- Đây là ngôi chùa cổ hoang tàn, không có người ở, cách xa dãy núi Ngũ Nhạc chừng năm mươi dặm.
Chợt nhớ lại chuyện đã qua, Tần Bảo hỏi:
- Anh muội đưa huynh tới ngôi chùa cổ này phải không?
Mộ Anh gật đầu:
- Phải ! Muội đưa Tần ca ca từ La gia trang của lão tặc La Hán tới nơi này.
Tần Bảo còn như mơ hồ:
- Câu chuyện xảy ra tại La gia trang như thế nào. Anh muội hãy kể lại cho huynh nghe. Huynh chỉ nhớ lúc La cô nương bị ám toán, huynh đỡ lấy nàng, liền bị lão già La Hán từ phía ngoài cánh vườn tùng phóng vào, đánh huynh một chưởng, bất ngờ huynh không tránh kịp hôn mê luôn.
Mộ Anh lần lượt thuật lại chuyện đã xảy ra trong đêm lễ đại hỷ thành hôn của La Hán.
Nàng kể rõ từ lúc chàng bị La Hán đánh bất tỉnh, cho chàng là hung thủ giết La Yến, sai hai tên cận vệ khiêng chàng tới cánh cửa hình đường định hành quyết, Chử Đồng và hai anh em Miêu Sơn Nhị Hùng ngăn cản lão trang chủ La Hán cùng năm vị lão nhân áo gấm bao vây đánh bọn Chử Đồng, nàng tới kịp bế lấy chàng, bị La Hán đánh rơi kiếm toan bắt chàng, đang lúc nguy ngập, Vu Sơn Ma Nữ xuất hiện. Ả bắt cóc La phu nhân bắt buộc La Hán phải tháo bỏ vòng vây, lão vì sợ hiền thê chết bởi ngọn trủy thủ của Vu Sơn Ma Nữ, đành phải để cho nàng đưa chàng rời khỏi La gia trang, chờ chàng trên con bạch mã bôn tẩu, nhưng đi chưa được bao lâu, lão La Hán cùng bọn xạ thủ ám khí Quỉ Kiến Sầu đuổi theo kịp, phóng ám khí toan giết nàng, may nhờ Đô Thiên Dị Tẩu xuất hiện cứu nguy, nàng thoát nạn chờ chàng chạy tới ngôi chùa cổ này, nhất nhất nàng thuật lại rõ ràng cho Tần Bảo nghe.
Tần Bảo căm hận:
- Lão tặc La Hán bày điều vu khống cho huynh, huynh không hề hãm hại La cô nương, có một kẻ bí mật phóng ngọn tiểu phi đao vào lưng nàng.
Mộ Anh hỏi:
- Muội nghe Vu Sơn Ma Nữ và sư bá Đô Thiên Dị Tẩu nói có một tên bịt mặt ám kích La cô nương, luôn cả bên tân nương Chu tiên sinh và Chu Tiểu Tần, ngọn tiểu phi đao giết Chu tiên sinh có khắc tên Tần ca ca.
Tần Bảo giật mình mở to hai mắt:
- Anh muội, có chuyện đó nữa sao?
Mộ Anh gật đầu:
- Muội nói dối Tần ca ca làm gì, chính vì ngọn tiểu phi đao cắm trên ngực Chu tiên sinh, nên lão tặc La Hán nhất quyết cho rằng Tần ca ca chính là thủ phạm.
Tần Bảo lẩm bẩm một mình:
- Một tên bịt mặt. Tại sao phải bịt mặt? Hắn là ai? Tại sao giết Chu tiên sinh lại khắc tên ta trên ngọn tiểu phi đao?
Không có câu giải đáp nào cho thỏa đáng, Tần Bảo hết sức hoang mang.
Chợt nhớ tới bọn Chử Đồng, Tần Bảo hỏi:
- Anh muội, còn Chử huynh và Vu Sơn Ma Nữ đâu rồi?
Mộ Anh vẫn còn xúc động:
- Sau khi thoát khỏi vòng vây của lão tặc La Hán chạy tới ngã ba quan đạo. Chử huynh, Vu Sơn Ma Nữ và nhị vị hiền huynh Miêu Sơn Nhị Hùng chia tay muội, bọn họ đi về hướng Bắc, còn muội trở lại hướng Nam, kế bị lão tặc đuổi theo như muội vừa nói với ca ca. Chử huynh bảo có chuyện khẩn cấp phải trở về núi gặp sư phụ nên không thể theo bảo vệ cho ca ca được.
Nàng thở nhẹ:
- Trong lúc bọn muội sắp bị lão tặc La Hán bắt, nếu không có Vu Sơn Ma Nữ dung diệu kế, chắc chắn giờ này bọn muội, luôn cả Tần ca ca đã nằm trong ngục thất của lão rồi.
Tần Bảo cảm khái:
- Vu Sơn Ma Nữ rất thông minh, lịch lãm chuyện giang hồ, võ công cao cường lại có nhiều xảo kế hơn cả bậc mày râu, đúng là một trang nữ trung hào kiệt đệ nhất đương thời, nhưng chỉ vì nàng giết quá nhiều người nên bọn giang hồ tặng cho nàng cái tên Vu Sơn Ma Nữ, thật đáng tiếc.
Mộ Anh kinh ngạc:
- Tần ca ca, tiểu muội trông qua từ hình dáng tới gương mặt và hành động của Vu Sơn Ma Nữ chẳng thấy gì độc ác, trái lại rất dễ cảm tình, nhưng do nguyên nhân nào nàng lại giết người ghê tởm như thế?
Tần Bảo thành thật:
- Vu Sơn Ma Nữ nói với huynh chỉ vì ả thù hận bọn đàn ông nên phải giết.
Mộ Anh mở tròn đôi mắt:
- Tần ca ca, Vu Sơn Ma Nữ có nói với ca ca tại sao nàng lại thù hận đàn ông hay không?
Tần Bảo đáp:
- Nàng nói với huynh, tại vì mẫu thân nàng bị một gã đàn ông nào đó phụ bạc, lừa phỉnh, buồn rầu, sinh bệnh nặng rồi chết, nên ả trả thù cho mẹ, cứ gặp đàn ông là giết, thấy mặt là giết bất luận kẻ đó là ai. Ả bảo từ mấy tháng nay đã giết hết chính mươi tên đàn ông bại hoại, tới gần ve vãn ả. Ả còn nói với huynh sẽ giết hết bọn đàn ông trên thế gian này để trả thù cho mẹ.
Đôi lông mày thanh tú của Mộ Anh nhíu lại:
- Lạ thật !
Tần Bảo nhìn Mộ Anh:
- Chuyện gì vậy Anh muội ?
- Vu Sơn Ma Nữ nói với Tần ca ca, bất cứ gặp một gã đàn ông nào là giết, bất luận kẻ đó là ai, nhưng sao nàng không giết ca ca ? Muội lấy làm ngạc nhiên về chuyện này.
Tần Bảo bối rối:
- Huynh không hiểu..
Giọng nói của Mộ Anh chợt đổi khác:
- Muội xem ra Vu Sơn Ma Nữ rất quan tâm đến Tần ca ca. Muội nghe nàng nói với Chử huynh nàng đã giết chết hai tên sát thủ Đoạn Hồn giáo trong cánh rừng tùng cứu ca ca khỏi chết, có đúng như vậy không ?
Tần Bảo gật đầu:
- Đúng, chính trong lúc huynh bị Thiếu giáo chủ điểm huyệt mê sai hai tên sát thủ đưa huynh tới cánh rừng tùng. Hai tên này toan giết huynh, Vu Sơn Ma Nữ đã phóng ám khi giết bọn chúng.
Sắc mặt Mộ Anh biến đổi:
- Còn một chuyện nữa, trước khi chia tay cùng Chử huynh và hai anh em Miêu Sơn Nhị Hùng, Vu Sơn Ma Nữ trông thấy Tần ca ca bất tỉnh nàng tỏ ra rất lo lắng, trao hộp linh đan cho muội, bảo muội chạy nhanh tìm chỗ cho ca ca uống một viên, chính viên thuốc ca ca vừa uống là của nàng đó.
Tần Bảo giật mình, bật "à" một tiếng lúng túng không biết phải nói lời gì.
Nhưng Tần Bảo dùng lời khéo léo chữa ngay:
- Theo huynh nghĩ Vu Sơn Ma Nữ là vị sư muội của Chử huynh, mà Chử huynh lại là vị đại huynh kết nghĩa bằng hữu sinh tử chi giao với huynh, có lẽ vì vậy ả quan tâm tới huynh, trao linh đan cho Anh muội.
Mộ Anh lắc đầu:
- Không phải thế đâu. Muội nhận thấy, từ lúc bọn muội sắp thúc thủ, Vu Sơn Ma Nữ xuất hiện cứu nguy, vừa đối phó với lão tặc La Hán, nàng vừa hết sức lưu tâm đến Tần ca ca, hết lòng bênh vực ca ca, chống lại những lời vu khống của lão tặc, cứ theo muội nghĩ nàng đã yêu ca ca.
Tần Bảo kêu thầm:
- Huynh không biết chuyện Vu Sơn Ma Nữ có yêu huynh hay không, có điều, hiện nay huynh đã có Anh muội kể như tình phu phụ rồi, huynh đâu còn nghĩ tới một cô gái nào khác ngoài muội nữa.
Muội hãy an tâm về chuyện này.
Mộ Anh lo lắng:
- Muội trông Vu Sơn Ma Nữ đẹp chẳng khác nào một nàng tiên, nàng lại có đôi mắt hút hồn người, muội chỉ sợ e có lúc Tần ca ca cũng phải xiêu lòng.
Tần Bảo vội vã lắc đầu:
- Không thể có chuyện đó đâu. Đối với Vu Sơn Ma Nữ, huynh chỉ xem nàng là một vị ân nhân, đã có cái công cứu huynh khỏi chết về tay hai tên sát thủ tại cánh rừng tùng và lần này, huynh chưa hề yêu thương ả bao giờ, huynh đã từng minh thệ với muội không bao giờ thay đổi được. Muội hãy tin nơi huynh.
Mộ Anh thở nhẹ:
- Muội tin rồi, thôi hãy bỏ qua.
Sợ Mộ Anh lại nhắc tới chuyện Vu Sơn Ma Nữ sẽ khó lòng, Tần Bảo xoay sang chuyện khác:
- Anh muội, nhạc phụ bảo muội đi tìm huynh phải không ?
Mộ Anh lắc đầu:
- Gia gia không bảo muội đi tìm Tần ca ca. Từ lúc ca ca ra đi rồi trong lòng muội chẳng hiểu sao cứ phập phồng lo sợ không giây phút nào yên. Muội không hiểu trên đường sứ mạng ca ca có chuyện gì bất trắc xảy ra hay không, nên muội lén gia gia đi tìm ca ca, tính đến nay hơn nửa tháng rồi, mới gặp ca ca trong La gia trang của lão tặc La Hán.
Tần Bảo xúc động:
- Huynh xin cảm tạ tấm lòng yêu thương, lo lắng của Anh muội đối với huynh, huynh hứa với muội sẽ đền đáp lại ân tình của muội muội một cách xứng đáng.
Nhìn ra ngoài ngôi chùa cổ trông thấy ánh trăng đã xế bóng, Tần Bảo nói tiếp:
- Anh muội, bây giờ trời đã qua khuya, trên đường vắng vẻ rất nguy hiểm, chúng tay hãy tạm nghỉ trong ngôi chùa này đợi sang mai sẽ lên đường.
Đôi nam nữ nằm xuống nền gạch sát bên nhau, vì quá mỏi mệt phút chốc thiếp đi vào giấc mộng …
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT