Hai cô gái tràn đầy tinh thần quyết thắng đi ra khỏi phòng bệnh, khiến hai người đàn ông vừa đứng đợi bên ngoài cửa bệnh viện vừa "đấu võ mồm" hết sức kinh ngạc.

"Hai người bị trúng tà ở trong phòng bệnh đấy à?" Doãn Tắc nhíu mày hỏi.

Cao Ngữ Lam đập vào vai anh: "Lại nói linh tinh rồi, bọn em chỉ là quy hoạch lại mục tiêu cuộc đời". Trần Nhược Vũ đứng bên cạnh mỉm cười gật đầu lia lại.

Doãn Tắc kéo Cao Ngữ Lam vào lòng: "Em còn cần quy hoạch sao? Mục tiêu cuộc đời em chính là anh còn gì. Em mau đem nhẫn ra trói chặt anh đi, làm một mẻ khỏe cả đời, mục tiêu đạt được, trong lòng yên tâm".

"Không được". Cao Ngữ Lam nhét cây nạng vào tay anh: "Em phải trả sạch món nợ cũ, phát triển sự nghiệp, làm một người phụ nữ tự cường tự tôn. Sau đó em mới suy tính đến anh".

"Ôi trời..." Doãn Tắc bi ai: "Lúc em cự tuyệt anh một cách vô tình, em đã trở thành người tự cường tự tôn rồi".

Trần Nhược Vũ cười lớn: "Lam Lam, tự cường tự tôn gì đó hãy để tớ phấn đấu, còn cậu chỉ cần trả sạch món nợ cũ, giải quyết "Phiếu ăn" là được rồi".

"Nghe này, nghe này, một sự hình dung thông minh biết bao". Lời của Trần Nhược Vũ khiến Doãn Tắc rất hưng phấn: "Phiếu ăn là một thứ vô cùng quan trọng, tôi thích cách xưng hô này. Phiếu ăn của Lam Lam, nghe hay quá đi".

"Anh đừng bày trò nữa". Cao Ngữ Lam buồn cười nhưng cố nhịn lên tiếng giáo huấn anh: "Ở đây là bệnh viện, anh nghiêm túc một chút đi".

"Anh nghiêm chỉnh đấy chứ. Phiếu ăn là một chủ đề vô cùng nghiêm túc, vừa xâu xa vừa nhiều hàm ý". Doãn Tắc nghiêm mặt: "Em mau đi mua nhẫn cho "Phiếu ăn", rồi mau cưới "Phiếu ăn" về nhà. Còn bây giờ, em mau cho "Phiếu ăn" một cái...". Nói đến đây, Doãn Tắc chu môi làm động tác hôn.

Cao Ngữ Lam quả thật muốn cho Doãn Tắc một chưởng, người này hay diễn trò quá. Nhưng cô chưa kịp ra tay, Mạnh Cổ ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng: "Đít gà con".

Doãn Tắc quay sang trừng mắt với Mạnh Cổ: "Mông lạnh, cậu cô đơn rồi à?" Nên mới cố nghĩ ra một biệt hiệu tương xứng với biệt hiệu của anh ta?

Mạnh Cổ thản nhiên rút điện thoại, tìm biểu tượng chu môi rồi đưa cho Doãn Tắc xem: "Rất giống đít gà con bị vặt trụi lông đúng không?".

Doãn Tắc nhìn đăm đăm vào màn hình di động, nói không nên lời. Cao Ngữ Lam hiếu kỳ, cầm điện thoại xem rồi bật cười ha ha. Trần Nhược Vũ cũng xán đến xem, sau đó liếc Doãn Tắc và phì cười.

Doãn Tắc lấy hết sức trừng mắt với Mạnh Cổ rồi hừ một tiếng: "Lần này cậu thắng, sức tưởng tượng quá tà ác, không ai địch nổi".

Mạnh Cổ mỉm cười cầm điện thoại bỏ vào túi. Doãn Tắc tỏ ra không phục, nhưng anh giục Cao Ngữ Lam và Trần Nhược Vũ ra về, nói là mau về nhà thương lượng vụ "Phiếu ăn". Hai cô gái khoác tay nhau đi trước, Mạnh Cổ và Doãn Tắc đi sau, hai người đàn ông vừa đi vừa đấu mồm tới tận ngoài cổng bệnh viện, một vòng đua tranh mới vẫn chưa phân biệt thắng bại.

Mạnh Cổ đi lấy xe, Trần Nhược Vũ nhân cơ hội này gọi điện thoại cho công ty, thông báo cô đã xuất viện và nói cô sẽ đi làm ngay...Đồng nghiệp cho Trần Nhược Vũ biết, người khách hàng lần trước cô ra mặt đòi công bằng vừa gọi điện đến công ty vì số điện thoại cũ của Trần Nhược Vũ gọi mãi không thông, do đó anh ta mới tìm đến công ty. Nhưng đối phương không nói rõ là chuyện gì nên đồng nghiệp đã cho anh ta số điện thoại mới của Trần Nhược Vũ.

Trần Nhược Vũ vừa định gọi điện thoại cho người khách hàng đó, không ngờ anh ta lại gọi đến trước. Đúng lúc này, Mạnh Cổ lái xe đến, Doãn Tắc cà nhắc cà nhắc lên xe, Cao Ngữ Lam đứng đợi Trần Nhược Vũ gọi xong điện thoại.

Trần Nhược Vũ nói chuyện điện thoại một lúc, trong khi nói chuyện mắt cô đột nhiên đỏ hoe khiến Cao Ngữ Lam hơi lo lắng. Nào ngờ Trần Nhược Vũ vừa cúp điện thoại lập tức ôm chặt lấy cô: "Lam Lam, khách hàng nói sẽ giới thiệu bạn bè của anh ta mua bảo hiểm của tớ. Anh ta nói bỏ tiền ra mua một loại bảo hiểm không khó, nhưng có sự quan tâm và giúp đỡ chân thành không dễ chút nào. Anh ta nói cám ơn tớ. Lam Lam, tớ vui quá, tớ thật sự rất vui. Tớ từng nói chuyện gì cũng có nhân quả đúng không? Bán bảo hiểm chẳng có gì là xấu, tớ thích công việc này. Lam Lam, tớ vui quá".

Hai cô gái nhảy cẫng lên cười rạng rỡ, Mạnh Cổ thò đầu ra gọi: "Mau lên xe rồi tính sau".

Thế là hai cô gái tâm trạng vẫn còn đầy xúc động lên ô tô. Trên suốt đường đi, họ không ngừng nói về ước mơ nghề nghiệp, một người giơ nắm đấm lên thề sẽ trở thành No.1 của giới bảo hiểm, để bố mẹ nở mày nở mặt, một người nói sẽ biến Tùy Tâm Uyển thành salon nổi tiếng, kiếm nhiều tiền hơn cả nhà hàng "Thực".

Hai anh chàng "Mông đít" ngồi ở phía trước hoàn toàn bị lãng quên, không thể nói chen vào dù chỉ một câu. Họ lặng lẽ đưa mắt nhìn nhau và thở dài đau khổ.

Gần đến chỗ ở của Cao Ngữ Lam, Cao Ngữ Lam quay sang nói: "Nhược Vũ, cậu vừa xuất viện, không có ai chăm sóc thì không tiện lắm, hay là cậu dọn đến nhà tớ ở đi!"

"Còn anh thì sao?" Không đợi Trần Nhược Vũ lên tiếng, Doãn Tắc vội mở miệng.

"Anh hãy quay về ngôi nhà lớn của anh ấy".

"Không về, anh thích nhà nhỏ hơn".

"Mặc kệ anh".

Doãn Tắc tỏ ra rất không hài lòng, nhưng đôi tình nhân còn chưa kịp cãi nhau, Trần Nhược Vũ nói xen vào: "Không cần, không cần đâu, tớ và một người nữa thuê chung phòng, chẳng lo không có ai ở bên cạnh, hai người đừng mất hòa khí vì chuyện này. Tớ rất ổn, cậu không cần bận tâm".

Cao Ngữ Lam còn muốn nói điều gì đó, Doãn Tắc liền cười híp mắt: "Bạn Nhược Vũ, tôi ngày càng thích bạn rồi".

"Đừng khách sáo, ông chủ Doãn đã có con mắt sáng suốt nhìn ra anh tài, vậy thì xin hãy giúp anh tài một tay có được không?" Trần Nhược Vũ mỉm cười, không khách khí đưa ra đề nghị: "Tôi muốn để một số tài liệu quảng cáo bảo hiểm và danh thiếp của tôi ở nhà hàng của ông chủ Doãn, ông chủ Doãn nhất định sẽ đồng ý đúng không?"

Nụ cười trên gương mặt Doãn Tắc cứng lại: "Cô đúng là một con sư tử biết há to miệng".

"Đâu có, đâu có". Trần Nhược Vũ vẫn giữ nụ cười trên môi: "Tôi chỉ là để một ít tư liệu, hoàn toàn không ảnh hưởng đến ông chủ Doãn. Tôi vì tình bạn nhượng bộ một chút, đổi lấy việc có ích cho sự nghiệp cũng không phải quá đáng đúng không nào?"

"Đúng, không quá đáng". Doãn Tắc nghiến răng.

Thế là hai bên trao đổi điều kiện thành công, Doãn Tắc lại được sống ở nhà Cao Ngữ Lam như mong muốn.

Có điều Cao Ngữ Lam không có thời gian và tâm trí ân ân ái ái với anh, trong lòng cô tràn ngập một bầu nhiệt huyết đối với sự nghiệp. Cô bắt đầu định ra phương án kinh doanh Tùy Tâm Uyển. Cô đi sâu tìm hiểu nghiệp vụ và nguồn tài nguyên của nông trường và nhà hàng Thực, cô còn đi hết các salon đặc sắc, tương đối nổi tiếng trong thành phố để khảo sát nghiệp vụ.

Chân Doãn Tắc vẫn còn đau nên anh không thể ngày ngày đi theo Cao Ngữ Lam, nhưng anh điều xe và cử một người làm tài xế riêng đưa Cao Ngữ Lam đi khắp nơi. Mỗi tối khi Cao Ngữ Lam trở về, Doãn Tắc lại cằn nhằn anh bị lạnh nhạt, nhân tiện hỏi Cao Ngữ Lam lúc nào mới chịu kết hôn với anh.

"Anh làm gì mà gấp thế? Em mới bắt đầu yêu đương thôi mà". Đây là câu trả lời vạn năm như một của Cao Ngữ Lam.

"Có người chê anh đã 30 tuổi rồi, nếu cứ trì hoãn mãi, anh càng già hơn, người ta không cần anh nữa thì sao?"

"Nói bậy". Cao Ngữ Lam đang đi ra khỏi một quán nước, cô vừa nảy ra ý tưởng mới nên tâm trạng rất tốt. Vì vậy khi Doãn Tắc gọi điện thoại đến nói chuyện đông chuyện tây với cô, cô cũng có nhã hứng hầu chuyện anh.

"Vậy thì sau này em không được sờ nếp nhăn trên mắt anh, chỗ đó vốn không có nếp nhăn, bị em sờ nhiều thành ra nhăn nheo như ông già". Doãn Tắc oán trách: "Em không được nhắc đến tuổi của anh, cũng không được nhắc đến tuổi của em. Còn nữa, bao giờ em mới đưa anh về nhà gặp nhạc phụ nhạc mẫu?"

"Anh khoa trương quá đi, đừng có sốt ruột như vậy mà". Cao Ngữ Lam trả lời: "Đợi em bận xong vụ này rồi tính sau".

"Thế thì em còn bận lâu lắm".

"Anh đừng nói với giọng "oán chồng" như vậy, là anh mời em làm cửa hàng trưởng, em phải làm thật tốt anh mới có thể kiếm tiền đúng không nào?"

"Em chịu làm bà xã của anh còn lời hơn kiếm tiền ấy chứ". Doãn Tắc cười nhăn nhở: "Em dám kêu anh "oán chồng" nữa, em thừa nhận anh là chồng của em thì được rồi. Nhưng vì anh là một người đàn ông vừa yếu đuối vừa không có cảm giác an toàn nên cần đến sự bảo đảm của pháp luật. À đúng rồi, anh còn một tin vui muốn báo cáo với em".

"Gì cơ?"

"Chân anh không đau nữa".

"Tốt quá, thế thì anh dọn về nhà đi".

"Giời ơi, em nhẫn tâm quá". Doãn Tắc lại bắt đầu diễn trò: "Anh khẩn cầu em, em hãy tàn nhẫn thêm một chút nữa, mau quay về đánh đập chà đạp anh đi".

Cao Ngữ Lam đỏ mặt: "Anh đừng có bày trò".

Doãn Tắc cười ha ha: "Vậy thì em mau về đi".

"Em muốn về quán một chuyến"

"Thôi đừng đi nữa, mau về nhà đi. Chẳng phải em khảo sát xong rồi sao? Có ý tưởng gì mới mau về đây thảo luận với anh xem nào". Tóm lại là ông chủ Doãn muốn dỗ Cao Ngữ Lam về nhà.

"Được rồi, em sẽ về ngay đây". Cao Ngữ Lam nhận lời, cô nói với anh thêm vài câu nữa rồi cúp máy. Sau đó, cô lên chiếc xe ô tô đậu sẵn bên lề đường chờ cô.

Tiểu Phương, người lái xe hỏi Cao Ngữ Lam: "Chị Lam bây giờ đã về nhà chưa ạ? Vừa rồi đại ca có gọi điện hỏi em?"

Cao Ngữ Lam đỏ mặt, anh chàng vô lại nhà cô phiền phức quá đi, xem ra không thể để anh nhàn rỗi, đàn ông một khi nhàn rỗi là thích kiểm tra này nọ. Cô vừa nói với Tiểu Phương muốn về nhà, chuông điện thoại đột nhiên reo vang.

Cao Ngữ Lam lấy điện thoại ra xem, là Trần Nhược Vũ.

"Lam Lam, nghe tớ nói này, tớ vừa tìm hiểu được một số chuyện. Mấy ngày vừa qua tớ nhờ Dương Dương nói chuyện với bạn học vụ về sự việc năm đó. Cậu cũng biết đấy, Dương Dương vẫn giữ quan hệ khá tốt với bọn họ. Dương Dương vừa gọi điện thoại cho tớ, cậu ấy nói Lưu Vĩ Bình, bạn học nam cùng thời đại học với cậu ấy có hỏi thăm Trần Bạng và Lý Tử, anh ta bảo, nghe nói quan hệ giữa cậu và Trình Đào không tốt lắm, sự thật có phải như vậy không?"

"Ý cậu là gì?". Cao Ngữ Lam không hiểu.

"Lam Lam, tại sao lúc đó Trịnh Đào lại nói sớm biết cậu và Lưu Vĩ Bình nhập nhằng? Tại sao Lưu Vĩ Bình lại nghe nói tình cảm giữa cậu và Trịnh Đào không tốt? Tề Na có thể xuất hiện đúng lúc rồi nói dối và vu khống cậu, liệu trước đó cô ta có làm điều gì xấu xa, ví dụ như loan tin đồn nhảm hay không?" Trần Nhược Vũ nói tiếp: "Suy đoán của tớ thật ra cũng không hay cho lắm, vì đã nghĩ xấu Tề Na, nhưng tớ cảm thấy khả năng Tề Na thọc gậy bánh xe là rất lớn".

Cao Ngữ Lam ngây người trong giây lát, cô cảm thấy không mấy dễ chịu: "Tại sao cậu ta phải làm như vậy? Tại sao bọn họ lại tin lời cậu ta?"

"Tại sao Tề Na làm vậy chúng ta đều rõ quá rồi còn gì, cậu cũng thấy bây giờ cô đã đã giành được thứ cô ta muốn. Có lẽ những điều Tề Na nói hợp với ý muốn trong lòng cả hai người đàn ông nên họ tự nguyện tin lời cô ta. Tình cảm của Trịnh Đào giành cho cậu đã phai nhạt, nhưng anh ta muốn đổ hết trách nhiệm lên đầu cậu, còn Lưu Vĩ Bình có ý với cậu, tất nhiên anh ta cũng hy vọng cậu và Trịnh Đào trở mặt".

Cao Ngữ Lam không lên tiếng, vì vậy toàn bộ sự việc không phải là ngẫu nhiên hay sao? Không phải Trịnh Đào tình cờ nhìn thấy Lưu Vĩ Bình cưỡng hôn cô, Tề Na nhân cơ hội giở trò hãm hại cô cũng không phải ngẫu nhiên?

Một người sao có thể xấu xa đến vậy? Tâm địa sao có thể thâm hiểm đến mức đó? Cô và Tề Na là bạn học từ cấp một đến cấp ba, còn là bạn thân nữa chứ.

Cao Ngữ Lam rất đau lòng, cô nhìn ra ngoài cửa xe, tiếng Trần Nhược Vũ từ đầu bên kia điện thoại tiếp tục vọng đến: "Lam Lam, cậu còn nghe không?"

"Tớ vẫn đang nghe đây". Cao Ngữ Lam hạ thấp giọng. Đúng lúc này đến ngã tư gặp đèn đỏ, xe dừng lại, Cao Ngữ Lam đang nghĩ nên nói gì với Trần Nhược Vũ, cô đột nhiên nhìn thấy hai người phụ nữ đứng ở cửa quán cà phê ven đường.

Một trong hai người quay lưng về phía Cao Ngữ Lam, bóng lưng trông rất quen mắt, người phụ nữ còn lại đối diện với cô, chính là một gương mặt quen thuộc, Ôn Sa.

Ôn Sa đang mỉm cười dịu dàng với người phụ nữ đứng đối diện cô ta, ánh mắt cô ta nồng đậm tình ý. Ánh mắt này Cao Ngữ Lam thường bắt gặp mỗi khi Doãn Tắc nhìn cô, nên cô biết đó là tình yêu.

Xe lại tiếp tục lăn bánh, tim Cao Ngữ Lam đập thình thịch. Bóng lưng của người phụ nữ kia vô cùng quen thuộc nhưng cô nhất thời không nhớ ra là ai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play