"Cái này nguy hiểm nha!" Sở Suất nói, "Lý Dịch là hậu vệ khống chế bóng, kỹ thuật coi như cũng cứng. Bây giờ kết quả hắn bị thương, kế tiếp cũng không có ai có thể thay thế vị trí này, tốc độ kéo điểm số của Thủy Mộc xem ra càng lúc càng tăng nhanh rồi."
Lý Vượng rầu rĩ nói: "Oài, vậy thì có khác gì đâu, mày xem đám tụi nó bây giờ, ngay cả di chuyển thoát người cũng không tích cực nữa. Đối thủ thật sự là quá mạnh mẽ rồi, trình độ hai bên căn bản là không cùng một cấp bậc."
Sở Suất gật đầu: "Đám tân sinh của bọn họ lần này đích xác chất lượng rất cao. Nhất là hậu vệ số 17 kia, mặc dù nhân phẩm không có gì đặc biệt, nhưng mà kỹ thuật thì không chê vào đâu. Tao dám nói, coi như là đội viên chính thức đội bóng rổ Thủy Mộc ra trận, cũng rất khó ngăn cản nó tiến công."
Trận đấu tiếp tục tiến hành.
Bởi vì Lý Dịch bị thương rời sân, dự bị ra sân là một người có chiều cao cùng hắn không sai biệt lắm, không béo không gầy số 24, ngay cả Sở Suất cũng không có tư liệu của hắn.
Kỹ thuật của hắn, so với Lý Dịch còn kém rất xa, mới vừa ra trận cầm bóng, định dẫn bóng vượt người, nhưng lại bị số 17 của đối phương dễ dàng đoạt lấy. Bị hắn một mình đánh nhanh tiến nhanh, các đội viên khác đối mặt với loại tình huống này, ngay cả hứng thú tiến lên cản cũng không có, trơ mắt mà nhìn hắn dễ dàng úp rổ.
5 phút đồng hồ trôi qua, chấm dứt nửa trận, điểm số lại kéo lớn hơn thêm một bước, 31-78. Đối phương vô thêm 5 bóng, đánh cho Thủy Mộc không còn manh giáp (1 bóng = 2 điểm)
Giải lao nửa trận, cả đám đội viên Thủy Mộc đều cảm giác không có mặt mũi để đối diện với người cổ vũ, bọn họ dứt khoát phớt lờ tiến vào trong phòng nghỉ.
Lúc này, đã có người bắt đầu đi ra. Bất quá đại bộ phận người, vẫn như cũ kiên thủ lại ở chỗ này, tiếp tục vì các đội viên mình cổ vũ. Mọi người đối với loại tình huống này cũng có thể hiểu, bọn họ có thể kiên trì đến bây giờ cũng đã phi thường không dễ dàng rồi.
"Bây giờ cách đến 47 điểm, xem ra trận đấu này, ít nhất cũng bị tụi nó vượt qua tới 80 điểm, coi bộ muốn phá kỉ lục năm mấy năm trước rồi." Sở Suất nghĩ như thế, bởi vì Thủy Mộc bên này cũng chẳng còn tinh thần hay thể lục, người có thể ra trận cũng tìm không ra, Lý Dịch rời sân, không có hậu vệ cường lực khống chế kiêm tổ chức bóng, tiến công của Thủy Mộc căn bản không cách nào phát động hữu hiệu được.
Lý Vượng hỏi: "Năm ngoái bị thua bao nhiêu?"
"65 điểm."
"Kháo, nhiều đến thế?" Cái trán Lý Vượng ứa ra một màu đen, "Nói vậy Thủy Mộc có thắng được lần nào không?"
"Có, thắng một lần, bất quá là chuyện 6 năm trước rồi, duy nhất 1 lần."
"…………" Lý Vượng hoàn toàn không còn gì để nói.
Quay đầu lại nhìn Hàn Phong một chút, nhưng lại kinh ngạc phát hiện hắn không biết từ lúc nào đã không ngồi ở bên cạnh nửa rồi.
"Ủa? Phong tử đâu?"
"Chắc là đi vệ sinh, cũng mới vừa đi thôi." Sở Suất có chú ý nói.
Một lát sau.
Nửa trận còn lại sắp bắt đầu, đội viên song phương bắt đầu tiến vào sân.
"Ách…… Oa tử, tao không có hoa mắt chứ, mày xem kia là ai?" Lý Vượng đột nhiên đẩy đẩy Sở Suất đang lau mắt kiếng, chỉ vào chỗ trên sân nói.
"Ai đâu?"
"Số 3, số 3 bên mình!"
"Số 3, số 3 không phải Lý Dịch sao, sao lại ra trận được rồi?" Sở Suất nghi hoặc hỏi, hắn cũng đeo kính lên, cũng không khỏi ngẩn cả người.
"Ách…… Phong tử làm sao lại chạy xuống dưới đó rồi?"
Sở Suất kinh ngạc nhìn, Hàn Phong giờ phút này đang mặc đồng phục số 3 của Lý Dịch, ra sân thượng trận.
"Mày có bao giờ thấy Phong tử chơi bóng chưa?" Lý Vượng hỏi.
"Chưa, chưa từng thấy."
"Vãi, tao cứ tưởng nó ngay cả căn bản cũng không biết, bình thường rủ nó đi đánh, nó cũng không đi. Tiểu tử này, chơi xấu thật, trên người hắn rốt cuộc còn có bao nhiêu bí mật mà tụi mình không biết nhỉ?" Có thể can đảm mặc đồng phục đi ra cùng đại học Bắc Thiên đối chiến, Lý Vượng tuyệt đối sẽ không ngu đến mức tin tưởng Hàn Phong chỉ là nhất thời nóng nảy. Hơn nữa, dựa theo tính cách của Hàn Phong, cho tới bây giờ cũng chưa gặp hắn làm chuyện gì mà không nắm chắc.
Có bao nhiêu bí mật ư? Sở Suất cười khổ một tiếng, thầm nghĩ, tao còn tưởng rằng mình đối với hắn đã rất hiểu rõ rồi, đến cuối cùng chẳng phải cũng giống mày hay sao?
Kỹ thuật bóng rổ của Phong tử rốt cuộc là như thế nào? Sở Suất thật sự rất chờ mong.
Khán giả xem trận cũng phát hiện trên sân xuất hiện một gương mặt mới. Đồng phục hắn mặc, đúng là của hậu vệ khống chế bóng số 3 mới vừa rồi. Bất quá, bọn họ tuyệt đại đa số đều đối với biến hóa này không hề quan tâm. Bọn họ quan tâm chính là, kế tiếp Thủy Mộc có thể thừa nhận được công kích mãnh liệt của Bắc Thiên nữa hay không, chỉ hi vọng bòn họ đừng để điểm số kéo quá lớn, thua sẽ rất thảm.
Ở trên khán đài ngồi xem, một cô gái cột tóc đuôi ngựa đột nhiên nói: "San San, mau nhìn, kia không phải là Hàn Phong vừa mới chuyển tới ban chúng ta sao?"
"Uhm." Lý San San lên tiếng.
Kỳ thật, lúc Hàn Phong vừa xuất hiện trên sân, nàng đã thấy được, cảm giác lúc đó so với Cù Yến kế bên còn muốn kinh ngạc hơn.
Cù Yến tiếp tục nói: "Cậu xem tụi con trai có phải buông tha rồi không, làm thế nào mà chiều cao như hắn cũng có thể ra sân chứ, đứng chung với mấy tên Bắc Thiên đó, lùn tới một khúc, kiểu này thì làm sao mà đánh?"
…………………………
"Huýt……"
Sau khi hai bên đổi sân xong, trọng tài thổi còi bắt đầu trận đấu, bóng lại một lần nữa thảy lên.
Lúc này người nhảy bóng là Hứa Lâm Hổ, bởi vì Mã Cường cao nhất lúc này đã bị phạt, không thể tiếp tục ra trận, trong mấy người ở giữa, sức bật tốt nhất chỉ còn lại mỗ hắn.
Lúc này đây, Thủy Mộc không cách nào bắt được bóng, sau khi bóng được vứt lên cao, liền bị trung phong của đối phương nhẹ nhàng vỗ, liền thuận lợi truyền qua cho hậu vệ số 17.
Số 17 lại định tiến công nhanh một lần nữa, nhưng mà lúc hắn định phát động, chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên hiện lên một đạo thân ảnh, Hàn Phong trong nháy mắt liền chắn trước mặt hắn.
Số 17 có chút sửng sốt, tốc độ rất nhanh a!
Trên mặt hiện ra một tia đùa cợt, số 17 liền hoãn lại, rùi vỗ bóng cực nhanh xuống. Sau đó chân phải đột nhiên hướng phía trước bước tới, tại một khắc mũi chân vừa chạm đất, thân thể đột nhiên lại như khựng lại, một lần nữa biến hướng cực nhanh, trong nháy mắt liền sát qua bên trái Hàn Phong vượt lên!
Qua!
Số 17 quyết định lần này lại Dunk một cú 2 tay vào rổ, đem tinh thần của bọn họ vừa lên được một chút chèn ép xuống.
"Ách……" Số 17 đột nhiên phát giác không thích hợp, nguyên bổn tay trái có thể chụp đến trái bóng, nhưng lại chậm chạp không có cảm giác bóng truyền đến. Hắn lập tức phanh lại, cúi đầu nhìn, lại phát hiện không thấy trái bóng.
"Phanh! Phanh! Phanh!" Bên tai lúc này truyền đến thanh âm đập bóng.
Hắn quay lại, liền chứng kiến số 3 giờ phút này đang vỗ bóng cực nhanh hướng tới sân đối phương.
"Hảo - -"
Khán giả có chút trầm mặc lúc này đột nhiên cũng kích động đứng lên, cùng nhau phát ra tiếng kêu gào đinh tai nhức óc!
"Cắt hay lắm!"
"Đẹp lắm!"
"Hay quá, số 3!"
Số 3 mới vô kia không ngờ lại cắt bóng một cách đặc sắc từ tay hậu vệ Bắc Thiên! Mọi người lúc mới bắt đầu cũng không phản ứng lại, một hồi lâu sau mới bộc phát ra tiếng hoan hô nhiệt liệt.
Thời gian dài như vậy, Thủy Mộc vẫn bị gánh nặng đè xuống, căn bản là không có, cho dù là một lần biểu hiện đặc sắc cũng không. Mà Hàn Phong lại cắt bóng đẹp như vậy, khiến cho tinh thần bọn họ đột nhiên rung lên.
"Haha, cắt hay lắm, không ngờ đem cả bóng của số 17 giựt mất, mày thấy vẻ mặt của tên tiểu tử kia không, haha...... Phong tử ơi, tao yêu mày quá đi!" Lý Vượng quả thực có chút điên cuồng rồi, đứng ở một bên gắt giọng tru lên.
Sở Suất trên trán ứa ra một màu đen, hắn liền vội vàng cùng Lý Vượng bảo trì khoảng cách.
Hàn Phong cắt bóng thành công, rất nhanh phản công lại, sau đó đem bóng nhanh chóng chuyền cho Hứa Lâm Hổ đã sát nhập hơn ba phần sân đối phương. Sau khi Hứa Lâm Hổ nhận được bóng, không có do dự, trực tiếp làm một bước tiêu chuẩn lên rổ, đem bóng bỏ vào trong.
Sau hai mươi phút đồng hồ trầm mặt, đội bóng tân sinh Thủy Mộc rốt cuộc đã vào một trái!
Lúc số 17 Bắc Thiên chạy ngang bên người Hàn Phong, nhìn hắn cười hắc hắc: "Tiểu tử, vận khí không tồi!"
Hàn Phong không thèm đếm xỉa tới hắn, trực tiếp chạy về nửa sân mình.
Có thể đánh bóng rổ hay không, trực tiếp từ tư thế khống chế bóng liền có thể nhìn ra. Hàn Phong mới vừa rồi mang theo bóng đột nhiên tiến vô, cũng đã chứng minh hắn không phải một thái điểu. Kỹ thuật khống chế bóng, thậm chí không hề dưới Lý Dịch.
Cho nên, các đội viên khác trước trận còn nghi ngờ hắn ít nhất bây giờ cũng đã yên tâm đem bóng giao cho hắn khống chế.
Bắc Thiên phát bóng.
Bóng vẫn rất nhanh chuyền tới trong tay số 17, nhưng mà lần này Hàn Phong lại xông ra, số 17 tả xung hữu đột, chính là vẫn không thể thoát khỏi Hàn Phong, hắn tựa như một cái u linh giống nhau vậy, dính sát vào số 17, làm cho số 17 giữ bóng, đã đạt tới 20 giây, không thể làm gì khác hơn là buồn bực chuyền cho đội hữu khác. Mà lúc này đây, bởi vì thời gian không đủ, đội hữu đành phải vội vàng ném bóng, không vào.
Đến phiên Thủy Mộc phát bóng.
Sau khi bóng được phát ra, trước tiên truyền tới tay Hàn Phong, Hàn Phong mang bóng đi tới, hắn tay trái chụp bóng, tay phải chỉ cao phía trước, ý bảo các đội hữu tiến lên phía trước.
Số 17 lúc này cản lại, hắn gắt gao nhìn chằm chằm Hàn Phong, chuẩn bị tùy thời cắt bóng, mới vừa rồi Hàn Phong từ trong tay hắn cướp bóng đi, khiến cho mặt mũi hắn có chút không nhịn được. Lúc này đây, hắn tuyệt đối không thể bị Hàn Phong đột phá trước mặt hắn, nếu không thật là mất thể diện mà.
Hàn Phong cười cười, sau đó lập tức đem bóng truyền qua cho đội hữu số 8 tiếp ứng bên cạnh, sau đó đột nhiên phát động, vòng qua số 17 rất nhanh chạy tới phía trước.
Số 8 sau khi bắt được bóng, lại đem bóng chuyền ngược cho Hàn Phong.
Số 17 Bắc Thiên cắn răng, lập tức đuổi theo, một lần nữa che ở trước mặt Hàn Phong.
Hàn Phong cầm bóng làm mấy động tác giả, sau đó lại đột nhiên chuyền bóng ra ngoài. Lúc này đây , người được chuyền bóng là số 5 đang ở ngay vạch 3 điểm. Trải qua quan sát nửa trận, Hàn Phong hiểu rõ, số 5 là một xạ thủ, xác suất ném 3 điểm tương đối cao, chỉ là trước đó hắn rất ít có cơ hội ra tay thôi.
"Ném rổ!" Hàn Phong sau khi chuyền bóng lập tức hướng hắn hô.
Số 5 bên cạnh cũng không có ai phòng thủ, lúc hắn cầm bóng định chuyền ra ngoài, nhưng nghe được thanh âm của Hàn Phong, nhất thời liền thay đổi chủ ý, ngược lại làm một cái tiêu chuẩn nhảy bóng.
Nửa trận sau bắt đầu, ngắn ngủi không tới hai phút đồng hồ, Thủy Mộc không ngờ ăn 5 điểm, làm sao mà họ không cảm thấy kích động cho được chứ?!
Hai bóng này, trực tiếp đem tinh thần của Thủy Mộc cơ hồ đã biến mất không còn gì hết một lần nữa kéo lại, mọi người lập tức quay về phòng thủ.
"Phong tử, đánh hay lắm!" Hứa Lâm Hổ chạy ngang Hàn Phong nói.
Hàn Phong cười cười: "Cố gắng lên!"
Hàn Phong giờ phút này cảm giác thật là tốt, nghe tiếng hoan hô trên đài của các sinh viên, khiến cho hắn cảm xúc mênh mông, nhiệt huyết ào ạt. Quan trọng nhất là, hắn có thể cảm giác được rõ ràng, trong cơ thể mình, hình như có một thứ gì đó chậm rãi phóng thích giống như thức tỉnh vậy. Mọi kỹ năng trong cơ thể quả thực đạt tới trạng thái tốt nhất, mà siêu cấp hệ thống lúc này đã vận chuyển toàn bộ, nhưng kỳ quái là đó lại là một loại trạng thái phi thường khỏe mạnh.
Trận đấu tiếp tục tiến hành.
Nửa trận cuối, Thủy Mộc càng đánh càng thuận tay, mọi người trong lúc đó phối hợp với nhau càng lúc càng ăn ý, chuyền bóng càng ngày càng tinh diệu, xác suất xuất hiện sai lầm cũng đạt tới mức thấp nhất. Mà Bắc Thiên bên này thì tinh thần bắt đầu trầm thấp, mặc dù ngẫu nhiên có điều phản kích, nhưng vẫn bị Thủy Mộc đem điểm số kéo gần lại.
Hiệp thứ 3 chấm dứt, điểm số đã là 49-81, chỉ kém 32 điểm, trong đó lại có mấy màn hết sức cao trào.
Một hiệp này, Hàn Phong căn bản là không được điểm nào, thành tích của hắn, là 3 lần cắt bóng, 5 lần trợ công. Hơn nữa sau khi bóng vào tay hắn, một lần cũng đều không mất.
Số 17 Bắc Thiên, bị Hàn Phong khiến cho nghiến răng nghiến lợi, giận đến xì khói. Hàn Phong 3 lần cắt bóng, đều là trực tiếp giựt từ trong tay hắn, 1 lần còn có thể nói là vận khí, nhưng 3 lần thì sao?
Số 17 không tin tà thuật, luôn muốn ở trước mặt Hàn Phong vượt qua, nhưng mà lần nào cũng đều bị Hàn Phong phá đi. Sau mỗi lần Hàn Phong cầm bóng, hắn muốn cắt bóng từ trong tay Hàn Phong, nhưng mà Hàn Phong căn bản lại không phối hợp với hắn, lập tức liền đem bóng chuyền cho đội hữu khác khiến số 17 tức đến hộc máu.
Nửa trận cuối của Thủy Mộc, tình thế thay đổi to lớn, bất chợt đảo ngược. Mặc dù còn chưa kéo hòa được điểm số, nhưng mà thành tích một hiệp bọn hắn đánh ra, coi như là thua trận đấu này, cũng đã đủ để cho họ khoe khoang một trận rồi. Đây chính là trong lịch sử đối chiến bóng rổ giữa Thủy Mộc và Bắc Thiên, lần đầu tiên sau khi bị ăn nhiều như vậy, liền tiến hành đại phản kích.
Huấn luyện viên bóng rổ Bắc Thiên cũng cảm thấy phi thường kinh ngạc: "Số 3 kia, thật không đơn giản!"
Thường dân xem náo nhiệt, người trong nghề xem môn đạo.
Đối với người xem bên ngoài, nhìn thấy chỉ là đội viên đại học Thủy Mộc thực lực tập thể đột nhiên bộc phát, mà huấn luyện viên Bắc Thiên nhìn thấy, thì chỉ có mỗi số 3.
Hết thảy thay đổi của Thủy Mộc, đều từ lúc sau khi số 3 kia gia nhập mới bắt đầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT