"A ! Hóa ra mọi chuyện là như vậy ư ? " Thần Nam lộ vẻ kinh hãi.
"Đúng vậy ! Thần Ma lăng viên là nơi thần bí nhất trên Thiên Nguyên Đại Lục. Có người nói rằng, thần linh trên trời luôn trông chừng nơi đó, như quả có người dám khinh thường Thần Ma lăng viên tất sẽ phải chịu trừng phạt. Cũng có người nói ở đó có một tòa Tuyệt Thiên Đại Trận, nếu như có ai dám đến phá phách tất sẽ động đến đại trận, cũng sẽ bị chịu sự trừng phạt, cả thể xác và linh hồn đều bị tiêu diệt."
Mấy lời này so với bí mật của Cản Thi phái còn khiến Thần Nam kinh ngạc hơn, hồi lâu hắn không thốt được lời nào.
Cuối cùng lão yêu quái tỏ vẻ ngượng ngập hiếm thấy, lão hướng tới Thần Nam xin nửa bát nhỏ "Thần Huyết" , nói rằng trong trận đại chiến ở Hoàng Cung lão đã thụ thương khá nặng, nên cần Thần Huyết để khôi phục công lực.
Thần Nam ngầm than thở, lão gia hỏa này quả nhiên mỗi lần tìm hắn đều không phải chuyện hay. Hơn nữa lần nào hắn cũng không thể thoái thác được, đúng là sao quả tạ chiếu mệnh.
Ba ngày sau, Thần Nam ly khai khỏi Sở Đô, nhằm hướng dãy Phong Đô Sơn nằm ở phía nam của Sở Quốc đi tới.
Bình Dương thành của Sở Quốc lúc này đã dần dần bình tĩnh lại, các lộ nhân mã từ từ tản đi, nhất nhất đều hướng về phía Tây nam.
Truyền nhân thánh địa chính tà lưỡng đạo đương nhiên không thể bỏ qua sự kiện lớn này, cũng nhộn nhịp động thân. Học viên của Tứ Đại Học Viện có người quay về học viện, một số khác thì đến Phong Đô Sơn.
Tiểu công chúa Sở Ngọc lần này không được đi, nàng bị lão yêu quái bắt ép phải ở lại Hoàng cung, lão yêu quái chuẩn bị dạy nàng trọn vẹn"Hóa Thiên Dung Địa" đại pháp.
Đại công chúa Sở Nguyệt cũng bị yêu cầu tiếp thụ huấn luyện tăng cường, lão yêu quái tựa hồ đã dự cảm được rằng mình không còn sống lâu nữa, lão phải chuẩn bị thật tốt trước khi rời khỏi cõi đời cần đem một thân tu vi truyền sang nội thể bọn hậu bối con cháu của mình và trợ giúp bọn chúng rèn luyện bản thân.
Đương nhiên chút sự tình này lão không thể nói với bọn Sở Nguyệt, muốn đợi đến thời khắc cuối cùng lúc mà lão hoàn toàn vô vọng về tìm kiếm phương pháp trường sinh mới thực hiện an bài.
Dãy Phong Đô Sơn nằm ở phía tây nam Sở quốc, tuy theo truyền thuyết ở đây quỷ mị lúc ẩn lúc hiện nhưng vùng phụ cận có một số cư dân sinh sống. Một vài tiểu trấn lác đác tọa lạc cách dãy núi này hơn chục dặm.
Người bản địa nói rằng âm khí trong Phong Đô sơn rất nặng nhưng không đến nỗi như lời đồn rằng trong núi toàn là ma quỷ. Bởi vì lời đồn này càng ngày càng sai lạc sự thật, dãy Phong Đô Sơn mới trở thành cõi u minh địa phủ trong mắt người đời.
Mỗi lần về đêm, trong ngọn đại sơn quả thật có thể có một chút âm thanh khác thường, lại thêm ma trơi lập lòe, thường phát sinh ra một số sự việc quái dị nhưng tuyệt không đến mức khủng bố như lời đồn. Sự thật thì như quả không vào trong núi lúc ban đêm, gần mấy chục năm nay cũng không thể phát sinh chuyện gì hoặc giả như có người nhìn thấy quỷ. Trong núi đúng là có mai táng vô số hồn cốt, nếu ban ngày mang cuốc vào trong núi đào đất, e là đào chưa đầy ba xích đã gặp được xương người. Mỗi đợt trời mưa lớn, nước mưa chảy từ trên núi xuống cuốn theo từng khô cốt. Có lẽ truyền thuyết về việc trong ngọn núi này mai táng hàng ngàn hàng vạn thi thể quân lính là thật.
Cư dân quanh đây đều rất gan dạ, cho dù gặp một số sự vật cổ quái cũng thường cho rằng đó là bình thường. Thật ra, cư dân các thôn trấn phụ cận đều tin rằng trong núi có quỷ quái, song không dám xông ra làm hại con người. Theo truyền thuyết từng có Thượng Cổ Tiên Nhân bày một tòa đại trận phong thủy ở đây, ngăn không cho âm khí của Phong Đô Sơn tiết ra, quỷ vật tà ma cũng không dám ra ngoài tác quái.
Nhân vì thời gian thừa thãi nên Thần Nam cũng không cần cưỡi Tử Kim Thần Long, trên đường cứ từ từ rong ruổi, cũng coi đó là một dạng du lịch.
Đến khi hắn tới nơi này thì không khỏi ngơ ngẩn. Không chỉ khách sạn không còn phòng mà nhà của bách tính quanh vùng cũng chen dét đầy nhân sĩ của giới tu luyện đến trú ngụ. Hắn mất nửa ngày mới tìm được một nơi ở thích hợp, đó là tiểu viện của một đôi vợ chồng già.
Không ít người không tìm được chỗ trú ngụ đã oán hận Cản Thi phái tọa lạc ở nơi mà chim cũng không buồn ỉa. Địa phương quá đỗi hoang vu.
Cản Thi phái tự nhiên cũng tự thân chiêu đãi một số tân khách. Số ít người được đón rước vào trang viện nằm trong núi của Cản Thi phái đều là những bậc tiền bối thành danh đã lâu trong giới tu luyện, tất cả những người này đều có thiếp mời.
Những người còn lại dù oán trách cũng hết cách, khách không mời làm gì làm sao có thể được hưởng thụ đãi ngộ.
Còn năm ngày nữa mới đến ngày khai phái đại điển của Cản Thi phái. Thôn trang quanh vùng Phong Đô Sơn đã rất đông đúc các nhân sĩ, khiến một vùng đất yên tĩnh náo nhiệt hẳn lên, nhân sĩ trong giới tu luyện quả đã mang lại cho dân cư quanh vùng một số khoản thu nhập đáng kể. Ngay cả một số lái buôn cách đó hàng chục, hàng trăm dặm nghe được tin tức này cũng chạy đến đây bon chen kiếm tiền. Sau khi đến nơi này, không hiểu tại sao, Thần Nam luôn có một cảm giác tâm thần bất định, tựa hồ như trong ngọn đại sơn có một số chuyện gì đó làm cho lòng hắn có cảm giác bất an. Hắn biết sự tình có chút không hay, trong núi tựa hồ có điều gì cổ quái, xưa nay hắn luôn tin vào trực giác huyền bí của mình, nhất định sắp tới sẽ phát sinh một số sự tình kỳ quái.
Đương lúc hao tâm tổn trí suy đoán, một người quen cũ đến tìm, chính là con người bạch y phấp phới, thần thái phong lưu, Nam Cung Ngâm. Vừa thấy truyền nhân của Tình Dục Đạo, hắn buột mồm hỏi : "Dâm tặc huynh tìm ta có chuyện gì sao ? "
Lời nói vừa ra khỏi miệng thì hắn cảm thấy hơi lúng túng, bất quá đã nói ra điều muốn hỏi nhất rồi, có muốn thay đổi không còn kịp nữa.
Nam Cung Ngâm ngẩn người một lúc rồi bật cười: " Ha ha...Thần huynh đúng là thú vị, tại hạ biết rất nhiều người trong lòng ngầm gọi ta là dâm tặc nhưng huynh là người đầu tiên mở miệng nói thẳng. Thần huynh quả là người thẳng thắn."
"Ách..." Thần Nam sau một hồi lúng túng, rồi cười nói : "Nam Cung huynh anh tuấn tiêu sái, phong lưu lỗi lạc, lại có bản sắc của lớp trẻ chúng ta, ha ha..."
"Ha ha, Nam Cung Ngâm mỗ đích xác là một dâm tặc, bất quá dâm cũng có quy tắc của dâm đạo, tuyệt không làm hại nữ nhi nhà lành, chỉ làm phiền giới tu luyện."
Thần Nam trong lòng ghét y cung cực, còn nói cái gì dâm cũng cóquy tắc của dâm đạo, rõ ràng là một dâm tặc lại ra vẻ cao thượng, như quả không phải tình thế hiện tại phức tạp, khắp nơi đều có tu luyện giả, hắn thực muốn tự mình vung đao đưa hắn về chầu ông bà Vải.
Thật ra mà nói, Thần Nam cảm thấy dâm tặc còn đáng khinh bỉ hơn dâm nữ rất nhiều, kết cục của nữ tử bị dâm tặc hãm hại thê thảm hơn nam tử bị dâm nữ dụ hoặc nhiều.
Thấy mục quang của Thần Nam di động, Nam Cung Ngâm lập tức cảm giác hạ thể lạnh buốt, hắn tựa hồ biết được ý nghĩ của hắn, cười khổ nói: "Thần huynh không cần phải thù địch với tại hạ như vậy, thật ra lời tại hạ nói dâm có quy tắc của dâm đạo là thật. Được rồi, nếu có cơ hội tôi sẽ giải thích với huynh về "đạo" của chúng tôi sau, muội muội đang đợi chúng ta ở phía trước, có chuyện quan trọng muốn thương lượng với huynh, đi thôi."
"Chuyện gì?"
"Chuẩn bị bắt sống Mộng Khả Nhi. Ở đây không nói việc này không tiện, chúng ta cứ đi đến đằng trước đã."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT