Mặt trời rựng từ phương Đông lên như viên đại hồng ngọc phát ánh sáng trên vạn vật rực rỡ tưng bừng sau một đêm dai đắm chìm trong màn trối.
Hai con tuấn mã chở Tần Bảo và Tào Can trên lưng, song song chạy theo con đường quan đạo thẳng tắp...
Nhờ mười viên Bồi Ngươi Chân Dương Tần Bảo đã gia tăng thêm hai mươi năm nội lực, gương mặt ngọc càng rạng rỡ, tuấn mỹ lạ thường, tinh thần càng sảng khoái thêm hơn, trên đôi môi mong đỏ luôn điểm nụ cười.
Tần Bảo càng sảng khoái bao nhiêu Tào Can càng tăng thêm căm hận bấy nhiêu. Hắn nhất quyết phải giết chàng cho bằng được trong những ngày sắp tới.
Chợt nhớ tới một chuyện, Tào Can nghĩ thầm:
- Đúng rồi, chút nữa ta quên mất. Ta sẽ đánh lừa ngươi lên núi gặp lão quái vật Công Tôn Dã Tiên cho lão giết ngươi, lần này ngươi đừng hòng thoát khỏi cái chết.
Thầm nghĩ ra độc kế, Tào Can phấn chấn cả tinh thần, nhưng không để hiện ra bên ngoài sợ Tần Bảo phát giác sẽ đề phòng, cơ mưu bại lộ.
Chiều đó người ngựa Tào Can, Tần Bảo đã tới ngọn núi cao ngất chừng trời, chung quanh địa thế cực kỳ hiểm trở, khỉ vượn khó leo.
Đang đi Tào Can chợt dừng ngựa lại bên đường, ngoảnh mặt về phía sau.
Hắn làm như vui mừng:
- Tần nhị đệ, đây rồi!
Không hiểu Tào Can nói chuyện gì, Tần Bảo lướt ngựa tới cận kề con tuấn mã của Tào Can.
- Tào sư huynh, đây là đâu?
Tào Can đáp:
- Đây là nơi trồng Đoạn Trường thảo ngu huynh đã nói với nhị đệ lúc trước, đệ cũng muốn gặp lão chủ nhân để hỏi lai lịch của tên Thái Quân, giáo chủ Đoạn Hồn giáo.
Tần Bảo hoan hỉ:
- Tào huynh, gã trồng kịch độc Đoạn Trường thảo ở nơi nào vậy?
Trỏ tay lên đỉnh núi cao vời vọi, Tào Can đáp:
- Ở trên đỉnh núi cao kia có khoảng bình đài, giữa bình đài là một tòa cổ tháp, phía sau cổ tháp trồng toàn Đoạn Trường thảo cung cấp cho Đoạn Hồn giáo và La gia môn chế luyện ám khí như Tần nhị đệ biết.
Tần Bảo chớp mắt:
- Tào sư huynh có nhớ tên lão chủ nhân trồng Đoạn Trường thảo này hay không?
Tào Can gật đầu:
- Ngu huynh cũng vừa chợt nhớ, lão chủ nhân trồng Đoạn Trường thảo tên là Công Tôn Dã Tiên.
- Công Tôn Dã Tiên.
- Đúng vậy!
- Tiểu đệ nghe nói lão Công Tôn Dã Tiên là một bậc đại kỳ nhân, không lẽ lại trồng Đoạn Trường thảo buôn bán, giết hại nhiều người.
- Giang hồ ngày nay tà chánh nan phân, làm thế nào đo lường được. Hơn nữa, Đoạn Trường thảo quý giá hơn cả trân châu bảo ngọc, lòng người lại túi tham không đáy, biết đâu lão Công Tôn Dã Tiên chỉ vì quyền lợi vật chất quên đi chuyện tác hại cho mọi người. Tần nhị đệ cũng từng nói thấy tiền là phải động tâm, nhị đệ quên rồi sao?
Tần Bảo gật đầu:
- Tiểu đệ nhớ rồi, nếu thế lão Công Tôn Dã Tiên chỉ vì hám lợi mà trồng Đoạn Trường thảo, quả thật lòng người khó đo lường.
Rồi chàng lại nói:
- Như vậy càng tốt, lão đã hám lợi, tiểu đệ càng dễ khám phá ra chân tướng của tên Thái Quân giáo chủ Đoạn Hồn. Đệ tặng lão hai hạt minh châu là mọi việc êm xong.
Tào Can vờ hỏi:
- Tần nhị đệ định lên núi lão Công Tôn Dã Tiên hay sao?
Tần Bảo gật đầu:
- Tiểu đệ đã quyết định rồi, đệ phải gặp lão hỏi lại lịch tên Thái Quân giáo chủ Đoạn Hồn giáo, tìm kiếm nơi khác làm chi nữa.
Tào Can lắc đầu:
- Cứ theo ngu huynh, Tần nhị đệ đừng lên núi gặp lão Công Tôn Dã Tiên.
Tần Bảo ngạc nhiên:
- Tại sao vậy Tào sư huynh?
- Cứ theo lời đồn đại, lão Công Tôn Dã Tiên chỉ độc quyền bán kịch độc Đoạn Trường thảo cho Đoạn Hồn giáo và La gia môn, lão không muốn tiết lộ tên thật của Thái Quân giáo chủ. Tần nhị đệ lên đó gặp lão đã không thành công lại còn sinh ra chuyện rắc rối khó lòng.
Tần Bảo khảng khái:
- Nếu lão Công Tôn Dã Tiên không chịu nói tên thật của tên Thái Quân giáo chủ Đoạn Hồn giáo, tiểu đệ sẽ phá nát khu trồng dht của lão trừ đại họa cho giang hồ.
Tào Can vờ khuyên bảo:
- Ngu huynh cần nói cho Tần nhị đệ biết: công lực của lão quái vật Công Tôn Dã Tiên cao thâm hơn cả lục đại kỳ nhân, tánh tình lại vô cùng quái đản, dù võ công nhị đệ rất cao cường nhưng chưa phải là địch thủ của lão.
Tần Bảo cương quyết:
- Tiểu đệ nhất định phải lên núi gặp lão Công Tôn Dã Tiên, dù công lực của lão có xuất thần nhập quỷ tới đâu, đệ vẫn không lùi bước.
Chàng bảo Tào Can:
- Tào sư huynh hãy đứng dưới này chờ tiểu đệ lên đó gạp lão Công Tôn Dã Tiên.
Dứt câu Tần Bảo hăm hở dấn bước lên ngọn núi. Đường núi vô cùng hiểm trở.
Tào Can gọi giật:
- Tần nhị đệ.
Tần Bảo dừng bước nhìn trở xuống:
- Tào sư huynh còn điều gì chỉ bảo tiểu đệ nữa không. Hãy nói cho tiểu đệ biết?
Tào Can vẻ lo lắng hỏi:
- Tần nhị đệ đi một mình lên núi găp lão Công Tôn Dã Tiên, ngu huynh thấy chẳng an tâm một chút nào. Hay là huynh sẽ đi cùng với nhị đệ.
Hắn ra vẻ hăm hở toan bước lên núi.
Tần Bảo khoát tay:
- Tào sư huynh đừng lên núi, một mình tiểu đệ được ròi. Sư huynh hãy trông chừng hai con tuấn mã, nếu có chuyện gì trở ngại đệ sẽ xuống gặp cùng sư huynh lên đường...
Dứt câu Tần Bảo phi thân lên núi.
Nhìn Tần Bảo đến khi khuất dạng phía sau ghềnh đá trên cao, Tào Can cười đắc chí:
- Ha ha ha... Tần tiểu quỷ, lần này chắc ngươi phải chết rồi. Ta phỉnh gạt ngươi chứ lão quái vật Công Tôn Dã Tiên đâu có trồng kịch độc Đoạn Trường thảo, ngươi lên đó hỏi lão sẽ nổi trận lôi đình giết ngươi tức khắc. Bây giờ ta chờ ở dưới chân núi này, nếu tìm được xác ngươi hoặc không có xác ta vẫn trở về Tây Nhạc nói với lão sư phụ lẩm cẩm rằng ngươi vọng động, lên núi Kê Sơn bị lão quái vật Công Tôn Dã Tiên đánh chết. Ha ha ha... ha ha...
Rồi hắn hướng mặt về phía Tây bằng một giọng thiết tha van cầu:
- Mộ Anh hiền thê. Muội hãy ráng chờ huynh, vài ngày nữa đôi ta sẽ bái tổ tông, động phòng hoa chúc, hưởng thú thần tiên.
Hắn dắt hai con tuấn mã tìm đám cỏ cho ăn, bước lại cây cổ thụ ngồi xuống, hai mắt thỉnh thoảng nhìn lên núi chờ tử thi Tần Bảo bị lão Công Tôn Dã Tiên vất xuống...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT