Trong căn phòng khách sạn, được anh em nghệ sĩ
dăng đèn kết hoa, biến thành phòng hoa chúc cho chàng và Liên Liên vui
đêm hợp cẩn.
Sau khi mọi người đã ra về, cả hai lặng lẽ nhìn nhau, mỗi người một ý nghĩ, nhưng hạnh phúc tràn đầy.
Sau lần gặp lại Quán Anh trở về, chàng đã quyết
định chôn vùi dĩ vãng. Chàng sẽ lấy Liên Liên, tạo lập một tương lai
khác. Sẽ cố đem lại hạnh phúc cho Liên Liên. Chàng chính thức ngỏ lời
với Lý Bân và đám cưới đã xảy ra, mượn khách sạn làm nhà. Chàng đứng
lặng nhìn Liên Liên, nàng chưa thay áo cưới, chưa bỏ vòng hoa trên đầu
ra, nàng thật đẹp, thật hiền, thật ngoan. Nàng đã là vợ chàng, từ nay
chàng có bổn phận phải tạo hạnh phúc cho nàng.
Còn Liên Liên, sau mấy năm dài đau khổ chờ đợi,
nàng đã chính thức chiếm được Vương Long, nàng đã có được hạnh phúc
trong tay, nàng sung sướng quá! Nhìn hai ngọn nến hồng chập chờn ánh lửa toả sáng, nàng tưởng như chính con tim mình đang lửa cháy reo vui.
Vương Long từ từ tiến lại, ngồi xuống cạnh nàng
- Khuya rồi em đi thay áo đi!
Nàng lẵng lặng gật đầu, đứng dậy bỏ vào trong.
Năm phút sau, nàng trở ra với chiếc áo ngủ mỏng manh màu hồng. Vương
Long nhìn nàng, một sự thoả mãn xâm chiếm tâm tư. Chàng đưa hai tay ra,
nàng ngã vào lòng chàng. Hai người trao nhau những cái hôn đắm đuối đầu
tiên của tình vợ chồng.
Đêm dần vào khuya, cặp nến trên bàn vẫn chập chờn cháy. Cháy suốt đêm, canh cho giấc ngủ hạnh phúc của đôi vợ chồng trẻ.
Sáng hôm sau, hai vợ chồng tạm biệt mọi người,
lên đường hưởng tuần trăng mật. Họ có cả một chương trình vừa hưởng hạnh phúc vừa quảng cáo cho đoàn hát ở những nơi mà họ sẽ đi qua. Họ cũng
dành nhiều thì giờ để đi ngắm những danh lam thắng cảnh.
Sau hai tháng chu du hết quốc gia này đến quốc
gia khác, họ trở về Hương Cảng là địa điểm chính của đoàn hát. Những
ngày trăng mật chấm dứt, nhưng hạnh phúc lứa đôi còn đầy. Liên Liên thật sự thoả mãn, còn Vương Long sống bên người vợ hiền duyên dáng, dần dần
cũng lây cái vui tươi hạnh phúc của nàng. Chàng đã bớt nhớ tới Quán Anh. Và mỗi khi hình ảnh Quán Anh hiện về trong trí, chàng cố gắng xua đuổi, chàng chăm chú vào công việc nhiều hơn và âu yếm Liên Liên hơn. Cả trăm lần chàng tự nhủ thầm " Liên Liên yêu ta, tình yêu của nàng say đắm
không thua gì Quán Anh, nàng đã là vợ ta, ta không được phản bội nàng."
Chàng cố gắng, cố gắng thật nhiều.
Trở về Hương Cảng, Lý Bân chính thức trao quyền
điều khiển đoàn hát cho chàng. Thêm một gánh nặng trên vai làm chàng bớt suy nghĩ. Thế rồi một đêm, sáu tháng sau ngày cử hành hôn lễ, Liên Liên để tay chồng lên bụng mình, giọng nàng sung sướng báo tin
- Anh! Em đã có thai!
- Em đã có thai? Như vậy là anh sắp có con? Có chắc không?
- Em cảm thấy trong m`nh khác lạ từ hai tháng nay nên em tin chắc là mình sắp có con rồi.
Vương Long hôn lên má vơ.
- Anh sung sướng quá! Anh không ngờ đời anh lại được sung sướng như thế này!
- Ngày mai anh đưa em đi bác sĩ để biết cách giữ gìn
- Ừ, sáng mai anh sẽ đưa em đi.
Giọng Liên Liên mơ mộng, chan hòa hạnh phúc
- Tử Ái à, anh thích con đầu lòng của chúng mình là trai hay gái?
Vương Long nhìn vợ nghĩ ngợi, trong một thoáng
rất nhanh, chàng có cảm tưởng như vừa nhìn thấy Quán Anh qua hình ảnh
Liên Liên. Chàng ước m ong con đầu lòng của chàng sẽ là con gái, giống
như Quán Anh. Thật là bất công, Vương Long lắc đầu cố xua đuổi ý nghĩ
đó.
Thấy chồng có vẻ nghỉ ngợi lâu không trả lời, Liên Liên mỉm cười
- Em thích con đầu lòng của mình sẽ là con trai, nó phải giống anh như hai giọt nước!
Ôm chặt vợ vào lòng, chàng nói như để chuộc lỗi
- Không, anh thích nó là con gái, xinh đẹp, thông minh giống em thì tốt hơn!
Liên Liên nũng nịu rúc đầu vào ngực chồng
- Em không chịu đâu. Em thích sanh con trai giống anh cơ!
- Vậy thì em hãy sanh đôi cho anh! Một đứa trai, một đứa gái.
Sáng hôm sau hai vợ chồng đưa nhau đến bác sĩ.
Vị bác sĩ cho biết Liên Liên đã có thai hai tháng. Một niềm hy vọng mới
chớm nở trong lòng, chàng nói với vơ.
- Ngay từ bây giờ, mình phải nghỉ tới việc định cư, phải có một mái gia đình cho em chờ ngày sanh đẻ. Mình không thê?
sống mãi cái cảnh lang thang nay khách sạn này mai khách sạn khác được, bất tiện lắm.
- Nhưng làm sao được hả anh? Đoàn hát của mình luôn luôn lưu động.
- Đoàn hát lưu động là chuyện của đoàn hát, em
đã có thai thì phải nằm chờ một chỗ để sanh đẻ chứ? Không lẽ, em cũng đi theo đoàn hát à?
Liên Liên có vẻ lo sợ, nàng thật sự chưa hề nghĩ tới điều đó. Vương Long nhận biết sự lo lắng của vợ, chàng giaỉ thích
cho nàng yên tâm
- Dù sao thì chuyện cũng chưa phải là gấp lắm.
Em có thể theo đoàn hát năm sáu tháng nữa, chừng vài tháng trước khi
sanh, em ở lại một chỗ cũng kịp. Tuy vậy, chuyện nhà cưả thì phải lo
ngay từ bây giờ.
Buổi chiều hôm đó vợ chồng Vương Long báo tin
cho Lý Bân biết là ông sắp có cháu ngoại. Chàng cũng cho Lý Bân biết ý
định của chàng về việc lựa mua sẵn một căn nhà cho Liên Liên ở trong
những ngày sanh đẻ. Lý Bân mỉm cười kéo Liên Liên ngồi sát bên ông
- Cậu khỏi phải lo, tôi đã nghĩ tới chuyện đó rồi. Vì hai lý do:
trước nhất tôi đã gìa, công việc trong đoàn hát
đã có cậu lo, nên tôi đã nghĩ tới một nơi cố định để ở. Thứ hai, Liên
Liên là con gái cưng của tôi thì tôi phải lo chứ.
Ngừng một chút Lý Bân tiếp
- Cũng chính vì thế tôi đã quyết định mua một
căn nhà. Mới đầu tôi đ.inh mua một căn ở tạm đủ ngay tại Hương Cảng này. Nhưng nhà ở đây còn đắt hơn vàng, nên trong thời gian cô cậu đi hưởng
tuần trăng mật, tôi đã trở qua Đài Bắc và mua một căn ở vùng ngoại ô.
Điều thích thú là căn nhà đó lại có cả một mảnh vườn trước sân, tha hồ
để tôi trồng hoa, trồng cây ăn trái.
Liên Liên nhỏm người dậy vì ngạc nhiên
- Thiệt hả ba?
- Tại sao lại không là sự thật hả, bộ cô tưởng tôi làm việc suốt đời cũng không có một căn nhà sao?
Liên Liên ôm hôn cha
- Vậy thì tuyệt quá! Nhưng sao ba không nói cho tụi con hay?
- Thì tôi chờ cái giờ phút này đây! Tôi biết
rằng sớm muộn gì cô cũng cho tôi một đứa cháu. Lúc đó, tôi sẽ đưa cô về
đó ở và chờ đợi ngày sanh. Còn đoàn hát thì để một mình Tử Ái lo cũng đủ
Vương Long cảm động
- Ba thương chúng con quá, chuyện ba tính thiệt chu toàn
- Tuyệt diệu! Ba là người dễ thương nhất ở trái đất này.
Lý Bân phá ra cười
- Thôi tôi chẳng muốn cái mũi nó nở phồng như
quả bong bóng vì những lời khen của cô cậu. Bây giờ báo cho mọi người
biết tối nay ăn mừng vì tôi sắp có cháu ngoại
Bản tính của Lý Bân vốn phóng khoáng cởi mở, nên ông rất thích chia sẻ vui buồn với người thân thiết chung quanh.
Thế là ba mươi phút sau, mọi người trong đoàn hát đã có mặt ở trong một quán ăn sang trọng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT