Bức tranh vẽ bằng bút máy đã mất, điều này khiến cho Hàn Phong có chút buồn bực. Vốn định lấy nó cất kỹ mà xem, bây giờ thì hết rồi. Mặc dù hắn cũng có thể vẽ lại bức tranh khác giống như đúc vậy, nhưng giờ phút này hắn cũng không có phần tâm tình đó, đã mất hứng thú rồi.
Suy nghĩ trở lại, dọc theo đường đi, bức tranh mất tại thư viện khả năng là lớn nhất. Đặc biệt là lúc đi xuống ngã rẽ cùng nữ sinh kia thiếu chút nữa đụng nhau.
Mất thì cũng đã mất, dù sao cũng là nhất thời cao hứng vẽ mà thôi. Lắc đầu một cái, Hàn Phong đem ý nghĩ này vứt ra đằng sau.
Hôm nay là thứ sáu, cho nên bọn họ quyết định bắt Hứa Lâm Hổ mời khách bữa tối, như vậy mọi người có thể ăn muộn một bữa. Dù sao ngày mai cũng không có lớp, bất quá rốt cuộc đi nơi nào ăn, cũng khiến bọn họ gặp khó khăn. Mấy người thảo luận qua thảo luận lại mãi mà vẫn không thể quyết định. Nếu không phải Lý Vượng ngại chỗ này ăn dở thì cũng là Hứa Lâm Hổ ngại chỗ kia quá mắc, không đủ tiền.
Thẳng đến buổi tối, bọn họ rốt cuộc cũng ra khỏi cửa - - Đi tới lẩu Thái Muội ngoài thành phố ăn lẩu.
Hàn Phong không có tham dự thảo luận, cho nên Hứa Lâm Hổ nhìn hắn nói: "Phong tử, chúng ta đi ăn lẩu đi."
Đang nằm trên giường nhắm mắt lật xem tư liệu trong não bàn, Hàn Phong mở mắt ra: "Trời nóng mà còn ăn lẩu?"
"Không sao hết, bây giờ ăn lẩu mới sảng khoái chứ. Ăn xong rồi về tắm rửa, sau đó đi ngủ, bảo đảm ngủ một giấc thẳng tới sáng!" Lý Vượng vừa nói trên mặt vừa lộ ra thần sắc say mê.
Sở Suất mới vừa tới cũng tỏ thái độ nói: "Tao không có ý kiến."
Tính toán xong, cả phòng ngủ bọn hắn lần đầu tiên toàn thể hoạt động. Lúc trước nhiều nhất chỉ có ba người, Tôn Nhạc là loại tuyệt đối bài trừ. Lần này thật vất vả mới tề tụ đầy đủ, Hứa Lâm Hổ cùng Lý Vượng la hét đòi uống rượu, hơn nữa còn là không say không về.
"Oh yeah, vậy mình đi ăn lẩu."
Hàn Phong gật đầu đồng ý, hắn thấy mọi người hăng hái như vậy, cũng không muốn làm họ mất hứng.
Đoàn người trùng trùng điệp điệp chạy đến lẩu Thái Muội, nhưng lại phát hiện đã đầy khách, nếu muốn ăn xem ra còn phải xếp hàng.
"ĐCM, hôm nay làm đéo gì nhiều người quá vậy? Thế nào, tụi mình đợi không?" Hứa Lâm Hổ hỏi.
Hàn Phong nhìn một chút, hàng xếp cũng không phải rất dài, vì vậy nói: "Hôm nay là cuối tuần, phỏng chừng chỗ khác cũng đầy khách, hay là chờ một chút đi."
Ngoài ra hai người còn lại cũng đồng ý, vì vậy Hứa Lâm Hổ ở bên kia xếp hàng, bọn họ ba người thì đi tìm chỗ.
Mới vừa đợi chưa được vài phút đồng hồ, điện thoại di động của Hàn Phong liền reng lên. Cầm lên nhìn, là cậu út Dương Thành gọi.
"A lô - - Cậu út hả?"
"Tiểu Phong, ngươi bây giờ ở đâu?"
"Con bây giờ cùng mấy bạn ở ngoài ăn cơm, có chuyện gì không?"
"Ở chỗ nào, ta chạy qua đó."
Nghe ngữ khí, Dương Thành tựa hồ rất cấp bách, nhưng mà Hàn Phong bên này cũng chưa từng cùng bạn ăn cơm với nhau. Nếu như vứt họ sang một bên, tựa hồ có chút không đúng, hắn hỏi: "Có việc gì gấp lắm sao? Chờ ăn cơm nước xong rồi gặp được không? Vả lại con……"
"Ngươi đừng hỏi, đến lúc đó sẽ biết. Ngươi bây giờ ở đâu, ta đã đến cổng trường của ngươi rồi." Dương thành ngữ khí có chút không cho phép nghi vấn.
Đã đến trường rồi, Hàn Phong còn có thể nói cái gì. Không thể làm gì khác hơn là nói: "Vậy cậu ở cổng chờ chút, con chạy về liền."
Hứa Lâm Hổ chú ý tới tình huống của hắn, liền hỏi: "Phong tử, sao thế, có việc gì à?"
"Phải, cậu của tao mới gọi điện thoại, kêu tao đi một chuyến. Hình như có việc gì đó rất gấp, lão Hổ, Vượng tài, Sở Suất. Xin lỗi nha, hắn tới cổng trường rồi, tao phải chạy về xem."
"Thì ra mày ở Bắc Kinh còn có thân thích hả!" Lý Vượng nói, trước giờ bọn họ căn bản không biết chuyện này, cũng chưa từng nghe Hàn Phong nhắc tới.
Hàn Phong gật đầu: "Ừ, nhà ngoại tao ở đây."
Hứa Lâm Hổ rất hiểu chuyện nói: "Uhm, mày có việc, thì đi giải quyết nhanh đi. Tụi mình ăn cơm, lúc nào chả được, cũng không nhất thiết phải ngay bây giờ."
Lẩu Thái Muội cách trường cũng không phải rất xa, đi vài bước là tới.
Xa xa, Hàn Phong thấy một chiếc jeep quân dụng trước cổng. Cậu út Dương Thành đang tựa một bên hút thuốc, một bên hướng các MiMi xung quanh trường huýt sáo không ngừng, liên tiếp hấp dẫn không ít người.
Hàn Phong bước tới: "Cậu út, rốt cuộc có chuyện gì mà gấp vậy? Lại phải để cậu tự thân đi một chuyến."
"Lên xe, mình vừa đi vừa nói." Dương Thành bóp nghẹt đầu lọc điếu thuốc, lập tức leo lên chiếc Jeep.
Chờ Hàn Phong ngồi xong, xe đã nổ máy, quẹo qua quẹo lại vài cái, liền thẳng ra quốc lộ.
Dương Thành lúc này mới mở miệng: "Tiểu Phong, hôm nay ngươi cùng ta đi tham gia vũ hội."
"Vũ hội?" Hàn Phong có chút sửng sốt, tiếp theo cau mày hỏi, "Vũ hội gì?"
Tham gia vũ hội, Hàn Phong kiếp này thật chưa từng đi. Bất quá lúc hắn còn là Nhạc Phong, tham gia cũng không ít. Chỉ là cũng không có nghĩa rằng hắn thích tham gia mấy cái hoạt động này. Bất quá, hắn cũng biết, vũ hội này khẳng định có điểm bất đồng. Bằng không, cậu út cũng không đặc biệt lái xe đến đón hắn.
Dương Thành: "Là một party sinh nhật, tư nhân thôi."
"Vậy tại sao con nhất định phải tham gia?" Hàn Phong thấy cậu út không có chủ động nói rõ ý tứ, dứt khoát trực tiếp hỏi rõ.
"Ặc…… Thì cậu út ngươi dẫn ngươi đi kiến thức một chút chứ sao. Ngươi còn chưa từng tham gia mấy cái vũ hội còn lại. Để chút tới, ta giới thiệu mấy mỹ nữ cho ngươi quen." Dương Thành ha ha cười.
Hàn Phong không chịu lép vế, nói thẳng: "Cậu, rốt cuộc có chuyện gì, nói thẳng đi."
"Uhm, dù sao ngươi cũng lớn vậy rồi, có một số việc ngươi có quyền biết." Sắc mặt Dương Thành đột nhiên nghiêm túc lên, "Tiểu Phong, ngươi từ nhỏ tê liệt trên giường, thời gian tỉnh lại ngắn ngủi cũng chỉ mới hai năm. Có rất nhiều chuyện chị cùng anh rể ta cũng không nói cho ngươi. Bây giờ ta sẽ nói cho ngươi biết một chút."
"Ngươi biết ta vì sao lại bội phục cha mẹ ngươi không?" Dương Thành hỏi một câu, không đợi Hàn Phong trả lời, lại nói tiếp, "Bởi vì cha mẹ ngươi rất dũng cảm, vì cuộc sống của mình không tiếc chống lại cùng gia tộc, vứt bỏ hết thảy mọi thứ vốn thuộc về mình, tình nguyện đi làm một người dân bình thường để sống một cuộc sống chịu đắng nuốt cay……"
"Có phải cảm thấy có chút mơ hồ không? Để ta kể lại từ đầu cho ngươi…… Ông nội ngươi cùng cha ta lúc còn trẻ là phi thường tài giỏi, và cũng là huynh đệ tốt. Năm đó còn cùng nhau xông pha chiến trường, nhưng mà không nghĩ đến là bởi vì một chuyện tình, huynh đệ bọn họ chống lại nhau. Quả thực là trở mặt thành thù, song phương đều quyết tâm thề rằng đến chết cũng không vãng......"
Ông nội? Ông ngoại? Hàn Phong đối với bọn họ đúng là không có ấn tượng gì. Chưa từng gặp qua, lúc mình ở bệnh viện, bọn họ cũng chưa từng đến thăm mình, đối với Hàn Phong mà nói, bọn họ giống như người xa lạ.
"Sau này, bác Hàn xuống biển buôn bán, thành phú hào một phương, còn cha ta, thì lưu lại Bắc Kinh."
Cái này khỏi phải nói Hàn Phong cũng biết, người ở lại Bắc Kinh khẳng định trở thành một phương quyền quý.
"…… Cha mẹ ngươi lúc đầu học chung đại học. Ở đại học quen biết, rồi yêu nhau, nhưng mà lại bị song phương hai nhà kịch liệt phản đối. Haha, cái loại gia đình giống như chúng ta, gia trưởng vốn rất chuyên chế……"
Nói thật, Hàn Phong đối với chuyện này cũng không thèm quan tâm. Vô luận là vì ông nội, hay là ông ngoại, đối với hắn mà nói, đều là người xa lạ. Trầm mặc trong chốc lát, Hàn Phong hỏi: "Chuyện đó cùng vũ hội ngày hôm nay có quan hệ gì?"
"Đừng nóng, ta còn chưa có kể xong." Dương Thành thở dài, tiếp tục nói, "Lúc đầu, hôn sự của cha mẹ ngươi, hai nhà cũng kịch liệt phản đối. Nhưng mà cuối cùng cha mẹ ngươi vẫn đứng vững trước áp lực. Hai người không tiếc cùng người nhà đoạn tuyệt quan hệ cũng muốn ở cùng một chỗ. Lúc đầu chuyện này ầm ĩ rất lớn…… Mặc dù không có công khai tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ, nhưng trên thực tế cũng không sai biệt nhiều lắm."
"Lúc đầu cha mẹ ngươi cuộc sống vô cùng gian khổ, bởi vì áp lực của Hàn Dương hai nhà, bọn họ thậm chí ngay cả việc làm cũng tìm không được…… Bất quá loại tình huống này sau khi ngươi sinh ra, đã có thay đổi."
Nghe đến đó, Hàn Phong trong lòng nhất thời toát ra một cổ lửa giận. Trước mắt tựa hồ như xuất hiện cảnh tượng cha mẹ mình bị bọn họ khiến cho lâm vào bước đường cùng. Hắn nắm chặt tay, tròng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
"Kỳ thật, ân oán Hàn Dương hai nhà, đều là chuyện đời trước, dựa vào cái con mẹ gì mà bắt chúng ta phải gánh chịu cơ chứ?!" Dương Thành có chút kích động, "Bộ làm con thì bắt buộc phải chịu tội sao!"
"Bỏ đi, thôi để ta nói cho ngươi, dù sao chuyện này ngươi sớm muộn cũng phải biết." Dương Thành dường như hạ một cái quyết tâm, "Tiểu Phong, ngươi tuyệt đối nghĩ không ra. Hôm nay là sinh nhật của ai đâu, khà khà!" Nói xong Dương Thành đột nhiên nở nụ cười.
Nói nhảm! Ta nếu biết, còn ở đây nghe ngươi lầm bầm lẩm bẩm làm quái gì? Tâm tình Hàn Phong có chút không thoải mái, thiếu chút chửi ra khỏi miệng rồi.
"Nàng tên là Dương Hi Văn, là một mỹ nữ. À, mà cũng là vị hôn thê của ngươi luôn đó! Hahaha!"
"Vị hôn thê của con! Hahaha! Mình lúc nào lại có vị hôn thê rồi nhỉ!" Tựa hồ như đây là chuyện nực cười nhất trên đời, Hàn Phong cười cười phá lên.
"Ngươi còn không chịu tin, chuyện hôn sự này của ngươi ngay từ năm một tuổi đã định rồi. Đây là điều kiện để hai nhà thừa nhận hôn nhân của cha mẹ ngươi. Hơn nữa, chuyện này cha mẹ ngươi cũng đã đáp ứng rồi."
Hàn Phong không nói gì.
Dương Thành quay đầu lại thấy sắc mặt hắn tựa hồ không tốt lắm, vì vậy khuyên bảo: "Kỳ thật, cũng không phải là chuyện tình gì to lớn lắm. Lại nói, cũng chỉ là một cái nấc thang, một cái nấc thang làm cho mọi người sống tốt hơn thôi, song phương ai cũng đều lui từng bước. Tình huống lúc đó, ngươi có thể tưởng tượng nổi, cha mẹ ngươi đã hết đường đi rồi. Mà lúc này lại phát hiện thân ngươi bệnh nặng, vì để điều trị cho ngươi, bọn họ cũng chỉ có thể lựa chọn như thế……"
Hàn Phong gật đầu: "Điều đó con biết."
"Uhm, ngươi có thể nghĩ như vậy là tốt nhất. Kỳ thật ngươi sinh ra đã là người thực vật. Hôn ước này, cũng chỉ là một cái hình thức, chỉ là sự kết hợp lợi ích kinh tế cùng chính trị thôi……"
"Haha, bọn họ vốn căn bản cũng không trông cậy vào việc ta có thể tỉnh lại đúng không?"
"Có thể nói là như vậy, dù sao trường hợp người thực vật tỉnh dậy. Mặc dù có, nhưng xác suất cũng là gần như không có. Đã biết rõ loại tình huống này, vẫn còn định ra hôn ước, trừ phi đầu óc có bệnh hoặc chỗ gì khác tốt. Nếu không làm thế nào mà chịu? Vốn hôn ước này đáng ra đã sớm giải trừ, nhưng trong đó lại xảy ra không ít chuyện tình, liền kéo cho tới bây giờ. Mà ngươi, hai năm trước tỉnh dậy một cách kỳ tích, lại còn thần kỳ thi đậu đại học Thủy Mộc…… Sắp tới, mấy lão già này xem ra tựa hồ muốn cho tầng quan hệ này tiến thêm một bước, để cho hôn ước giả biến thành hôn ước thật rồi."
Hàn Phong lạnh lùng nói: "Con muốn biết, lúc bọn họ hợp tác. Rốt cuộc dính dáng tới ích lợi của mấy gia tộc."
Dương Thành có chút kinh dị nhìn Hàn Phong liếc mắt một cái, tiếp tục nói: "Dương Hàn hai nhà tất nhiên không cần phải nói, để thúc đẩy quyền lợi, thì phải có ngươi làm bậc thang. Hai lão già này tựa hồ đã bỏ qua chướng ngại, mặt khác tìm tới thêm tập đoàn Hoàng Phổ, Dương Hi Văn này chính là cháu gái gia chủ tập đoàn Hoàng Phổ đó."
Tập đoàn Hoàng Phổ, Hàn Phong cũng có nghe nói qua, là đại tập đoàn mới xuất hiện trong nước. Sản nghiệp chủ yếu của công ty là về lĩnh vực công nghệ cao. Mặc dù là mới, nhưng thực lực không thể coi thường được.
Hàn Phong cười nói: "Cháu gái của tổng giám đốc tập đoàn Hoàng Phổ. Haha, bọn họ thật cũng để mắt tới con à!"
"Ngươi hả, đừng tự coi thường mình." Dương Thành vẻ mặt khinh bỉ, "Tập đoàn Hoàng Phổ thì tính cái gì, lập nghiệp ngắn ngủi bất quá có mấy năm. Dương Thiên Hùng mặc dù cũng được xem là một nhân vật lớn, nhưng so sánh cùng hai nhà chúng ta, còn kém xa! Nếu không phải…… Hừ, thôi bỏ đi, chuyện này có nói cũng nói không hết. Chỉ bằng vào thân phận Hàn gia đại thiếu gia của ngươi, Dương Thiên Hùng đem con gái gả cho ngươi coi như là với cao rồi. Càng huống chi…… Ngươi là con của chị ta!"
Hàn gia đại thiếu gia sao? Hàn Phong trong lòng cười lạnh một tiếng.
Hôm nay thật không biết, trước kia rất nhiều chuyện không nghĩ ra. Hôm nay chân tướng đều rõ ràng, không nghĩ tới cha mẹ mình lại chịu nhiều ủy khuất như vậy. Mà chính mình, nguyên lai cũng chỉ là con rối bọn hắn có thể tùy tiện điều khiển.
Đây chính là gia đình giàu sang quyền thế đấy ư! Ngay cả một người thực vật cũng có giá trị để bóc lột sạch sẽ!
Bọn họ bây giờ thừa nhận thân phận đại thiếu gia của ta. Khẳng định cho rằng mình hẳn sẽ khóc rống lên chảy nước mắt, cực kỳ cảm kích họ, hahaha!
Từ lúc sống lại cho đến nay, tâm tình Hàn Phong lần đầu tiên phập phồng lớn đến như vậy!
Trong ngực tựa hồ có cái gì đó muốn dũng mãnh tiến ra ngoài. Ngay lúc này, hắn thật sự muốn phát tiết cho đã!
"Ngươi bây giờ chắc trong lòng khẳng định không dễ chịu lắm nhỉ?" Dương Thành nhìn Hàn Phong mặt không chút thay đổi một chút, "Bây giờ có phải rất muốn đánh người hay không? Khà khà……"
Thấy Dương Thành bên kia có chút hả hê cười cợt. Hàn Phong thật sự muốn đấm cho hắn một cái. Đương nhiên, chỉ nghĩ thế thôi.
Hít sâu một hơi, Hàn Phong hỏi: "Vũ hội lúc nào bắt đầu? Ta bây giờ quần áo mặc như thế này, tựa hồ không thích hợp lắm để tham gia vũ hội."
Tiếng cười của Dương Thành nhất thời đình chỉ, nhìn ánh mắt Hàn Phong một chút, không phát hiện điều gì dị thường, rất mất hứng nói: "Còn sớm mà, buổi tối tầm mười một giờ, chúng ta bây giờ đi ăn trước, chứ không để vô yến hội lại ăn không đủ no. Mặt khác còn phải đi ra cửa hàng mua cho ngươi một bộ lễ phục. Vốn tưởng ngươi sẽ mất bình tĩnh, nhưng giờ lại chẳng hề không nóng nảy, mà còn phối hợp tiếp cận. Ta nói tiểu Phong này, có một số việc phát tiết ra thì tốt hơn, không nên cố nín lại trong lòng, để lâu sanh bệnh đó."
Đối với đứa cháu ngoại này, Dương Thành thật sự là nhìn không thấu. Theo lý thuyết, tâm lý của hắn bây giờ hẳn là chừng hai tuổi, hoặc là một tiểu hài tử mới đúng. Nhưng lại trái ngược hoàn toàn, hắn vui mừng hay tức giận đều không biểu lộ rõ ra, bình thường nói cũng ít, IQ thì cao đến mức dọa người.
Tiểu tử này sau này khẳng định là một nhân vật! Đây là kết luận của Dương Thành đối với hắn.
Hôm nay phản ứng của Hàn Phong quả thật ngoài dự liệu, nguyên vốn tưởng rằng hắn sẽ phi thường mừng rỡ, hay sẽ thẹn quá hóa giận, nhưng lại không nghĩ tới bình tĩnh như vậy.
Haha, ta thấy cái này đúng là bình tĩnh đối mặt với phong ba. Đứa nhỏ này nhìn qua so với chị cùng anh rể còn muốn mạnh mẽ hơn, hắn rốt cuộc sẽ bộc phát như thế nào nhỉ?
Thật sự là đáng để chờ mong a!
Dương Thành rất chờ mong xem thằng cháu ngoại khác thường này của hắn sẽ xảy ra những chuyện tình gì, sẽ làm thế nào mấy lão già trong nhà đau đầu không thôi đây.
"Bất quá lại nói, tiểu tử ngươi đừng có làm mặt ngầu, hôn thê của ngươi, cũng không phải khó nhìn. Hơn nữa chuẩn xác mà nói, còn là một đại mỹ nữ…… Ngươi còn nhớ rõ chiếc Ferrari màu đỏ lần trước không?" Dương Thành hỏi.
Hàn Phong nghĩ tới sự kiện đua xe lần trước : "Kinh A16666?"
"Đúng thế, chính là nó! Ngươi khẳng định nghĩ không ra mỹ nữ kia chính là Dương Hi Văn, haha! Một cô nhóc phi thường gợi cảm!"
Nguyên lai nàng chính là Dương Hi Văn.
Hàn Phong trong đầu hiện ra nữ sinh đeo kính mát vóc người bốc lửa kia.
Đối với Dương Hi Văn, Hàn Phong cũng không bởi vì thế hệ trước mạnh mẽ đem nàng làm vị hôn thê của mình mà sinh ra phản cảm với nàng. Nàng bất quá cũng chỉ cùng mình giống nhau, đều là vật hi sinh mà thôi. Hàn Phong thậm chí trong lòng còn có điểm đồng tình với nàng. Dù sao, nàng nếu như không phải vì mình sống lại, khẳng định nàng có thể không cần nghe theo sắp đặt của gia đình.
"Thế nào, sau khi biết vị hôn thê của mình là một mỹ nữ, tâm tình có phải tốt hơn nhiều hay không? Haha!" Dương Thành tiếp tục trêu chọc Hàn Phong, "Bất quá ta thấy, cô nhóc như vậy, cộng thêm tính cách của ngươi, xem ra cũng không tệ lắm. Trước hết cũng nói cho ngươi biết, đừng coi thường nàng, IQ của nàng phỏng chừng so với ngươi không thấp hơn đâu. Trước đó một mực ra nước ngoài du học, học xong mới vừa về nước. Nhưng bây giờ vì để bồi dưỡng tình cảm hai đứa, ta phỏng chừng nhà nàng khẳng định đem nàng an bài đến đại học Thủy Mộc học, như vậy các ngươi cũng có thời gian ở cùng một chỗ với nhau nhiều hơn."
……
Dương Trành trước tiên mang theo Hàn Phong đến nhà hàng vội vã ăn chút gì. Sau đó liền đem hắn tới cửa hàng quần áo, giúp hắn mua lễ phục dạ hội.
Đối với lễ phục, Hàn Phong cũng không có nhiều ý kiến. Kiếp trước, lúc hắn chấp hành nhiệm vụ, đều có người chuyên môn chuẩn bị lễ phục, mấy thứ này không cần hắn phải quan tâm. Mặt khác, hắn đối với vũ hội sinh nhật này, hứng thú cũng không lớn. Vốn định sau khi hiểu rõ tình huống, liền quay về cùng bạn bè ăn lẩu. Nhưng sau khi nghĩ lại, quyết định đi xem một chút.
Có một số việc, trốn tránh cũng không có tác dụng, phải dũng cảm đối mặt, tích cực giải quyết nó.
Bắt đầu từ đêm nay, Hàn Phong cảm giác được cuộc sống của hắn lại phải lo lắng một lần nữa. Hắn nghĩ muốn được an ổn, bình tĩnh vững vàng mà qua cuộc sống. Nhưng mà hắn hết lần này tới lần khác lại đầu thai vào một cái gia đình không tầm thường. Ông trời tựa hồ như chuyên môn đối đầu với hắn vậy.
Hàn Phong như một cái tượng gỗ, không ngừng thay đổi đủ loại lễ phục dạ hội. Cởi ra, rồi lại thay vô, cứ thế mà lăn qua lăn lại đại khái mấy tiếng, Dương Thành mới gật đầu hài lòng.
Đây là một bộ lễ phục Armani màu đen. Ban đầu thoạt nhìn tựa hồ cũng bình thường, nhưng khiến cho người ta tinh tế thưởng thức, lại còn có một phong vị khác nữa. Hàn Phong vốn có một loại khí chất đặc biết không khiến người ta khinh thị. Khi hắn mặc lễ phục này vào, khí chất cả người tựa hồ phóng đại lên, cao nhã, trang trọng, hào hiệp, kín đáo không lộ!
Có thể nói, bộ lễ phục này quả thực giống như là vì Hàn Phong mà làm, phi thường vừa người!
Dương Thành có chút ghen ghét mà nói: "Người vì lụa, ngựa đẹp vì yên! Thật không hỗ là con của chị, ngươi mặc bộ quần áo này vào, quả thực trở thành sát thủ của các thiếu nữ mà!"
Hàn Phong nhìn giá cả một chút, nói: "Lễ phục Amarni, cậu út, định mua thiệt hả?" Hắn thấy, giá cả rõ ràng ghi 58000, đơn vị USD.
Dương Thành lớn tiếng nói: "Mua chứ sao lại không mua? Vũ hội hôm nay, tới dự đều là người có mặt mũi. Ngươi đừng khách khí, không phải chỉ có sáu vạn USD thôi sao, ông mày còn đủ sức kham nổi!"
Hàn Phong vẫy vẫy tay, ý bảo Dương Thành duỗi lỗ tai lại đây.
"Chuyện gì?" Dương Thành rất nghi hoặc, bất quá cũng đem tai ghé lại nghe.
"Cậu út, hôm nay mua lễ phục, có dự tính gì không? Con với cậu thương lượng một chút, sáu vạn USD này, hai người chúng ta lấy 5-5 trong sổ sách. Lễ phục này ta bỏ."
"Không được!" Dương Thành lập tức lắc đầu, "Cái này sao được? Ngươi không mặc lễ phục. Nếu lộ ra, lão đầu lại trách tội, ta chịu không thấu đâu."
"4-6"
"Ách……" Dương Thành do dự một chút, bất quá cũng không đồng ý. "Ta không thèm chút tiền đó, ngươi đừng có dùng chút tiền đó mà mua chuộc ta."
"Vậy thôi quên đi!" Hàn Phong căn bản không ngán hắn, một bên tháo ra, một bên nói: "Con chợt nhớ còn có việc trọng yếu. Vũ hội này, con không tham gia, cậu giúp con hướng bọn họ nói tiếng xin lỗi."
"Ặc, ấy đừng đừng, không mặc thì không mặc, có gì đâu mà ngại." Dương Thành vội vàng nói, " 4-6 thì 4-6, ta đồng ý!"
Dương Thành không nghĩ tới Hàn Phong đột nhiên ra tay, khiến hắn có chút không kịp chuẩn bị trước, vội vàng nhượng bộ. Về phần hắn không mặc lễ phục đi, cũng không cần quản nhiều tới như vậy. Dựa theo ý tứ của hắn, có thể khiến mấy lão già này bối rối cũng không phải là chuyện xấu. Bất quá hắn mang Hàn Phong tới đây, vốn cũng chỉ là nghe lệnh làm việc, thuận tiện kiếm chút đỉnh thôi, nhưng hắn cũng lại dự tính nhiều tới vậy.
Hàn Phong vương tay phải lên, mở năm ngón tay ra, nói: "Muốn con đi hả, 5-5."
"Oắt con…… Được voi đòi tiên à!"
"Không đáp ứng ư? Không chịu thì thôi con đổi ý……"
"Được được được, sợ ngươi rồi, 5-5 thì 5-5!" Dương Thành mắt thấy hắn sắp đổi quẻ, vội vàng nói, "Bất quá lễ phục cũng phải mua một cái. Dù sao cũng là đi tham gia vũ hội. Uhm, mua đại cái bình thường mấy trăm đồng là được."
Cuối cùng, bọn họ đến một quán ven đường, mua một bộ đồ tây, tổng cộng tối 160 đồng.
Địa điểm của Vũ hội là tại khu nhà cao cấp của Dương gia ở Bắc Kinh Hương Sơn.
Lúc bọn hắn đến, đã hơn mười giờ. Mà lúc này, vũ hội tựa hồ đã bắt đầu. Bất quá đây là tình huống bình thường, bởi vì những loại vũ hội thường xuyên như cơm bữa này, đến muộn gần một tiếng, cũng là chuyện thường tình. Chừng mười một giờ mới có thể chính thức bắt đầu, sau đó duy trì liên tục cho đến tận sáng. Cho nên Hàn Phong bọn họ bây giờ đến, cũng có thể coi như là sớm.
Dương Thành xa xa lái chiếc Jeep tới. Sau khi tìm một vị trí dừng lại, lấy ra hai cái thiệp mời, rồi nói: "Xuống xe, chúng ta vào thôi."
Hàn Phong: "Còn cả một đoạn đường dài, mình xuống làm gì?"
Dương Thành trợn mắt nói: "Ngươi không thử tự xem xe mình là xe gì, người ta là xe gì à. Đem cái chiếc Jeep rác rưởi này của ta chạy đến, còn không bị người ta cười vào mặt sao!"
Mới vừa đi được vài bước, Dương Thành dặn dò nói: "Vào trong có thể ta không chiếu cố đến ngươi được, ngươi nhớ tự chú ý một chút. Nhớ kỹ, nói ít xem nhiều, đừng tận lực làm trò cười cho thiên hạ…… Lúc nào muốn về, thì trực tiếp gọi điện thoại, ta chở ngươi quay lại trường học."
Hàn Phong vẻ mặt không hề gì nói: "Biết rồi."
Vũ hội, lúc ở kiếp trước, Hàn Phong cũng tham gia không ít. Mặc dù mỗi lần đều là vì chấp hành nhiệm vụ, nhưng ít ra cũng biết cái nào nên làm, cái nào không nên làm.
Đương nhiên, hôm nay hắn lại có thể không thành thật, xem như là chưa biết gì cả.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT