Mắt cậu dừng ngay ở miếng băng trăng trên đầu Thiên Di, miếng băng trắng tinh tươm ấy đã vấy màu đỏ. Cậu vội vã đứng lên :
_ Lại đây anh thay băng cho. Máu lại ra nữa rồi kìa.
Đi lấy hộp y tế, Vĩnh Khoa nhẹ nhàng tháo bỏ miếng băng trên đầu Thiên Di, thật chậm rãi, cậu băng bó vết thương cho nó. Lúc này, Thiên Di mới để ý thấy tay Vĩnh Khoa cũng băng bó, nó ngạc nhiên :
_ Tay anh bị làm sao vậy?
_ Thấy rồi còn hỏi! – Vĩnh Khoa đáp gọn.
Ngẫm nghĩ hồi lâu, Thiên Di đưa ra một câu trả lời …”chớt quớt” :
_ Anh đi đánh lộn rồi bị thương à!!
Đặt hộp y tế lên bàn, Vĩnh Khoa khẽ chau mày :
_ Em nghĩ chồng em là dân “bụi đời” thích đánh nhau hả? Em không nhớ gì hết sao? Hôm qua….
_ Hôm qua?... – Thiên Di cho não hoạt động hết công sức, cho tua lại
“đoạn phim” tối qua rồi ngờ ngợ – Hình như ..hôm qua tôi khát nước,
xuống nhà không thấy ai, chắc lúc đó anh chưa về, trong tủ lạnh có chai
nước gì đó, tôi không thèm xem tên, lấy uống luôn, rồi…
_ Sao đó thì sao?
_ Tôi cảm thấy chóng mặt, nhức đầu, tôi thấy anh về..
_ Rồi sao nữa!
_ Anh đỡ tôi, rồi…không nhớ nữa, một mẫu chuyện về trăng và sao, rồi….A,
nhớ rồi, tôi có cầm một con dao trên tay …chẳng lẽ….vết thương ….
Ngưng lại, Thiên Di nhìn chằm chằm vào vết thương trên tay Vĩnh Khoa, làm bộ mặt “hối lỗi”, nó lí nhí :
Khẽ gật đầu thay cho câu trả lời, không phải không nhớ mà là…..nhớ rất rõ,
nó cứ tưởng đó là giấc mơ, cho đến khi nghe Vĩnh Khoa nhắc về chuyện tối hôm qua, nó đã phát hiện ra “giấc mơ” hoàn toàn là sự thật. Thiên Di
không dám nói tiếp, vì nó ….ngượng. Nó không ngờ khi say, mình lại trở
thành một đứa …”mê trai tráo trợn” đến thế.
_ Hôm nay anh sẽ đưa em học.
Nói một câu chắc nịch, Vĩnh Khoa kéo nó ra xe rồi nhanh chóng khởi động
máy. Xe dừng lại trước cổng trường, “dung nhan” của Vĩnh Khoa đã làm cho bọn con gái “ngây ngất, ngất ngây” ngây từ ánh nhìn đầu tiên. Không may là...Lập Hân và Tiểu Na cũng đã nhìn thấy :
_ Con ranh đó, đúng là hồ ly tinh, ngay cả chủ tịch của tổ chức Demonwhite mà cũng không buông tha.
_ Nó tốt phước quá rồi đó!! – Tiểu Na nở nụ cười nửa miệng.
_Đúng. Con nhỏ đó, đúng là khắc tinh. Dù sao đi nữa, đã làm thì phải làm đến
cùng, cho đến khi nào nó biến mất mãi mãi thì thôi. Cho dù tốt phước đến đâu, nhất định nó sẽ phải bất hạnh…
Thật không ngờ, hai người con gái ấy, chỉ mới có tí tuổi đầu, mà lại có
những suy nghĩ “thâm độc” đến vậy. Cái vỏ bọc vẻ đẹp bề ngoài chẳng phải rất hoang phí khi trao cho “những con rắn cực độc” ấy hay sao? Ông trời quả thật bất công.
_ Em sợ anh bị kẻ khác cướp đi à! Còn nữa, vợ à, anh biết là em nhớ chuyện đó mà!! Bye, vợ yêu.
Câu nói ấy làm mặt Thiên Di đỏ bừng : Sao hắn lại biết mình nhớ nhỉ? Lắc
đầu thật mạnh, Thiên Di vội vào trường, nó không đến thẳng lớp mà rẻ
sang phòng Hiệu trưởng.
Cốc cốc
_ Mời vào!
_ Chào Hiệu trưởng ạ! – Thiên Di lễ phép cuối đầu.
Ngạc nhiên xen lẫn vui mừng, Hiệu trưởng cho nó ngồi xuống ghế rồi ôn tồn :
_ Con tìm thầy có chuyện gì không? Mà trán con sao thế!
Không trả lời câu hỏi của Hiệu trưởng, Thiên Di đi thẳng luôn vào vấn đề chính:
_ Dạ, hôm qua, con vô tình nghe thấy tiếng mẹ con trong phòng thầy, mẹ con có quen biết với thầy phải không ạ!
Giật mình, Hiệu trưởng Lâm lắp bắp :
_ Sao? Con nghe thấy hả? – Ngưng lại, ông vờ cười rồi tiếp – Mẹ con là
bạn thân của ta, bà ấy hiện đang ở nhà ta, nếu muốn, ra về con hãy đến
đây, ta sẽ dẫn con về gặp bà.
Thiên Di ngẫm nghĩ, nó cười trừ rồi chào Hiệu trưởng. Bước về lớp, các câu
hỏi cứ vây quanh đầu nó mà nó không tài nào tìm ra câu trả lời : Mẹ là
bạn thân của Hiệu trưởng sao nó chưa bao giờ nghe mẹ nói đến bất kỳ một
người bạn nào? Sao mẹ lại đến nhà Hiệu trưởng ở mà không ở nhà mình?
Giữa mẹ và Hiệu trưởng thật sự có quan hệ gì? Mỗi lần chạm mặt Hiệu
trưởng, trong lòng Thiên Di dấy lên một cảm giác rất quen thuộc, cảm
giác này rất lạ : Thân mà lại không thân.
Nó hoàn toàn không nhớ gì về quá khứ của mình, bởi lẻ, lúc đó nó còn quá
nhỏ để nhớ hết mọi chuyện. Điều duy nhất Thiên Di “khắc cốt ghi tâm”
chính là cha nó, mạng sống của nó, chính nhờ ông ban cho. Nếu lúc đó,
cha không cứu nó, thì giờ đây, ông đã sống hạnh phúc bên mẹ. Đã bao lần
nó tự trách mình trong đêm, nước mắt không ngừng tuôn ra khi nhớ đến
ông. Lau vội hai hàng nước mắt, trên môi hình thành một nụ cười, Thiên
Di bước vào lớp.
_ Bị sao vậy?
_ Sao lại băng bó trên đầu thế? Cô bị làm sao à?
Vừa nhìn thấy Thiên Di vào lớp, cả Triết Minh lẫn Bách Nhật điều ngạc nhiên nhìn…..miếng băng trên đầu nó. Ngồi xuống bàn, Thiên Di cười đáp :
_ Không sao! Tôi tự bị té ấy mà.
Nghi ngờ nhìn Thiên Di, Triết Minh quay sang Bách Nhật, trong hai ánh mắt ấy chứa đựng một điều gì đó, dường như đã hiểu được “vấn đề” của Thiên Di.
Đến giờ chơi, Triết Minh và Bách Nhật chạy đi đâu đó, ngồi trong lớp một
mình, Thiên Di chán nản đứng lên ra ngoài hít thở không khí…..trong
trường.
_ Đi! – Tiểu Na nhếch môi rồi cùng Lập Hân bước theo Thiên Di.
Bụp!
_ Á…
Một trái bóng rổ từ đâu bay tới và ….va vào chỗ đang bị thương trên đầu
Thiên Di, khẽ chau mày cố chịu đau, nó đưa mắt nhìn về phía ấy, là Lập
Hân, Tiểu Na cùng một tên con trai. Tên đó bỡn cợt nói :
_ Sorry nhá, mình không cố ý.
_ Không sao!
Đưa tay sờ vào đầu, Thiên Di lẳng lặng bỏ đi, cảm giác nhói ở đầu lại hiện
rõ mồn một, miếng băng trắng lại một lần nữa nhuốm màu đỏ tươi của máu,
không còn cách nào khác, Thiên Di bước đến phòng y tế.
_ Em bị làm sao thế! – thầy Vinh hốt hoảng khi nhìn thấy Thiên Di bước vào với máu ở trên đầu.
_ Dạ, thầy thay băng giúp em với, em lỡ tay làm động vào vết thương.
Rời khỏi ghế ngồi, thầy Vinh ân cần thay băng cho nó, một lúc, thầy bảo :
_ Vết thương cũng khá nghiêm trọng, đừng để bị va chạm lần nào nữa, chảy
máu nhiều không tốt đâu, hơn hết, em lại bị thương ở đầu. Em học nổi
không? Hay tôi xin phép cho em về nhé!
_ Dạ! Để em lên phòng Hiệu trưởng xin phép. Chào thầy ạ!
Dù sao cũng không còn tâm trí đâu mà học, nó gật đầu, bây giờ nó muốn gặp
mẹ lắm. Bước ra khỏi phòng y tế, Thiên Di cuối đầu chào thầy Vinh rồi
đi. Nhìn theo cái dáng bé nhỏ của nó, thầy Vinh bất giác thốt lên :
_ Sao mỗi lần chạm mặt cô bé này mình đều có cảm giác thân thuộc nhỉ! Có
khi nào cô bé này là con gái của Hiệu trưởng không? Nếu phải thì …..
thật nguy hiểm. Cầu mong là không!
----
_ Alô! – Móc điện thoại ra, Lập Hân chán nản nghe máy khi nhìn thấy số mẹ cô.
_ Con ơi…công ty ba….phá sản rồi..
_ SAO? – Bàng hoàng buông điện thoại xuống, Lập Hân nhìn sang Tiểu Na cũng đang chết đứng – Công ty ….
_ Nhà Na cũng vậy. Na nghĩ, mình đã biết là do ai làm, Hân ạ! Còn ai khác nữa chứ!
_ Tất cả là tại nhỏ đó – Gằng từng chữ, ánh mắt Lập Hân chứa đầy phẫn nộ.
Chẳng phải họ đau lòng vì gia đình phá sản, những đứa như thế thì có thương
tiếc gì cho gia đình cơ chứ. Chỉ qua là “mất đi nguồn chu cấp tiền” mà
thôi, công ty phá sản, họ sẽ không được “chu cấp” hàng ngày, hàng
tháng.
_ Nếu bọn tôi chết, bọn tôi sẽ…không chết một mình đâu, chủ tịch điển
trai à! – Tiểu Na khinh khinh nhìn vào khoảng không, gương mặt gian xảo
hơn bao giờ hết.
Cách đó không xa, một người con trai đã nghe thấy toàn bộ câu chuyện, dựa
lưng vào gốc cây, đung đưa đôi cánh màu bạc trong tay, cậu nhếch mép,
tháo headphone xuống rồi thong dong bước đi.
Cùng thời điểm đó, mẫu chuyện ấy lại được hai người khác nghe thấy. Cho đến
khi Tiểu Na và Lập Hân đi khuất. Một trong hai người cất giọng :
_ Mọi chuyện rõ rồi. Từ nay, Thiên Di sẽ còn gặp nhiều nguy hiểm, vết thương ấy là bằng chứng.
_ Công nhận tên chủ tịch ấy nhanh tay thật, mới một đêm mà đã làm cho hai công ty lớn phải phá sản.
_ Nhưng….tao nghĩ điều đó đã hại Thiên Di rồi, Nhật à. Mày không nghe thấy những gì khi nãy sao?
_ Nghe. Rất rõ. Nhất định tao sẽ không-để-chuyện-đó xảy ra đâu Minh.
Khẽ dựa người vào gốc cây, Triết Minh nhìn lên bầu trời cao vút, xanh ngắt, trên môi hình thành nụ cười rồi thốt lên :
_ Không chỉ có tao và mày bảo vệ Thiên Di đâu, còn một người nữa đấy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT