Nghe Dương Hi Văn nói, Hàn Phong rất dứt khoát trả lời: "Không rảnh."
Dương Hi Văn sửng sốt, buông đũa: "Em còn chưa nói lúc nào, sao anh biết là không rảnh?"
"Thứ nhất, anh đối với hội họa không có bất kì nghiên cứu gì cả, nếu như bạn của em cho rằng anh ở phương diện này rất lợi hại, thì nàng sai lầm chắc rồi. Anh chỉ biết sơ sơ vẽ tranh thôi, những cái khác hoàn toàn không biết. Cho nên anh nghĩ anh cùng nàng hẳng là không có chút đề tài chung nào để nói. Kế tiếp, là anh đích xác bận nhiều việc, không có thời gian đi gặp những người không quan trọng."
Dương Hi Văn nóng nảy: "Nhưng mà em đã đáp ứng người ta, không phải chỉ gặp mặt thôi sao, đâu tốn bao nhiêu thời gian của anh đâu. Em đã nói mà, chị em tốt của em là tốt nghiệp ở trung tâm mỹ viện, ở phương diện vẽ tranh bằng bút máy tạo nghệ rất cao. Sau khi nàng xem bức họa anh vẽ xong, khen không dứt miệng."
Lời Hàn Phong nói, nàng căn bản là không tin, chỉ biết qua loa vẽ tranh một chút, nếu như hắn nói hắn mù tịt vẽ tranh, vậy chẳng phải người khác là mười phần đều không biết rồi ư? Không rảnh? Điểm đó lại càng thái quá, một sinh viên thì bận bịu gì chứ. Hơn nữa chỉ là gặp mặt trao đổi một chút mà thôi, hắn nói như thế, rõ ràng là tìm cớ cho mình, hơn nữa cớ này lại còn rất kém nữa chứ.
"Em không tin, anh cũng hết cách." Hàn Phong nhún vai.
Dương Hi Văn đột nhiên mất hứng, nói: "Em no rồi."
Hàn Phong cũng ăn được nhiều rồi. Vì vậy kêu người tính tiền.
Trên đường quay về trường học, Hàn Phong đi ở phía trước, mà Dương Hi Văn thì giận dỗi đi theo ở phía sau. Lúc gần đến trường học, nàng đột nhiên chạy lên kéo tay Hàn Phong lại, dùng ngữ khí làm nũng nói: "Hàn Phong, chị em tốt kia của em vất vả lắm mới về nước một lần, em cũng đã lỡ hứa. Nói nhất định sẽ hẹn được anh, anh đi một lần đi mà, năn nỉ anh đó!"
Hàn Phong theo điều kiện phản xạ trước tiên bắt lấy cánh tay từ hai tay nàng giật ra, vội vàng cách ra vài bước, nhìn nàng nói: "Em làm gì vậy, đừng có lôi kéo như thế."
Nói thật, cái này Hàn Phong không có thói quen.
Dương Hi Văn thấy Hàn Phong sợ như vậy, trên mặt tươi cười nói: "Hì hì, sợ cái gì, anh là vị hôn phu của em. Ôm tay thì có quan hệ gì chứ, đừng nói ôm tay, cho dù ôm người cũng được!" Vừa nói, vừa hướng chỗ Hàn Phong đang né, mở hai tay ra, xem điệu bộ tựa hồ như thật sự muốn cùng Hàn Phong thân mật ôm lấy.
Hàn Phong lại càng hoảng sợ, không ngờ bày ra tư thế cách đấu thức: "Đừng tới gần!"
Dương Hi Văn thấy hắn bộ dáng khẩn trương, lại càng vui mừng khôn xiết: "Sao hả? Muốn đánh nhau à? Anh đánh đi, em cho anh đánh......" Nói xong, tốc độ của nàng bên kia không giảm mà tiếp tục chạy tới. Khiến cho Hàn Phong chỉ có thể không ngừng thôi lui về phía bức tường bên cạnh, thối tới nỗi không thể nào thối tiếp. (Thối ở đây là thối lui đó)
Dương Hi Văn dang hai tay ra đi tới, chỉ thấy trước mắt chợt lóe, sau đó là bắt vào khoảng không. Trước mắt không thấy thân ảnh Hàn Phong đâu. Mà lúc này, trên tay đột nhiên truyền đến trận đau nhức, sau đó thân thể không tự chủ được ngã về phía sau - - Cả người nàng bị Hàn Phong bắt lại, tay phải xoay ra đằng sau lưng
"Ui da! Đau... Đau quá..." Dương Hi Văn cả kinh kêu lên, nàng không nghĩ tới Hàn Phong thật sự hạ thủ với nàng, "Hàn Phong, cái tên hỗn đản anh! Thả em ra!"
Hàn Phong nghe ngữ khí nàng thay đổi, vội vàng buông ra, hậm hực nói: "Đã bảo đừng có tới đây mà."
Dương Hi Văn cũng trở mình lại bình thường, nàng giật giật cánh tay, oán giận nói: "Em cứ tới đó, hừ, nếu anh không đáp ứng, em sẽ cứ quấn quít lấy anh, một tấc cũng không rời, theo sát anh coi rốt cuộc anh bận bao nhiêu!"
Hàn Phong trong đầu lập tức xuất hiện hình ảnh con đỉa bám víu lấy mình không ngừng quấy nhiễu, da đầu nhất thời có chút tê dại.
Hắn bất đắc dĩ nói: "Được rồi, được rồi, anh đáp ứng. Bao giờ hẹn chị em tốt của em xong, thì gọi điện thoại cho anh." Hắn thật sự nghĩ không ra, tại sao Dương Hi Văn lại bắt hắn gặp bạn nàng cơ chứ?
Dương Hi Văn trên mặt lại lộ ra nụ cười: "Cho em biết số điện thoại của anh đi."
Sau khi Hàn Phong đem số điện thoại cho nàng, Dương Hi Văn hướng hắn nói: "Hừ, anh đó, không có phong độ gì hết, ngay cả phụ nữ mà cũng động thủ. Về nhà em sẽ nói cho anh em biết, để cho hắn đến giáo huấn anh. Hứ, đừng tưởng là lợi hại lắm, thời gian anh của em học võ khẳng định còn lâu hơn anh, khẳng định lợi hại hơn anh nhiều!"
Nói xong, Dương Hi Văn liền chạy đi.
Tôn đại thần rốt cuộc cũng chịu đi, Hàn Phong thở dài một hơi. Theo hắn nhận xét, ở cùng phụ nữ quả thực rất là mệt, so với rèn luyện còn mệt hơn nữa. (Tôn đại thần là ai dịch giả cũng hem biết T_T)
Đối với câu nói kia ở phía sau của Dương Hi Văn, Hàn Phong trực tiếp loại bỏ.
Đi được vài bước, Hàn Phong đột nhiên dừng lại, thì thầm nói: "Học võ...... Võ thuật......"
Lặp đi lặp lại câu nói, Hàn Phong vỗ đầu một cái nghĩ tới...
Câu nói kia Dương Hi Văn vừa mới nói, chính là ý niệm trong đầu mà lúc sáng giáo sư Lý Trọng Văn cùng hắn đang nói chợt hiện.
Nếu quả thật giống như giáo sư Lâm Thanh Hàn bảo "xung mạch thần kinh là xung mạch cơ giới, hơn nữa lấy hình thức sóng đơn truyền trong cơ thể." Lý luận này thực co thể thông qua, Hàn Phong cảm giác được nội lực trong võ thuật Trung Quốc thực có thể giải thích bằng khoa học một cách hoàn mỹ.
Nguyên vốn, Hàn Phong cũng không tin rằng nội lực tồn tại trên đời, nhưng mà lúc quân huấn, hắn đã tận mắt thấy qua uy lực của nội lực. Đầu tiên là ngạnh khí công của đại đội trưởng Âu Dương Kiệt. Luyện đến loại trình độ của hắn, thật là y như mình đồng da sắt, ngay cả đâm sâu vào da thịt hắn thì lực đả kích phản lại cũng còn mạnh. Chủ yếu hơn nữa chính là nội lực tương ứng tồn tại trong cơ thể hắn. Bất quá, cụ thể thì Âu Dương Kiệt không nói ra, nội lực rốt cuộc là gì nhỉ. Theo lời hắn nói, nội lực chính là khí bên trong cơ thể.
Hàn Phong lúc đó đối với thuyết pháp của hắn cũng không để ý, nhưng mà sau đó, hắn lại chính thức dùng mắt thường nhìn thấy được "nội lực".
Đó là lúc sau khi hắn cùng Phục Dũng luận bàn. Sau lần nọ, Phục Dũng mặc dù bị trừ điểm, nhưng hắn cũng không thèm để ý. Ngày hôm sau liền tìm đến Hàn Phong, đương nhiên, lần này cũng không có làm trò trước mặt mọi người, mà là lén lút.
Cuộc sống sau đó, Phục Dũng cùng Hàn Phong 2 người rất thường xuyên luận bàn vào buổi tối. Sau khi luận bàn xong, trao đổi một chút. Biết được Hàn Phong đối với võ thuật Trung Quốc chẳng hiểu được bao nhiêu, Phục Dũng cảm thấy phi thường kinh ngạc. Sau khi kinh ngạc, hắn bổ sung cho Hàn Phong không ít tri thức trụ cột liên quan đến võ thuật. Trong lúc đó, hắn cũng có nói đến nội lực.
Hàn Phong bảo hắn không thể tin được thuyết pháp này. Dù sao hắn lúc trước nghe những thuyết pháp liên quan tới nội lực cũng rất là mơ hồ.
Phục Dũng lúc ấy cũng không cùng Hàn Phong tranh luận. Trực tiếp truyền tới năm viên gạch đen. Sau đó nhắm vào nó bổ một chưởng.
"Phanh!"
5 viên gạch kêu lên một tiếng rồi gãy. Mà trong đó viên đầu tiên lại bị đánh nát bấy.
Hàn Phong lúc đó thấy rất rõ, hắn biết Phục Dũng muốn làm cái gì, cho nên đem thị giác điều chỉnh đến mức tốt nhất, không buông tha bất kì chi tiết nào cả. Lúc đó hắn thấy được, khi tay của Phục Dũng cùng viên gạch tiếp xúc trong nháy mắt, tay của hắn cũng không có phát sinh biến hình. Mà hình như lại có một thứ gì đó không thấy được, tác dụng lên viên gạch đen, sau đó khiến nó bị phá hủy.
Sau khi vỗ xuống, Hàn Phong lập tức cầm tay Phục Dũng quan sát một chút, cũng không thấy có dấu hiệu thương thế bị trọng lực đánh vào.
Nội kình ngoại phóng - - Đây là cách giải thích của Phục Dũng. Hắn bảo hắn có thể cảm giác được tay mình có một cổ lực lượng, lực lượng này có thể bảo vệ cho tay hắn chưởng mà không hề bị thưởng tổn. Hơn nữa cổ lực lượng đó còn có thể tác dụng lên ngoại vật, ví dụ như viên gạch đen này. Đương nhiên, tình huống như vậy cũng không phải ai cũng có thể dễ dàng đạt được, hắn luyện nó cũng phải mất hết thời gian 10 năm!
Nội lực thật sự tồn tại sao? Hàn Phong nhớ đến "đan lưu" mà mình đã phát hiện ra, liệu đan lưu đó có phải là nội lực hay không? Hàn Phong cũng không thể phát hiện ra được liên lạc của chúng với nhau, một loại sinh cơ thong thả tràn ngập nhu hòa, mà mặt khác lại là một loại tràn ngập sức phá hoại cực nhanh.
.Bất quá, hôm nay dựa theo lời phỏng đoán phát hiện của Lý Trọng Văn, lại khiến cho Hàn Phong sinh ra một cái linh cảm. Nếu như lý luận của hắn thật sự chính xác mà nói, có lẽ Hàn Phong thật sự có thể từ góc độ khoa học để giải thích sự tồn tại của nội lực.
Lúc sáng, ý niệm này trong đầu của Hàn Phong chỉ là đột nhiên chợt hiện, hắn lúc ấy nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra. Bất quá mới vừa rồi Dương Hi Văn trong lúc vô ý nhắc nhở làm hắn nhớ tới ý niệm đó trong đầu.
Nếu như xung mạch thần kinh thật sự là một loại xung mạch cơ giới. Hơn nữa lấy hình thức sóng đơn để truyền dẫn trong cơ thể. Vậy một khi xung mạch này mạnh mẽ đến một trình độ nhất định, sóng đớn cường đại đến mức phóng được ra ngoài cũng không phải là không có khả năng. Đan lưu trong cơ thể Hàn Phong chẳng phải là một loại xung mạch thần kinh không ngừng lớn mạnh đó ư?
Nói đến đây, kỳ thực chỉ là một cách lợi dụng đối với năng lượng mà thôi.
Hàn Phong sau khi nghĩ thông suốt điểm ấy, trong lòng không khỏi có chút hưng phấn, hắn đang nghĩ, nếu như đan lưu bên trong cơ thể mình có thể không ngừng tăng lên đến một mức độ nào đó, liệu có thể sinh ra hiệu quả giống y như nội lực hay không?
Bất quá nghĩ thì nghĩ, chứ hắn cũng không dám dễ dàng lỗ mãng. Dù sao trong luyện công cũng còn tồn tại thứ gọi là tẩu hỏa nhập ma. Bản thân bây giờ nếu mắt nhắm mắt mở mà làm, đem thân thể của mình hủy mất thì phiền toái chết.
Suy nghĩ hồi lâu, Hàn Phong quyết định tìm cơ hội nào đó để học một môn công pháp có thể sinh ra nội lực, để chứng minh phỏng đoán của mình.
Đương nhiên, phỏng đoán của Lý Trọng Văn trước đó phải chính xác. Cho nên, Hàn Phong đang cân nhắc xem có nên hỗ trợ Lý Trọng Văn sớm đem kết quả nghiên cứu này làm ra hay không.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT