“Mẹ ơi ! Tha cho con đi !” Đứa nhỏ vừa chạy vừa khóc trong hoảng loạn
“Mày đứng lại đó ! Lần này tao mà bắt được, tao nhất định không tha cho
mày !” Bà mẹ tướng mạo như mụ phù thủy gian ác đuổi theo sau không ngừng hâm dọa
Đứa bé cứ chạy… chạy mãi… mặt đất như đổ sụp xuống… một màu đen đáng sợ
bao trùm mọi cảnh vật xung quanh, đằng sau mụ phù thủy vẫn đang đuổi
theo…
Sợ hãi tột độ… đứa bé thấy mình không còn chút sức lực… đột nhiên… như
có cái gì đó ngáng phải chân khiến đứa bé ngã nhào… không đủ sức để đứng dậy… đứa bé đành chịu trận, chờ những trận đòn roi của bà mẹ đang chực
nhào tới…
Đứa bé sợ hãi nhắm chặt mắt, chuẩn bị đón nhận sự đau đớn… thế nhưng…
bỗng nhiên có một bàn tay ấm áp kéo đứa bé đi… rồi khung cảnh xung quanh trở nên thay đổi… hoàn toàn khác… không còn một màu đen đáng sợ mà thay vào đó là một cánh đồng đầy chim muôn và hoa lá… thật ấm áp… đứa bé
tưởng như mình đang ở thiên đường…
Bàn tay nhỏ ấy vẫn nắm chặt lấy tay đứa bé… khuôn mặt chủ nhân của bàn
tay ấy từ từ hiện ra… một khuôn mặt rất quen thuộc… đó là Vi… Vi đang
mỉm cười xinh đẹp như một thiên thần… một cảm giác hạnh phúc len lỏi
khiến đứa bé cũng mỉm cười...
-------------------------------
Vũ choàng tỉnh… vừa mở mắt đã thấy khuôn mặt Vi cười tươi tắn đang chống cằm nhìn mình… nụ cười y như trong mơ… bất giác khiến Vũ muốn ghì chặt
Vi vào lòng và không bao giờ buông ra nữa…
“Sao thế ? Anh vừa mơ thấy gì vui lắm à ? Đang ngủ mà cũng cười được !” Vi bật cười khúc khích…
Vũ choàng tay kéo Vi về phía mình, nở nụ cười ranh mãnh “Ừm đúng đấy !
Anh mơ thấy có cô ngốc nào đó cứ vừa khóc vừa năn nỉ anh đừng xa cô ấy,
còn nói cô ấy yêu anh nhiều lắm…”
“Gì chứ ? Anh… sao anh dám mơ thấy cô gái nào hả ? Như thế cũng được xếp vào ngoại tình tư tưởng đấy nhé !” Vi phụng phịu
“Em nghĩ đi đâu thế ? Ngoài em ra, trong mắt anh chẳng còn cô gái nào
cả, ngốc ạ !” Giọng Vũ bỗng trở nên dịu dàng, khiến Vi ngượng ngùng mỉm
cười, chẳng dám nhìn vào mắt Vũ nữa, Vi sợ mình lại say mê trong đôi mắt thăm thẳm ấy mà quên mất cả việc kiểm soát bản thân…
“À… đúng rồi… anh ra đây xem đi… nhanh lên… có cái này hay lắm nè !” Vi
chợt nhớ ra mục đích của việc cô chờ Vũ thức dậy, liền bật dậy, kéo Vũ
theo cô ra ban công…
“Gì vậy em ?” Vũ uể oải đi theo Vi, vốn định ôm Vi ngủ nướng thêm một chút vậy mà Vi cũng không cho toại nguyện
“Anh nhìn xem ! Cây cà tụi mình trồng đã nở hoa rồi này !” Vi cười híp
mắt, tay chỉ vào chậu cây nhỏ trên dàn thủy canh Vũ đã tặng Vi hôm sinh
nhật
“Ừm đúng nhỉ ? Cũng nhanh ghê, mới đây đã có hoa rồi à ?”
“Nhờ em ngày nào cũng chăm chỉ bón phân cho nó đó” Vi tự hào “Không bao
lâu nữa nó sẽ có trái nhỉ ? Rồi mình sẽ được ăn cà mình tự trồng. Thật
thích quá đi mất ! Không biết mình tự trồng có ngọt hơn so với người ta
trồng không nhỉ ? Em háo hức quá đi ! Chẳng biết bao lâu nữa nó mới có
trái anh ha ? Mà sao chỉ có cây cà mới có hoa thôi, còn mấy cây kia
chẳng có động tĩnh gì cả. Hay là mình bón phân chưa đủ ?” Vi cứ tíu ta
tíu tít cứ như thể đang sợ ai giành nói với mình khiến Vũ phải bật cười
“Haha… cô nương à ! Cô hỏi nhiều như thế, rốt cuộc là muốn tôi trả lời
câu nào trước đây ?” Vũ vòng tay qua eo Vi, kéo Vi xoay qua đối diện với mình
“Tất cả !” Vi le lưỡi tinh nghịch
“Nếu vậy thì… chỉ một câu trả lời thôi… anh không biết, hahaha…”
“Anh… hứ… thấy ghét… không thèm hỏi anh nữa” Vi giả vờ giân dỗi
“Haha… anh đùa thôi mà… sự thật là… anh không biết thiệt” Vũ vẫn không
ngừng cười khiến Vi thiệt thấy ghét không chịu nổi… chỉ muốn cắn một
phát thật mạnh vào mặt cho bõ ghét…
Biểu hiện của Vi thật thú vị… Vũ vốn muốn thử xem nếu tiếp tục Vi sẽ
phản ứng như thế nào… cái con tiểu yêu tinh này bộ mặt cứ như đang muốn
cắn người ấy… thật là đáng yêu quá đi mất… nếu hôm nay không phải đi làm thì tiểu yêu tinh chắc chắn là đã chết với Vũ rồi…
“Thôi được rồi ! Anh không đùa nữa… hôm nay anh nấu đồ ăn sáng cho em
nhé… đừng làm bộ mặt như thế nữa mà, ngoan nha !” Vũ ôm Vi vào lòng như
đang dỗ dành con nít
“A a a a… đau… Em đang làm gì thế ?” Vũ xoa xoa một bên vai vừa bị Vi cắn
“Cho anh chừa ! Lần nào cũng chọc ghẹo người ta cho đã rồi dùng lời lẽ
ngon ngọt để dụ dỗ thì coi như xong hả ? Lần này là nhẹ nhé, lần sau em
sẽ không nương tay nữa đâu ! Lêuuu… ông chồng ngốc !” điệu bộ của Vi ấu
trĩ hết sức… nói rồi Vi chạy biến vào phòng không để cho Vũ kịp phản
công
“Cái con tiểu yêu tinh này… để xem ta trả đũa như thế nào nhé !” Vũ cười thầm, trong đầu đang tính toán kế hoạch xấu xa nào đó
--------------------------------
Vi thay đồ xong thì bước ra phòng khách… thấy Vũ đang lui cui trong bếp… khung cảnh này khiến Vi cảm thấy hạnh phúc đến kì lạ… mà ngoài cảm giác hạnh phúc ra còn có một thứ tình cảm khác nữa, nhưng Vi không biết gọi
nó là gì… chỉ biết rằng Vi muốn Vũ cũng cảm nhận được tình cảm ấy… nghĩ rồi, Vi đi đến vòng tay ôm Vũ từ phía sau…
Hơi bất ngờ vì hành động của Vi, lần đầu tiên Vi chủ động như thế… Vũ xoay qua nhìn Vi mỉm cười dịu dàng “Sao thế em ?”
“Anh không cảm nhận thấy sao ?”
“Cảm nhận thấy gì ?” Vũ tỏ ra khó hiểu
“Tình cảm của em ấy, trong lòng em đang dâng lên một thứ tình cảm rất
lạ, em muốn anh cảm nhận được nó” Vi ngây thơ không hề suy nghĩ câu nói
của mình có sức mạnh như thế nào đối với Vũ
Như hiểu ra vấn đề, môi Vũ khẽ cong lên thành một đường cong quyến rũ, nhìn sâu vào mắt Vi, Vũ chậm rãi nói
“Thử nói em yêu anh thử xem”
”Em… yêu anh ?” Vi thấy hơi ngại, trước giờ Vi chưa bao giờ nói câu này với Vũ, nhưng mà… đúng là cảm giác này rồi
“Đúng rồi !” Vi ngước lên nhìn Vũ, nở nụ cười trong sáng như đứa con nít lần đầu tiên phát hiện ra cách sử dụng TV ^^
Vi chòm tới ôm lấy cổ Vũ, tiếp tục nói “Em yêu anh ! Em yêu anh nhiều lắm !” ^^
“Anh cũng vậy ! Anh yêu em !” vòng tay ôm Vi thật chặt, Vũ bỗng thấy cuộc sống mới kì diệu làm sao
“Em yêu anh !” Vi vẫn không cảm thấy chán với câu nói của mình
“Em đừng nói nữa, nếu không… em sẽ không được ăn sáng nữa đâu đấy”
“Ơ… tại sao ? Anh không thích nghe em nói vậy sao ?”
“Không phải, chính vì anh rất thích nghe nên anh sẽ làm cho em không có
thời gian ăn sáng luôn đó” Cậu nói của Vũ thật mờ ám, kèm theo nụ cười
tà mị cũng đủ để Vi hiểu Vũ muốn ám chỉ việc gì…
Lại một buổi sáng hạnh phúc của cặp vợ chồng ngốc… :D
--------------------------------------
“A a a a… đau lưng quá đi mất !” Mới đây mà cái bụng của Vi đã được 6
tháng, vì lần đầu tiên mang thai nên Vi cảm thấy mệt mỏi kinh khủng.
Vũ không cho Vi đi làm nữa, bắt Vi phải ở nhà nghỉ ngơi… nhưng mà ở nhà
quả thật chán chết được >_ “Đang nói ai đáng ghét đấy ?” Vũ vừa bước vào nhà đã nhìn thấy hành động kì lạ của Vi
Tiếng Vũ khiến Vi giật thót cả mình, vội giấu con gấu đáng thương ra sau lưng “Ơ… đâu có… em đâu có nói ai đâu” Vi cười hì hì, giả vờ ngây thơ
“Vốn định dắt ai đó đi chơi nhưng mà vì bị người ta nói là đáng ghét nên đành miễn cưỡng trở thành người đáng ghét theo như lời người ta vậy ?”
Vũ nheo mắt nhìn Vi
Như chỉ đợi Vũ nói câu đó, mắt Vi bỗng sáng lên như bắt được vàng “Đâu
có ! Em đâu có nói anh đâu à, anh đáng yêu thế sao em lại nói là đáng
ghét được. Mình đi bây giờ luôn nha, em ở nhà hoài chán quá đi mất ! Đi
nha ông xã !” Vi chuyển giọng năn nỉ
Haizzz… cái con tiểu yêu này, đúng là đã nắm được điểm yếu của mình rồi ! Mỗi lần Vi kêu Vũ là ông xã thì Vũ lại trở nên nhẹ dạ. Nhưng mà không
được… lần này không được nhẹ dạ…
“Muốn đi cũng được thôi ! Em phải thể hiện thành ý đi chứ !” Vũ cười ranh mãnh
“Thể… thể hiện như thế nào ?” Vi linh cảm thấy hình như mình sắp sập bẫy
“Ở đây nè !” Vũ cười gian manh chỉ vào môi mình
“Sao chứ ?” từ trước tới giờ chỉ có Vũ hôn Vi thôi, Vi chưa bao giờ chủ động nên Vi đâu biết phải làm thế nào >_ ”Cách khác được không ?” Vi đỏ mặt
“Không ! À mà còn chứ… cách khác là chúng ta sẽ cùng ở nhà chơi” Nụ cười của Vũ đã gian nay lại càng gian hơn
“Anh… Thôi được rồi ! Anh nhắm mắt lại đi !” cuối cùng Vi cũng đành chịu thua, hôm nay Vi thật sự rất muốn ra ngoài, ở trong nhà hoài ngột ngạt
chết được
Vi từ từ nhướng người hôn nhẹ lên môi Vũ… Vi định kết thúc ở đây nhưng
Vũ đâu cho Vi làm thế… chẳng biết bàn tay Vũ đã vòng ra sau gáy Vi tự
khi nào… ngay lập tức… Vũ từ thế bị động chuyển sang chủ động… biến nụ
hôn ngây thơ trong sáng thành một nụ hôn theo kiểu Pháp đúng nghĩa…
khiến Vi trở nên u mê, không thể phản kháng được nữa…
Cho đến khi Vi không thể đứng vững, Vũ mới chịu buông tha… để Vi tựa vào người mình… Vũ khẽ thì thầm vào tai Vi, giọng điệu rất gian xảo “Như
thế mới gọi là hôn, em yêu à !”
“Sao lúc nào mình cũng là người chịu thua trước thế nhỉ ? Con người này
đáng ghét thật ! Muốn cắn cho một phát nhưng mà… thôi, lỡ như lại bị
chừng phạt như lần trước chắc chết mất thôi >_
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT