" Anh Tuấn, em làm con chim này có giống không? Em thấy rất giống, anh nhìn này, nó sắp bay rồi."
Hướng Viễn tiến từng bước đến gần Hướng Dao, trên đùi Hướng Dao có
một vết đỏ như con rắn nhỏ đang trườn xuống, là máu, máu chảy ra không
ngừng từ cơ thể cô. Hướng Dao dùng tay chùi, nóng hổi và nhớp nháp, cô
mệt mỏi nhìn bàn tay vẩy đầy máu của mình, không kêu lên nổi, toàn thân
run lẩy bẩy như phiến lá cuối cùng trong ngày thu.
" Hướng Viễn, em ... em hình như là gây họa rồi", cô đờ đẫn đưa tay lên, nói với Hướng Viễn đang ôm lấy mình.
Hướng Viễn nắm lấy tay Hướng Dao, trên người cô cũng dính máu- máu
chảy ra trên người em gái cô. Người đang nằm trong lòng cô là máu thịt
cuối cùng còn lại trên thế gian của cô, cả đời cô đều phải nhìn thấy
người thân của mình chảy máu, tiêu vong.
Cô cắn răng: " Em biết đã gây họa rồi thì cố gắng lên! Hướng Dao, em phải gắng gượng, chúng ta đến bệnh viện ngay...".
Cô đã gọi điện thoại cấp cứu, tiếng còi cảnh sát vang lên từng đạt,
lúc gần lúc xa, không còn nghe rõ đó là xe cảnh sát hay là xe cấp cứu
nữa.
Máu của Hướng Dao vẫn chảy, máu rất nóng nhưng cơ thể lại lạnh cả
Hướng Viễn. Gương mặt thanh tú của cô méo mó, từng giọt mồ hôi to như
hạt đậu đang lăn xuống khỏi mái tóc.
"Em đau quá, Hướng Viễn, đau quá..."
"Sẽ khỏi nhanh thôi, nhất định sẽ không sao đâu." Hướng Viễn cũng
không biết giọng nói của mình đã như sắp khóc, cô gào lên với điện thoại trong tay: "Xe cấp cứu đâu? Trên đường? Tôi không muốn nghe bất cứ lời
giải thích nào, chỉ cần xe cấp cứu xuất hiện, xuất hiện ngay!"
Tiếng rên rỉ của Hướng Dao vang lên bên tai, thần trí của Hướng Dao
dần dần mơ hồ, nửa mê nửa tỉnh, cô nhìn Hướng Viễn, bỗng nhiên cười nói: "Hướng Viễn, hình như đã lâu lắm rồi chúng ta không ở riêng với nhau
được quá mười phút mà không cãi cọ nhỉ?".
"Chị thà để em cãi nhau với chị, để chị thấy phiền lòng còn hơn."
" Nói gì với em đi, em muốn nói chuyện với chị, giống như chị nói với A Dĩ, như với Diệp Quân..."
Hướng Viên nâc nghẹn: " Em còn ngóc hơn bọn họ nhiêu. Còn nhớ lúc bé
không, em chưa bao giờ ngồi tàu hỏa, cho đến khi lên đại học, năm thứ
nhất ấy, em vừa lên cấp hai, nghỉ hè chị không về nhà, em đã bảo nhất
định tìm chị, muốn nhìn xem thành phố lớn như thế nào. Lúc đó, chị đã
nhờ chú hai Lý tìm người mua vé tàu hỏa cho em, sau đó tính đúng giờ sẽ
đến đón em nhưng những người đi chuyến ấy lần lượt đi hết mà vẫn không
thấy em đâu. Chị cuống lên, gọi điện cho chú hai Lý, chú ấy vỗ ngực bảo
đã đích thân đưa em đến cổng ga nhưng vì đứa con nhỏ trong nhà bị ốm nên vội vàng quay về mà không đưa em lên tàu. Lúc ấy, chúng ta đều không có di động, chị đứng đợi suốt ba tiếng, suýt nữa tưởng em bị bắt cóc bán
đi nên đã chuẩn bị báo cảnh sát. Lúc ấy, em mới gọi cho Diệp gia, Diệp
Quân chạy đến ga tàu tìm chị, bảo rằng em đứng ở cổng ga đợi đến lúc sốt ruột mà không thấy chuyến tàu nào chạy qua...". Hướng Viễn cố gượng
cười nói tiếp: "Lúc ấy chị đã nghĩ, có khi nào mẹ sinh nhầm người không, sao em chị lại ngốc đến thế?".
"Vâng, em vẫn nhớ chuyện ấy". Hướng Dao dần dần bình tĩnh lại trong
lời kể của Hướng Viễn, cười rất đáng yêu, nước mắt và mồ hôi trên gương
mặt hòa vào nhau: "Nhưng chị cũng quá đáng thật, lúc sau khi em gọi lại
cho Diệp Quân, chị lại bảo với em là: "Về mau đi, xe lửa nổ lốp rồi,
không đến đâu". Lúc ấy em còn tin là thật".
Họ cũng không nhớ rõ đã bao lâu rồi hai chị em không nhìn nhau cười
vui như vậy. Nụ cười của Hướng Dao lúc này tỏ ra vô cùng bình thản:
"Hướng Viễn, em luôn oán trách chị, em oán chị vì sao không bao giờ đối
xử tốt với em như với Hướng Dĩ. Chị cười với nó nhưng lại không chịu
nhìn em cái nào. A Dĩ chết rồi, chị rất đau khổ nhưng em cũng thế, chị
có biết không? Em chỉ mong người chết là em, nếu như xác em nổi lên, chị có đau lòng như đối với A Dĩ không?".
"Người đã chết thì không còn gì nữa, người khác có đau lòng hay không thì tác dụng gì?" Hướng Viễn chợt nhớ đến A Dĩ, cậu em trai yểu mệnh,
cũng là vướng mắt của cả hai chị em.
Hướng Dao vẫn lẩm bẩm: "Lúc A Dĩ còn sống em luôn nguyền rủa nó, em
và nó cùng một mẹ sinh ra nhưng mẹ yêu nó hơn em, trong mắt chị cũng chỉ có nó. Chị cái gì cũng tốt, cả đời này em không thể đuổi kịp, em đã
nhìn nhận và cũng phục rồi, nhưng em chẳng có gì thua kém A Dĩ, ngoài
chuyện không thể khiến chị vui như nó, không bám chị như nó, lúc nào
cũng lẵng nhẵng theo sau chị như nó... Em cũng tưởng tượng ra nó đã theo sát chị thế nào. Nó chết rồi, em ngỡ mình đã có thể thở phào nhẹ nhõm,
không còn người nào cướp đoạt với em nữa, nhưng đêm nào em cũng mơ thấy
gương mặt nó... Chắc chắn chị cũng không tài nào quên được cảnh tượng
hôm ấy. về sau em mới biết, chính vì nó đã chết nên em mới không thể nào tranh lại với nó. Chị đã ghét em vì lý do đó, trong lòng cũng không còn xem em là em gái nữa..."
Chuyện thương tâm ấy như con dao rạch vết sẹo trong tim hai người.
Lúc này họ mới phát hiện ra vết sẹo ấy thực ra đã dính vào nhau, trước
kia không ai dám động vào vì hễ động đến thì hai người sẽ đau như nhau.
Hướng Viễn thừa nhận mình khi ấy đã thiên vị nhưng trái tim ai cũng thế, đối xử tốt với một A Dĩ thông minh ngoan ngoãn sẽ dễ hơn hẳn một Hướng
Dao cứng đầu ương bướng, đó không phải cố ý mà là một dạng bản năng
không điều kiện. Chỉ là cô không hề biết Hướng Dao lại để bụng chuyện đó đến thế.
"Trong nhà chỉ còn lại hai người, chị muốn nuôi gia đình, ngày nào
cũng bận rộn đến mệt lả, em cũng muốn giúp nhưng trước mặt chị, chuyện
gì em cũng không làm tốt được. Chị cho em học, cho em ăn nhưng lại không thích em, chăm sóc em vì nghĩa vụ và trách nhiệm, chứ không phải vì
tình cảm. Chị vốn không muốn biết trong lòng em đang nghĩ gì, nếu em
không gây họa, không chọc cho chị tức, có lẽ chị cũng chẳng thèm nhìn
lấy em một cái. Học cho tốt rồi làm việc nhà thì có tác dụng gì? Em có
tốt mấy cũng chỉ là số không trước mặt chị, chi bằng cứ làm sai đi, thì
ít nhất chị cũng chịu mắng em."
Hướng Viễn chưa hề nghe Hướng Dao nói đến những điều ấy, từ nhỏ đến
lớn hai chị em cô rất ít khi nói chuyện với nhau, lẽ nào cô lại không
sai lầm? Cô tự cho rằng mình đã xử lý mọi việc rất tốt nhưng trong việc
đối xử với em gái, cô lại thất bại thảm hại. Cô nhớ Hướng Dao càng
trưởng thành càng nổi loạn, cô đã bỏ qua tâm sự của em gái mình.
"Chị có biết lúc bé vì sao em lại ghét Diệp Quân không? Vì cậu ấy là
đứa bám chị như A Dĩ, nhưng chị lại đối xử với cậu ấy tốt hơn cả với em. Cậu ấy cũng có trách nhiệm trong cái chết của A Dĩ nhưng chị dễ dàng
tha thứ, lúc nào cũng xa cách đề phòng em. Hướng Viễn, thật bất công!
Lúc ấy, em ghen tỵ với sự thân mật của hai người. Em nghĩ, nếu như Diệp
Quân thích em thì cậu ấy sẽ cách xa chị, hai người sẽ không như trước
nữa, ngờ đâu cậu ấy không thích em mà em thì lại càng lúc càng để ý đến
cậu ấy... Em không cách nào điềm tĩnh nhìn hai người vì trong mắt hai
người em yêu quý đều không có em..."
Tiếng nói của Hướng Dao mỗi lúc một nhỏ, Hướng Viễn chỉ biết bất lực
nhìn máu cô thấm đẫm xung quanh. Nói rằng chị em như tay chân, bị thương một ngón tay cũng đủ khiến trái tim đau nhói. "Đừng nghĩ nhiều nữa, em
là em gái duy nhất của chị, trên đời này không ai thân hơn chúng ta, nếu trong mắt chị không có em thì bây giờ chị đã chẳng ngồi đây."
Cô đã nghe thấy tiếng nhân viên cấp cứu đến gần, chưa bao giờ tiêng
bước chân ấy lại khiến cô vui mừng điên cuồng đến vậy: "Hướng Dao, xe
cấp cứu đến rồi, không sao đâu".
Hướng Dao gắng gượng ngồi lên, kề sát Hướng Viễn: "Em... có chuyện
này muốn nói với chị, chiếc usb mà A Tuấn tìm thấy trên người Trần Kiệt, em đã lén đổi cái khác... Cái trong tay anh ấy cầm chỉ có mấy bài hát
em thích. Hai chiếc usb đều màu trắng, kích thước cũng giống nhau, anh
ấy vốn không kịp nhìn kỹ, cũng không ngờ em lại làm thế... Còn chiếc
kia, em đã ném nó vào cống rồi... Em chưa nghe nội dung bên trong, cũng
mặc kệ A Tuấn nói có thật không, chỉ không muốn anh ấy ép chị, em không
muốn hai người thù địch nhau... A Tuấn chẳng biết gì cả, nếu không thì
có lẽ sẽ hận em lắm...".
Tiến vào căn phòng nhỏ cùng cảnh sát là những bác sĩ cấp cứu mặc áo
blouse trắng. Hướng Dao không nói gì nữa, cô được đưa lên cáng cứu
thương. Trong tích tắc cơ thể cô rời khỏi Hướng Viễn, Hướng Viễn nghe
thấy cô mấp máy môi, khẽ gọi một tiếng "chị".
Sau khi Hướng Dĩ chết, Hướng Dao không còn gọi Hướng Viễn là "chị",
không phải là không muốn mà là không dám. Bây giờ điều duy nhất cô làm
được chính là nắm chặt tay Hướng Dao, chầm chậm vỗ vỗ vào mu bàn tay em
gái mình.Lúc này, nói gì cũng chỉ là thừa thãi. Bao lời muốn nói chỉ
trong thầm lặng.
Qua lời cảnh sát, cô biết được cảnh sát đã bao vây xung quanh để bắt
Đằng Tuấn, còn về Hướng Dao, trước mắt không còn gì quan trọng hơn là
phải cấp cứu cho cô ngay.
Hướng Viễn theo Hướng Dao lên xe cấp cứu, theo chân họ còn có một nữ cảnh sát trẻ.
"Sắp đến bệnh viện rồi... Chị sẽ luôn ở bên em!"
Hướng Dao khẽ khàng đặt bàn tay nhuộm đỏ máu lên bụng: "Con của em... nhất định sẽ không sao". Không biết có phải vì cuối cùng đã mở lòng ra
với chị mình không mà thần thái Hướng Dao đã bình thản hơn nhiều, cô
nói: "A Tuấn, em sẽ đợi anh ấy, cho dù anh ấy phải ngồi tù bao lâu, chỉ
cần anh ấy không chết, em sẽ luôn đợi. Chúng em và cả đứa con này, nhất
định sẽ có ngày được đoàn tụ... Hướng Viễn, nếu có ngày đó, em sẽ thuyết phục anh ấy quên đi mọi chuyện trong quá khứ. Chị có thể nhận lời với
em là sẽ không căm hận anh ấy nữa không?".
Hướng Viễn gật đầu mỉm cười: "Cho dù Đằng Tuần có chuyện gì thì chị
cũng sẽ chăm sóc em và đứa bé". Tất cả thật sự có thể bắt đầu lại từ đầu không? Quên đi thù hận, quên đi bóng tối...
Đúng lúc ấy, khi Hướng Viễn ngồi trên xe cấp cứu vừa khởi hành, nắm
lấy tay Hướng Dao, cô đã nghe thấy một tiếng súng, nó như một lưỡi dao
sắt nhọn vấy máu rạch ngang bầu trời đêm tĩnh lặng, đồng thời rạch toang sự kỳ vọng yếu ớt mà cô vừa dệt nên trong lòng. Cô rùng mình, quay đầu
nhìn lại, trong cảnh sắc đang lùi dần phía sau, ngoài những ngọn đèn mờ
ảo là bóng đêm chết chóc. Bóng đêm đen đặc ấy khiến cô gần như ngỡ rằng
không bao giờ còn có bình minh.
Hướng Dao nhắm nghiền mắt, chìm vào trạng thái hôn mê nên không nghe
thấy tiếng vang ban nãy. Hướng Viễn vẫn ôm ấp một niềm hy vọng như Diệp
Quân nói, đến khi mặt trời xuất hiện, mọi thứ sẽ tốt đẹp, nỗi sợ hãi và
tuyệt vọng đều sẽ biến mất khi ánh ban mai ló dạng. Cậu và Đằng Tuấn đều sẽ quay lại.
***
Hướng Dao được đưa vào phòng sinh, cách thời điểm dự kiến sinh con dự kiến gần một tháng. Biến cố bất ngờ và sự vận động quá mạnh khiến nước
ối của cô vỡ sớm, đứa trẻ nóng lòng muốn xuất hiện chào đón thế giới
này. Đã hơn ba giờ sáng, toàn thân Hướng Viễn dính đầy máu, lặng lẽ ngồi trước phòng sinh. Cô chưa được làm mẹ nên cũng không mong đợi đứa bé,
cô chỉ quan tâm tới Hướng Dao, cảnh tượng đầy máu trước đó khiến cô rất
sợ hãi. Thời gian chờ đợi bao giờ cũng trôi rất chậm, đêm nay đúng là
một đêm dài.
Bốn giờ bốn mươi phút, Trưởng khoa Phụ sản đích thân nói với Hướng
Viễn trong quá trình cấp cứu, họ phát hiện ra tử cung đã bị rách quá
nhiều, dẫn đến một phần nước ối tràn vào huyết dịch của Hướng Dao, từ đó tạo thành hiện tượng băng huyết, làm mất đi những tế bào giúp đông máu
nên quá trình đông máu gặp trở ngại. Mà thai nhi đến nay vẫn còn nằm
trong bụng, cơ bản không thể sinh con bình thường được.
Bốn giờ bốn mươi bảy phút, Hướng Dao lấy lại tỉnh táo trong phút
chốc, nhất quyết yêu cầu được giữ lại đứa trẻ trong bụng, bác sĩ đành bỏ phương án "bỏ đứa trẻ, giữ người mẹ" đã thỏa thuận với Hướng Viễn để
tiến hành sinh mổ cho Hướng Dao.
Năm giờ năm mươi phút, vì nước ối đã phá hủy khả năng đông máu nghiêm trọng nên cơ thể Hướng Dao bị mất máu rất nhiều, cộng thêm máu ở vết mổ không thể đông lại nên liên tục bị sốc, huyết áp giảm mạnh, thậm chí có lúc tim mạch ngừng lại.
Gần sáu giờ, Hướng Viễn đã cự tuyệt nghe bất kỳ những lời nào kiểu
"nguy hiểm", "khó khăn", cô chỉ nói một câu: "Tôi không cần khả năng
phần trăm gì đó của chị, chỉ cần em gái tôi sống, dù chị dùng cách nào
cũng được, tôi sẽ không tiếc tiền trả, tôi muốn em gái tôi sống!".
Sáu giờ năm phút, một bé trai ra đời, tiếng khóc yếu ớt khiến Hướng
Dao đang hấp hối cũng nở nụ cười, nó cũng khiến Hướng Viễn đã héo mòn vì đợi bên ngoài vui mừng rơi nước mắt.
Sáu giờ rưỡi, bầu trời đã xuất hiện tia sáng, Hướng Dao, bị mất máu
nghiêm trọng sau sinh do mất khả năng đông máu nên phải nương nhờ vào
việc truyền máu liên tục để duy trì sự sống. Hướng Viễn đã xé nát tờ
thông báo không thể cứu chữa được trước mặt viện trưởng.
Sáu giờ bốn mươi phút, Diệp Quân gọi đến, cậu không sao. Khi nghe
tiếng cậu trong điện thoại, Hướng Viễn cắn chặt tay mình, cố gắng kiềm
chế để không khóc nấc lên mà tạ ơn trời xanh nhưng cô chỉ nghe thấy Diệp Quân nói một câu: "Hướng Viễn, anh đã bắn chét Đằng Tuấn" . Hướng Viễn
dần dần buông điện thoại xuống, hai tay ôm chặt vai. Bệnh viện lúc tờ mờ sáng, khoa Phụ sản đầy ắp hi vọng về những sinh mệnh mới nhưng mọi
người dậy sớm đi lại trên lối đi đều nghe thấy tiếng khóc ai oán đã bị
kìm nén ấy.
Đúng bảy giờ, người phụ trách đội hình sự phân cục thành Nam tìm
Hướng Viễn để dò hỏi tình hình tối qua, cũng chính từ anh ta mà Hướng
Viễn biết được, trong quá trình đào thoát, Đằng Tuấn đã bị bắn chết,
Diệp Quân vì đã phạm vào "điều lệ cảnh sát nhân dân sử dụng vũ khí và
cảnh giới" nên đã bị cách ly để thẩm tra, quá trình sự việc và nguyên
nhân cậu phải bóp cò đến nay vẫn đang được điều tra.
Nét tiều tụy của sự im lặng quá mức của Hướng Viễn đã khiên quá trình điều tra giữa người phụ trách đội hình sự và cô không được suôn sẻ lắm. Đúng lúc ấy, y tá vội vã đến thông báo, Hướng Dao đã tỉnh lại sau khi
sinh, Hướng Viễn vội vàng chạy đến đó. Trước khi đẩy cửa vào, cô đã
chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng khi nhìn thấy Hướng Dao nằm trong biển máu, cô vẫn thấy muốn gục ngã. Cơ thể Hướng Dao như một chiếc phễu mang hình
người, máu vào được bao nhiêu lại chảy ra bấy nhiêu.
Thấy Hướng Viễn xuất hiện, nữ cảnh sát luôn ở cạnh Hướng Dao lặng lẽ
ra ngoài. Hướng Viễn phát hiện ra mình lúc này bỗng yếu đuối hơn bao giờ hết, cô sợ bước đến đó, sợ nhìn thấy gương mặt Hướng Dao.
Tay Hướng Dao đã không nhấc lên nổi, ngón tay khẽ động đậy.
"Em đang làm gì thế?" Hướng Viễn biết nụ cười của mình chắc chắn giả
tạo vô cùng nhưng đó là giới hạn cuối cùng cô có thể gắng gượng để làm
được.
Hướng Dao nằm dưới tấm chăn như một tờ giấy bị gió hòng khô nhưng khi cô lên tiếng thì khá tỉnh táo: "Chị thấy em làm có giống không? A Tuấn
dạy em đấy, mà em cứ làm không giống".
Hướng Viễn cúi đầu một lúc lâu, hít thở sâu rồi bình tĩnh đối diện Hướng Dao: "Chị không nhìn ra".
"Chẳng trách A Tuấn cũng bảo em ngốc". Hướng Dao cười nói tiếp: "Em
phải bảo anh ấy dạy lại...". Cô cười nhìn Hướng Viễn rất lâu, mới chậm
rãi thở dài. "Anh ấy chết rồi, đúng không?".
"Ai chết?", Hướng Viễn tỏ ra kinh ngạc. "Em nói Đằng Tuấn à? Đừng
nghĩ ngợi lung tung, chị sợ em đau lòng nên mới không nói, Đằng Tuấn đã
bị cảnh sát bắt nên tạm thời không thể đến thăm em được. Chị sẽ tìm luật sư cho cậu ấy, đợi sức khỏe em ổn hơn rồi chị sẽ đưa em đến thăm".
"Hướng Viễn, chị nói dối hay thật đấy. Em biết anh ấy đã chết rồi,
những gì cô cảnh sát kia nói trong điện thoại em đã nghe thấy hết. Cô ấy nói "bạn gái của người chết" vẫn đang hôn mê, "bạn gái" đó là em, còn
"người chết" là A Tuấn phải không? Tại sao lại dối em? Em đã đoán được
từ lâu rồi, tối qua A Tuấn đến tìm em, bảo em phải chăm sóc đứa bé thật
tốt thì có thể đến gặp anh ấy... Tại sao lại là Diệp Quân? Cô cảnh sát
kia rất lo cho Diệp Quân, cứ hỏi mãi trong điện thoại xem lần này cậu ấy có bị gì không. Em chỉ không hiểu, sao Diệp Quân không thể để A Tuấn
sống? Chỉ cần sống thôi, dù đánh anh ấy thành phế nhân cũng được, ít ra
em còn có thể chăm sóc anh ấy, có thể chạm vào anh ấy, cho dù bắt anh ấy phải chết thì cũng để cho anh ấy gắng gượng đến lúc nhìn thấy đứa
con... Diệp Quân cũng tàn nhẫn quá... Nhưng may mà em cũng sắp rồi,
không cần đợi lâu nữa, nhưng con em..."
"Em đợi chút, chị sẽ bảo người bế đứa bé đến ngay." Hướng Viễn quay
người đi ngay, chỉ sợ ở lại thêm một giây sẽ sụp đổ trước cả Hướng Dao.
Ngón tay Hướng Dao yếu ớt giữ lấy cô: "Không cần, Hướng Viễn, không
cần nhìn nữa, hãy để em tưởng tượng hình dáng nó, con trai, lúc cười sẽ
giống bố nó... Nghe nói trẻ sơ sinh cũng có ký ức, đừng để nó nhìn thấy
bộ dạng này của em. Hướng Viễn, em không còn cách nào nữa, chỉ có thể
giao nó cho chị, hy vọng nó tài giỏi hơn, đừng giống như bố mẹ nó, tốt
nhất là khi lớn lên sẽ giống chị".
"Giống chị ư?" Hướng Viễn đã không rõ mình đang khóc hay cười: "Giống chị thì chẳng phải là tạo nghiệt hay sao? Con của em thì tự em nuôi,
đừng có việc gì cũng đẩy cho chị. Em đấy, lúc bé đã không ngoan ngoãn,
làm mẹ rồi phải có trách nhiệm chứ, đứa trẻ là của em, chị mặc kệ, em
khóc rồi thì tự đi mà chăm sóc nó..."
"Để em đê tiện một lần đi, xem như đây là lần cuối chị nhịn em nhé.
Đứa trẻ sẽ ngoan ngoãn hơn em, chị nhìn thấy nó sẽ nhớ đến em... Không,
đừng nhớ đến em nữa..."
Hướng Viễn rơi nước mắt: "Hướng Dao, em không thể thế được, nếu vẫn
còn xem chị là chị thì hãy xem như tội nghiệp chị đi, cố gắng lên, đừng
nói những lời đó. Lão già giang hồ lừa gạt kia đã đoán chị mất hết người thân, không còn lại ai, chị không tin đâu! Chị không muốn bất lực nhìn
mọi người lần lượt rời bỏ chị!". Cô còn nhớ Diệp Bỉnh Lâm đã nói, khóc
trước mặt người sắp chết là rất tàn nhẫn nhưng nhân sinh đến lúc đó, còn có thứ gì tốt đẹp mà không bị vạch trần đâu?
Hướng Dao như không nghe thấy lời van cầu của cô mà lại đưa một tay
lên như kỳ tích, làm một động tác tay trên bức tường trắng xóa đến nhức
mắt: "A Tuấn, con chim này em làm có giống không? Em thấy rất giống, anh nhìn này, chim sắp bay rồi...".
Tám giờ ba mươi chín phút sáng, Hướng Dao mất ở bệnh viện thành phố
G. Hướng Viễn đưa tiễn người thân cuối cung còn lại trên thế gian này
của co. Khi bế đứa bế trai lên, cô biết đó là giọt máu của Hướng Dao
cũng là giọt máu cuối cùng còn lại của cô.
Hướng Viễn đặt tên cho đứa trẻ là "Dư Sinh" - Hướng Dư Sinh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT