Từ trong căn phòng kế bên, Lập Hân bước ra kèm theo ánh nhìn không thiện
cảm. Kế hoạch đã được sắp xếp từ trước, Thiên Di biết được điều đó khi
nhìn thấy một vài đứa quen mặt phía sau lưng mình và hai đứa đứng canh
trước cửa.
Phóng lao thì theo lao, nói thì nhận chứ sợ gì. Thiên Di can đảm nói :
_ Tôi nói bọn con nhà giàu thấy ghét, chuyện đó có liên quan gì tới mấy bạn?
_ Ha , không liên quan, nhưng tao thích làm cho trở thành liên quan. Hôm nay không ai cứu mày nữa đâu, ngốc à.
Thiên Di nhận ra đứa đang nói, là con nhỏ hôm đó…chỉ khác đồng phục – hôm nay nhỏ ta mặc đồng phục của trường Thiên Di.
_ Tôi không cần ai cứu cả. Mấy người muốn gì.
_ Muốn gì? Mày nghĩ tao muốn gì? Bọn tao muốn mày biến khỏi trường, không được đeo theo Triết Minh và Bách Nhật. Hay mày muốn…biến mất khỏi Trái
đất này….
Lập Hân nhìn Thiên Di bằng nữa con mắt, từng lời nói của Lập Hân như một
lời đe dọa, mà đích thực đó là một lời đe dọa. Thiên Di cố giữ bình
tĩnh, nói :
_ Tôi không đeo theo họ. Bọn tôi đơn thuần chỉ là bạn.
_ Nhưng tao không thích.
Ớ, nhỏ vô duyên này, tự nhiên không thích. Thiên Di thầm nghĩ. Nó đưa mắt nhìn bọn trước mặt :
_ Tóm lại, mấy người muốn gì?
Một con nhỏ sấn tới, xô mạnh Thiên Di, cú ngã làm đầu nó đập vào tường. Cảm nhận được cái đau ở đầu, Thiên Di loạng choạng đứng dậy, nó tự nhủ :
Không được ngục ngã trước người khác.
_ Ha ha, bọn tao muốn vậy đó.
Cười hả hê khi nhìn thấy Thiên Di khó khăn đứng lên, Tiểu Na bước tới trước mặt Thiên Di :
_ Khôn hồn thì tự rút lui đi. Nếu không…..mày sẽ biến mất mãi mãi đấy. Không có gì là bọn tao không dám làm cả!
Chát !
Vung tay lên và giáng vào mặt Thiên Di một cái tát rõ đau, cả bọn hùa nhau
bỏ đi. Đứng chết lặng, đưa tay ôm má mình, có cái nước gì đó lại rơi từ
mắt nó ra, long lanh và trong suốt như pha lê.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, nhanh đến nỗi nó cứ tưởng mình đang nằm mơ.
Ngay từ đầu, đáng ra nó không nên đặt chân vào ngôi trường này, không
nên quen biết với Triết Minh và Bách Nhật, thì sẽ không có chuyện như
ngày hôm nay xảy ra.
Sao mày lại khóc chứ? Mày có biết mày dư nước mắt lắm không! Việc này đâu
đáng để lấy đi nước mắt của mày. Không được khóc nữa…hức….Mẹ ơi…con cô
đơn quá…hức….hức….mẹ ơi…
Áng mây thứ 14 : Xao động
Cuộc sống là một thách thức - hãy đương đầu
Cuộc sống là một quà tặng - hãy tiếp nhận
Cuộc sống là một nỗi buồn - hãy vượt qua
Cuộc sống là một bí mật - hãy khám phá
Cuộc sống là một nhạc khúc - hãy hát lên
Cuộc sống là một cơ hội - hãy nắm lấy
Cuộc sống là một cuộc đấu tranh - hãy chiến đấu
Cuộc sống là một mục tiêu - hãy giành cho được
Cuộc sống là vĩnh cửu - hãy có niềm tin.
Lê từng bước nặng trĩu, bước đi như một kẻ mất hồn. Không phải nó yếu
đuối, không phải nó chán nản, càng không phải nó sợ cái bọn tiều thư
chanh chua đó, mà đơn giản, chỉ vì nó cảm thấy mình lạc lõng, cô đơn
trong một ngôi trường xa xỉ như thế này. Nếu lúc đầu, Thiên Di chọn thi
vào một ngôi trường khác, nhỏ hơn, thì có lẽ bây giờ nó đã có rất rất
nhiều bạn.
Hẫng. Một cảm giác lướt qua người nó khi nó nghe thấy chính giọng nói của …mẹ mình từ trong phòng Hiệu trưởng vang ra. Chính là giọng nói của mẹ nó
chứ không ai khác.
_ Dạo này tôi không gặp được con bé, tôi nhớ nó lắm.
_ Tôi biết mà, ở nhà thấy bà cứ buồn buồn là tôi biết ngay nên tôi mới gọi bà tới đây.
Mẹ tới tìm mình sao? Nhưng …..không thể để mẹ nhìn thấy mình trong bộ dạng như thế này được, mẹ sẽ lại lo lắng cho mình. Mẹ nói là rất nhớ mình cơ mà.
Ngẫm nghĩ hồi lâu, Thiên Di vội bước đi, nó sẽ không thôi học. Vì mẹ..và vì
người cha đã khuất. Bỏ lại mẫu đối thoại của mẹ mình và Hiệu trưởng sau
lưng, Thiên Di nhanh chóng bước về lớp, lúc này, nó nhận thấy được sự
nhói lên của đầu và có cảm giác rát rát vùng trán.
Dù sao nãy giờ cũng đã quá giờ chơi, tiết cuối cùng cũng sắp hết. Ngồi ở
hàng ghế đá trong trường cho đến khi tiếng chuông kết thúc tiết học vang lên. Thiên Di vào lớp lấy ba lô và ra về, không thèm để tâm bọn Lập Hân đang nói gì và nghĩ gì.
------
_ Mọi thông tin về “chìa khóa vàng” chỉ có nhiêu đây thôi sao?
Tức giận quăng sấp hồ sơ lên bàn, Vĩnh Khoa quát lớn làm không khí im bặt.
Gần mấy tiếng đồng hồ trôi qua mà cậu chỉ biết được vỏn vẹn : “Chìa khóa vàng” là con của vị chủ tịch thế hệ trước trước nữa, vì đó là con mình
nên chủ tịch ấy không cho ai làm hại cả. Ngài chủ tịch ấy đã cho “tráo
đổi”, vợ và con ông ta đến nay vẫn biệt tâm. Lỗi mà ngài ấy phạm phải là “vị tình riêng” và không làm đúng với quy luật của tổ chức.
Căn phòng họp im lặng đến đáng sợ, vẻ lạnh lùng toát ra từ vị chủ tịch trẻ, không khí căng thẳng khi không có một chút tin tức về “chìa khóa vàng”
_ Tôi có một tin này cũng không kém phần quan trọng. Ngài chủ tịch trước trước ấy, đang là Hiệu trưởng của một trường cấp 3….
Câu nói của ông Kan làm mọi người trong phòng họp chuyển hướng nhìn, một
tia hy vọng len lỏi trong mắt mỗi người. Triết Minh xoay xoay cây bút
rồi nói :
_ Nhưng ở trường nào?
Thở dài, ông Kan đặt cả 2 tay lên bàn rồi lắc đầu :
_ Chuyện đó tôi chưa biết.
Kết thúc buổi họp, mọi người kính cẩn cuối chào Vĩnh Khoa rồi bước ra
ngoài, trở về vị trí làm việc của mình. Ngã lưng ra ghế và quay một
vòng, Vĩnh Khoa nhếch môi :
_ Mệt thật!
_ Chán quá đi. Có một người mà cả đóng người tìm hoài không được – Bách Nhật tỏ vẻ đau khổ nói.
_ Mày còn ở đó mà than thở hả Nhật, đứa nào nãy giờ nằm ngủ vậy hả? Không nghe cái gì hết mà cũng bày đặt.. – Triết Minh ngao ngán nhìn thằng bạn lắc đầu.
Trên môi khẽ hình thành một nụ cười, Vĩnh Khoa dừng chiếc ghế lại :
_ Cậu ta nghe được đoạn cuối. Vì…tôi đã làm cho cậu ta thức giấc.
Câu nói ấy làm Bách Nhật bừng tỉnh, chau mày, Bách Nhật nhìn Vĩnh Khoa đầy căm phẫn :
_ Thì ra là anh. Không những đạp vào chân tôi mà còn lấy cây viết chọt chọt tôi nữa…
Vừa vui vừa căng thẳng, bầu không khí trong phòng hôm nay đã khác hẳn mọi
hôm. Căn phòng lạnh lẽo giờ đây đã có văng vẳng một vài câu nói đùa và
tiếng cười giòn giã. Không còn hiu quạnh như lúc trước.
------
Về đến nhà, Thiên Di cười chào cô người hầu, trong nhà, Thiên Di rất quí
cô ấy, và cô ấy cũng vậy, họ xem nhau như chị em ruột. Bước đến cạnh cô
người hầu, Thiên Di vui vẻ nói :
_ Tên đó chưa về sao, chị Mai. Hôm nay chị làm việc có mệt lắm không?
Vẻ mặt của cô người hầu làm Thiên Di ngạc nhiên, đột nhiên cô ấy hốt hoảng :
_ Di, trán em….
_ Sao ạ! – Nó ngơ ngác
_ Em chảy máu kìa, sao vậy?
Nhìn thấy máu trên trán Thiên Di, Mai tỏ vẻ lo lắng, vì lúc nãy nhìn chưa rõ nên không thấy, bây giờ Thiên Di lại gần, nhìn thấy máu chảy từ trên
trán nó xuống mặt, Mai lo lắng nói rồi vội vã chạy đi lấy hộp y tế. Vừa
lúc đó, Vĩnh Khoa về tới, bước vào nhà, châm chọc nó mà quên đi một
chuyện :
_ Nè, về sớm thế!
Chợt nhớ đến là mình đang giận nó, Vĩnh Khoa đưa tay khõ vào đầu mình : Trời ơi, Trương Vĩnh Khoa, mày quên rồi à, sao lại mở miệng trước chứ?
Thiên Di vừa mừng vừa lo, mừng vì mình không phải mở miệng “giảng hòa” trước, lo vì …..không hiểu sao nó không muốn cho Vĩnh Khoa biết mình bị
thương. Vẫn hướng mặt về nhà bếp đợi Mai, nó im như hến làm Vĩnh Khoa
càng tức điên người, giở giọng hâm dọa :
_ Thái độ gì đấy hả? Nói chuyện với người khác mà quay mặt chỗ khác là sao? Muốn bị “phạt” sao, vợ yêu!!!
Không được, không được quay lại, Thiên Di, dù hắn có hâm he gì đi nữa cũng không được để hắn biết mày bị thương!
_ Bông băng nè, Di….
Mai sốt sắng cầm hộp y tế chạy lên, nhìn thấy Vĩnh Khoa đang trố mắt ngạc nhiên, Mai vội giấu đi rồi lắp bắp :
_ Chào….chào…cậu…cậu…chủ…
_ Ai bị thương mà cần bông băng vậy?
Thiên Di vội nháy mắt với Mai nhưng vô ích, cô ấy đang cuối đầu lo sợ. Không
đợi Mai trả lời, Vĩnh Khoa bước tới và quay người Thiên Di lại, cậu chau mày khi nhìn thấy máu trên trán nó, có cái gì đó xót xót nhưng không
thể hiện trên mặt. Vẫn vẻ mặt lạnh lùng, Vĩnh Khoa hỏi :
_ Sao lại thế này?
Thiên Di im bặt, nó không dám trả lời, không hiểu sao nó cảm thấy sợ Vĩnh
Khoa hơn bao giờ hết. Ra lệnh cho Mai lên lầu, đợi đến khi Mai khuất
bóng, Vĩnh Khoa lại hỏi :
_ Sao lại bị chảy máu?
_ …
_ ANH HỎI EM, SAO EM CHẢY MÁU!!
Giật mình trước thái độ giận dữ của Vĩnh Khoa, nó chưa hề thấy nét mặt Vĩnh Khoa hung hăng như lúc này. Nó lí nhí :
_ Tôi tự té …
_ Tự té? Tự té mà chảy máu trên trán, còn má thì sưng thế này à. Té ở đâu thế, chỉ anh coi!
_ Tự té thật mà..
Thấy máu chảy hoài không ngừng, Vĩnh Khoa kéo nó ngồi xuống rồi đưa tay lấy
hộp y tế băng bó vết thương cho nó . Làm thật nhẹ nhàng, miếng băng
trắng được cố định trên đầu nó, máu cũng đã ngừng chảy. Lúc này, Vĩnh
Khoa tiếp tục “tra hỏi” :
_ Chuyện này do ai gây ra?
_ Không ai cả, tôi tự té thật mà – Thiên Di ngoan cố nói nhưng mắt thì nhìn sang hướng khác.
_ Được! Em cứ cứng đầu đi. Chỉ cần một cú điện thoại ngắn, cũng đủ để anh biết được mọi chuyện xảy ra trong trường em ngày hôm nay. Sao? Muốn tự
nói hay để anh tìm hiểu. Anh có “tay mắt” cận kề bên em mà.
Bán tính bán nghi nhìn Vĩnh Khoa, vẻ mặt nghiêm nghị của cậu làm Thiên Di
buộc phải tin điều cậu nói là sự thật. Dè dặt nhìn Vĩnh Khoa, nó lại lí
nhí :
_ Là Lập Hân, Tiểu Na và một số người khác mà tôi không biết tên. Họ xô
tôi té, chỉ là vết thương nhỏ thôi mà, không sao đâu. Anh đừng có làm gì bậy nha, họ không có ác ý với tôi đâu, chắc tại hiểu lầm nào đó…
Nói nguyên một tràng, Thiên Di cuối cùng lại đi “nói tốt” cho bọn xấu.
Không phải nó không ghét bọn đó, mà vì….nó cảm nhận được, Vĩnh Khoa
…không phải một người bình thường chút nào, nó sợ cậu sẽ làm gì đó nguy
hiểm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT