Về đến nhà,tôi không dám bước vào trong...tử trận,một đi không trở lại là cái chắc.Bỗ mẹ tuyệt đối sẽ không tha cho tôi đâu.
_Két ...- chào..bố mẹ..con đã về - tôi còn không dám ngước lên nữa.
_Ai đưa con về thế,con Ngân đâu rồi – mẹ tôi ,bây giờ tôi mới biết là đang ở trong bếp,nói vọng ra.
_Ngân..Ngân ấy ạ???
_Chẳng phải con ngủ bên nhà Ngân sao,tối qua nó gọi cho mẹ mà.
_Dạ...dạ đúng rồi,nó vừa về luôn,có chuyện gì đó- tôi mừng như “chết đuối vớ được cọc”.Nói xong chạy thẳng lên lầu.
_Kì lạ,Ngân sao mà biết tôi gặp nạn mà ra tay ứng cứu thế nhỉ? mấy người này kì lạ thật đó.
_Sao hôm qua mày gọi cho mẹ tao ?
_Có người nhờ- nói vẫn thản nhiên xúc kem cho vào miệng như thể không có chuyện gì vậy.
_Ai mới được chứ ?? – tôi lôi li kem của nó qua chỗ khác,nghiêm mặt nhìn nó.
_Trả tao,kem của tao chứ của gì mày- nó khó chịu nhìn tôi.
_Này..ai ? –
_Người yêu mày chứ ai.- nó nói tỉnh queo.
_Yêu nào? yêu tao á..hồi nào?- tôi không hiểu gì cả,vẫn khư khư giữ ly kem của nó.Còn nó thì xề miệng ,trề môi ra
_Anh Phong yêu quý của mày đó.
_Tên Phong ?
_Ừm ..nó nói một cách chán nản.
Tối qua tao đang đi chơi vui vẻ thì thấy hắn gọi,bảo là mày có việc bận
nên không thể về nhà..nhờ tao gọi điện nói dối với bố ******.
_Lúc nào vậy nhỉ?
_Tầm 9 giờ rưỡi gì đó ..
_Khó hiểu!!!
_Này,khó hiểu gì chứ.Tao là tao ức chế lắm nha,tao đang định tính sổ với mày đây.Hic,hai người đang chuẩn bị nắm tay,thì tự dưng điện thoại của tên Phong đáng chết phá tan mọi thứ.Đoàng !!!