại của Thiên Di đây mà.

_ Cũng may còn có đồ để ăn. – Vĩnh Khoa thở phào rồi nhìn sang Thiên Di – Còn cái đóng bừa bộn, cứ để nguyên ở đó. Anh sẽ cho người thay toàn bộ. Ăn tối thôi. ( Nếu anh còn phát hiện ra chuyện gì kinh khủng hơn nữa thì em chết chắc ).

Phù. Sao hôm nay hiền vậy trời!

Đưa tay vuốt mồ hôi trên trán, Thiên Di trừng mắt nhìn con cún như muốn nuốt sống nó rồi chạy xuống bếp nhâm nhi bữa tối trong sự hối lỗi. Thiên Di vẫn không hề nhớ ra chuyện trên lầu.

Ăn xong.

Thiên Di tung tăng chạy lên lầu trước và chợt nhớ một chuyện khi phóng ngang qua phòng Vĩnh Khoa. Mắt nó bắt đầu rưng rưng “Chết thật rồi!”

_ Sao còn đứng đây?

Cả Vĩnh Khoa và Vĩnh Kỳ đều đang tròn mắt nhìn nó đầy nghi ngờ. Gãi gãi đầu, Thiên Di gượng cười đáp :

_ À, không..không có gì…Ngủ..ngủ ngon nha! Bye.

Chạy vọt vào phòng, đóng chặt cửa lại, Thiên Di vặn luôn ổ khóa cho khỏi ai mở được. Nó cảm nhận được mối nguy hiểm đang rình rập vì tội lỗi của nó.

Vĩnh Khoa và Vĩnh Kỳ nhìn nhau rồi nhún vai, phòng ai nấy vào.

1s…

2s…

3s…

4s…

5s…

_ THIÊN DI!!!!!!!

Tiếng hét của cả hai chứa đựng cả một cơn bão lớn, làm rung chuyển căn nhà, tạo ra một làn sóng lạnh toát chạy xẹt ngang qua người Thiên Di.

Vĩnh Khoa đứng lặng tại chỗ, nhìn vào đóng áo của mình trên sàn, ánh nhìn dừng lại ở lọ thủy tinh vỡ. Căn phòng của cậu giờ đây không giống một căn phòng chút nào.

Vĩnh Kỳ đau đớn ôm chầm lấy mấy cái áo hàng hiệu từ Thụy Điển đem về mà xót xa, con tim cậu tan rã khi nhìn thấy mấy “cục cưng” tan tành. Cậu không xót cái lọ bể, vì nó là đồ của nhà Vĩnh Khoa chứ không phải đồ của cậu.

Dù gì đi nữa thì, trong đầu của cả hai đang nhắm đến hai mục tiêu gây náo loạn căn nhà. Với gương mặt đằng đằng sát khí, cả hai không hẹn mà gặp trước cửa phòng Thiên Di. Thật trùng hợp ^^

Không cần nói rõ lý do vì sao cả hai có mặt ở đây họ cũng đã ngầm hiểu ý nhau khi nhìn thấy vầng hào quang đen đang lấp lánh trên đỉnh đầu của nhau. Tất cả là vì một chuyện.

Cốc cốc.

Cố giữ kiên nhẫn để không phải đá cửa xông vào - một việc làm của kẻ vô duyên, Vĩnh Khoa nhẹ nhàng gõ cửa.

Tiếng gõ cửa vọng vào tai Thiên Di, cả người lạnh toát, Thiên Di cảm nhận được luồng sát khí ngoài cửa. Giờ mà ra mở cửa chỉ có nước gặp Diêm gia vương. Đành cố tình giả vờ điếc, giả vờ ngủ.

Thầm đoán được điều đó, và cũng nhìn thấy con cún đang ủn ỉn lúc lắc cái mông to tròn từ dưới lầu chui lên “nạp mạng”. Không đợi Vĩnh Khoa nói, Vĩnh Kỳ sấn tới, “xách đầu” con cún lên (dã man quá) nâng niu rồi bước về vị trí cũ với cái giọng nhởn nhơ :

_ Thèm thịt cầy nhỉ? Con này chắc cũng đủ để hai người ăn.

Cậu cố tình nói lớn để cho ai kia nghe thấy.

Giật mình, ngồi bật dậy, Thiên Di tìm kiếm con cún nhưng không nhìn thấy nó trong phòng mình. Đó là cún của Bách Nhật cho mượn, không thể không trả được.

Đại trượng phu đã làm thì phải nhận. Vì cứu em cún mình phải can đảm. Nhưng ra ngoài đó là chết chắc. Mà không lẽ bỏ mặt bé cún. Mặc kệ, nó quậy thế mà. Không được. Mình …

Các suy nghĩ cứ đấu đá lẫn nhau làm cho người nghe phải đưa ra một quyết định cực kỳ khó khăn. Một vòng luẩn quẩn tủa ra, vây lấy tâm trí Thiên Di làm nó không tài nào chọn ra “con đường đúng đắn được”.

_ Anh đếm tới 3, em không mở cửa, tối nay sẽ có món thịt cầy.

Vĩnh Khoa thừa biết vợ mình đang đấu tranh nội tâm với tư tưởng “Ra. Không ra” nên cậu bắt đầu hối thúc, buộc nó phải ra. Nếu không ra, cậu sẵn sàng “thịt” con cún của Bách Nhật vì tội chủ nhân của nó “xúi giục” vợ mình “phá nhà”.

_ 1



_ 2





_ 3

Cạch!

Cuối cùng cũng chịu chui ra.

Thiên Di xụ mặt nhìn hai người trước mặt, chứ chẳng lẽ cười tươi như hoa trong tình cảnh thế này. Phải bảo toàn sinh mạng của con cún.

_ Giỏi nhỉ? – Vĩnh Khoa nghiến rằng.

_ Thiên Di, em đang trả thù cá nhân đúng không? – Vĩnh Kỳ bế con cún trong tay, miệng lẩm bẩm.

Nhìn Vĩnh Khoa bằng đôi mắt “Em biết lỗi rồi!”, Thiên Di lí nhí :

_ Em xin lỗi. Phòng của anh em không cố ý đâu – Rồi nhìn sang Vĩnh Kỳ – Phòng của anh là do tôi cố ý đấy.

_ Anh biết. Nên anh mới phải bắt con cún này đây. Anh lại phải trổ tài nấu nướng nữa rồi.

Vĩnh Kỳ chìa con cún ra và nhún vai, vẻ mặt cậu ta thật nham nhỡ, giống như đang rất rất thèm ăn thịt cún.

Đến giờ, Thiên Di mới cảm thấy hối hận khi thừa nhận một cách sỗ sàng là mình đã cố ý. Biết vậy nói là “vô tình” cho rồi.

Một kế sách có phần “nguy hiểm” lóe lên trong đầu Thiên Di. Vì cún con, can đảm lên, chắc anh ta không trách mình đâu.

Nhìn Vĩnh Khoa bằng nữa con mắt, Thiên Di nhoẻn miệng cười, bước tới trước mặt Vĩnh Kỳ, dịu giọng :

_ A, em nhớ nhầm, tại em nhầm phòng của anh với phòng của Vĩnh Khoa nên sẵn tay dọn luôn hai phòng. Đáng ra định phá phòng… - Nuốt nước bọt để lấy thêm can đảm, Thiên Di tươi cười nói tiếp – của Vĩnh Khoa. Cho em xin lỗi anh nhé! Hi hi.

_ Ôh, vậy sao. Thế thì anh bỏ qua cho em. Trả lại nó cho em này. Anh về phòng ngủ đây. Ngủ ngon.

Trao con cún tận tay Thiên Di, Vĩnh Kỳ quay lưng bước đi.

Thật ra, Vĩnh Kỳ thừa biết rằng Thiên Di đang nói xạo. Cậu chỉ cảm thấy ớn lạnh với luồng sát khí cạnh bên mình nên mới rút lui trước. Trò chơi còn dài mà.

Chỉ còn lại cả hai cùng con cún.

Nét mặt Vĩnh Khoa lúc này thật đáng sợ. Thiên Di chỉ ngậm móng tay cứ biết nói gì bây giờ. Nó lấp liếm nhìn Vĩnh Khoa.

Mãi một lúc sau, như cả một thế kỷ, Vĩnh Khoa mới cất giọng phá tan tành bầu không khí yên ắng :

_ Em cố ý?

_ Hơ, không phải, không phải đâu. Tại em muốn đuổi anh ta về phòng nên mới bịa ra cái lý do đó. Thật ra, phòng của anh ta là em cố tình phá, ai bảo anh ta dám động vào môi em khi không được sự cho phép của em cơ chứ.

_ Cho phép? Em …muốn hắn ta hôn lắm sao?

Ngẩng người khi phát hiện mình vừa nói một câu quá lố, Thiên Di vội giải thích:

_ Không, không thích. Em chỉ muốn trả thù anh ta thôi. Còn phòng của anh … tại … tại ai bảo anh đi làm mà không đóng cửa.

_ Lỗi của anh?

Càng ngày Vĩnh Khoa càng tiến sát gần Thiên Di làm nhiệt độ trong người nó tăng mãi, tăng mãi. Sợ sệt lùi lại phía sau, Thiên Di biện minh :

_ Không phải lỗi của anh. Tại…tại…à, tại nó.

Chỉ ngay vào con cún một cách “dứt cảm tình”, Thiên Di quăng mọi tội lỗi lên đầu bé cún ngây thơ vô số tội kia. Mặt bé cún như muốn nói lên điều nó đang căm phẫn “Đồ thiếu tình người!”

_ Tại nó? Vậy…chúng ta thịt nó nhé? – Vĩnh Khoa vẫn dửng dưng tiến đến phía trước.

Thịt..thịt sao?

Thiên Di ngơ ngác nhìn bé cún tội nghiệp rồi nhìn Vĩnh Khoa. Cuối cùng cũng chịu nhận mọi phần lỗi về phía mình.

_ Là tại em.

_ Tại em? Chắc chứ? – Vô tư.

*gật gật*

_ Vậy… phải phạt thế nào đây? Phạt em dọn dẹp cái đóng dưới nhà và cái đóng trong phòng anh? Hay là phạt đền bù tất cả những thứ em làm hư? Hay là ….cắt lưỡi em vì tội đổ lỗi cho thú vật?

Dọn dẹp? Chẳng khác nào bắt Thiên Di tàn phá thêm mọi thứ sao. Đền bù? Nó làm gì có tiền mà đền. Thật biết cách làm khó người khác mà. Đổ lỗi cho thứ vật? Nó có muốn vậy đâu chứ. Ai bảo có người hung hăng quá làm gì nên nó mới sợ và trốn tránh tội lỗi.

Dừng lại ở một cách mà cho là đã quá gần, Vĩnh Khoa nhẹ nhàng nâng càm Thiên Di, đôi mắt cậu chạm ngay vào đôi mắt nó, cậu âu yếm nhìn nó :

_ Phạt em….cho anh….

Cho .. cho cái gì chứ?

Thiên Di trố mắt nhìn “chồng” mình, tia nhìn chứa đầy chữ “nguy hiểm” trong mắt Vĩnh Khoa làm nó ngầm hiểu ý đồ đen tối của cậu. Thụt lùi lại một bước, Thiên Di lắp bắp :

_ C…Cho…..cái…i….g..gì..c..chứ….

_ Tất cả! – Thản nhiên đến đáng sợ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play