Vừa thấy chiếc Mercedes Benz đó đến gần, Thư Hoán, đã đứng cung kính đợi
trước cửa từ lâu, cảm thấy cơ thể như đang bay bổng. Từ Vĩ Trạch nhanh
tay giữ lấy cổ áo sau gáy cô để cô khỏi phải vẫy đuôi bổ nhào đến đón.
Cửa xe mở ra, người đẹp trong xe để lộ đôi chân dài tuyệt diệu ra trước,
sau đó là cơ thể. Từ Vĩ Trạch đành phải dùng một tay bịt miệng Thư Hoán
lại để cô không ré lên làm ồn.
Lúc Đoạn Nhã Kỳ để tóc xoăn thì gợi cảm không gì sánh bằng, đổi thành tóc
đen dài thẳng lại hoàn toàn ngọt ngào ngây thơ. Còn lần này vì album mới mà cô đã cắt hẳn mái tóc.
Cằm nhọn, sống mũi thẳng, đôi mắt đen láy, bây giờ trong vẻ phóng khoáng
còn có chút kiều diễm, trung tính nhưng không mất đi vẻ xinh đẹp, phong
độ hệt như một thiếu niên đẹp trai bước ra từ manga Nhật Bản.
Xuống xe rồi, trước khi chào hỏi hàn huyên với chủ nhân, Đoạn Kỳ Nhã còn cảm
ơn quản gia xách hành lý cho mình, hoàn toàn không tỏ ra kênh kiệu như
một ngôi sao, thân thiết, dịu dàng lại phóng khoáng.
Thư Hoán thật không hiểu thế gian này sao lại có người đàn ông không rung động trước một phụ nữ như thế.
Mà người đàn ông lòng gang dạ sắt đó đang đứng cạnh cô, Đoạn Kỳ Nhã tiến
đến gần, mỉm cười ôm anh bằng một cái ôm mang đầy tính xã giao.
“Đi đường vất vả rồi.”
Đoạn Kỳ Nhã cười nói: “Anh vẫn cứng nhắc như thuở nào.”
Từ Vĩ Kính không phản bác là lời phê bình đó, chỉ giới thiệu: “Đây là bạn gái của Vĩ Trạch, Thư Hoán.”
Bị điểm danh, Thu Hoán lập tức căng thẳng đến mức lòng bàn tay rịn đầy mồ hôi.
Đoạn Kỳ Nhã quay sang cô: “Wow, em đáng yêu thật.”
Đoạn Kỳ Nhã cao ráo mảnh mai, hơn một mét bảy mươi, cao hơn Thư Hoán nhiều.
Thu Hoán đứng trước mặt cô, càng cảm giác cô như một nữ thần, đột nhiên
kích động đến nỗi mặt đỏ bừng, không thể nói gì, chỉ có thể tròn mắt
ngước lên nhìn như cún con, ra sức dùng ánh mắt diễn tả tình yêu sùng
bài của mình với Kỳ Nhã.
Đoạn Kỳ Nhã cảm thấy rất thú vị, quay sang Từ Vĩ Trạch: “Vĩ Trạch, bạn gái cậu thật xinh đẹp, giống búp bê vậy.”
Từ Vĩ Trạch vẫn túm chặt cổ áo sau gáy Thư Hoán: “Khách sáo đến đây là
được rồi, cô ấy mê mẩn chị muốn chết, chị khen cô ấy câu nữa là tim cô
ấy bị cuột rút luôn đấy.”
Đoạn Kỳ Nhã cười to.
Đoạn Kỳ Nhã làm khách ở nhà họ Từ, Thư Hoán thật sự hồn bay phách lạc, mê
mẩn vô cùng. Để tránh cho tâm hồn cô rối loạn, làm chuyện mất mặt, Từ Vĩ Trạch cứ xuất hiện bên cạnh cô liên tục, chỉ muốn dùng vòng cổ xích cô
lại cho xong.
Thư Hoán dè dặt muốn tiếp cận thần tượng nhưng lần nào cũng vậy, kết quả
của việc cố gắng kéo gần khoảng cách là đều bị Từ Vĩ Trạch lôi xềnh xệch về phòng, ra sức chống cự trong tay anh, không còn thể diện gì cả.
Đoạn Kỳ Nhã là thấy họ rất đáng yêu: “Vĩ Trạch, cậu đúng là rất thích cô ấy nhỉ, ngay cả tôi mà cũng ghen tuông được.”
Thèm vào! T_T Anh chỉ đơn thuần là lấy việc bắt nạt cô làm thú vui mà thôi.
Có lẽ là thấy cô quá đáng thương nên Đoạn Kỳ Nhã cũng giơ tay ra ngăn lại: “Nào, Thư Hoán, đi dạo với chị nhé”.
Không đợi Thư Hoán mừng rỡ, Từ Vĩ Trạch đã kéo cô lại: “Này, không được, đợi
hai người đi dạo về rồi, không chừng cô ấy nằng nặc đòi gả cho chị đấy”.
“Cậu có thể đừng hẹp hòi thế không, bắt nạt người ta quá đáng, bạn gái lại chạy mất cho xem”.
Từ Vĩ Trạch giữ chặt Thư Hoán bằng một tay nói: “Không sao, cô ấy không chạy nổi đâu”.
Thư Hoán bị đàn áp đến khó mà lên tiếng, gục đầu ủ rũ, mặt mũi sầu thảm,
sau đó nghe Từ Vĩ Kính nói: “Vĩ Trạch, em để Thư Hoán đi dạo với Kỳ Nhã
đi”.
Từ Vĩ Trạch nhướng mày: “Anh à…”.
“Cô ấy gặp thần tượng một lần không dễ, đừng làm khó”.
Hiếm khi anh trai lên tiếng, Từ Vĩ Trạch mới chịu buông tay.
Thư Hoán như bắt được vàng, cảm kích Tần Vĩ Kính muốn chảy cả nước mắt nước mũi, sau đó hạnh phúc ngập tràn theo Đoạn Kỳ Nhã ra ngoài.
Hai người men theo bờ hồ trong khu biệt thự được nửa vòng rồi ngồi xuống, cùng ngắm đàn cá bơi lội trong nước.
Thư Hoán xúc động đến nỗi toàn thân run lên bởi có thể được sánh vai ngồi
cùng thần tượng, nếu cô có bệnh tim thì có lẽ phải gọi xe cấp cứu đến
bốn, năm lần rồi.
Đoạn Kỳ Nhã rất phóng khoáng thân thiện, tháo giày ra một cách tự nhiên, thò chân xuống nước hồ mát lạnh, cười nói: “Nói ra thì chị chưa thấy Từ Vĩ
Trạch giở trò vô lại bao giờ. Có thể khiến anh chàng công tử đào hoa như cậu ta dừng chân, chắc chắn em rất đặc biệt”.
Thư Hoán vô cùng lúng túng: “À, thực ra, cũng… cũng không có gì ạ…”.
Những kiểu si tình, độc chiếm của Từ Vĩ Trạch đều là đóng kịch, chỉ có bắt nạt là thật thôi. =_=
“Vĩ Trạch cầu hôn em chưa?”
“… Dạ chưa.” Đáng sợ biết bao!!!
“Thế à, chị thấy chắc cũng nhanh thôi, cậu ta có vẻ rất muốn kết hôn với em
đấy.” Dáng vẻ Đoạn Kỳ Nhã nghiêng đầu trông rất đáng yêu, “Em phải chuẩn bị sẵn tâm lý đi, không chừng ngày mai sẽ bị Bá Vương bắn tên1 đấy”.
1 Nguyên văn: bá vương ngạnh thượng cung. Ý chỉ cưỡng gian, cưỡng bức.
Tương truyền rằng Sở Bá vương Hạng Vũ là người có khí lực vô cùng mạnh
mẽ, chỉ cần giương cung lên lực bắn nhất định sẽ rất khủng khiếp, nhất
là cường tiễn. “Cường tiễn” và “cưỡng gian” đồng âm, mà từ cưỡng gian
thời đó là kỵ húy vì thế người xưa đã dùng cụm từ “bá vương ngạnh thượng cung” để thay thế dựa trên việc đồng âm giữa “cưỡng gian” và “cường
tiễn”.
“…” Nếu ngay cả màn đó cũng diễn thì đúng là chuyên nghiệp quá.
Đoạn Kỳ Nhã nghịch chân dưới làn nước, tạo ra những làn sóng lăm tăn, cô
nói: “Vĩ Trạch cũng có ngày cố chấp theo đuổi, không biết đến khi Vĩ
Kính si tình thì sẽ như thế nào nhỉ?”
Thư Hoán nhìn cô.
Đoạn Kỳ Nhã lại tỏ ra phóng khoáng: “Ha ha, em sắp là người của nhà họ Từ
rồi, chắc em cũng biết trước kia chị từng thích Vĩ Kính”.
“…”
“Không đúng, không phải thích, mà là say mê”.
“…”
“So với Vĩ Trạch luôn biết lấy lòng phụ nữ thì Vĩ Kính trầm lặng khó tính, thế nhưng lại càng khiến con gái rung động.”
Thư Hoán vội ra sức gật đầu.
“Mười năm trước chị đã quen anh ấy, lúc đó đúng là… say mê đến nỗi làm rất
nhiều chuyện ngốc nghếch.” Đoạn Kỳ Nhã cười, “Nhưng anh ấy không trúng
điện chị phóng, có lẽ sức hấp dẫn của chị chưa đủ”.
Thư Hoán không chịu nổi có người nói xấu thần tượng mình, cho dù chính thần tượng nói về bản thân mình cũng vậy, cô kích động nói: “Sao thế được?
Chị là Đoạn Kỳ Nhã mà! Chị là người phụ nữ hấp dẫn nhất thế gian này!”.
Đoạn Kỳ Nhã cười to: “Cám ơn em, chị biết anh ấy rất thích chị, nhưng thích
và yêu, rốt cuộc là vẫn thiếu một chút gì đó. Chuyện tình cảm thật sự
rất khó nói.
“Vậy… trong những đàn ông theo đuổi chị, nhất định có rất nhiều người vô
cùng, vô cùng tuyệt vời, sẽ có người tốt hơn Từ Vĩ Kính mà.”
“Đúng thế, có người giàu có hơn anh ấy, có địa vị hơn anh ấy, đẹp trai hơn
anh ấy, nhưng…”, Đoạn Kỳ Nhã nhìn trời, “Chị không rung động trước họ.
Tình yêu không phải là thứ buôn bán ở chợ, chẳng có tốt hay không tốt,
chỉ có yêu hay không yêu thôi”.
“…”
“Cho dù có một người đẹp trai nhất, thông minh nhất, có tiền có thế nhất,
nhưng anh ta không phải là Từ Vĩ Kính thì có ích gì chứ?”
Thư Hoán nhìn cô, dưới sắc đẹp và tài hoa tỏa ánh hào quang là sự chân
thành giản dị, gần như mềm yếu, điều đó làm cô bỗng thấy chua xót.
Thế là cô ôm chầm lấy chân của Đoạn Kỳ Nhã: “Nhã đại nhân, hãy cho em được làm cún canh cửa của chị đi!”.
Từ Vĩ Trạch gọi to từ phía sau: “Hai người kia, đừng có cắm sừng tôi ngay giữa ban ngày ban mặt chứ!”.
Đoạn Kỳ Nhã cười phá lên.
Sau cuộc đi dạo đầy hạnh phúc bên bờ hồ, Đoạn Kỳ Nhã còn tham quan cả “phòng ngủ” của Thư Hoán.
So với đám “vật báu” trong phòng thử đồ, những con thú bông thành phẩm to
nhỏ khác nhau của Thư Hoán lại bất ngờ trở thành đối tượng quan tâm của
Đoạn Kỳ Nhã.
“Những thứ này là em tự làm sao?”
Thư Hoán đỏ bừng mặt: “Dạ… dạ phải…”.
“Đáng yêu quá.” Đoạn Kỳ Nhã cầm con gấu trúc Bắc Mỹ mới làm gần đây, xoay qua xoay lại ngắm nghía, lộ ra vẻ mặt ngây thơ, mở to mắt nói: “Cái này
đáng yêu quá đi mất!”.
Thư Hoán sung sướng: “Cảm… cảm ơn!”.
“Vẻ mặt nó sinh động quá, nhìn thế này thấy thương ghê. Ôi trời, chị thật
muốn bắt nạt nó.” Đoạn Kỳ Nhã nhéo má con gấu như rất thú vị, “Mạo muội
hỏi một câu nhé, có thể tặng cho chị một con không?”.
“A a…” Thư Hoán vội vàng chụp lấy mấy con nhét vào trong lòng Kỳ Nhã, chỉ
ao ước tặng hết cho cô, “Chị… chị cứ lấy đi! Cái này, cái này… tặng chị
hết!”.
“Wow, cảm ơn nhiều!”, Đoạn Kỳ Nhã rất vui, “Nhưng bây giờ chị không có quà gì tặng em, thế này nhé, chị đưa em số điện thoại, sau này có việc gì cần
chị giúp thì em cứ đến tìm chị nhé!”.
Ở lại nhà họ Từ vài ngày, Đoạn Kỳ Nhã rất sung sướng tự do nhưng cũng
đành phải thu xếp để rời đi, chuẩn bị đến điểm lưu diễn tiếp theo. Lúc
lên xe còn đặc biệt chào Thư Hoán: “Bye bye nhé! Sẽ có cơ hội gặp lại,
cảm ơn gấu của em”.
Thư Hoán ra sức vẫy tay theo chiếc xe. Thật sự quá hạnh phúc, cuộc đời của cô cũng viên mãn rồi, nước mắt cũng sắp rơi ra.
Nhìn theo chiếc xe mỗi lúc một xa, cuối cùng biến thành chấm đen nhỏ, Thư
Hoán vẫy tay đến độ tê nhức cả, dần dần, có cảm giác hơi… chua xót…
Cô thật sự quá thích Đoạn Kỳ Nhã, thích đến nỗi không cách nào ghét cho
được, huống hồ ở bất kỳ phương diện nào, khoảng cách giữa cô và cô ấy
đều lớn đến nỗi khiến cô chẳng thể nào ghen tỵ được.
Đoạn Kỳ Nhã trong lòng cô là người phụ nữ đẹp đẽ nhất, nếu phải tìm một
người hợp với Từ Vĩ Kính trên thế gian này thì có lẽ ngoài Kỳ Nhã ra
chẳng còn ai thích hợp cả. Họ là một đôi hoàn hảo nhất.
Nhưng trong sự hoàn hảo ấy không có cô, cô bé nhỏ đứng phía ngoài sự hoàn hảo ấy. Điều đó khiến cô có chút… đau lòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT