Bạch Phát Thần Đồng phẩy bàn tay trắng nõn sang Tần Bảo trịnh trọng:
- Quẻ Ma Y tướng pháp ứng nghiệm cho tiểu huynh đệ là như vậy. Lão phu thấy cũng cần nhắc lại với tiểu huynh đệ thêm một lần nữa: Kể từ phút giây này tiểu huynh đệ hãy cẩn mật đề phòng đối với các trang tuyệt thế mỹ nhân, bằng không chắc chắn tiểu huynh đệ không khỏi mang lấy đại hoạ vào thân.
Lão nhìn Mộ Anh:
- Bây giờ lão phu coi tiếp cho vị tiểu thư này.
Tần Bảo định thần trở lại vì vừa xúc động quá mạnh khi Bạch Phát Thần Đồng tiết lộ thiên cơ với chàng.
Chàng nhìn Bạch Phát Thần Đồng:
- Xinh lão tiền bối xem một quẻ cho vị hiền muội của tiểu bối coi thế nào.
Bạch Phát Thần Đồng ra điều kiện:
- Vừa rồi lão phu xem Ma Y tướng pháp cho tiểu huynh đệ không nhận tiền, để tiểu huynh đệ coi có đúng hay không. Bây giờ lão phu xem cho tiểu thư, phải đặt tiền quẻ mới ứng nghiệm được. Vậy tiểu thư hãy đặt tiền quẻ cho lão phu.
Tần Bảo hỏi:
- Thưa lão tiền bối, xem một quẻ cho vị hiền muội của tiểu bối hết bao nhiêu?
Bạch Phát Thần Đồng khẳng định:
- Lão phu xem một quẻ cho tiểu thư trị giá một ngàn lạng vàng ròng, hoặc một hạt minh châu to bằng mắt rồng, không thể thiếu một lạng nào được.
Lão phân bua:
- Đối với tiểu thư, xem ra là ái nữ của một bậc kỳ nhân nào đó lão phu mới tính giá rẻ, bằng nếu là ái nữ của một đại phú gia hay bậc vương tôn, công tử phải trả đúng năm hạt minh châu không thiếu một hạt nào. Tiểu huynh đệ có khứng chịu hay không?
Tần Bảo gật mạnh đầu:
- Tiểu bối xin bái nhận. Lão tiền bối hãy xem một quẻ cho vị hiền muội của tiểu bối.
Tần Bảo trở ra ngoài con bạch mã mở túi lấy viên ngọc minh châu to bằng mắt rồng trở vào.
Chàng cung kính hai tay cầm hạt minh châu trao cho Bạch Phát Thần Đồng:
- Xin lão tiền bối nhận lễ.
Bạch Phát Thần Đồng tiếp lấy hạt minh châu đưa mắt nhìn qua một cái, rồi bỏ vào cái túi da bên cạnh.
Lão nói:
- Bây giờ lão phu xem cho vị tiểu thư một quẻ. Tiểu thư hãy nhìn ngay mặt lão phu.
Mộ Anh vâng dạ nhìn thẳng vào mặt Bạch Phát Thần Đồng, trong lòng vô cùng hồi hộp.
Nàng đã hiểu rõ Bạch Phát Thần Đồng là một vị tướng số kỳ tài chứ không phải như nàng đã lầm tưởng.
Bạch Phát Thần Đồng nhìn vào gương mặt hoa của Mộ Anh một lúc khá lâu.
Bỗng lão kêu lên:
- Hỏng rồi! Hỏng rồi!
Tần Bảo kinh hãi:
- Lão tiền bối, quẻ ứng cho vị hiền muội của tiểu bối như thế nào?
Bạch Phát Thần Đồng thở mạnh:
- Lão phu không coi tướng, quẻ cho tiểu thư, lão phu chỉ nhìn tướng mạo đoán bệnh căn.
Tần Bảo hấp tấp:
- Thưa lão tiền bối, chứng bệnh của hiền muội của tiểu bối như thế nào?
Gương mặt hồng hào của Bạch Phát Thần Đồng hiện lên nét lo âu:
- Tiểu thư đã trúng nhằm kịch độc Hoá Cốt Tán Thần Hoàn cách đây gần ba ngày rồi, chỉ còn nửa ngày độc chất phát tác xương cốt của tiểu thư sẽ rã rời, thân xác sẽ hoá thành một khối huyết nhục mà chết.
Dù đã biết rõ căn bệnh của mình nhưng Mộ Anh vẫn phải kinh hoàng. Thân hình run rẩy, bởi Bạch Phát Thần Đồng đoán không hề sai.
Tần Bảo sửng sốt cả người, không ngờ Bạch Phát Thần Đồng lại hiểu rõ chứng bệnh của Mộ Anh như vậy.
Giọng chàng hơi run:
- Lão tiền bối, chẳng hiểu có vị thần y nào chữa được chứng kịch độc Hoá Cốt Tán Thần Hoàn cho vị hiền muội của tiểu bối hay không?
Bạch Phát Thần Đồng khẽ gật đầu:
- Tất nhiên là phải có rồi. Có thần y trị được chứng Hoá Cốt Tán Thần Hoàn của tiểu thư, nhưng trên giang hồ này duy nhất chỉ có một mình lão mà thôi, ngoài lão ra chẳng còn một vị thần y nào trị được chứng bệnh này nữa.
Tần Bảo hối hả:
- Lão tiền bối! Vị thần y đó danh hiệu là gì, ở địa phương nào xin lão tiền bối chỉ giáo cho?
Bạch Phát Thần Đồng nghiêm chỉnh:
- Dĩ nhiên lão phu phải nói cho tiểu huynh đệ biết rồi. Tiểu huynh đệ muốn biết tên và chỗ ở của vị thần y đó phải trao cho lão phu một hạt minh châu nữa theo đúng giá cả của lão phu đã hành nghề từ trước đến nay.
Lão phân bua:
- Một hạt minh châu là đối với tiểu huynh đệ và tiểu thư, nếu vị nào khác phải trao cho lão phu năm hạt minh châu theo thường lệ.
Tần Bảo mừng thầm:
- Được, tiểu bối sẽ trao cho lão tiền bối thêm hai hạt minh châu, gọi là tấm lòng thành kính của tiểu bối đối với lão tiền bối.
Tần Bảo lấy hai hạt minh châu cung kính trao cho Bạch Phát Thần Đồng.
Cầm lấy hai hạt minh châu, ánh mắt Bạch Phát Thần Đồng chớp chớp hình như xúc động.
Lão nhìn Tần Bảo:
- Tiểu huynh đệ thật là hào phóng, độ lượng, từ trước đến nay lão phu chưa từng gặp một vị khách nào rộng rãi hào hoa như tiểu huynh đệ.
Bạch Phát Thần Đồng nghiêm sắc mặt:
- Vị thần y kia là Thần Y Trại Biển Thước, có tên là Ngộ Mục Sanh. Lão ở trong chiếc cổ tháp trên một ngọn núi cao, phía trước có một cái thác nước che khuất, đứng bên ngoài không trông thấy được, phải là một cao thủ khinh công cao cường mới vượt qua nỏi cái thác này. Khi vượt qua khỏi màn nước phải chui qua một hang động sâu chừng vài dặm, bên ngoài một vùng đất rộng bao la, có con đường đi vào, gặp hai tấm bảng đề chữ lớn Cấm địa và Tử môn thần nơi đây có hai vị đồ đệ của lão trấn giữ, ngăn chặn không cho người vào.
Tần Bảo ngạc nhiên:
- Lão tiền bối, tại sao lão thần y Trại Biển Thước lại cho đồ đệ ngăn chặn không cho khách vào như vậy?
- Tại vì cách đây hơn nửa năm bọn sát thủ Đoạn Hồn giáo tới hăm doạ sẽ san bằng ngôi cổ tháp này nếu lão thần y Trại Biển Thước không chịu quy thuận Đoạn Hồn giáo, nên lão sai hai tên cao đồ đứng trấn hai cửa đó, đề phòng bọn chúng đột nhập.
Bạch Phát Thần Đồng trỏ tay sang con đường bên trái:
- Bây giờ tiểu huynh đệ và tiểu thư hãy đi theo con đường đó, cứ thẳng một đường quẹo sang ngã khác, cách đây chừng năm mươi dặm sẽ trông thấy ngọn núi có thác nước. Tiểu huynh đệ hãy lên núi rồi vượt qua làn nước.
- Lão tiền bối, làn nước đó gần xa như thế nào?
Bạch Phát Thần Đồng lắc đầu:
- Điều này lão phu không được biết, từ trước tới nay lão phu cũng chưa từng qua làn nước một lần nào.
Chàng toan bế Mộ Anh lên ra ngoài đường. Bạch Phát Thần Đồng gọi giật:
- Khoan đã.
Tần Bảo liền dừng lại:
- Lão tiền bối còn có điều gì chỉ giáo thêm cho tiểu bối nữa không?
Bạch Phát Thần Đồng nói:
- Lão phu thấy cũng cần nói trước cho tiểu huynh đệ biết: Thần y Trại Biển Thước đã ngưng tiếp khách từ hơn sáu tháng qua, lão phu ngồi đây không thấy một ai lai vãng tới ngọn núi đó nữa. Chưa hiểu tiểu huynh đệ vào ngôi cổ tháp có khẩn cầu lão trị được cho vị tiểu thư này hay không? Thực lòng lão phu rất ái ngại cho tiểu huynh đệ, chỉ sợ lên đó không xong rồi phải xuống núi.
Tần Bảo cương quyết:
- Đa tạ lão tiền bối, tiểu bối nhất định lên núi vượt qua cái thác đó, cầu khẩn Thần y Trại Biển Thước cho bằng được, cứu mạng vị hiền muội của tiểu bối.
Chàng chắp tay:
- Tiểu bối xin cáo biệt lão tiền bối.
Tần Bảo bế lấy Mộ Anh quay trở ra ngoài đặt vào ngồi trên lưng ngựa. Chàng lên ngồi ở phía sau, rẽ con đường sang trái, thúc con ngựa phi nhanh.
Nhìn theo bóng người ngựa của Tần Bảo đã xa, Bạch Phát Thần Đồng thở dài:
- Gã tiểu tử này thật là lễ độ, không hiểu lão quái vật Thần y Trại Biển Thước có chịu cứu vị tiểu thư kia hay không? Nếu lão từ chối quả là số mạng…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT