Tên mập mạp dùng cái lỗ mũi hướng lên trời nhìn Hàn Phong, đánh giá hắn một phen, gặp hắn tây phục thấp kém, trên mặt lộ ra vẻ khinh bỉ hỏi Tôn Nhạc: "A Nhạc, mày nhận thức thằng nhà quê này sao?"
Tôn Nhạc hồi đáp: "Biểu ca, đây là một trong ba đứa bạn cùng phòng lần trước em nói với anh đó……"
Nói xong, Tôn Nhạc chậm rãi tiến lên, vây quanh một vòng Hàn Phong, vừa nhìn vừa đánh giá hắn: "Hàn Phong, cái bộ đồ cặn bã này mày lấy từ đâu ra thế, mặc vào thật là vừa người nha, quả thực là tuyệt phối! Hahaha……"
Tôn Nhạc rất là kiêu ngạo trào phúng cười Hàn Phong, tựa hồ muốn đem "ủy khuất" trong trường lúc trước phát tiết.
"Coi vải vóc này, cả đôi giày da này nữa, haha, thật sự là đồ tốt đó!"
Sau khi Tôn Nhạc nói xong, trong đám người truyền ra một trận cười. Đám người vừa mới tới, nhỏ giọng nghị luận lẫn nhau, thỉnh thoảng lại hướng Hàn Phong chỉ chỉ trỏ trỏ. Giáo dục của bọn họ cũng không tệ lắm, chưa người nào khoa trương như Tôn Nhạc vậy.
Hàn Phong vẫn trầm mặc đột nhiên cũng cười, nói: "Mày nói không sai, quần áo mặc trên người tao đích xác rất vừa. Tao rất hài lòng, chỉ khoảng hơn 100 đồng!"
Phản ứng của Hàn Phong khiến cho Tôn Nhạc nao nao, hắn tựa hồ không dám nhìn thẳng vào ánh mắt mang theo ý cười của Hàn Phong. Ánh mắt có chút né tránh, bất quá vẫn như cũ trào phúng nói: "Ha ha, hơn một trăm đồng, đối với mày mà nói cũng thật không ít tiền a, hahaha……"
"Hàn Phong, mày là vào bằng cách nào? Địa phương này, tựa hồ không phải loại đẳng cấp như mày có thể tới. Chẳng lẽ mày quen Nancy sao? Hay là muốn làm cóc ghẻ ăn thịt thiên nga, hy vọng Nancy có thể coi trọng mày à, hahaha……"
Tôn Nhạc sở dĩ nói như vậy, là bởi vì bọn họ cũng nghe nói. Hôm nay không chỉ là sinh nhật mười tám tuổi của Dương Hi Văn. Còn có một tin đồn, nghe nói vũ hội này là vũ hội để Dương gia chọn rể.
Đối với tin tức này, làm cho rất nhiều con cháu thế gia đều muốn tới tham gia vũ hội.
Hàn Phong lắc đầu: "Ai là Nancy? Không biết, ta cũng không có nghe nói qua, haha!"
Điều này khiến mọi người cảm giác được có chút kinh ngạc rồi. Như thế nào mà đến tham gia party sinh nhật người khác, mà ngay cả tên của người đó cũng không biết? Nancy chính là Dương Hi Văn, đây là tên tiếng anh của nàng, tin tưởng mỗi một người tới nơi này đều biết.
"ĐM, mày theo hắn nói nhiều vậy làm gì, tiểu tử này mặt mày gian xảo, vừa nhìn là biết không phải thứ gì tốt! Làm sao mà biết được Nancy!" Biểu ca Hoàng Tử Thông của Tôn Nhạc không nhịn được nói, "Tiểu tử này hành động khả nghi. tao xem, hắn tới đây khẳng định là có ý đồ, nói không chừng là tới đây ăn trộm!"
"……" Tôn Nhạc sửng sốt, ngay cả hắn cũng cảm giác được nói kiểu này có chút quá mức. Sinh viên đại học Thủy Mộc, như thế nào có thể chạy đến đây ăn trộm chứ? Hơn nữa, khu nhà cao cấp của Dương gia, há dễ dàng nói vào là có thể vào sao? Biểu ca nói vậy, đầu óc có chút thiếu suy nghĩ rồi!
Hắn nghi hoặc hướng biểu ca Hoàng Tử Thông nhìn lại, nhưng lại thấy biểu ca đang lén nháy mắt ra dấu với mình. Tôn Nhạc vừa động, nhất thời minh bạch, nguyên lai biểu ca là cố ý nói như vậy. Chính là làm nhục Hàn Phong, để hắn tự mình nói bậy.
Vì thế, Tôn Nhạc ác độc phụ họa nói: "Không sai, Hàn Phong, mày sẽ không phải thật sự vào ăn trộm chút. Nơi này đồ vật tùy tiện trộm ra ngoài bán, cũng đủ mấy tháng tiền sinh hoạt cho mày rồi."
Người chung quanh càng vây vàng nhiều, đa số đều là người trẻ tuổi. Thế hệ trước đối với chuyện này không quan tâm, đám con nít có mâu thuẫn. Trong mắt bọn họ, cũng rất bình thường, năm đó bọn họ cũng vậy, đã từng trải qua, giống như trò đùa thôi, cho nên bọn họ bình thường sẽ không nhúng tay vào.
Nhiều người không biết đều nhao nhao hướng lại xem chuyện gì xảy ra, mà những người đó cũng nghe được đại khái. Đối với giảng giải của họ, ý tứ đều thiên về một bên, trong miệng bọn họ, Hàn Phong đã hoàn toàn trở thành một tên trộm vặt.
****
Hành lang phòng khách lầu hai, mặc trên thân bộ váy màu trắng, cao quý như một vị công chúa chính là Dương Hi Văn lẳng lặng quan sát chỗ Hàn Phong thật lâu. Đối mặt với anh em hai người Hoàng Tử Thông tự dưng nói xấu, trên mặt hắn thủy chung vẫn lộ vẻ tươi cười, thản nhiên đối mặt với tân khách chỉ chỉ trỏ trỏ vây quanh hắn.
Dương Hi Văn cắn chặt môi, hỏi: "Mẹ, hắn chính là Hàn Phong sao?"
Mẹ nàng gật đầu: "Đúng vậy, tiểu Văn, đó chính là hài tử của Hàn gia. Hai người nọ là con cái nhà ai, sao lại có thể quá phận như vậy, thật sự là rất kỳ cục!"
Dương Hi Văn nguyên bổn đối với vị hôn phu chưa bao giờ gặp mặt này phi thường bài xích. Vì hôm nay, nàng từng lên kế hoạch một thời gian dài, nhân tiện làm cho vị hôn phu này trước mặt đông đảo tân khách mất hết mặt mũi.
Nhưng là, bây giờ đã có người sớm giúp nàng ra mặt làm nhục Hàn Phong, tại sao nàng trong lòng lại cảm giác khó chịu như vậy?
Dương Hi Văn đột nhiên minh bạch, Hàn Phong cùng mình cũng giống nhau, chỉ là một con rối đáng thương bị gia tộc điều khiển mà thôi!
Hắn so với mình còn đáng thương, vô tội hơn, sinh ra đã là một người thực vật, nhưng vẫn như cũ không trốn tránh được vận mệnh.
Hắn là người vô tội!
Nghĩ đến đây, Dương Hi Văn liền động, nàng hướng dưới lầu chạy xuống.
"Con muốn làm gì?"
"Con muốn giúp hắn!" Bỏ lại một câu, Dương Hi Văn liền chạy xuống.
"Đứa nhỏ này, con chẳng phải vừa bảo là vô cùng chán ghét hắn sao?"
****
"Thế nào, ta không nói sai chứ, ngươi không còn lời nào để nói nữa hả?" Hoàng Tử Thông thấy Hàn Phong không nói lời nào, càng kiêu ngạo hơn, "Bảo an, bảo an đâu, mau đem thằng ăn trộm này bắt lại - -"
Trong đám người, một nữ sinh thật sự là không nhịn được, nàng đứng dậy, nhìn Hoàng Tử Thông nói: "Ngươi hơi quá đáng rồi đó, Hàn Phong như thế nào có thể đến đây trộm đồ, ngươi rõ ràng là nói bậy!"
Hàn Phong ngẩn cả người, hắn không nghĩ tới người ra mặt giải vây cho mình, dĩ nhiên là nàng!
Nữ sinh này, đúng là nữ sinh hắn nhìn thấy ở thư viện suýt chút nữa làm hắn chết máy.
Nàng như thế nào cũng ở chỗ này? Lại còn động thân ra vì mình giải vây!
Hàn Phong tâm tình nhất thời khơi dậy một tầng sóng.
Hoàng Tử Thông cũng lặng một chút, hắn không nghĩ tới thật là có người vì thằng nhà quê này mà nói chuyện, lại còn là một mỹ nữ, hắn cười lạnh nói: "Nói bậy? Ngươi mắt thấy ta chỗ nào nói bậy? Ngươi nói hắn không phải kẻ trộm, vậy ngươi có chứng cơ gì chứng minh hắn không phải kẻ trộm?"
Lý San San bị hắn hỏi, nói thật nàng cũng không biết Hàn Phong tại sao lại tới nơi này. Nàng cùng Hàn Phong, cũng chỉ là từng có vài lần gặp mặt, thậm chí ngay cả chính thức nói chuyện một hai câu cũng chưa từng nói.
Chưa kịp cảm thấy khó khăn, lúc này một giọng nói thanh thúy truyền ra: "Tôi có chứng cớ!"
Vừa dứt lời, ngọn đèn cả đại sảnh đột nhiên dập tắt, đại sảnh nhất thời lâm vào bóng tối.
Ngay sau đó, ngọn đèn từ trên nóc nhà sáng ngời chiếu xuống. Trung tâm của ngọn đen, vừa lúc chiếu vào nhân vật chính của vũ hội hôm nay - - Dương Hi Văn. Nàng mặc bộ lễ phục dạ hội màu trắng, chiếc váy bó sát người không thể nghi ngờ gì để lộ ra bộ ra vóc dáng ma quỷ. Hai bầu vú no đủ gắt gao trói buộc, lộ ra một cái rãnh ngực thật sâu, tựa hồ tùy thời đều vỗ cánh mà bay lên. Nàng xuất hiện, nhất thời xa xa nổi lên một trận hô hấp nặng nề. Mọi người tựa hồ đều bị vẻ đẹp của nàng chấn nhiếp, tràng diện ồn ào nhất thời an tĩnh lại.
Dưới ánh đèn mờ ảo, Dương Hi Văn khẽ nâng váy lên, từng bước một bước tới phía trước. Nàng tựa như một con thiên nga cao quý đang duyên dáng nhảy múa. Theo bước chân của nàng, tất cả mọi người đều tự động dạt qua hai bên.
Trong chốc lát, Dương Hi Văn liền tới trước mặt Hàn Phong, ánh đèn cũng chiếu cả hắn vào bên trong. Tất cả mọi người đều không ngờ là, Dương Hi Văn dĩ nhiên thân thiết nắm lấy cánh tay của Hàn Phong!
Không chỉ có như thế, nàng tiếp theo còn từng chữ từng chữ hướng Hoàng Tử Thông nói: "Tôi có chứng cớ chứng minh hắn không phải kẻ trộm. Bởi vì, hắn là vị hôn phu của tôi!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT