Đằng sau hậu đài viện nhạc kịch, David cùng Anny đang hết lời khuyên bảo Shirley bỏ tham gia cuộc thi thi ca lãng tụng ngày hôm nay.

"Tiểu thư Shirley, tôi đề nghị cô hãy hủy bỏ trận đấu ngày hôm nay, cả hội trường nhiều người lắm, tôi sợ......"

Shirley cắt đứt lời David nói: "Không cần phải lo, có các người bảo vệ, tôi còn phải lo lắng gì nữa? Các người là những bảo tiêu ưu tú nhất thế giới mà, đúng không?"

David lập tức lựa chọn im miệng lại, vì hắn biết dù hắn có khuyên nhủ cỡ nào đi nữa, thì cô bé bướng bỉnh này cũng vẫn sẽ không thay đổi chủ ý của mình.

"Anny, nơi này tạm thời giao cho cô, tôi ra xem thử tình huống bên ngoài một chút."

Anny gật đầu nói: "Được, có gì bảo trì liên lạc."

Viện nhạc kịch lúc này đã tới rất nhiều học sinh, David cảm thấy có chút lo lắng, nếu như đối phương thật sự cố ý muốn bắt cọc Shirley, thì hôm nay quả thực là một cơ hội tuyệt hảo. Bất quá nhìn sơ qua toàn hội trường rồi David có chút thư giãn một chút, bởi vì hắn tự tin rằng cho dù xuất hiện vấn đề gì đi nữa, thì bọn họ cũng có thể có đủ khả năng đối phó.

David ở tại khu vực viện đi dạo quanh một vòng để cho quen thuộc một chút địa hình. Sau đó thuận tiền dò xét một chút xem có nhân viên nào khả nghi không. Chỉ là đúng như hắn sở liệu, không có bất kỳ thu hoạch nào cả.

Lúc trở vào bên trong, thì viện nhạc kịch cơ hồ là đã kín hết chỗ. David liếc mắt nhìn một cái, chỉ thấy một mảnh đen nghịt toàn là đầu người. Hắn không khỏi cảm thán nhân khẩu quốc gia này thật đông đúc, khiến cho người ta phải than sợ mà.

Đại hội thi đấu sắp bắt đầu, David vội vàng tiến về phía sau hậu trường. Lúc này, Shirley đã thay bộ quần áo mới, đang ngồi bên trong hóa trang, nàng là người xuất trận thứ 5.

Thấy hắn trở về, Anny hỏi: "Thế nào?"

David suy nghĩ một chút nói: "Anny, một chút nếu như có phát sinh tình huống gì, thì cô nhất định phải theo sát tiểu thư Shirley, một tấc cũng không rời, tôi sẽ ứng phó những tình huống bất ngờ khác."

Anny nói: "Được, có lẽ chúng ta cũng không cần phải lo lắng nhiều như vậy. Thời gian rất ngắn, chờ Shirley đọc diễn xong, chúng ta liền lập tức hộ tống nàng về."

"Hy vọng là được như thế."

Trên sân khấu, sau khi MC giới thiệu xong, đại hội thi đấu thi ca lãng tụng chính thức bắt đầu.

Shirley trong lòng cảm thấy có chút khẩn trương, nội dung của nàng là đọc diễn cảm hai bài Tống từ cùng một bài Đường thi, nội dung cũng không nhiều lắm. Nàng tự nhủ trong lòng, không cần phải khẩn trương, chỉ là đọc diễn cảm thôi mà, thế nhưng trong lòng không tự chủ được có chút phát run. Nàng không ngừng lập đi lập lại nội dung mình đọc diễn trong lòng, sợ đến lúc đó bản thân mất bình tĩnh mà quên mất.

"Tiểu thư Shirley, đến lượt cô lên kìa." Anny nhẹ nhàng chạm Shirley nói.

"Hả? Nhanh như vậy ư?" Shirley vội vàng đứng lên, nhưng mà dưới chân mang giày cao gót nên lại lệch ra một bên, thiếu chút nữa là bị té trật chân.

Anny cười an ủi nói: "Cẩn thận một chút, không có gì là không được, tự tin vào, cô có thể làm được mà!"

"Cám ơn!"

Shirley hít thật sâu hai cái, sau đó ưỡn ngực bước ra ngoài.

Dưới đài liền lập tức vang lên một tràng vỗ tay nhiệt liệt, bởi vì MC vừa mới đặc biệt nhắc quá, thí sinh kế tiếp tham gia đọc diễn cảm là một học sinh du học đến từ Mỹ.

"Chào mọi người, tôi là Shirley......"

Biểu hiện của Shirley rất tốt, lúc đọc bài Đường thi thứ nhất, ngữ điệu trầm bổng du dương, diễn cảm đầy đủ, do đó lại càng đạt được thêm một tràng vỗ tay nhiệt liệt nữa của mọi người.

Tiếp theo, nàng bắt đầu đọc diễn cảm bài "Nhất Tiễn Mai" của Lý Thanh Chiếu:

"Hồng ngẫu hương tàn ngọc tất thu.

Khinh giải la thường,

Độc thượng lan chu.

Vân trung thùy ký cẩm thư lai?

Nhạn tự hồi thì,

Nguyệt mãn tây lâu..."

Dịch thơ:

Sen đỏ hương tàn ngọc điện thu.

Nhẹ cởi xiêm là,

Bước xuống lan châu.

Trong mây ai gửi lá thư qua?

Lúc nhạn bay về,

Nguyệt rọi tây lâu...

Dịch Nghĩa:

Hương tàn như ngọc lạt màu thu, ngó sen hồng nhạt

Khẽ vén áo the

Lên thuyền sóng một mình bờ cát

Thư cẩm trong mây ai gửi về

Nhạn đến cùng gió mát

Trăng tràn đầy lầu tê

(Bài thơ vẫn còn một đoạn nữa nhưng tác giả không nhét vô, nên dịch giả cũng không đưa nó vô luôn)

Mà lúc này, toàn bộ đèn của viện nhạc kịch đột nhiên dập tắt, chỉ trong một thoáng liền lập tức phát sáng trở lại.

Lúc này, ở phía trước sân khấu, cùng với hai bên trái phải của sàng, đột nhiên đồng thời bốc lên vài hơi khói dày đặc.

Lúc này, đột nhiên có người lớn tiếng hô: "Cháy rồi!"

"Mọi người chạy mau lên!"

Vốn người xem đang bị hù dọa, khi nghe được tiếng la nhất thời loạn hết cả lên, mọi người đều bắt đầu hồ "cháy rồi cháy rồi", sau đó liền hướng sang cửa thoát hiểm chạy đi.

Cả hội trường chỉ thoáng chốc liền trở nên cực kỳ hỗn loạn!

Trên sân khấu Shirley bị hù dọa đến ngây ngốc một chỗ, một đám khói dày đặc bốc lên trước mặt nàng, kéo theo đó nước mắt nàng cũng chảy xuống.

Lúc này đột nhiên có một giọng nữ hô lên: "Shirley, chạy mau, cháy rồi!"

Ngay lập tức, Shirley liền cảm giác được tay mình bị người ta bắt lấy chạy về phía cửa thoát hiểm.

Tại một khắc ngắt điện đó, David cùng Anny nhất thời liền cảm giác không ổn, bọn họ trước tiên chạy về phía sân khấu, nhưng mà mới vừa bước được không tới vài bước, liền có người ném xuống trước mặt họ hai trái lựu đạn khói, cảm giác cay xé khiến cho nước mắt họ chảy ròng ròng cả ra.

Bất quá, thứ này cũng không thể nào làm khó được bọn họ, dù sao bọn họ cũng là bảo tiêu từng trải qua huấn luyện nghiêm khắc, thế nhưng khi bọn họ vừa chạy tới cửa lên đài, thì nhất thời bên ngoài lại có một đám người ùa vô. Tất cả mọi người đều hồn nhiên không để ý ở lớp khói dày đặc phía trước, mà chạy ngược vào bên trong, bởi vì ở phía sau hậu trường viện nhạc kịch còn có cửa thoát hiểm khác.

David cùng với Anny vất vả lắm mới thoát được khỏi đám người chạy lên sân khấu, nhưng mà lúc này, bóng dáng của Shirley đã hoàn toàn biến mất không gặp được nữa.

Ngay lập tức David liền lấy ra một dụng cụ to cỡ lòng bàn tay. Trên màn hình của dụng cụ đó biểu hiện một điểm màu đỏ đang chậm rãi di động về phía xa xa.

"Bên kia." David kêu một tiếng, sau đó lập tức cùng Anny đuổi theo.

Dụng cụ này là một cái máy định vị dò tìm bằng vệ tinh. Ở trên người của Shirley có gắn một máy phát tín hiệu, có thể đem vị trí của nàng tùy lúc mà gởi tới dụng cụ này.

Shirley bị người ta lôi kéo, không tự chủ được hướng theo phía bên ngoài chạy ra, bên tai toàn nghe những tiếng quát tháo khủng hoảng, thị lực của nàng lúc này còn chưa thể khôi phục lại, nước mắt vẫn chảy không ngừng. (Nước mắt chảy vì khói ấy)

Shirley dừng lại, lấy tay dùng sức xoa xoa 2 mắt của mình, lau hết nước mắt, thị lực của nàng lúc này mới dần dần khôi phục lại.

Khi nàng vừa mới mở mắt ra, thì đột nhiên chứng kiến một cái túi màu đen ụp xuống đầu mình

"Các ngươi muốn làm gì?" Shirley muốn giãy dụa, nhưng lại bị người ta ôm lấy.

Ngay sau đó, Shirley cảm giác mình bị nâng lên, rồi di động một cách rất là nhanh.

Hai thanh niên ôm lấy Shirley đang không ngừng giãy dụa chạy được một đoạn đường, thì có một chiếc xe khách cỡ nhỏ đột nhiên thắng két một tiếng, dừng lại ở trước mặt họ.

Cửa xe lập tức bị mở ra, sau đó Shirley bị thảy vào trong. Rồi "Bốp" một tiếng, cửa xe lập tức đóng lại. Kế đến chiếc xe đó liền lập tức xông ra ngoài.

Khoảng chừng nửa phút sau, David cùng Anny liền đuổi tới đây.

David cầm lấy máy truy tìm nhìn một chút, phát hiện điểm di động màu đỏ đột nhiên chuyển sang nhanh hơn.

"Shit! Shirley bị bắt lên xe rồi." David nói.

Hướng xung quanh nhìn một chút, không phát hiện ra có bất kỳ phương tiện giao thông nào có thể lợi dụng đuổi theo, khiến họ tức giận đến nỗi chửi "shit" thêm lần nữa.

Hai người chạy về phía trước khoảng một phút đồng hồ, thì mới nhìn thấy một chiếc taxi, chờ sau khi chiếc taxi đó dừng lại, David một tay kéo tài xế xuống, rồi ngồi lên dựa theo tín hiệu truy tung mà đuổi theo.

Bọn họ đối với bản thân mình đã quá mức tự tin, vốn dĩ tưởng rằng cho dù có phát sinh hỗn loạn, thì cũng có thể bảo vệ Shirley cho tốt trước, rồi sau đó mới rút lui một cách an toàn, nhưng mà bọn họ lại không có nghĩ tới vấn đề về lượng người. Khoảng cách ngắn ngủi không tới 20m, mà bọn họ lại phải mất tới gần một phút đồng hồ mới có thể đi ra ngoài.

Đối mặt với loại tình huống này, bọn họ có cảm giác mình mạnh hơn nhiều, có điều đối phương căn bản là không cho bọn họ cơ hội biểu hiện. Bọn chúng hiển nhiên càng quen thuộc và hiểu rõ được hoàn cảnh hơn so với họ, tất cả mọi thứ đều được tính toán kỹ lưỡng, cả quá trình bắt cóc diễn ra trôi chảy như nước, trót lọt vô cùng.

David cùng Anny cầu khẩn, hy vọng mình có thể tìm được Shirley trước khi máy phát tín hiệu bị phát hiện. Nếu không kiếp sống bảo tiêu của 2 vị này buộc phải chấm dứt rồi.

"Hồ ca, bọn em đắc thủ rồi!" Ngồi ở ghế lái xe, là một thanh niên tóc nhuộm vàng đang nói chuyện điện thoại.

"Biết rồi, cẩn thận một chút, hai bảo tiêu kia đang theo phía sau. Hẳn là trên người con nhỏ này có máy phát tín hiệu dò tìm, tụi bây kiểm tra một chút."

"Ngài cứ yên tâm, Hồ ca, có ngài đặt bẫy, con mẹ nó tụi nó không phế mới là lạ, bị chúng ta đùa một chập, haha!"

Cúp điện thoại, tóc vàng quay đầu lại hướng tên ngồi đằng sau nói: "Hồ ca bảo trên người con bé này có trang bị thiết bị phát tín hiệu, bảo chúng ta kiểm tra một chút."

Nghe được hắn nói, trong xe nhất thời vang lên một trận cười dâm đãng.

Lúc này, răng vàng đang phụ trách lái đột nhiên nói: "Ba chõm, phía sau, nhìn phía sau kìa, mau lên!" Lời nói của hắn có chút cấp bách, hình như thấy được chuyện gì đó rất khó tin.

Tóc ba chõm vốn đang muốn xem kịch vui, nghe hắn nói như vậy liền mắng: "Răng vàng, mày sủa cái gì nữa vậy, hai tên bảo tiêu kia bộ gọi thêm người hay sao!" Vừa nói, hắn vừa hướng phía bên trái kính nhìn một chút, không thấy gì cả, "có cái gì đâu!"

"Có...... Có người đang đuổi theo sau!" Giọng nói của răng vàng có chút cà lăm, hắn nhìn vận tốc của xe bây giờ đã vượt qua 60 miles/h rồi.

Tóc ba chõm nhịn không được nói: "Mày bị thần kinh àh!"

Hắn vừa mới nói xong, thì ở ngoài cửa sổ xe lúc này có một cánh tay túm lấy hắn, sau đó vù một cái quăng hắn ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play