Nó ko thể nào ngờ, bánh xe định mệnh đã bắt đầu lăn bánh vào ngay cái lúc mà ko ai có thể ngờ đc này. Sáng hôm sau, ngày thông báo kết quả thi. Tại bảng thông báo, tiếng chen lấn xô đẩy rầm rộ. Có kẻ vui vì mình có kết quả tốt thì cũng có ng buồn vì 1 chút sai lầm, kèm theo đó còn là tiếng an ủi của những ng bạn...Rất náo nhiệt và sôi động. Nó cũng vội vã lôi kéo Hằng đi xem kết quả. Vừa tới bảng thông báo, chúng nó chạm ngay mặt Lan. Cô nàng lúc nãy còn cười cười, nhìn thấy chúng nó nụ cười im bặt. Ánh mắt giận dữ nhìn Hằng, rồi ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục chen lấn xem xét kết quả.

-Nè, Lan. Bà như vậy là làm sao hả?-Nó kéo tay Lan lại

-Làm trăng-Lan vênh mặt với nó rồi đang đinh tiếp tục sự nghiệp ‘cao cả’ và ‘vĩ đại’ của mình thì tiếng Hằng nhỏ nhẹ

-Mình xin lỗi Lan!

Hằng ko cúi đầu như cái cách mà ng ta sẽ nghĩ về cô. Cô dũng cảm đứng thẳng lưng,ưỡn ngực trc mặt Lan, ko e dè nhìn thẳng vào mắt Lan. Lan thoáng kinh ngạc rồi lại mỉm cười thỏa mãn

-Chỉ nói thui thì ko tính nha

-Hả???-Nó mắt A mồm O nhìn Lan

-Hả cái gì mà hả?-Lan lườm nó-Ko lẽ mấy bà nghĩ tui là con ng tệ hại vậy sao?

-Nếu bà đã chịu buông tay, vậy tại sao còn giày vò họ làm chi?-Nguyệt từ từ tiến lại

-Hừ. Ko lẽ tui phải 2 tâng dâng Luật cho nhỏ sao?-Lan nguýt dài-Tui ko có cao thượng đc như vậy nha.

-Nhưng mà...-Hằng bỗng ngây ngô như bò nhai ngô nhìn Lan

-Chẳng nhưng nhị gì cả. Tuy tui thích Luật thật nhưng mà bà cũng chẳng phải là ko khí đối với tui-Lan thở dài-Thôi bỏ đi. Cứ coi như trò đùa dai của tui đi. Chẳng lẽ 1 ng thất tình như tui lại ko đc đùa 1 chút sao?

-Cái con nhỏ này...-Tiếng Nguyệt cốc lên đầu nó

Ngoài tiếng cười vui vẻ của chúng nó còn có tiếng thở phào nhẹ nhõm của Hằng. Cuối cùng thì mọi chuyện cũng đã kết thúc êm đẹp. Bỗng tiếng mọi ng ngạc nhiên bàn luận nhiệt tình vang tới chỗ chúng nó:

-hs A: ko hổ danh con át chủ bài của Thành Thụy chúng ta

-hs B: Nhất khối 11 vẫn là Prince à? Thế còn con nhỏ mới chuyển về thì sao?

-hs C: Xuống tận thứ 200 luôn. Chắc lần trc chỉ là ăn may thui

.................

-Nè!!! Ng bọn họ đang nói có phải nhỏ Ngốc ko vậy?-Lan vỗ vai Hằng

-Tui nào biết. Để hỏi xem sao đã-Hằng lắc đầu. Chợt thấy bóng Việt từ trong đám đông đi ra, Hằng vớ luôn-Monitor. Hạng đầu và Hạng cuối là ai vậy?

-Theo thứ tự thì Dương Quân đạng đầu còn nhỏ Ngốc hạng cuối đó-Việt nhớ lại-Mà sao nhỏ đó tụt hạng ghê thế nhỉ?

-Thật hả? Ông ko nhầm chứ?-Lan vỗ vai Việt

-Ko thể nhầm. Ko tin bà vào mà xem đi. Tui còn phải đi báo cáo thầy nữa

Nói rồi Việt bỏ đi, để lại cho tụi nhỏ những cái nhìn ái ngại đối với Ngốc. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, cả sân trg đều đã gỉ tai nhau chuyện tụt hạng ghê gớm của con nhỏ mới chuyển trg là nó. Và mọi chuyện càng trở nên khủng bố hơn khi Việt chạy về từ phòng giáo vụ. Vừa bước vào cửa lớp, cậu chạy xộc tới thẳng chỗ nó đập bàn hét lớn. Hoàn toàn mất hẳn tác phong điềm tĩnh thường ngày:

-Hoàng Hải Anh. Cậu đang làm cái gì vậy hả?

Nó đặt quyển báo hoa học trò xuống bàn, tròn mắt nhìn Việt. Như thể Việt vừa làm chuyện bé xé ra to vậy. Thấy nó ko nói gì mà chỉ nhìn mình, Việt càng tức khí:

-Tại sao lại nộp bài trắng chứ? Với học lực của cậu ít nhất cũng sẽ làm đc trên điểm trung bình mà?

-Cậu có đánh giá mình cao quá ko? Thực sự mình ko giỏi như vậy đâu?-Nó e ngại nhìn Việt

-Cái gì?-Việt gần như gầm lên. Hít thở thật sâu để giữ bình tĩnh. Việt tuyên án-Cậu lên phòng giáo vụ đi. Thầy muốn gặp cậu

Nó cũng chẳng ngần ngại đứng dậy đi tới phòng giáo vụ. Chờ nó đi khuất qua cánh cửa, Lan chộp ngay Việt lại hỏi:

-Mọi chuyện là như thế nào vậy? Ông thuật lại chi tiết tui nghe xem nào

-Haiz. Là như thế này...

Hóa ra trong 6 môn thi này nó đã nộp bài trắng những 5 môn. Chỉ độc 1 môn Sử là nó đc tròn 10 điểm. Bởi vậy. Điểm tổng kết TBM của nó thấp đến 1 cách đáng ngại-6,5. So với những hs khác thì đã là ổn nhưng với 1 ng mà kì trc đạt 9,9 để kì sau đạt 6,5 thì đúng là sốc nặng.

-Nhỏ này làm sao vậy nhỉ? Làm gì ko làm lại đi nộp bài trắng. Khó hiểu-Nguyệt lẩm bẩm

-Nhà nhỏ gặp khó khăn gì sao?-Hằng thắc mắc

-Chắc ko phải đâu. Lúc mới chuyển tới mình thấy gia đình nhỏ vẫn bình thường mà-Việt góp lời.

-Vậy sao? Có khi nào...nhỏ giống tui h0k?-Lan nhìn chằm chằm vào Việt

-Cũng có thể lắm chứ? Con gái mà.-Việt gật gù

...

Sau 1 hồi ngạc nhiên ngây ngất, Nguyệt phản ứng lại:

-Lan. Bà và Việt thân nhau như vậy từ lúc nào thế?

-Thân nhau?-Cả Lan và Việt cùng đồng thanh hết nhìn Lan cùng cả lớp rồi lại quay lại nhìn nhau, ngạc nhiên

-Khai mau.-Hằng kẹp cổ Lan kéo về phía mình-Bà với ‘hắn’ bắt đầu từ khi nào? Đã vậy sao còn tỏ ra buồn bực chuyện tui và Luật? Thực ra bà có ‘âm mưu’ gì?

-Nè, bà bỏ tay ra mau đi. Coi nhỏ bị bà kẹp đến tắt thở rùi kìa- Nguyệt gỡ tay Hằng ra

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play