Áng mây thứ 29 : Tự bị bắt – Tự trốn thoát

"Nước mắt cũng giống như muối vậy, là thứ gia vị không thể thiếu được, chẳng ai ăn canh không mặn cũng chẳng ai yêu mà không khóc. Chỉ có điều canh quá mặn thì không ai dám ăn, tình yêu quá nhiều nước mắt thì không ai dám yêu nữa .."

_ Oáp…p…p…Oa, sảng khoái thật.

Ngồi dậy sau một đêm ngon giấc nồng và làm cho người ta lo lắng, Bách Nhật vươn vai, đưa tay che cái ngáp dài dằng dặc. Rướn người khỏi chiếc giường êm ái, đôi chân dài lặng lẽ bước đi .

Rầm!

Từ ngoài cửa, Triết Minh đập thẳng chân và ngạo nghễ bước vào. Cậu ung dung ngồi xuống cái giường êm ái mặc cho thằng bạn ngạc nhiên không biết trời trăng mây đất.

_ Minh? Sao mày đến nhà tao vào giờ này? Mày không đi học sao?

Cầm nguyên cái gối lớn, Triết Minh thẳng tay ném vào gương mặt điển trai không thương tiếc làm cho ai kia phải tỉnh ngủ hẳn.

Mọi chuyện được Triết Minh tường thuật lại hết sức chi tiết dưới sự im lặng lắng nghe của ai kia. Tình cảnh hiện giờ giống như một đứa trẻ nhỏ đang ngồi nghe cha mình kể “chuyện cổ tích” vậy.

Bách Nhật ngồi đó, chăm chú lắng nghe tất tần tật mọi chuyện thật hăng say. Như đang nghe thuyết trình về một phim hành động hay. Sau khi đã hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, ai kia khẽ lên tiếng:

_ Uhm….. Ăn sáng không?





Bộp bộp bộp

Không thể nào kìm chế cơn giận được nữa. Triết Minh lại tiếp tục cầm gối quăng vào người Bách Nhật cho hả dạ.

Thử hỏi, bạn bỏ thời gian và công sức ra ngồi nói chuyện đàng hoàng và nghiêm túc cho một người nghe. Mà khi nghe xong, người ấy lại cười hì hì, coi như không có gì rồi rủ bạn đi ăn sáng. Bạn có giận không chứ. Với lại, giờ mà ăn sáng cái gì nữa. Ăn trưa thì hợp lí hơn nhiều.

-----

Lờ đờ mở mắt trong khi thuốc mê đã hết tác dụng, ánh sáng dần xâm chiếm lấy cái màu đen trong mắt Thiên Di. Sau khi đã tiếp thu được hết ánh sáng, tác dụng của thuốc mê cũng đã hết hẳn, Thiên Di mới nhận ra mình đang bị trói chặt. Đôi tay nhỏ cựa quậy hết sức mà vẫn không nới lõng vòng trói ra được chút nào. Sợi dây thừng cứa vào tay làm tay nó đau buốt.

Cộp cộp cộp.

Từ bên ngoài, một dáng người bước vào, vẻ mặt của người đó thật sự rất đáng sợ. Chắc là do cuộc điện thoại vừa nhận.

_ Tỉnh rồi à?

_ Anh là ai? – Thiên Di đưa mắt dõi theo cái bóng ấy đến cho khi nhìn thấy được gương mặt của người đó.

_ Ha ha ha …

Một tràn cười sảng khoái khi nghe câu hỏi hết sức ngây thơ từ miệng Thiên Di, Hiếu Thiên tiến đến gần Thiên Di hơn, đôi môi khẽ mấp máy :

_ Anh là ai? Em nghĩ anh là ai?

Thằng cha vô duyên. Ông là ai ai mà biết. Tôi không hơi đâu đôi co với ông. Tìm cách trốn cái đã.

Vẻ mặt hờ hững của Thiên Di làm cho Hiếu Thiên không mấy hứng thú, hắn ta quay người trở ra để chờ con mồi.

Cơ hội tốt.

Thiên Di ngọ nguậy cái tay nhỏ bé để nới lỏng sợi dây. Nhờ bàn tay nhỏ bé, cuối cùng cũng rút được một tay ra. Rút tay còn lại ra luôn. Xoa xoa cái cổ tay đỏ lừ của mình, Thiên Di đứng dậy khỏi chiếc ghế cũ kĩ. Nhón chân bước thật khẽ đến cánh cửa, hé mắt nhìn ra ngoài. Tên đó đang nhâm nhi điếu thuốc lá trong tay một cách ngon lành.

Tên này thế nào cũng lồng phổi mà chết cho xem.

Nghĩ thầm, Thiên Di lại tiếp tục rón rén bước trở lại chiếc ghế nhỏ. Đảo mắt khắp căn phòng tối om, đôi mắt sóc con dừng lại ngay một cái cửa sổ nhỏ có ánh sáng len lỏi chiếu vào.

_ Bavo, hà hà, tài leo cửa của mình lại được phô diễn nữa rồi!

Khác với lần bị Vĩnh Khoa bắt gặp tại trận, Thiên Di thành công với lần leo cửa này vì tên canh giữ quá ngu ngốc.

Thoát khỏi căn nhà ấy, công cuộc tiếp theo là guồng chân chạy thật nhanh.

Dùng hết sức lực đang có, Thiên Di cắm đầu mà chạy thụt mạng. Nó chạy ra con đường lớn thì đuối sức. Không còn sức lực để chạy nữa.

Giương mắt nhìn dòng xe cộ “vắng hoe” trước mặt mà sóc con buồn đến tội. Chạy ra tới đây mà bị bắt lại thì không vui tí nào!

Một tia hi vọng mong manh lóe lên khi Thiên Di nhìn thấy chiếc BMW đen loáng phía trước. Vì đang ở tình trạng nguy cấp nên Thiên Di không dư thời gian để chú ý nhìn xem chiếc xe ấy ra sao? Có quen hay không?

Không còn sự lựa chọn Thiên Di phóng ra đường, đứng nhìn chiếc xe đang từ từ chạy đến với một tốc độ như báo. Mắt mở to hết cỡ để trông chờ vào tiếng thắng xe chói tai.

_ Ể, người đó sao quen quá vậy?

Chính An chau mày nhìn “vật thể lạ” trước mặt rồi đưa tay khều Vĩnh Khoa đang chú tâm lái xe hết tốc độ. Cũng nhờ vậy mà Vĩnh Khoa mới phanh gấp.



_ Phù!

Đưa tay gạt phăng giọt mồ hôi trên trán, Thiên Di khẽ thở phào nhẹ nhõm vì chiếc xe đã phanh lại kịp thời. Không cho người trong xe có cơ hội bước ra, Thiên Di lập tức chạy lại chiếc xe ấy :

_ Giúp tôi ….. Hả? Vĩnh Khoa? Chính An?

Bất ngờ khi nhìn thấy người trong xe là hai người cực kỳ thân quen. Cả người ngồi trong xe cũng thế.

Đợi đến khi Thiên Di đã yên vị trong cái ghế phía sau, Vĩnh Khoa mới nhếch môi nói với người ngồi bên cạnh :

_ Tài thật! Đúng là con sóc thông minh.

Khẽ cười vì câu nói nhỏ của Vĩnh Khoa, Chính An gửi một tin nhắn cho người trong tổ chức, trong tin nhắn là địa điểm của Hiếu Thiên. Việc còn lại, sẽ có người lo liệu.

Chiếc xe lại lăn bánh trên con đường vắng và bắt đầu chạy ra xa lộ, hòa vào dòng xe tấp nập.

Đến lúc này, Thiên Di mới tò mò nhìn Chính An phòng vệ :

_ Nè, Chính An, sao cậu lại có mặt ở đây vậy? Không phải đang ở lớp sao?

_ Kêu bằng anh đi – Chính An tinh nghịch trêu – Anh lớn tuổi hơn em đấy!

Không hiểu nổi thái độ của cậu bạn cùng lớp, Thiên Di hết nhìn Vĩnh Khoa rồi lại nhìn sang Chính An, ngẩn tò te.

_ Cậu nói gì vậy? Bị nhiễm bệnh khùng của tên kia à?

_ Nói ai thế vợ? – Mất bình tĩnh trước sư ngây thơ của cô vợ nhỏ, Vĩnh Khoa buộc phải lên tiếng giải thích – Chính An lớn tuổi hơn em thật đấy.

Sau một hồi phân tích kĩ lưỡng, Thiên Di nhìn chằm chằm Chính An từ trên xuống dưới rồi “à” lên một tiếng :

_ Thì ra là ở lại một năm sao!

Ở…ở lại lớp?

Chính An trừng mắt nhìn sự ngây thơ vô số tội của Thiên Di mà muốn nổ đom đóm mắt.

_ Ngốc. Một người tài sắc vẹn toàn như anh mà có chuyện ở lại lớp ư? Thật ra, anh đã “trẻ hóa” mình lại để được học cùng lớp với em, tiện cho việc bảo vệ “thê tử” của tên bạn chí cốt.

_ Trẻ hóa? Là sao? – Đến giờ vẫn chưa hiểu cơ đấy.

_ Chính An đã làm hồ sơ “lậu” để qua mắt Hiệu trưởng. Hiểu chưa!

Vĩnh Khoa ngao ngán lí giải thật kĩ càng cho cô vợ nhỏ hiểu tường tận sự việc.

Khổ thật! Cuối cùng chị ấy cũng đã tiếp thu được sự thật!

-----

Cộp cộp cộp

Tiếng bước giày lạnh tanh phả vào không trung, căn phòng màu đỏ đầy huyền năng. Tấm rèm bay phấp phới trong gió hệt như đang muốn vùng khỏi cái giá trên bậu cửa sổ để được hòa mình cùng làn gió kia.

Chiếc khuyên tai màu bạc được nắng chiếu vào lấp lánh, làm sáng bừng gương mặt của người ngồi đó.

Cạch!

Nghe tiếng mở cửa, vẫn gương mặt đang hướng ra ngoài, cất giọng hờ hững :

_ Lần sau vào nhớ gõ cửa!

_ Vâng, tôi sẽ nhớ. Thưa giám đốc, mọi chuyện đã chuẩn bị xong, cậu có thể bay bất cứ lúc nào.

Người đàn ông trung niên khúm núm cuối đầu đầy kính cẩn, sợ sệt rồi quay bước trở ra.

Cười nhạt một cái, người con trai đang ngồi trên chiếc ghế xoay bổng đứng lên, đưa tay lấy cái áo khoác trên bàn, chỉnh chu lại trang phục rồi khoan khoái duỗi thẳng chân, bước ra ngoài giọng với theo người trung niên khi nãy :

_ Tôi sẽ đi, ngay bây giờ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play