Lúc đến giữa trưa ngày thứ hai, Hàn Phong lần nữa bị điện thoại đánh thức.
Vừa muốn động thủ cầm lấy, nhưng lại phát hiện tay mình không bị khống chế, không có bất cứ phản ứng gì hết.
"Oh,shit!"
Hàn Phong mắng một câu. Lúc này mới nhớ tới chương trình khống chế tay của mình còn chưa hoàn thành, tạm thời còn không thể khống chế được hai tay.
Bất đắc dĩ, Hàn Phong không thể làm gì khác hơn là dùng miệng ngậm cái điện thoại di động trên đầu giường. Sau đó mở ra, thấy tiểu Sương tử gọi tới, hắn dùng cằm ấn ấn một chút nút nghe điện.
"A lô - -" Hàn Phong hữu khí vô lực.
"Tiểu Phong tử, ngươi như thế nào bây giờ mới tiếp điện thoại? Ngươi hôm nay tại sao không có đi học, đừng nói cho ta biết ngươi bây giờ mới ngủ dậy đó."
"Đúng vậy…… Ta có chút không thoải mái."
Đâu chỉ không thoải mái, quả thực là vấn đề lớn. Hàn Phong bởi vì hai ngày chưa từng ăn vật gì, cả người vô lực. Điểm chết người chính là, hắn bây giờ hai tay còn không thể động. Bây giờ ngay cả ăn cũng là một vấn đề rồi.
"Hả? Ngươi làm sao vậy?" Liễu Nguyệt Sương ngữ khí bắt đầu lo lắng, "Khó trách hai ngày nay không thấy bóng dáng của ngươi... Ngươi mở cửa nhanh lên, ta đến cửa phòng ngươi rồi."
"Ách..." Hàn Phong sửng sốt. Thầm nghĩ, nói đến là đến, bất quá nàng tới vừa đúng lúc. Bây giờ tình huống này của mình, thật đúng là phải phiền toái nàng.
Giãy dụa từ trên giường đứng lên, Hàn Phong liền cảm thấy trong đầu một trận choáng váng, thật vất vả lắm mới định thần lại.
Hàn Phong căm hận mà lẩm bẩm: "Móa, xem ra lần sau làm chuyện gì, phải chuẩn bị cho đầy đủ trước."
Bây giờ cũng không thể so với lúc trước, trước kia hắn vốn chính là người toàn thân tê liệt. Tùy tiện nằm giường bao lâu cũng có người chiếu cố, sẽ không bị đói. Mà bây giờ, hắn ở một mình, nếu thật xảy ra chuyện gì, thì đúng là "kêu đất đất chẳng hay, kêu trời trời chẳng biết rồi."
Đi tới cửa phòng, Hàn Phong muốn thử mở cửa mấy lần cũng không có thành công.
"Bíng bong bíng bong - -" Bên ngoài Liễu Nguyệt Sương lại ấn chuông cửa.
Hàn Phong hướng bên ngoài hô: "Tới đây, đừng nóng, ta đang mở cửa."
"Kháo, bây giờ ngay cả cái khóa cũng khi dễ được mình. Tao không tin là tao không xử được mày?"
Hàn Phong đem dép lên vung lên, vươn đùi phải ra, dùng ngón chân kẹp lấy khóa, lấy sức lôi kéo, "răng rắc" Một tiếng vang lên, cửa phòng mở ra.
Không đợi Hàn Phong thu hồi cước về, cửa phòng liền bị Liễu Nguyệt Sương từ ngoài đẩy ra.
Kết quả là, Hàn Phong chỉ cảm thấy một cổ lực mạnh đẩy tới. Chân trái hoàn toàn đứng thẳng không yên. Cả thân thể ngã về sau, quăng cả bốn chân hướng lên trời.
Liễu Nguyệt Sương mới vừa vào cửa, chỉ nghe được "ba" một tiếng. Sau đó liền chứng kiến Hàn Phong nhếch miềng mà nằm ngửa trên mặt đất lầm bầm, nàng vội vàng chạy tới, dìu hắn hỏi: "Tiểu Phong tử, ngươi làm sao vậy?"
Mới vừa rồi một chút, gặp lúc ném ngay cột sống Hàn Phong đập xuống. Lúc ấy đau tới mức thiếu chút nữa ngay cả nước mắt cũng chảy ra. Thầm nghĩ muốn lớn tiếng chửi, bất quá Liễu Nguyệt Sương ở ngay trước mặt. Hắn cũng chỉ đành nhịn xuống: "Không……Không sao, chỉ ngã một cái thôi."
"Mới hai ngày thôi, ngươi làm sao biến thành cái dạng này rồi?" Liễu Nguyệt Sương lấy tay bưng mũi, nàng từ trên người Hàn Phong nghe thấy được một cổ mồ hôi thối dày đặc, "Ngươi rốt cuộc làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái?"
Hàn Phong vây giờ hình tượng đích xác quá mức lôi thôi rồi. Cả người tản ra toàn mồ hôi thối không nói, tóc cũng ứ đầy dầu. Quả thực từ đầu tới đuôi, trong mắt cũng tràn ngập tơ máu, một bộ tiều tụy không chịu nổi, bộ dáng thiếu ngủ nghiêm trọng.
Hàn Phong cười khổ một chút, nói: "Hai tay ta bây giờ tạm thời không hoạt động được rồi."
Nói xong, Hàn Phong vòng qua vòng lại thân thể của mình, chỉ thấy hai tay hắn hất qua hất lại giống nhau.
"Hả?" Liễu Nguyệt Sương bị cái dạng này của hắn lại càng làm thêm hoảng sợ, vội vàng chạy tới, kéo tay hắn, lung lay vài cái, phát hiện mềm nhũn. Cảm giác trong đó không có bất cứ lực lượng gì, loại tình huống này, làm cho Liễu Nguyệt Sương nghĩ đến lúc Hàn Phong tê liệt trên giường trước kia.
Liễu Nguyệt Sương thật sự là bị hù dọa rồi, hai tròng mắt của nàng nhất thời liền đỏ lên: "Tiểu Phong tử, đây là làm sao vậy? Tay ngươi như thế nào lại biến thành như vậy...?"
Hàn Phong có chút dở khóc dở cười: "Ách. Tiểu Sương tử, đừng khóc, đừng khóc, không có việc gì, tay ta rất nhanh sẽ tốt lại."
"Đã thành cái dạng này rồi, ngươi còn nói là không có việc gì……" Nước mắt của Liễu Nguyệt Sương đã chảy xuống, xoa xoa nước mắt. Nàng vội vàng móc điện thoại di động ra, muốn gọi 120 cấp cứu.
Hàn Phong thấy thế, lập tức nói: "Đừng gọi điện thoại. Tiểu Sương tử, ta thật sự không muốn đi bệnh viện!"
Ở bệnh viện ngây người vài chục năm, Hàn Phong đã dính "chứng sợ hãi bệnh viện", không bao giờ muốn đặt chân vô bệnh viện nửa bước. Càng huống chi, hắn vốn không có vấn đề gì, chỉ là tật xấu biên soạn chương trình của mình. Coi như là đến bệnh viện, bác sĩ căn bản cũng chẳng giúp được gì.
Liễu Nguyệt Sương thấy Hàn Phong thái độ kiên quyết. Vì vậy dừng lại, nhưng vẫn lo lắng bệnh tình của hắn: "Nhưng mà tay của ngươi?"
"Ta thật sự không có việc gì, ngủ một giấc dậy là khỏe. Ta đối với tình huống của mình rất rõ ràng. Tiểu Sương tử, ngươi phải tin tưởng ta!"
Thật vất vả để trấn an Liễu Nguyệt Sương. Hàn Phong lúc này mới cảm giác được, bản thân hiện tại phi thường đói. Hắn đã lâu rồi không ăn cái gì.
"Chết đói ta mất, hai ngày rồi không ăn cơm, đi ăn trước cái gì đã."
Liễu Nguyệt Sương bưng cái mũi nói: "Không được, ngươi trước tiên phải đi tắm. Nếu không ta không cùng ngươi đi ra ngoài."
"……"
Hàn Phong không nói gì, xác thực mồ hôi thối của mình hơi nặng. Mùa hè hai ngày không tắm rửa, chính hắn cũng cảm thấy khó chịu, nhưng mà bây giờ hắn đang ở tình huống này, kêu hắn làm thế nào mà tắm?
Liễu Nguyệt Sương cũng nghĩ tới tình huống này, nàng do dự một chút, cắn răng nói: "Ta giúp ngươi lau thân thể một chút."
"Cái này…… không ổn đâu?" Hàn Phong nhăn nhó nói.
"Có cái gì mà không được, có mỹ nữ giúp ngươi lau thân thể, ngươi lại còn không muốn? Ngươi có phải nam nhân hay không hả. Năm đó lúc ngươi tê liệt tại giường, ta chẳng phải cũng giúp ngươi lau qua sao. Chỗ nào trên người ngươi mà ta chưa có xem qua?" Liễu Nguyệt Sương khôi phục lại tính nết cọp cái của mình.
"……"
Lúc đó với lúc này là khác nhau cơ mà >"
Hàn Phong cuối cùng đành thỏa hiệp, ngoan ngoãn nghe theo an bài của Liễu Nguyệt Sương.
Áo thun bị Liễu Nguyệt Sương cởi ra.
Liễu Nguyệt Sương vừa nhìn, hai tròng mắt nhất thời mở lớn - -
Thân thể tiểu Phong tử lúc nào trở nên hấp dẫn như vậy……
Hàn Phong trải qua hai năm khổ luyện, thân thể của hắn nhìn đơn bạc, nhưng lại luyện ra một thân cơ bắp. Cũng không khoa trương như vận động viên, nhưng từng khối thể hiện sắc sảo, hệt như dao khắc, lại còn lộng lẫy tráng kiện như đá cẩm thạch. Theo động tác của thân thể, từng khối cơ nhục căng, giãn, đều hiện lên mỹ cảm khác biệt.
Trong trí nhớ của Liễu Nguyệt Sương, cơ thể của Hàn Phong là lỏng lét vô lực, trạng thái sinh lý tái nhợt, so với bây giờ hoàn toàn là hai cái bộ dáng.
Không chút khoa trương mà nói, đây chính là thân thể đầy mị lực nam tính nhất mà Liễu Nguyệt Sương thấy, trong TV, phim ảnh, toàn bộ hết thảy đều không bằng.
"Tiểu Sương tử, tiểu Sương tử...." Hàn Phong đợi hồi lâu, không thấy động tĩnh của Liễu Nguyệt Sương. Ngẩng đầu lên nhìn, lại thấy nàng si mê nhìn chằm chằm tám khối cơ bụng của mình. Ngay cả hai tròng mắt cũng không chớp một cái, nhất thời lộ ra tự thế mỹ mãn, cười đùa nói, "Thế nào, cơ thể của ta được chứ, bị ghiền rồi đúng không?"
Liễu Nguyệt Sương phản ứng lại, khuôn mặt nhỏ chỉ một thoáng trở nên đỏ bừng. Nàng thẹn quá hóa giận cầm khăn lông ướt trong tay trực tiếp ném vào đầu Hàn Phong, tức giận mắng: "Nhìn ngươi xú mỹ thì có!" (xú mỹ - xấu)
Hàn Phong lúc này cùng nàng khoảng cách rất gần, mắt thấy khăn lông đâm tới. Hắn theo bản năng muốn duỗi tay ra bắt lấy. Nhưng lại quên mất hai tay không nghe theo sai khiến của mình. Cho nên bất ngờ không bằng đề phòng, hắn vừa vặn bị đập trúng. Bởi vì không có hai tay duy trì thăng bằng, cả thân thể đổ về phía sau.
"Á - -" Liễu Nguyệt Sương nũng nịu kêu lên, luống cuống tay chân đi kéo Hàn Phong. Nhưng chính mình lại bị trượt chân, nàng cả người thoáng cái hoàn toàn đặt ở trên người Hàn Phong.
"……!!!"
Hai người nhất thời cùng ngừng hô hấp lại, đôi mắt to trừng đôi mắt nhỏ - - bởi lẽ tư thế bọn họ lúc này thật sự là rất mập mờ rồi!
Do duyên cớ mùa hè, Liễu Nguyệt Sương hôm nay vẫn như cũ ăn mặc rất ít. Trên người chỉ mặt cái quần short hơi mỏng. Mà nàng bây giờ người đặt trước ngực hàng phong. Bộ ngực sữa bị đè ép thay đổi thành hình, thậm chí còn hiện ra cái rãnh thật sâu trên ngực.
Má ơi cứu con!
Hàn Phong cả thân thể cũng căng thẳng lên, nơi ngực truyền tới hơi ấm mềm mại khiến hắn phải khóc than gọi mẹ. Trong khi giãy chết, hắn ngẩng đầu lên. Liền thấy một mảnh trắng bóng, còn có cả rãnh Mariana(1) vĩ đại........
Liễu Nguyệt Sương chỉ cảm thấy hai má cùng lỗ tai như là nóng như là bị lửa thiêu đốt. Sau khi thừ người ra mười mấy giây đồng hồ, nàng bắt đầu di chuyển. Tay chân cũng loạn xà ngầu. Vài lần cũng bởi vì nguyên nhân cả người như nhũn ra lần nữa gục vào ngực hàn Phong, lại lập lại động tác mới vừa rồi một lần nữa.
Thật vất vả, Liễu Nguyệt Sương rốt cuộc mới ngồi dậy được. Vẻ mặt ngượng ngùng vẫn không có bất cứ động tĩnh gì liếc mắt nhìn Hàn Phong một cái. Nhưng lại gặp hắn miệng cười chúm chím, rất là "gian trá."
"TIỂU PHONG TỬ - -" Liễu Nguyệt Sương thẹn quá hóa giận hét một tiếng.
Hàn Phong yên lặng không nhúc nhích.
"Tiểu Phong tử?" Liễu Nguyệt Sương phát hiện vẻ mặt của Hàn Phong vẫn gian trá như cũ.
Hàn Phong vẫn yên lặng không nhúc nhích.
Lúc này, Liễu Nguyệt Sương đã cảm giác được có chút không thích hợp rồi. Nàng bước lên đẩy đẩy Hàn Phong, nhưng lại phát hiện cơ thể hắn lúc này cứng ngắc, giống như một con cương thi vậy.
Liễu Nguyệt Sương lúc này hoàn toàn luống cuống: "Tiểu Phong tử, ngươi đừng làm ta sợ, ngươi làm sao vậy? Tiểu Phong tử...... Huhu ..... Ngươi làm sao vậy....." Cuối Cùng, Liễu Nguyệt Sương đã bật khóc ra tiếng.
____________________________________________
(1) Rãnh Mariana, còn gọi là vực Mariana hay vũng Mariana, là rãnh đại dương sâu nhất đã biết, và điểm sâu nhất của nó là nơi sâu nhất trong lớp vỏ Trái Đất. Nó nằm trên phần đáy của khu vực tây bắc Thái Bình Dương, về phía đông quần đảo Mariana. Điểm sâu nhất có tọa độ 11°21' Bắc và 142°12' Đông. Rãnh Mariana kéo dài tới gần Nhật Bản. Rãnh này là ranh giới nơi hai mảng kiến tạo gặp nhau, là khu vực lún xuống ở đó mảng Thái Bình Dương bị lún xuống dưới mảng Philippines. Rãnh có chiều dài khoảng 2.550 km (1.580 dặm) nhưng chiều rộng trung bình chỉ vào khoảng 69 km (43 dặm). Phần đáy của rãnh này thấp dưới mực nước biển một khoảng cách lớn hơn nhiều khi so với đỉnh Everest ở trên mực nước biển.
Độ sâu tối đa của rãnh này là 10.971 m (35.994 ft) dưới mực nước biển theo phép đo gần đây nhất. Khi tính đến vĩ độ của nó và sự lồi ra ở khu vực xích đạo của Trái Đất thì nó nằm ở khoảng cách 6.366,4 km tính từ tâm Trái Đất. Bắc Băng Dương, có độ sâu chỉ khoảng 4-4,5 km, nhưng tính từ đáy của nó thì lại ở khoảng cách chỉ xấp xỉ 6.352,8 km từ tâm Trái Đất, tức gần tâm Trái Đất hơn so với điểm sâu nhất của rãnh Mariana 13,6 km.
Nó được tàu Challenger II của Hải quân Hoàng gia Anh khảo sát lần đầu tiên năm 1951, do đó người ta đã đặt tên cho phần sâu nhất của rãnh Mariana là vực thẳm Challenger. Sử dụng kỹ thuật phản xạ sóng âm, tàu Challenger II đã đo được độ sâu 5.960 sải (10.900 m) tại tọa độ 11°19' Bắc và 142°15' Đông. Âm thanh này đã được thực hiện lặp lại với tai nghe để nghe tín hiệu trở lại do sóng âm phản xạ ngược trở lại khi gặp đáy biển. Do việc đo thời gian của máy thu âm thanh phản xạ, một phần cần thiết của quá trình này, đã được thực hiện bằng tay để ngắt đồng hồ bấm giờ nên người ta đã cẩn thận trừ đi một thang đo (20 sải) khi chính thức báo cáo độ sâu lớn nhất là 5.940 sải (10.863 m).
Năm 1957, tàu Vityaz của Nga báo cáo độ sâu 11.034 m (36.201 ft), cho chỗ lõm sâu hoắm Mariana; sự đo đạc này đã không được thực hiện lặp lại nên khó có thể coi là chính xác. Năm 1962, tàu hải quân Spencer F. Baird của Mỹ báo cáo độ sâu lớn nhất là 10.915 m (35.810 ft). Năm 1984, Nhật Bản gửi tàu Takuyo, một tàu khảo sát chuyên nghiệp hóa cao tới rãnh Mariana để thu thập dữ liệu bằng cách sử dụng các máy thu sóng âm phản xạ nhiều tia và hẹp; họ báo cáo độ sâu cực đại là 10.924 m (35.840 ft) (cũng có báo cáo là 10.920±10 m). Các phép đo chính xác nhất đã được thực hiện trên máy dò Kaiko của người Nhật vào ngày 24 tháng 3 năm 1995 cho kết quả 10.911 m (35.798 ft) .
Trong cuộc lặn không có tiền lệ, tàu ngầm thăm dò của Hải quân Mỹ là Bathyscaphe Trieste đã xuống tới đáy vào lúc 1:06 trưa ngày 23 tháng 1 năm 1960 với trung úy hải quân Don Walsh và kỹ sư Jacques Piccard. Quả cầu sắt được sử dụng để làm bì, với xăng để tạo sức nổi. Các hệ thống trên boong tàu chỉ tới độ sâu 37.800 ft (11.521 m), nhưng sau đó đã được sửa lại là 10.916 m (35.813 ft). Ở dưới đáy Walsh và Piccard đã rất ngạc nhiên khi phát hiện thấy các sinh vật như cá bơn dài khoảng 30 cm, cũng như tôm. Theo Piccard thì "đáy biển dường như sáng và sạch sẽ, là một vùng hoang vu chỉ có tảo cát".
Tại đáy của rãnh Mariana thì nước tạo ra một áp lực tới 1.086 barơ (108,6 MPa hay 15.751 psi).
Vào ngày 1 tháng 6 năm 2009, tàu Kilo RV Moana (là tàu mẹ của chiếc tàu ngầm Nes) đã sử dụng hệ thống định vị dưới mặt nước bằng sóng siêu âm Simrad EM120 (300-11.000 m) lập nên bản đồ ngay tại vực thẵm Challenger với độ sâu tìm được là 10.971 m (35.994 ft), độ chính xác hơn lần cũ 0,2% (sai số khoảng ± 11 m).
Năm 2003, các nhà khoa học đã tìm được dọc theo rãnh Mariana một số khu vực có độ sâu như vực thẵm Challenger và thậm chí có thể sâu hơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT