11.11 sắp đến rồi, bầu không khí của toàn bộ công ty từ trên xuống dưới đều trở nên rộn rã dị thường, Lâm Mộc Nam dậy sớm đi làm, nhìn thấy Thẩm Thường Khiêm ngồi yên tại chỗ, trước mặt bày một tờ giấy A4.
(*) 11.11 là lễ FA đồng thời cũng là ngày hội giảm giá của Trung Quốc.
Lâm tổng nhìn một chút, rồi lại nhìn thêm một tí, cuối cùng dứt khoát đứng sau lưng Thẩm thư ký, chỉ vào tờ giấy hỏi: “Đây là cái gì?”
Thẩm Thường Khiêm cau mày: “Là danh sách mua sắm bạn gái tôi liệt kê ra, nói là đến 11.11 mua cho cô ấy.”
Lâm Mộc Nam nhìn thấy liên tiếp tên các hãng hàng hiệu: “Tại sao 11.11 lại mua những cái này?”
“Bởi vì 11.11 rẻ,” Thẩm Thường Khiêm nói, “Hơn nữa có thể làm bộ vô tình khoe ra trên vòng bạn bè (*), tú ân ái một cái.”
(*) Là chức năng chia sẻ ảnh trên WeChat, giống tường của Facebook.
“Tú ân ái?” Lâm Mộc Nam đứng trong phòng làm việc vuốt cằm, “Có lý.”
Hai
Lâm Mộc Nam cũng muốn tú ân ái, thế nhưng cậu không có kinh nghiệm, bên cạnh ngoại trừ Thẩm Thường Khiêm, cũng không có ai khác để làm gương, Lâm tổng chỉ có thể cầm điện thoại mở vòng bạn bè của Thẩm thư ký, dự định học hỏi một phen.
Kết quả thật thất vọng, vòng bạn bè của Thẩm thư ký, ngoại trừ giá cổ phiếu, tin tức của công ty, không hề có chút gì về sinh hoạt hằng ngày!
Cậu cầm di động phê bình Thẩm thư ký: “Anh Thường Khiêm này, vòng bạn bè của anh sao có thể không có cảm giác sinh hoạt gì hết vậy!”
Thẩm Thường Khiêm rất vô tội: “Lâm tổng, một người không đăng gì trên vòng bạn bè như cậu, nói tôi như vậy cũng quá vô lý rồi.”
Lâm Mộc Nam nghĩ cũng phải, sau đó cậu phát hiện một lỗ thủng to đùng: Cậu không mở vòng bạn bè, cho dù mở, bên trong vòng bạn bè cũng không có ai, làm sao mà tú ân ái?
Ba
Lâm tổng quyết định mở rộng phạm vi học tập, cậu ra khỏi văn phòng, khiêm tốn thỉnh giáo trợ lý thư ký An An.
An An là một cô bé mới vừa tốt nghiệp.
Lâm Mộc Nam dựa vào bên cạnh bàn, thờ ơ hỏi: “An An này, có bạn trai chưa?”
An An lúc này đang chơi game, vừa KO vừa nói: “Không có, em đang đợi chính phủ cấp cho đây.”
Lâm Mộc Nam: “… Vậy nếu như em gặp phải chuyện rất vui vẻ, làm sao để cho người khác biết?”
“Đăng ba lần.” Ngón tay An An bay loạn trên màn hình, đồng thời trả lời, “Bọn con gái tụi em bình thường đăng một lần trên Weibo, một lần trên vòng bạn bè, một lần trên không gian QQ.”
Thì ra là vậy, Lâm tổng gật đầu đi khỏi.
Bốn
Lâm Mộc Nam tạo một tài khoản Weibo, lấy tên là “Bạn trai của Phí Mạo”, phát hiện tên đã được sử dụng.
“Người yêu của Phí Mạo” —— Đã được sử dụng.
“Bảo bối của Phí Mạo” —— Đã được sử dụng.
“Em yêu Phí Mạo nhất” —— Đã được sử dụng.
Lâm tổng ở trong văn phòng thất bại gừ gào một tiếng, oán hận gõ “Tôi được Phí Mạo ngủ” —— Thành công.
Năm
Fan mặc dù gan lớn, thế nhưng vẫn không có gan lớn đến mức đi tuyên bố khắp nơi rằng mình được Phí Mạo ngủ, như vậy không phải yêu thần tượng, mà là gây cho thần tượng thêm phiền phức.
Xoắn quẩy của Lâm Mộc Nam tạm gọi là đến đoạn kết, cậu chú ý đến Phí Mạo cùng hot topic liên quan đến anh, sau đó xoa tay sửa giới thiệu của mình thành: “Chào mọi người, tôi là Lâm Mộc Nam.”
Ngắn gọn rõ ràng, Lâm tổng rất hài lòng, cảm thấy rất có khí chất già dặn của tổng tài.
Sáu
Buổi tối ở nhà, Lâm Mộc Nam tìm ra một cuốn lịch khổ lớn từ trong ngăn kéo, bắt đầu tính khoảng cách đến ngày 11.11, sau khi tính toán chính xác, Lâm Mộc Nam cầm cuốn lịch thở dài: “Trời ạ, còn đến tận 62 ngày!”
Cậu thuận thế ngã trên giường, lăn hai cái, sau đó ngồi dậy khép cuốn lịch lại: “Không được, mình nhất định phải tú ân ái mỗi ngày.”
Cậu đi quan sát cách minh tinh tú ân ái một chút, sau đó từ trong tủ quần áo tìm ra áo sơ mi trắng của Phí Mạo, mặc vô người, rồi chụp một tấm đăng lên.
“Áo sơ mi của Phí Mạo thật lớn.”
Lâm Mộc Nam thông minh đăng trong hot topic, năm phút sau đã bị báo cáo, mười phút sau Weibo xóa bỏ bài đăng của cậu, lý do là hình ảnh quá mức gợi tình.
Lâm Mộc Nam nắm điện thoại di động đến thư phòng tìm Phí Mạo: “Phí Mạo, Phí Mạo, dịch vụ khách hàng của Weibo nói em mặc áo của anh rất gợi tình!”
Phí Mạo quay đầu nhìn, nhíu mày ôm lấy cậu; “Xác thực gợi tình.”
Lâm Mộc Nam mặc áo sơ mi lớn, cổ áo rộng, ống tay áo to, nhìn không giống như đang tú ân ái, mà như là xin ai đó đến ‘yêu thương’ cậu đi.
Bảy
Lâm tổng không phải là người gặp trở ngại sẽ dễ dàng bỏ cuộc, cậu lại đi quan sát cách người bình thường tú ân ái, sau đó vỗ cái gối: “Phí Mạo, anh mau nằm xuống đây.”
Phí Mạo nằm xuống: “Em muốn làm gì?”
“Em chụp tấm hình.” Lâm Mộc Nam dời di động sang trái, dịch di động sang phải, sau đó ra lệnh, “Anh mau nhắm mắt lại.”
Phí Mạo nhắm mắt.
Lâm Mộc Nam chụp một bức hình Phí Mạo giả bộ ngủ, đăng lên Weibo: “Lần này tú ân ái thành công chứ nhỉ?”
Tám
Các fan chấn kinh rồi, kế đó là hoảng sợ. Các cô nhìn bức ảnh mà người dùng có tên là “Tôi được Phí Mạo ngủ” đăng lên, điên cuồng gõ bàn phím: “Phí Mạo đẹp trai quá!”
“Lông mi Phí Mạo thật dài!”
“Làn da Phí Mạo thật đẹp!”
Có fan chú ý tới lời giới thiệu của người này, nhận ra là Lâm tổng hạ phàm, liền kêu gào cảm ơn: “Cảm ơn Lâm tổng!”
“Lâm tổng chụp nhiều hơn một chút nữa nha!”
Lâm Mộc Nam nhìn bình luận nồng nhiệt, rất khó chịu, sao mọi người không biết ẩn ý của tấm hình này là “Tôi sắp đi ngủ cùng Phí Mạo” “Phí Mạo ngủ ở bên cạnh tôi nè” vậy kìa?
Fan thật ngốc nha.
Lâm Mộc Nam nằm trên cánh tay Phí Mạo chơi di động: “Mấy cổ còn nói muốn lấy tấm hình này làm màn hình nền, hừ, em muốn xóa bỏ nó đi.”
Lâm tổng hẹp hòi rồi, không chịu cho người khác xem.
Lâm Mộc Nam rầm rì xóa bỏ bức ảnh, ném điện thoại di động qua một bên: “Tú ân ái thật khó.”
Chín
Tú ân ái có khó hơn nữa, cũng không làm khó được Lâm tổng thông minh. Ngày hôm sau lúc cậu rời giường, đầu tóc ổ gà đi đánh răng, Phí Mạo vẫn chưa ra khỏi nhà.
Lâm Mộc Nam đánh răng rửa mặt xong trong vòng năm phút, chạy tới ngẩng đầu lên: “Phí Mạo, hôn một cái!”
Phí Mạo đang mặc áo khoác, nghe nói như thế, cái tay đang mặc áo khoác dừng lại, cúi đầu hôn lên miệng của cậu, hôn xong vỗ đầu cậu một cái: “Buổi tối anh không về, tối nay có cảnh quay.”
Lâm Mộc Nam gật đầu, lấy điện thoại di động ra: “Em muốn đăng Weibo tú ân ái!”
Mười
Phí Mạo xem kịch bản ở trên xe, Vạn Hoan Hoan lướt Weibo: “Cậu lại lên hot search rồi.”
Phí Mạo cũng không ngẩng đầu lên: “Lại làm sao?”
Khóe miệng Vạn Hoan Hoan co giật, đưa di động đến trước mặt Phí Mạo: “Cậu tự xem đi.”
Chỉ thấy Lâm Mộc Nam viết trên Weibo: “Miệng của Phí Mạo sáng sớm là vị khoai lang, rất rất ngọt.”
Phí Mạo cười cười, hỏi: “Chị đang lên Weibo của tôi?”
Vạn Hoan Hoan ừ một tiếng: “Cậu đừng có làm loạn nhé.” Cô cảnh giác nhìn nghệ nhân của mình.
Ngón tay Phí Mạo động đậy hai lần, trả điện thoại lại cho cô: “Xin lỗi, tôi làm loạn rồi.”
Vạn Hoan Hoan nhận lại điện thoại nhìn, Phí Mạo chia sẻ lại bài đăng của Lâm tổng, kèm theo: “Miệng của em là vị bạc hà.”
Mười một
Lâm Mộc Nam nghiêm túc bình luận dưới bài đăng của Phí Mạo: “Anh nói sai, em hôn anh, miệng của em cũng trở thành vị khoai lang rồi!”
Mười hai
Lâm tổng buổi tối tan tầm, nhìn thấy Thẩm Thường Khiêm cầm tờ giấy A4 trên tay, dưới cánh tay kẹp cặp đựng giấy tờ: “Anh Thường Khiêm, anh đi đâu thế?”
Thẩm Thường Khiêm: “Theo bạn gái đi mua đồ, ở trước mặt người khác mua quà tặng, cũng là cách tú ân ái của cô ấy.”
Lâm Mộc Nam khen ngợi từ tận đáy lòng: “Bạn gái anh thực sự là tấm gương học tập của em mà.”
Mười ba
Lâm tổng giàu nứt đổ vách đặt thật nhiều sushi, đưa đến nơi ghi hình của đoàn làm phim.
Đạo diễn thấy nhân viên giao hàng ra vào đưa thức ăn tới tận năm lần, mỗi lần đều đặt xuống một cái hộp lớn, ông chỉ vào sushi thịt nguội nói với phó đạo diễn: “Nhờ phúc của Phí Mạo.”
Phí Mạo mới vừa quay xong một đoạn ngắn, gọi tất cả mọi người trong đoàn phim: “Cùng nhau ăn đi.”
Nhân viên cùng diễn viên vây quanh, mở hộp đựng thức ăn, nhìn thấy trên nắp hộp viết: “Cảm ơn mọi người đã chăm sóc cho Phí Mạo!”
Đạo diễn quái dị nhìn chằm chằm hai chữ “Chăm sóc” này, rồi lại nhìn một chút Phí Mạo cao to: “Đa tạ cậu ta chăm sóc những người khác trong đoàn phim thì còn được.”
Mười bốn
Lâm tổng nhiều trò đến kinh ngạc, trên nắp hộp thứ nhất viết: “Cảm ơn mọi người đã chăm sóc cho Phí Mạo!”
Nắp hộp thứ hai viết: “Nhưng mọi người đừng thích Phí Mạo, Phí Mạo là của tôi rồi.”
Nắp hộp thứ ba viết: “Cho Phí Mạo về nhà sớm một chút nhé!”
Nắp hộp thứ tư viết: “Không có Phí Mạo, tôi ngủ không được.”
Nắp hộp thứ năm viết: “Tôi thích Phí Mạo hơn bất kỳ người nào trên thế giới nha (1) !”
Mấy diễn viên trẻ không chịu nổi che miệng lại: “Sushi còn chưa được ăn, trước tiên ăn thức ăn cho chó đã no rồi.”
Đạo diễn lớn tuổi rồi, nhìn từng câu mà cảm thấy đau răng, ông đến bên cạnh hỏi Phí Mạo: “Nếu không cậu về nhà trước?”
Phí Mạo lắc đầu: “Tôi về trước ngược lại em ấy sẽ không cao hứng, xong việc rồi tôi lại đi.”
Anh chụp năm cái hộp, đăng lên Weibo: “Anh cũng thích Nam Nam hơn bất kỳ người nào trên thế giới nha (2) !”
Mười lăm
Lâm Mộc Nam nghiêm túc bình luận dưới bài đăng của Phí Mạo: “Anh nói sai rồi, anh không thích vịt (3), anh chỉ thích em thôi.”
Chú thích:
(1) 我比世界上任何一个人都喜欢费冒鸭! (Ta so với trên thế giới bất cứ người nào đều yêu thích Phí Mạo vịt!)
(2) 我也比世界上任何一个人都更喜欢楠楠鸭! (Ta cũng so với trên thế giới bất cứ người nào đều càng yêu thích nam nam vịt!)
(3) 你不喜欢鸭 (Ngươi không thích vịt)
Chữ 鸭 có nghĩa là con vịt, mình tra baidu thì chỉ thấy chữ này có thêm một nghĩa để chỉ trai bao (hoặc có thêm nghĩa nào đó mà mình không biết =))), nên mình nghĩ ở đây tác giả dùng chữ 鸭 (ya1) thay cho từ 呀 (ya) để biểu thị ngữ khí cảm thán. Thành ra ở câu 2 còn có thể được hiểu là Phí Mạo thích vịt nhất, cho nên ở câu 3 Lâm tổng mới bảo ảnh không thích vịt. Nếu có gì sai mong mọi người thông cảm. ( / v)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT