Tên bàn trên không nói năng gì,quay phắt lên.Đúng là lớp học này hơi bị có vấn đề,từ con gái lắm chuyện đến con trai cũng chẳng bình
thường.Hừ,tôi không thèm chấp nhá,vì tôi là người quân tử.
Không nói năng,không cư xử,không trò chuyện hay hành động như thường làm,tên Phong từ khi vào lớp thì giống như một cỗ máy bị đơ vậy.Cho dù
tôi cứ tìm cách kiếm chuyện,hỏi này kêu nọ thì hắn mặt vẫn không biểu
cảm,như một con cá đông lạnh,ghê lắm.
_Này ,này,cậu kéo tôi đi đâu – ơ hơ... –tôi đang bị tên Phong kéo khỏi lớp khi chuông vừa reo.Hắn lại dở chứng gì rồi.
Hắn kéo tôi xồng xộc đi mà không nói câu nào.Tôi không hiểu gì cả cứ la oai oái,vả lại hắn kéo mạnh tay quá.
_Im đi !!!- giọng nói lạnh lẽo của hắn phát ra từ cổ họng. Biết hắn đang lên cơn hâm đơ,tôi cũng chẳng dại mà đụng vào hắn làm gì,chỉ ngoan
ngoãn mà để người này lôi đi như một con cún vậy.
Mọi người ai nấy đều giống tôi,cũng e sợ kẻ hung hăng kia,biết đường mà lẩn ra thành một lối đi.
_Căng – tin ???
Hắn ấn tôi ngồi xuống !!!
Mỗi bước đi của hắn đều lôi kéo được vô số ánh nhìn khác.Hàng trăm
con mắt dõi theo nhưng hắn chẳng hề để ý.Trong bụng tôi thì đang suy
tính xem hắn định giở trò quái quỷ gì ra? có chút sợ hãi.
Hắn bưng đến một tô canh còn nóng,dằn mạnh lên bàn.Có lẽ là bảo tôi ăn
đi. Cũng chẳng lạ gì với việc này,tôi cầm cái thìa,múc định cho vào mồm
thì hắn mới bảo?
_Không phải cho cậu,cho tôi !!!
_Hả? – tôi ỉu xìu,sớm biết hắn không tử tế vậy mà...- đẩy tô canh lại cho hắn.
_Nhưng cậu phải đút cho tôi !!! – từng chữ từng chữ được phát ra một
cách bình thản và nhẹ nhàng như thể đó là một việc quá đỗi bình thường
vậy. Tôi ngạc nhiên,nhìn thẳng vào mặt hắn,cố mà dỏng đôi tai nghe lại
xem hắn có phải vừa nói thật không.
_ _Tôi bảo cậu đút cho tôi !!! – hắn nhắc lại,không thiếu một chữ.Lần
này thì tôi nghe rõ rồi,đồng thời kèm theo một cơn choáng mạnh .
_Cậu không thấy xấu hổ thì cũng phải xem tôi có sao không đã chứ? – tôi tức tối trợn mắt thị uy.
Hắn chỉ cười một điệu rất nhẹ rồi lại nắm lấy tay tôi
_tôi chẳng sợ gì cả...
_Hừ ..bỏ tay ra – tôi giật mạnh – cho dù tôi biết là cậu không có giây
thần kinh xấu hổ nhưng cũng không nghĩ là đến mức này đâu đấy.
Từ bao giờ tôi lại là một kẻ khốn khổ như vậy.Giữa ngay cái căng tin
ồn ào tấp nập như này,tôi đang phải chịu đựng vô số ánh mắt đổ dồn như
ngàn con kiến bu lấy tôi mà cắn xé..đủ mọi loại biểu cảm : khinh bỉ,coi
thường,ngượng ngùng...ôi zời...tôi sao còn mặt mũi nào nữa mà sống hết
đời học sinh đây ...Than thân trách phận,chả biết làm gì ...tôi đang đưa từng muỗng canh vào miệng tên khốn đáng chết ấy.Điên thật!!! Bọ hắn gãy mất tay nào hay sao mà lại thế chứ? Khuôn mặt đáng khinh !!! Tôi phỉ
phỉ nhổ vào !!!
_Tôi đi nhà vệ sinh ..
Đi đi,cậu đi càng xa càng tốt,mà tốt nhất là biến mất giùm tôi luôn đi...
_ A ha!!! – một ý tưởng quá chi là tuyệt với ..oh yeah !!!
_Này ...này..cho ngươi chết ..ha ha – tôi ra sức đổ cật lực,thật nhiều
nhiều muối vào bát canh của hắn ,ôi ,mình đúng là thiên tài....Đối với
dạng tiểu nhân không cần làm người quân tử làm gì :)) .Tôi hăm hở với
chiến công của mình lắm.Chắc chắn hắn sẽ chết mà không có chỗ chôn !!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT