Mặt trời dần ló dạng, những tia nắng ấm áp lại trải dài trên khắp mọi ngõ
ngách sưởi ấm mọi vật qua 1 đêm sương lạnh lẽo. Thu qua đông đã tới. Mọi ng mặc những bộ đồ ấm áp, những cô bé, cậu bé học sinh vẫn vui đùa trên đg, những cô gái, chàng trai vẫn tiếp tục hối hả, những cặp tình nhân
vẫn ngọt ngào bên những chiếc bánh nóng mới ra lò hay chỉ đơn thuần là
trùng hợp nhìn nhau rồi cười 1 cái. Nó lại nằm viện 1 lần nữa. Đây là
lần thứ 3 trong năm nó phải nằm viện nhưng nó lại ko thấy buồn chút nào. Đang ngồi bên cửa sổ nhìn những ngắm quang cảnh bận rộn của mọi ng thì
có ng bước vào phòng nó. Nó quay đầu lại rồi cười với ng vừa bước vào
-Buổi sáng tốt lành!
-Buổi sáng tốt lành! Sao lại ra đây đứng, sẽ bị lạnh đấy
-Ko sao. Ko lạnh
-Còn dám nói nữa, mau nhìn xem, tay em cũng đã lạnh đến đỏ cả lên rồi còn nói ko lạnh
Quân vừa nói vừa áp 2 bàn tay mình vào tay nó. Nhiệt độ của bàn tay của
Quân khiến nó thoải mái hơn. Việc Quân thay đổi cách xưng hô nó cũng
chẳng còn lạ lẫm nữa. Lúc đầu, nó hỏi Quân tại sao, Quân chỉ nói, tại vì sinh trc nó nên gọi thế cũng chẳng sao. Cứ vậy thành quen, nó cũng
chẳng còn thấy lạ gì nữa.
-Hôm nay Quân ko đi học à?
-Cô bé ngốc!-Quên vuốt nhẹ sống mũi nó-Với anh, em quan trọng hơn mọi thứ
Hành động của Quân khiến nó đỏ bừng mặt, vội vàng quay đi, nó chạy lại
giường bệnh, nhìn bọc đồ Quân vừa mang tới. Bên trong là 1 hộp cháo gà
còn nóng hổi, nó hớn hở
-Wow. Là cháo gà.
Nó thích ăn cháo gà điều này ko cần phải bàn cãi, nhưng nó lại ko ngờ
Quân biết điều đó. Vui mừng khi biết Quân cũng quan tâm tới mình khiến
nó vội vàng đổ cháo ra bát bắt đầu ăn
-Aaaaaa. Nóng quá!
Nó vội vàng ăn mà quên mất món cháo gà vừa ra lò vẫn còn rất nóng. Nó
vội vàng đặt bát cháo xuống rồi đi tìm nước uống. Quân thấy vậy thì giúp nó rót 1 cốc nước lạnh
-Hậu đậu!
Vừa đưa nước cho nó Quân vừa cười xoa đầu nó. Nó nhận lây cuốc nước
trong tay Quân, uống 1 ngụm thì thấy đỡ hơn 1 chút, đặt cốc nước xuống,
nó lại cầm bát cháo lên, nhìn khói nghi ngút từ bát cháo tỏa ra mà nó
ngao ngán
-Thế này thì bao giờ mới đc ăn?
-Ngốc!-Quân cốc yêu nó rồi cầm lấy bát cháo. Cậu thổi nguội từng thìa cháo rồi đút cho nó ăn
Nó cứ ngồi ngoan ngoãn trên giường hưởng thụ sự chăm sóc tận tình của
Quân. Có thứ gì đó khiến nó cảm giác món cháo hôm nay ngọt hơn mọi hôm. 2 ng cứ ta đút ngươi ăn như vậy, cho đến khi cả bát cháo đều đc nó xơi
ngon lành thì 1 đoàn bác sĩ cùng y tá tiến vào
-Hải Anh, hôm nay thế nào?
-Dạ, cháu đỡ nhiều rồi ạ
Mấy lần nhập viện đều trong tình trạng nguy kịch khiến nó và nhóm bác
sĩ, y tá này cũng khá quen thuộc với nhau. Bác sĩ hỏi thăm nó rồi đo
nhiệt độ cho nó. Thường thì chuyện này để y tá làm cũng đc nhưng nó từng có tiền án hơn 1 tháng trc vừa nằm viện vì viêm phổi nặng nên bác sĩ
cũng ko dám lơ là sợ có di chứng
-Xem ra vài ngày nữa là có thể xuất viện đc rồi-Vị Bác sĩ cười cười ghi chép gì đó
-Bác sĩ, chính xác là bao lâu nữa cháu có thể xuất viện đc rồi?-nó dùng vẻ mặt chờ mong nhìn bác sĩ
-Sao vậy? Có bạn trai chăm sóc tận tình nên ko nỡ à?-Mấy chị y tá trêu chọc nó
-Ngày nào cũng có bạn trai bên cạnh như vậy thật hâm mộ em quá à
...
Mấy chị y tá ở đây rất tốt bụng và vui tính. Mấy lần nó nằm viện đều đc họ chiếu cố và trò chuyện khiến cô cũng bớt buồn hơn.
-Mấy chị đừng nói linh tinh, cậu ấy ko phải...
-Oa, Hải Anh, tại sao mới ra viện lại vào nữa rồi?
Nó chưa kịp nói dứt lời thì 1 cô gái đã lao vào, ôm chầm lấy nó ‘nức nở’ mãi ko thôi
-Sa...satel...chị...chị nghẹt...thở...
Thấy vậy Satel mới buông nó ra. Nhanh chóng hấp thu dưỡng khi để duy trì sự sống, nó mau chóng chỉ chích
-Em làm gì mà giờ mới ló mặt ra vậy hả? Tưởng em đã quên chị rồi chứ
-Oan uổng quá. Em bị Anh Dương điều sang Pháp công tác, vừa trở về là em tới thăm chị ngay nè. Đến đồ đạc còn chưa kịp cất nữa. Chị xem
Nói đoạn, Satel chỉ về phía chiếc vali bị cô nàng dựng ở góc tường. nhìn bộ quần áo cô đang mặc, nó buột miệng
-Satel, em bao nhiêu tuổi rồi?
-Năm nay là em 16 rồi
-16? Vậy anh Dương thuê em ko phải là vi phạm luật lao động rồi sao?
-cũng ko thể nói vậy, công việc của em cũng chỉ đơn giản là dùng thử 1
vài chương trình mới rồi nói cảm nhận ra thôi. Hoàn toàn ko vi phạm luật pháp nha
-Còn Dark đâu? Sao anh ấy ko tới thăm chị?
-Hơ? Chị chưa biết gì sao? Anh Dương vừa anh Dark cùng qua Xin đc 10 ngày rồi. Chị ko biết gì sao?
Nó cười cười nhìn Satel. Lúc ấy nó còn đang nằm trên giường thì làm sao
mà biết đc cái chuyện kinh thiên động địa đấy chứ? Bác sĩ sau khi kiểm
tra kĩ càng cho nó 1 lượt thì thông báo ngày mai nó có thể ra viện đc
rồi. Nó vui mừng ôm chầm lấy Quân mà chẳng thèm suy nghĩ
-Oa. Anh Quân là bạn trai của chị Hải Anh sao?
Nó xấu hổ cúi đầu rồi buông Quân ra. Quân thì chỉ cười 2 tay đút túi quần mà ko nói gì. Kể ra cảm giác thế này cũng thú vị
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT