Thân là con cái, ở bên ngoài cầu học, cha mẹ lo lắng nhất chính là một khi nghe thấy con mình xảy ra bất cứ vấn đề gì. Bọn họ không biết tình huống, thường thường đều sẽ lo lắng không thôi. Vô luận trên đầu có bao nhiêu công việc bề bộn, khẳng định cũng sẽ bỏ lại hết, tìm đến trường học.

Hàn Phong từ nhỏ đến lớn, đã khiến cho cha mẹ hao đủ tâm tư rồi. Hắn thề, đời này sẽ không bao giờ để cho họ vì mình mà lo lắng nữa. Nói dối cũng chia làm thiện và ác, lời nói dối thiện ý có đôi khi so với nói thật càng thêm mỹ lệ.

Chờ Hàn Phong nói chuyện điện thoại xong, Liễu Nguyệt Sương nhìn hắn nói: "Ngươi trước hết nằm trên giường nghỉ ngơi chốc lát, ta ra làm thủ tục nhập viện."

Hàn Phong chắn phía trước Liễu Nguyệt Sương, nói: "Còn nhập nữa sao? Ta đã nói không có việc gì rồi, bây giờ chúng ta nhân tiện rời khỏi đây. Ta một khắc cũng không muốn đứng ở bệnh viện."

"Tiểu Phong tử, ngươi đừng có bướng bỉnh nữa, nhìn hai tay ngươi như vậy rồi, còn bảo chính mình không có việc gì!" Liễu Nguyệt Sương thần sắc phi thường trịnh trọng, "Nếu tay ngươi vĩnh viễn như vậy thì làm sao bây giờ? Ngươi nghe ta một lần thôi, được không?"

Bướng bỉnh? Liễu Nguyệt Sương lại còn nói hắn bướng bỉnh. Hàn Phong có chút dở khóc dở cười, nhưng là hắn lại không biết nên giải thích như thế nào.

Hắn bất đắc dĩ nói: "Tiểu Sương tử, ngươi phải tin tưởng ta. Tình huống của chính ta, ta trong lòng hiểu rõ."

Liễu Nguyệt Sương phi thường kiên quyết lắc đầu, cắn chặt môi, vẻ mặt ủy khuất. Hơn nữa hốc mắt rất nhanh ngấn đầy lệ.

Hàn Phong nhất thời cảm giác được đau đầu không thôi, đành phải thỏa hiệp: "Được, được, ta nghe lời ngươi là được, đừng khóc, người đừng khóc nha!" Hàn Phong thật sự là sợ nàng rồi.

Liễu Nguyệt Sương lúc này mới xoa xoa nước mắt, nàng liền muốn làm thủ tục nhập viện, lại bị Hàn Phong gọi lại.

"Ngươi giúp ta tìm một phòng bệnh cao cấp, loại đơn độc một người một phòng, chăm sóc đặc biệt."

Hàn Phong quyết định trụ lại, cũng là có ý nghĩ của mình. Dù sao chương trình khống chế tay của hắn xảy ra vấn đề, dứt khoát ở tại chỗ này hoàn thành luôn, tìm một hộ lý chuyên môn đặc biệt chăm sóc vậy.

"Hả?" Liễu Nguyệt Sương nói, "Nhất định phải phòng bệnh cao cấp sao, hình như phòng bệnh cao cấp rất quý đó." Liễu Nguyệt Sương trong nhà cũng không phải gia đình đại phú đại quý, đối với đồng tiền có khái niệm nhất định. Đồng thời, nàng cũng biết, trong nhà Hàn Phong cũng không sai biệt lắm. Vì trị liệu bệnh cho hắn, nhà hắn dường như cũng cạn kiệt.

Hàn Phong lúc này cũng bất chấp hết thảy, nói thẳng luôn: "Bên trên đầu giường phòng ta có một xấp chi phiếu Trung Quốc, ngươi đi lấy một chút. Bên trong còn có một ít tiền." Sau đó, Hàn Phong đem mật mã nói cho nàng. Xấp phiếu nọ, Hàn Phong vừa mới chuyển mười vạn đồng vào, không nghĩ nhanh như vậy đã phải dùng tới rồi.

Liễu Nguyệt Sương kinh ngạc hỏi thăm: "Ngươi sao lại nhiều tiền như vậy?" Nàng đối với tình huống trong nhà Hàn Phong dường như khá rõ ràng, không quá tin tưởng cha mẹ hắn đột nhiên cho hắn mười vạn đồng vào tài khoản.

"Chuyện này sau này sẽ nói cho ngươi, ngươi đừng hỏi, uhm… cũng đừng nói cho những người khác biết. Ngươi biết thì tốt rồi, ngươi có thể giúp ta giữ bí mật này không?" Hàn Phong trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào để giải thích cho nàng, không thể làm gì khác hơn là nói như vậy.

"Bí mật?!" Liễu Nguyệt Sương nhãn tình sáng lên, hỏi: " Chỉ là bí mật giữa hai người chúng ta sao?"

Hàn Phong gật đầu.

"Ngươi yên tâm đi, ta sẽ giúp ngươi bảo vệ bí mật này! Như vậy đi, bí mật này giữa hai chúng ta, ngươi cũng đừng nói cho người khác á!"

"Nàng lúc nào trở nên thông tình đạt lý như vậy nhỉ?" Hàn Phong rất khó tin tưởng. Coi nàng như vậy chứ lòng hiếu kỳ đủ giết chết bất kỳ con tiểu cường nào(có lẽ là con gián cũng nên @_@). Dĩ nhiên lại không có truy hỏi hắn tiền đó rốt cuộc là như thế nào, ngược lại đem lực chú ý hướng về năm chữ "bí mật giữa hai người" ư.

Từ bệnh viện đến phòng ở Hàn Phong thuê, thời gian qua lại chừng nửa tiếng. Liễu Nguyệt Sương rất nhanh đã lấy được tiền, chạy đến bệnh viện hỏi. Nhưng lại nghe thông báo phòng bệnh đơn độc cao cấp đã hết. Sau khi hỏi qua ý kiến của Hàn Phong, nàng chọn phòng hai người.

Sau khi làm xong thủ tục, Liễu Nguyệt Sương bắt đầu vì Hàn Phong ở lại bệnh viện chạy đôn chạy đáo. Trừ mua sắm đồ dùng hằng ngày ra, nàng thậm chí còn đặc biệt chạy đến trường, đem cái MP4 của mình cầm tới, để cho Hàn Phong giải sầu.

Hàn Phong nhìn nàng vì mình bôn ba những ngày nóng nực như vậy, trong lòng rất không an tâm, liền khuyên: "Tiểu Sương tử, ngươi thật sự không cần phải bận rộn nhiều như vậy, ta phỏng chừng chỉ ở chừng hai ngày là cùng."

"Bị ốm như vậy, nên nghỉ ngơi nhiều một chút?" Liễu Nguyệt Sương dùng khăn giấy lau mồ hôi, "Ngày mai là ngày đầu tiên đi học, ta có chút chuyện không rời khỏi được, nên muốn làm tốt mấy chuyện này trước."

Khuyên mấy lần rồi, mà Liễu Nguyệt Sương vẫn cứ chuyện ta ta làm, Hàn Phong cũng chỉ có thể nằm ngó mà thôi.

Ngày đầu tiên đi học, Hàn Phong là không thể đi rồi, không thể làm gì khác hơn là ta van ngươi Nguyệt Sương ngày mai giúp ta nói cho hướng đạo viên của ta một tiếng để hắn biết mà sắp xếp.

Các chức năng trong cơ thể Hàn Phong đã khôi phục. Nhưng hết lần này tới lần khác chỉ có hai tay là không thể hoạt động. Bác sĩ Vương Diệu Minh lại một lần nữa kiểm tra toàn thân Hàn Phong, vẫn không tìm được nguyên nhân bệnh. Cuối cùng hắn mời chủ nhiệm chuyên gia khoa não Mã Ân đến, để cho hắn kiểm tra toàn diện não của Hàn Phong thêm lần nữa. Bởi vì hắn hoài nghi Hàn Phong sở dĩ xuất hiện loại tình huống này, là vì có thể trong đại não đánh mất một chức năng liên quan, nên tín hiệu không truyền đạt được đến hai tay.

Hàn Phong căn bản không muốn làm kiểm tra gì cả. Phí tiền không nói, các loại kiểm tra kỳ quái khiến hắn khó chịu muốn chết, nhưng mà mỗi khi hắn kháng nghị các bác sĩ đều khuyên bảo hắn, không thể kỵ tật sợ thuốc này nọ. Ghé vào lỗ tai hắn ong ong quát tháo không ngừng. Hàn Phong nghe được vừa phiền vừa tức, định phát tác thì ngẩng đầu lên, lại thấy Liễu Nguyệt Sương xử lý xong xuôi chuyện bên ngoài tiến vào.

Lúc này, Mã Ân chủ nhiệm còn đang rất kiên nhẫn mà khuyên: "Hàn Phong đồng học, tâm tình của cậu chúng tôi rất hiểu. Nhưng mà căn cứ theo kết quả chẩn trị của bác sĩ Vương, tôi cho rằng não bộ cần phải chụp cộng hưởng từ (MRI), cậu cần phải bình tâm……"

"Được, được, ta làm, ta làm được chưa." Hàn Phong thật có điểm hoài nghi hắn phải Đường Tăng chuyển thế không. Có thể nói nhiều như vậy, hơn nữa còn không ngừng lại. Kỳ thật Hàn Phong cũng không phải sợ hắn, chủ yếu là bởi vì Liễu Nguyệt Sương.

"Tiểu Phong tử, Mã chủ nhiệm là chuyên gia giỏi nhất lĩnh vực khoa não. Ngươi nghe hắn chẩn đoán đi, một lần kiểm tra cũng không tốn bao nhiêu thời gian đâu." Liễu Nguyệt Sương quả nhiên muốn hắn quyết định phối hợp với bác sĩ.

Chụp cộng hưởng từ não bộ, Hàn Phong trước kia cũng đã làm, phi thường nhàm chán. Hơn nữa tựa hồ phát xạ cũng khá lớn, cho nên hắn đối với kiểm tra này mới phản cảm như vậy. Bất quá lần này xem ra hắn không thoát được rồi.

Chụp cộng hưởng từ tại khoa phóng xạ. Lúc đi tới phòng kiểm tra, đã có người kiểm tra rồi, là một lão nhân gia, tay chân tựa hồ không tiện.

"Tiểu Sương tử, ta thật sự không muốn làm kiểm tra này, nghe nói phát xạ rất lớn." Hàn Phong còn ráng nỗ lực tới cuối cùng.

"Không được." Liễu Nguyệt Sương kiên quyết phản đối, "Ngươi làm một lần đi, phát xạ mặc dù có, nhưng cũng không phải làm thường xuyên. Ta đã xem qua tư liệu rồi, không thành vấn đề. Bây giờ chụp cộng hưởng từ thương tổn lên cơ thể người rất nhỏ.

Hàn Phong còn muốn nói nữa. Bất quá Liễu Nguyệt Sương dọa một câu làm hắn ngậm miệng lại: "Ngươi nếu không nghe lời, ta sẽ gọi điện thoại cho mẹ ngươi."

Lúc này, một MiMi y tá bước tới nói: "Chào em, là em muốn làm kiểm tra hả? Cái này kiểm tra đại khái khoảng chừng 30 phút. Trước đó có thể đi toalet."

Hàn Phong bây giờ đích xác có chút mắc tiểu. Bất quá hắn bây giờ đang trong tình huống này, làm sao mà đi toalet? Hàn Phong nhớ tới trước kia lúc tê liệt trên giường, tiểu tiện của mình đều do cha mẹ hoặc y tá hầu hạ. Trong lòng không khỏi rùng mình một cái, vội vàng lắc đầu nói: "Không cần, ta mới vừa đi."

"Ngươi đi hồi nào dzậy?" Liễu Nguyệt Sương kỳ quái hỏi.

"Mới vừa rồi, lúc ngươi không có ở đây." Hàn Phong đáp cho có lệ.

"Nhưng là tay của ngươi……" Liễu Nguyệt Sương nói nửa câu, sau đó lập tức không nói nữa. Trên mặt phủ lên một lớp ửng đỏ, đỏ tới tận mang tai. Bất quá, nàng giờ phút này trong lòng lại có chút tư vị không thoải mái, là dưới sự trợ giúp của y tá sao……?

Sau một lát, MiMi y tá kia lại tới nữa, nói: "Lúc kiểm tra, ngươi không được mặc quần jeans kiểm tra, bây giờ đổi cái khác."

Chụp cộng hưởng từ, không thể bị kim loại ảnh hưởng, mà nút thắt của quần jeans lại là kim loại.

Sau khi MiMi y tá nói xong, liền đưa Hàn Phong một bộ "quần liền áo" màu đỏ.(Áo đầm ấy)

Hàn Phong vẻ mặt đau khổ nhìn MiMi y tá: "Chị, đừng nói là cho em mặc cái này chứ?"

Mimi y tá mạnh mẽ gật đầu: "Có vấn đề gì sao? Người nào đến kiểm tra cũng đều mặc cái này mà?" Sau đó nàng nhìn Hàn Phong một chút, rồi lại nhìn cái váy một chút, tự mình không nhịn được khẽ cười một tiếng.

Mà Liễu Nguyệt Sương sớm đã không kiêng nể gì mà lăn ra cười.

Hàn Phong tức khí nói: "Ngươi…… còn cười nữa ta sẽ không kiểm tra."

______________________________________

+Chú Thích:

Chụp cộng hưởng từ hay MRI (Maic Resonance Imaging) là một kỹ thuật chẩn đoán y khoa tạo ra hình ảnh giải phẫu của cơ thể nhờ sử dụng từ trường và sóng radio. Phương pháp này không sử dụng tia X và an toàn cho bệnh nhân. Máy chụp cộng hưởng từ là một thiết bị nhạy cảm và đa năng giúp ta thấy hình ảnh các lớp cắt của các bộ phận cơ thể từ nhiều giác độ trong khoảng một thời gian ngắn.

Chụp cộng hưởng từ là một phương pháp chẩn đoán hình ảnh hiện đại, hiệu quả và phổ biến trên thế giới. Ngày nay, MRI được sử dụng để kiểm tra gần như mọi cơ quan trong cơ thể. Kỹ thuật này đặc biệt có giá trị trong việc chụp ảnh chi tiết não hoặc dây cột sống. Kể từ khi MRI mang lại những hình ảnh 3 chiều, bác sĩ có thể nắm được thông tin về địa điểm thương tổn. Những thông tin như vậy rất có giá trị trước khi phẫu thuật chẳng hạn như tiểu phẫu não.

Nguyên lý cộng hưởng từ hạt nhân được Felix Block và Edward Puroel phát hiện vào năm 1946, cộng hưởng từ được ứng dụng rộng rãi từ năm 1950. Năm 1952, 2 nhà vật lý Felix Block và Edward Puroell được tra giải Nobel Vật lý nhờ sự phát hiện và ứng dụng cộng hưởng từ. Năm 1980, chiếc máy cộng hưởng từ đầu tiên trên thế giới được đưa vào hoạt động để tạo ảnh cơ thể người. Năm 1987, MRI được ứng dụng trong chẩn đoán các bệnh lý tim mạch bằng kỹ thuật cardiac MRI. Năm 1993, ứng dụng MRI để chẩn đoán các bệnh lý não thần kinh. Ngày nay, kỹ thuật tạo ảnh cộng hưởng từ (MRI) đã trở thành phổ biến trong y học chẩn đoán hình ảnh trên thế giới cũng như tại các bệnh viện lớn của Việt nam.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play