Nó ở đây lâu và cũng chẳng ít lần đi công viên nước rồi nên việc nó tìm ra chỗ chẳng có ai bén mảng tới chẳng có gì là khó cả...

Nó dảo bước đi trên dòng nước chảy qua công viên ngắm nhìn cảnh vật thiên nhiên trù phú nhưng trong lòng thì chẳng thấy vui vẻ chút nào. Dòng nước này chỉ cao tới đầu gối nó thôi nhưng cũng chảy khá là mạnh, có chỗ dòng nước khá siết nhưng dù dòng nước có như thế nào thì cũng chẳng đủ kéo cái tâm trạng dang cheo ngược cành cây của nó cho tới khi cánh tay của nó cảm thấy rát rát...

Nó dừng lại và ngồi xuống thành được lát bằng gạch men trắng xem tay mình bị gì thì hóa ra là cánh tay hôm qua nó đấm vào tường h miệng vết thương bị hở do chắc nãy nó nghịch nước nên toạc ra chảy máu...

- Việt - 1 giọng nói trầm trầm, quen quen vang lên gọi nó và có tiếng bước chân ai đó tiên lại phía nó

- Sao...sao mi lại ở đây? - Nó giật mình đứng dậy k quên dấu cánh tay đang rỉ máu đằng sau. K hiểu sao lồng ngực nó cảm thấy khó chịu quá

- Tui tìm cô mãi, hóa ra cô trốn ở đây - Hắn bước tới gần bên nó

- Tìm tui làm quái gi? Tìm để cho tui thấy cảnh mấy người và 3 nhỏ đó thắm thiết mặn nồng sánh bước bên nhau à?Vậy thì mấy người thành công rồi đó, tui thấy rồi. Ok, và h để tui yên - Nó nói giọng khinh khỉnh, quay người bước đi

- Việt, nghe tui nói đã - Hắn kéo nó lại

- Gì nữa đây? Tui nghe quá đủ rồi, k cần phải nói thêm đâu, tui chẳng có ý kiến gì cả - Nó hất tay hắn ra

Nó hất mạnh tay hắn vì k muốn hắn thấy tay nó nhưng ai ngờ cái hất tay vừa rồi của nó quá mạnh mà cái nơi nó đứng thì quá hẹp khiến cho cánh tay bị thương của nó đập mạnh vào thành tường ứa máu đau đớn mà nó phải cố nhịn chỉ biết nhăn mặt chịu đau thôi. Nó k muốn hắn biết cái tình trạng bi thương của nó lúc này chút nào.

- Tui với con nhỏ đó k có gì cả, tui k yêu nhỏ đó; hoàn toàn chẳng có chút tình cảm hay cảm xúc gì với nhỏ đó cả. Việt biết mà, người tui yêu...- Hắn nhìn thằng vào mắt nó nói

- Gì chứ, làm ơn hay thôi đi. Mi yêu ai mặc kệ mi nhưng đừng có lôi ta vào. Mi có vợ chưa cưới rồi thì làm ơn đừng có đi lăng nhăng nữa - Nó ngắt lời hắn,quay mặt chánh đi ánh mắt của hắn

- Anh yêu em - Hắn lấy tay xoay mặt nó lại để mắt nó nhìn thẳng vào mặt hắn.Hắn muốn nó thấy những gì hắn nói với nó là thật qua ánh mắt hắn

- hả? Ngươi điên à?Người có vợ rồi mà còn dám nói với ta câu đấy sao, ta k cần đâu mang về nói với vợ người ý. Đi đi - Nó ngạc nhiên, bối rối lắm nhưng k hiểu sao nó lại cảm thấy vui kì lạ...nhưng nó vui thì nó càng biết hắn k thuộc về nó, nó k muốn trờ thành người ảo tưởng...Nó lấy tay k bị thương kia đẩy hắn ra

- Anh k quan tâm mấy nhỏ đó là cái quái gì cả. Anh chỉ biết 1 điều thôi rằng người anh yêu là em, Hoàng Việt Anh - Hắn hét lên

Nói rồi hắn ôm chặt lấy nó và đặt 1 nụ hôn nồng cháy lên đôi môi nhỏ bé, mềm mại ấm nóng của nó. Hắn sức thì khỏe mà nó tay thì đau cũng đâu khỏe bằng hắn chứ nên nó chẳng thể nào chống cự được và cũng chẳng biết vì sao, từ lúc nào mà nó bị hắn cuốn vào nụ hôn đó mất rồi. Tuy nụ hôn hắn dành cho nó mạnh bạo nhưng k hiểu sao nó lại k thấy ghét mà ngược lại, nó làm cho trái tim nó đập rộn ràng như muốn nhảy ro khỏi lồng ngực vậy và khuôn mặt đó đỏ ửng lên vì ngại...

Còn với hắn, hắn quan hệ với k biết bao nhiêu người con gái nhưng chẳng qua hắn chỉ muốn thỏa mãm mà thôi, những đứa con gái đó chỉ là 1 trò chơi tiêu khiển cho hắn trong suốt bao năm quá...nhưng năm mà hắn là 1 thằng con trai chơi bời, chác tác. Tuy vậy hắn tuyệt nhiên chưa bao h dành tặng nụ hôn của hắn cho bất cứ 1 con nhỏ nào cả, vì hắn cảm thấy nhưng nhỏ đó quá bẩn để chạm vào hắn...Với nó thì khác, ngay từ khi gặp nó rồi biết nó chơi với nó hắn đã hoàn toàn thay đổi con người mình khi lần đâu tiên có 1 đứa con gái k bị vẻ đẹp trai của hắn mê hoặc, lần đầu tiên giám trống lại hắn, lần đầu tiên giám gần hắn như vậy, lần đầu tiên giám nhìn hắn với ánh mắt thờ ơ, lạnh lùng ...bao nhiêu cái đầu tiên hắn cũng k nhớ rõ nữa nhưng hắn biết hắn thực sự yêu nó rồi khi 1 vòng tay ấm áp của ai đó ôm lấy hắn 1 bàn tay nhỏ bé của ai đó đan chặt vào tay hắn...1 tình yêu chứ k phải là 1 con thú nuôi hắn tiêu khiển như những ả đàn bà trước của hắn...

- Em là người đầu tiên anh dành cho nụ hôn này và cũng là người đầu tiên anh sẽ yêu mãi mãi và suốt cuộc đời - Hắn luyến tiếc dời đôi môi nó, nhìn nó bằng ánh mắt dịu dàng

- Đưng giận anh nữa nhé - hắn ôm nhẹ nó vào lòng, nói tiếp

Nó k nói được gì cả, cứ cúi gằm mặt xuống để che đi khuôn mặt đỏ lựng của mình và chỉ biết gật đầu đồng ý mà thôi. Lần đầu tiên nó viết nó nhỏ bé như thế nào khi ở trong vòng tay hắn...Có lẽ nó đã xác định được tình cảm của mình rồi...tình cảm nó dành cho hắn...

- Thui, ta cùng về nhé - Hắn cười, 1 nụ cười cực kì hạnh phúc hắn tay nó để cùng về. Có lẽ đơn giản với hắn chỉ cần như vậy là đủ rồi, hắn hiện tại quá đỗi hạnh phúc

- Á...- Nó bất giác kêu lên khi hắn nắm đúng cánh tay bị thương của nó

Lúc bấy h hắn mới để ý thấy tay nó đang chảy máu và ở dưới nước máu đã nhuốm đỏ 1 khoảng ở dưới rồi...

- Trời, tay bị làm sao thế này? - Hắn hoảng hốt nâng tay nó lên

- Yên đi, đau quá - Nó nhăn mặt vì đau

- Xin lỗi, nhưng sao em đau vậy sao k nói? Mất nhiều máu quá à - Hắn vì lo lắng quá mà hơi gắt lên với nó

- Chết đâu mà lo- Nó gắt lên nhưng k hiểu sao nhìn cái mặt đang nhăn nhúm vì lo lắng kia của hắn nó lại thấy xao xuyến thế

- K chết em nhưng chết tôi đó - Hắn quát vì cái tính ngang bước, cứng đầu của nó

- Ơ...ơ...- Nó k biết nên vui hay nên tức vì cái câu mắng này của hắn nữa

- K nói nhiều nữa, mau đi thôi - Hắn nắm lấy tay k bị đau kia kéo nó đi

Hắn đi trước còn nó lẽo đẽo theo sau tới phòng thay đồ để hắn tìm cái gì đó băng bó lại vết thương ở tay cho nó.Mặt nó thì cứ đỏ lên khi trong đầu nó k thể nào loại bỏ được những hình ảnh ban nãy nên cứ cúi gằm mặt xuống mà k hề biết rằng có 1 tên đi trước mặt đang cực phởn bời nụ hôn ban nãy khiến hắn muốn điên lên vì hạnh phúc ra được...

Trong lúc ấy thì nhỏ Ly,bạn thân của nó đang trốn trung khu vui chơi dành cho mấy đứa trẻ con h đang vắng người mà khóc thút thít khi nhìn thấy người mình yêu thương bao lâu cứ ngỡ rằng đã đạt được lại tay trong tay sánh bước bên 1 nhỏ khác đi vào đây chơi như muốn nói với nó rằng: cô đừng ảo tưởng nữa, tui k hề yêu cô...càng khiến nó muốn khóc to hơn, nhiều hơn

- Em bé à, em bị lạc mẹ hay sao mà lại ngồi đây khóc 1 mình thế nảy? Để anh dẫn em đi tìm mẹ nhé...

Nghe thấy giọng nói và tiếng bước chân tiến tới Ly theo phản xạ tự nhiên ngẩng mặt lên thì thấy Việt đang đứng đó nhìn mình và nở 1 nụ cười hiền, đầy trừu mến. Ly ngạc nhiên lắm nhưng có 1 thứ đánh thức Ly khi Ly đang vô thức vị khuôn mặt điển trai kia, nụ cười hiền kia, ánh mắt trừu mến kia cuốn vào...đó là nỗi buồn và sự thật, nó thôi thúc đôi chân Ly chạy khỏi nơi này, chạy khỏi người con trai trước mặt...Ly hoàn toàn k muốn anh nhìn thấy Ly đang đau khổ như thế nào cả...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play