Tại bệnh viện, Nguyệt sau khi đc bác sĩ tiêm cho 1 liều thuốc an thần, cô đã nằm ngủ suốt 10 tiếng. Khi tỉnh dậy, đập vào mắt cô là sự lo lắng, quan tâm của Tuấn Anh.

-Thế nào? Nguyệt thấy đau chỗ nào ko? Có chỗ nào ko thoải mái ko?

-Mình ko sao-Nguyệt cười.

Cô cười rất hạnh phúc nhưng nước mắt lại tuôn trào.

-Sao thế? Hay là để mình gọi bác sĩ nhé?-Tuấn Anh lại càng lo lắng hơn

-Đừng đi-Nguyệt kéo tay Tuấn Anh lại-Xin cậu đừng đi. Ở lại với mình. 1 lát thôi. Đc ko?-đôi mắt to tròn toàn nước mắt. Nguyệt gần như cầu xin Tuấn Anh

-Đc rồi-Tuấn Anh gật đầu rồi kéo ghế lại, ngồi xuống-Mà cậu với nhỏ Ngốc có việc gì mà hẹn nhau tới trg gặp vậy? Hẹn chỗ khác ko đc sao?

-Nhỏ Ngốc?

-À. Ý mình là Hải Anh đó mà.

-Cậu...và nhỏ Ngốc...đang quen nhau à? Ý mình là yêu ấy-Nguyệt ngập ngừng nhưng cũng hỏi hết câu

-Yêu? Sao cậu lại hỏi vậy?-Tuấn Anh ngạc nhiên

-Xin lỗi, mình biết là ko nên nhưng mình ko thể ko hỏi. Xin cậu hãy nói cho mình biết

-Tất nhiên là ko phải rồi. Do Ngốc bị 0 điểm mấy bài thi của học kì trc nên thầy giáo nói mình giúp Ngốc học bài thôi

-Là vậy sao?-Nguyệt nói rồi lại khóc. Cô khóc trong vô thức. Bây giờ cô hối hận lắm. Nếu cô ko quá đơn giản và ngu ngốc đi tin lời Quyên thì cô sẽ ko phải day dứt như thế này-Ngốc bây giờ...sao rồi?

-Mình cũng ko biết. Lúc mình thấy cậu cứ như ng mất hồn thì mình chẳng còn nhớ tới nhỏ đó nữa. Và mình đã ở bệnh viện suốt mà

Nguyệt cảm động lắm. Nhưng cũng ân hận lắm. Nếu cho cô lựa chọn lại thì cô sẽ ko làm thế nhưng đáng tiếc, ở đời ko có chữ “nếu”! “Ko đc, mình ko thể đã sai lại càng sai đc”-Nguyệt tự nhủ rồi nói:

-Tuấn Anh, nhanh lên! Mau gọi cho Dương Quân đi. Nhỏ Ngốc gặp chuyện rồi...

......................................

“RRRRRRRRR”-Điện thoại nó lại rung lên lần nữa. Cầm điện thoại lên, nhìn thấy 1 dòng số lạ, nó vừa bấm nút nghe thì Quyên hất tay nó làm rơi điện thoại

-Đừng hòng gọi ng tới cứu. hôm nay tao sẽ cho mày biết thế nào là địa ngục, sống ko bằng chết. Tao sẽ khiến mày ko còn mặt mũi nào mà nhìn ngửa mặt nhìn đời nữa. Hãy nhớ, đây là hậu quả của việc mày dám xem thường lời cảnh cáo của tao. Đã chuẩn bị xong chưa?

-Dạ rồi, chị hai!

1 tiếng con gái ở phía sau. Nó nhìn ra. Ko chỉ 1 mà có rất nhiều, rất nhiều ng đang đứng ở ngoài cửa. Trên tay mỗi ng nếu ko phải điện thoại thì là máy ghi âm, máy chụp ảnh. Mấy tên con trai trong phòng thì lăm le cầm máy quay mini. Nó đã phần nào đoán ra đc ý đồ của Quyên.

-Tại sao tôi lại quên, cô là 1 bông hoa Đỗ Quyên giữa cả rừng hoa nhỉ?(Loài hoa vừa đẹp lại vừa độc)

-Cám ơn vì lời khen!

Nó khẽ cười sự ngốc nghếch của bản thân mình

-Nhưng cô ko biết tôi là ai sao? Tôi là Hoàng Hải Anh

Mặt Quyên biến sắc. Cô biết ý nghĩa của cái tên Hoàng Hải Anh

“Vượt ngàn trùng khơi

Vươn cánh khắp trời

Ko gì vướng bận

Tung hoành dọc ngang”

Rất khí thế và cũng rất đặc biệt. Cái tên nói lên tất cả.

-Hừ. Ván bài vẫn chưa ngã ngũ mà-Quyên nói rồi ra lệnh cho mấy tên con trai phía sau

Mấy tên này nhìn qua cũng biết đều là ng luyện thể hình rồi. Cơ thể rắn rỏi, cơ bắp cuồn cuộn. Chắc chắn ko phải tép riu. Thế này chỉ còn nước “Đánh rắn đánh rập đầu” thôi. Nó xông lên, khóa trụ 2 tay Quyên rồi dùng 1 tay kẹp cổ cô lôi đi. Tay còn lại đập nhanh ly rượu vừa nãy xuống bàn. Cầm lấy 1 miếng thủy tinh đủ lớn. Nó uy hiếp

-Lùi lại. Nếu ko tôi giết cô ta

-Cô dám giết tôi sao, Hoàng Hải Anh?

-Là cô đã bắt cóc tôi tới đây. Rồi có ý định làm hại tôi. Tôi chỉ là tự vệ nên vô tình gây nên cái chết của cô. Nếu tôi nói như vậy, cô nghĩ mọi ng sẽ tin tôi hay tin cô?

-Cô đc lắm. Nhưng nếu muốn ra khỏi cái Biệt thự này cũng ko dễ vậy đâu.

-có cô dẫn đg liệu tôi còn lạc đc hay ko?

.....................................

-Ông! Cô bé đó xảy ra chuyện rồi-Vĩnh Dương xông vào phòng của ông nội mình

-Cháu từ từ nói. Cô bé nào? Xảy ra chuyện gì?

-Là Hải Anh đó ông

-Cái gì? Nó xảy ra chuyện gì?

-Cháu cũng ko rõ,hình như là bị bắt cóc và đe dọa gì đó. Nhưng cháu nghe đc 2 thông tin, 1 là biệt thư, 2 là Đỗ Quyên

-Biệt thự? Đỗ Quyên?-Hiệu trg đứng dậy, gọi Quản gia-Quản gia, nhà Đỗ Tổng có bao nhiêu biệt thự trong thành phố này?

-Thưa Chủ tịch. Nghe nói là chỉ có 1 thôi ạ

-Ông biết nơi đó chứ?

-Thưa có

-Tốt. Mau đưa tôi tới đó. Gọi cả đội bảo an đi cùng đi

-Thưa vâng

2 ng nhanh chóng lên đg tới Biệt thự nhà Đỗ Quyên nhưng nơi đó ko có ai ngoài mấy ng giúp việc. Đang lo lắng ko biết phải làm sao thì bà đầu bếp của nhà Đỗ Quyên lên tiếng:

-Có lẽ tiểu thư đang ở ABC. Đó là món quà sinh nhật mà ông chủ tặng cho tiểu thư

Và ánh sáng lại bừng lên. Trong khi Hiệu trưởng cùng Vĩnh Dương đang vội vã trên đg tới Biệt thự nhà Đỗ Quyên thì nó đã an toàn đứng đc ở dưới sân của biệt thự. Đỗ Quyên khẽ nháy mắt với 1 tên trong số những ng con trai ở đây. Hắn lập tức hiểu ý, vòng ra phía sau nó. Nó cũng đã chú ý tới ng này. Nó vội xoay ng, tung 1 cú đá karate vào ng con trai nọ. Nhưng nó ko ngờ, đó chỉ là mồi nhử, và nó đã cắn câu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play