Vài ngày sau thì Quân cũng bình phục hoàn toàn. Phong cũng khỏe mạnh ăn uống bình thường. Vào 1 ngày trời đầy mây đen. Nó thở dài nhìn bầu trời đag mưa to. Hiện tượng khí hậu biến đổi khiến thời tiết ngày càng trở nên thất thường. Mặc dù đã gần sang tháng 11 nhưng trời vẫn còn nắng nóng rồi lại mưa bất chợt như mùa hè. Nó ngao ngán nhìn bầu trời. Mấy cậu bạn cùng lớp liên tục đi qua bên cạnh nó

-Ngốc! Về cùng ko?

-Mình cũng có việc gần nhà Ngốc nè. Đi cùng nhé?

...

Nó chỉ cười lắc đầu, ko phải vì nó ngại hay ko thích mà vì nó đang đợi ng. Những ng bạn trong lớp nó khá vui vẻ và cũng rất ga lăng. Chắc tại lớp có mình nó là nữ nên mọi ng cũng rất quan tâm tới nó. Nó cũng thấy thoải mái hơn 1 chút. Chợt Tuấn Anh vỗ vai nó

-Ngốc! Tụi mình hôm nay qua nhà Hằng nè. Đi cùng ko?

-Tui mà đi cùng mấy ng kiểu gì cũng bị cho ra rìa. Mấy ng có đôi có cặp, tui đi làm gì?

Nó ấm ức khóc kể lể sự tình. Đang lúc cao trào thì nhóm bạn nó cũng xuất hiện

-Bà lại kể khổ với ông ấy nữa hả?-Hằng cốc đầu nó

-Aiz. Sao bữa nay bà về muộn thế? Mọi lần thấy bà chạy nhanh lắm mà-Nguyệt tò mò

-Hôm nay bố mẹ tui qua Scotland với cô tui rùi, chắc vài tuần nữa mới về. Phong nói tui chờ nó rồi về cùng-Nó ôm đầu vừa uất ức nhìn Hằng lại vừa chậm rãi giải thích

-Wow. Ước gì tui cũng có 1 thằng nhóc như vậy. Hâm mộ bà quá đó Ngốc à-Lan long lanh ánh mắt nhìn nó

-Này. Sao tui thấy thằng nhóc nhà bà khá là quan tâm tới bà. Quan tâm 1 cách thái quá ấy-Việt nghi vấn nhìn nó

-À. Có chuyện đó sao? Tui thấy bình thường thôi mà-Nó cười khổ

Chúng bạn nó lại tiếp tục 888 thì Phong xuất hiện trc cổng trg nó. Nó vẫy vẫy tay với Phong rồi lao vào màn mưa mà ko thèm chờ Phong bước tới. Trời mưa nên sân trg trở nên hơi trơn. Hậu quả của việc nó chạy quá nhanh là “xòe”...Vâng, nó ngã. Nhưng may mà Phong đã kịp thời đưa tay ra đỡ lấy nó. May cho cú kiss đất ko thành của nó. Nó cười xấu hổ đứng dậy, Phong thay nó vuốt lại mấy lọn tóc. Nó quay lại vẫy tay tạm biệt đám bạn rồi khoác tay Phong đi về. Nó tự hào mình có cậu em đẹp trai mà lại ngoan ngoãn như Phong. Nó ko biết những hành động ngây thơ của nó khiến cho ai đó rất rất ko vừa lòng.

-Sao tui cứ có cảm giác 2 ng đó là 1 đôi vậy nhỉ?-Luật thắc mắc

-Tui cũng thế-Cả đám còn lại đều đồng thanh rồi liếc nhìn nhau

Chính bọn họ cũng ko hiểu cái cảm giác này là từ đâu mà có nhưng cái cảm giác 2 ng họ là 1 đôi thì rất mãnh liệt xuất hiện. Ngay chính họ cũng ko thể tin tưởng vào chuyện này. Cứ cho họ là nhầm lẫn nhưng 1 ng đang có nguy cơ mất đi ng con gái mà mình yêu quý thì liệu có thể nhầm lẫn đc ko? Ko nghi ngờ gì. Quân nhận thấy rõ mối đe dọa đang ngày càng tới gần. Đối thủ của cậu lại là 1 thằng nhóc con vắt mũi chưa sạch. Điều này khiến cậu ko thoải mái lắm. Nhìn cái cách mà 2 ng họ đối xử với nhau thì có vẻ như đó ko phải mối quan hệ đơn giản

*********************************************

-Tối nay Phong muốn ăn gì?

2 chị em nó đang đi mua đồ ăn và những thứ mà nó chọn thì nào là snack, sữa chua, vài thứ quả đóng hộp, vài hộp mứt...nói chung toàn là đồ ăn vặt. Phong nhìn giỏ hàng toàn đồ ăn vặt thì lắc đầu

-Chị, chị mua nhiều đồ ăn vặt như vậy liệu chị có ăn hết đc ko?

-Yên tâm. Bao tử chị tiêu hóa tốt lắm. À mà Phong muốn ăn gì? Chị làm

-Ừm... Ăn nem cuốn đi

-Nem cuốn? Đó là cái gì vậy? Ăn ngon ko?

-Chị đừng đùa vậy chứ?

-Hihi. Hay ăn cơm bò đi? Lâu rồi ko ăn thứ này

-Hức. Vậy chị hỏi Phong làm gì?

...

Chị em nó vẫn tiếp tục tranh luận sôi nổi về việc “tối nay ăn gì?” và cuối cùng đi tới thống nhất. “Đi ăn nhà hàng”. Thế là toàn bộ đồ ăn vặt của nó đều đc Phong sách về. Tuy ko nhiều lắm nhưng cũng ko phải là ít.

-Oa. Tạnh mưa rồi này. Thích quá đi!

2 ng vừa ra khỏi siêu thị thì trời cũng tạnh hẳn. Mặt trời ló dần ra khỏi những tầng mây dày. Nó cười cười cầm ô còn Phong thì sách đồ đi theo phía sau. 2 ng cứ 1 trc 1 sau đi mãi. Dọc đg, nó ngứa tay quăng tiền qua cửa sổ, mua 1 đống hoa quả về, nào là măng cụt, chôm chôm, nào là ** sữa, Mãng cầu, vân vân và vân vân. Nó đang định mua cả Sầu riêng nữa thì Phong ngăn lại. Phải cản mãi nó mới ngừng. Chẳng mấy khi bố mẹ ko ở nhà, nó cũng muốn tiêu sài 1 chút.

-Phong. Nhiều đồ thế này sách thì mệt lắm. Gọi Taxi nha?

-Thế cũng đc. Phong cũng mỏi tay lắm rồi

2 chị em nó lên 1 chiếc taxi rồi đi thẳng 1 mạch về nhà. Vừa về đến nhà thì trời lại đổ mưa rào

-May ghê!-Nó cảm thán ngó lên trời.

-Chị. Những thứ này làm sao bây giờ? Phong ko biết đâu nha

Tiếng Phong từ trong bếp vọng ra khiến nó chạy vội vào. Thấy Phong đang ngồi ung dung uống chanh leo còn đống đồ nó lặm cặm lụi cụi đem từ siêu thị về bị đặt 1 đống trên bàn. Nó bước tới cốc đầu Phong

-Thằng nhóc này, muốn chết phải ko?

-Đã nói đừng cốc đầu Phong mà-Phong rấm rức khóc, đôi mắt như cún con nhìn nó khiến nó cười xoa đầu cậu mấy cái rồi bắt tay vào việc

May mà nhà nó mới đổi cái tủ lạnh mới chứ ko thì đống hoa quả của nó tiêu đời rồi.

-Chị. Trong nồi còn cơm đó. Chị rang cơm cho Phong đi. Cơm chị rang siêu cấp ngon mà

Phong nịnh bợ kéo gấu áo khiến nó muốn tức cũng tức ko đc. Bữa trưa mà chỉ ăn cơm rang kể cũng là việc nó xin lỗi Phong. Đang tuổi phát triển mà lại...nhưng ko ăn 1 bữa chắc cũng ko sao. Nghĩ vậy thì nó bắt tay vào việc. Nó sắn tay áo đi lại phía bếp thực hiện nghĩa vụ cao cả-rang cơm. 1 lúc sau, mùi cơm rang bốc lên khiến Phong thèm nhỏ dãi.

-Wow. Tay nghề của chị càng ngày càng tăng nha-Phong vừa ăn vừa giơ ngón cái với nó

Nó cười, cầm chai Salt lemon cùng gói snack rồi ngồi xuống đối diện Phong. Nhìn cậu bé ăn ngon lành, nó cũng cảm thấy vui vẻ. Nhìn em nó càng ngày càng lớn, càng ngày càng trưởng thành nó cũng hạnh phúc hơn.

************************************

Thời gian thấm thoắt trôi đi. Các kì thi liên tiếp đổ xuống đầu nó. Vừa vượt qua giữa kì 1 thành công với 1 con số tàm tạm 7,5. Nó lại phải cắm cổ vào cuộc thi học kì 1. Việc học hành của lớp 12 nặng hơn các năm trc khiến nó có phần mệt mỏi. Dạo này Phong hay tới đón nó về, đi học cũng đi cùng nó luôn. 2 chị em nó cứ cặp cặp kè kè đi bên nhau khiến 1 số ng đã nghĩ rằng 2 ng là 1 đôi, thậm chí chính bạn nó cũng đã nghĩ như vậy.

Và cuộc sống của nó trồi qua yên bình như vậy mãi cho tới khi Hiệu trưởng gọi nó lên phòng

-Ông tìm cháu ạ?

-Hải Anh. Cháu ngồi đi. Ta muốn hỏi cháu. Cháu biết Lâm Vũ chứ?

-Lâm Vũ? Cháu chưa từng nghe qua. Có chuyện gì sao ông?-Nó ngây ngốc lắc đầu

-Có chuyện lớn rồi. Ông ta muốn gặp cháu

-Gặp cháu??? Tại sao? Cháu và ông ta ko quen biết mà

************************

“Đây là lý lịch về ông ta, cháu hãy đọc đi. Chúng ta chỉ có thể biết đc bấy nhiêu thôi”. Dọc đg về nhà, nó cứ suy nghĩ mãi những gì mà Hiệu trưởng nói với nó. Lâm Vũ là ai? Nó và ông ta có quen biết gì? Hay phải nói nó và ông ta có nợ nần gì? Tại sao ông ta lại muốn gặp nó?...Hàng loạt câu hỏi ko có đáp án. Nó cúi đầu nhìn bản khai lí lịch trong tay. “Lâm Vũ, ko rõ ngày tháng năm sinh. Ng Quảng Đông, Trung Quốc. Là trùm xã hội đen, chạy trốn sang Việt Nam từ 20 năm trc. Hiện tại đang là giám đốc của 1 công ty lớn hoạt động nhằm mục đích rửa tiền và các việc phi pháp khác”. Bản lí lịch ko giúp ích đc gì cho nó. Nó vẫn cứ băn khoăn mãi. “Ông ta tìm mình vì cái gì?”

************************

Lo lắng cũng chẳng đc gì. Hôm qua, nó về sớm khiến Phong ko đc vui lắm. Nó cũng chẳng còn tâm trí mà còn quan tâm tới tâm trạng của Phong. Từ sáng sớm nó đã tới trg và ngồi trong lớp chờ đợi. Chờ đợi như 1 chú thỏ con đang chờ sói tới ăn thịt. Nó nằm nghĩ suốt cả 1 đêm qua nhưng ko có đc đáp án. Nó quyết định đi tìm sự thật. Dây dưa với xã hội đen ko phải điều nó mong muốn. Các bạn nó cũng ngày tới đông đủ. Giờ học bắt đầu. Lâm Vũ vẫn chưa xuất hiện. Tiết đầu tiên trôi qua trong êm đềm. Tiết thứ 2, nó ngồi đếm từng giây từng phút thời gian trôi qua. Vẫn ko có chuyện gì xảy ra. Đến tiết 3, nó gặp chút rắc rối nhỏ với giáo viên về việc bài tập nhưng lại hoàn toàn ko có ng nào tên “Lâm Vũ” tới tìm nó. Tiết 4 cũng trôi qua nhẹ nhàng. Nó thở dài. “Chắc ông ta chỉ nhầm ng thôi”. Nó ôm theo mộng tưởng đó mà bước vào tiết cuối đầy thâm trầm. Rồi thì tiết cuối cũng qua đi. Nó càng thêm kiên quyết chấp nhận suy nghĩ của mình “Đúng. Chắc chắn là nhầm ng rồi. Mình sống thiện lương suốt 18 năm qua chưa hề gây chuyện với ai. Làm sao có thể đắc tội với nhân vật nguy hiểm như vậy đc?”. Nó vui vẻ xách cặp đi về. Nhưng nó vừa đặt chân tới cổng thì 1 ng mặc đồ công sở tới trc mặt nó

-Hoàng tiểu thư. Giám đốc Lâm muốn gặp cô. Phiền cô theo chúng tôi 1 chuyến

Ko chỉ nó mà tất cả học sinh ở đây đều ngạc nhiên. Nó vốn đã muốn dỡ bỏ hòn đá trong lòng xuống nhưng 1 lời mời của ng đang mặc đồ công sở này khiến nó lại nặng trĩu nỗi lòng. Nó gật gật đầu rồi theo anh ta lên xe. Chiếc xe lao nhanh rồi biến mất trong dòng ng. Nó chỉ mải nghĩ tới Lâm Vũ mà đã quên mất em trai nó-Hải Phong-ngày nào cũng sẽ tới đón nó đi về.

-Khỉ thật-Phong ném túi plastic trong tay xuống đất bất lực.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play