Giang Dụ Phi và Thẩm Tân Nam đã quá quen với nhau, không giống như Nghiêm Tự - một người nửa quen nửa không, hai người họ liên tục nói chuyện. Bọn họ vừa uống rượu, nói những chuyện thú vị trong đoàn phim, thỉnh thoảng lại gắp món ăn được bày trên bàn xoay bằng kính. Ở giữa là món canh cá màu trắng ngà vừa mới được bưng lên, đồ ăn còn nóng, hơi nóng còn lượn lờ bay lên.
Hai người chuyện trò vui vẻ, bị những làn hơi nóng mỏng xông lên trên mặt.
Thẩm Tân Nam lần đầu tiên chú ý tới Nghiêm Tự. Cậu ta buông xuống đôi đũa trong tay, giúp Nghiêm Tự kéo ghế dựa ra.
"Nghiêm lão sư." Thẩm Tân Nam cung kính mà tiếp đón.
Giang Dụ Phi hướng Nghiêm Tự gật đầu ý chào hỏi.
Không khí lập tức từ vui vẻ biến thành ngột ngạt. Có lẽ bởi vì Nghiêm Tự vốn là một người trầm lặng, hoặc có lẽ vì bọn họ không quen biết lắm với Nghiêm Tự, sau đó đề tài một lần nữa trở nên khách sao và xa cách. Vẫn là Nghiêm Tự tự mình đánh tan bầu không khí này.
"Tôi nghe hai cậu nói trong đoàn《 Nói Mê》có phát sinh một ít chuyện thú vị." Nghiêm Tự cúi đầu, uống một ngụm rượu, hai ba câu liền đem đề tài kéo trở về, "Tôi rất tò mò, hai cậu có thể kể cho tôi nghe không."
Giang Dụ Phi hỏi Thẩm Tân Nam: "Tên ngốc, vừa rồi chúng ta nói đến chỗ nào rồi."
"Nói đến..." Thẩm Tân Nam nhớ lại, chậm rãi mà nói rằng, "Chuyên viên trang điểm mỗi ngày đều nói em đen, còn nói màu phấn đánh khối anh Tây Ninh là màu kem nền của em."
Mặc dù đây lần thứ hai nghe được, Giang Dụ Phi vẫn thiếu chút nữa cười đến phun cả rượu ra ngoài.
"Cậu quả thật đi không được con đường tiểu bạch kiểm." Men say xung lên đầu, Giang Dụ Phi cảm khái hàng vạn hàng nghìn mà nói ra một bí mật công đạo, nhỏ giọng nói, "Lúc trước cậu tới casting, có một lão sư nói... Cậu không được. Cô ấy nói cậu quá đen, người xem thích hoa mỹ nam, không thích quả bóng đen, lên phim cũng không dễ nhìn. Vẫn là tôi cực lực bảo vệ cậu, cũng may diễn xuất của cậu cũng được, nên mới giữ cậu lại."
Thẩm Tân Nam chưa bao giờ nghe được lời nhận xét như thế này.
Mỗi lần nhắc tới casting, Giang Dụ Phi đều một mực chắc chắn, cậu ta diễn rất tốt, khiến người ta rất hài lòng. Thế nhưng lời nói đột ngột này.
Cậu ta há hốc mồm, còn có chút ủy khuất.
Nghiêm Tự ngồi ở một bên, giống như vô ý hỏi: "Nghe các cậu nói casting, Tây Ninh cũng đi casting à?"
"Có đấy." Giang Dụ Phi nói, "Lúc nghe tin cậu ấy đến casting, chúng tôi đều không tin. Nhưng lúc thấy người thật xuất hiện khi đó tôi mới tin, cậu ấy còn thật lòng muốn diễn bộ phim này."
Thẩm Tân Nam cười: "May mắn là anhTây Ninh đến. Nếu không em sợ đã không gặp được thần tượng của mình."
Nghiêm Tự đang giơ đũa bỗng dừng lại, hắn nghiên mặt, nhìn Thẩm Tân Nam: "Cậu là fan của cậu ấy?"
Thẩm Tân Nam rất thẹn thùng, mặt đều đỏ lên.
"Em từ nhỏ đã rất thích anh Tây Ninh." Cậu ta ngây ngốc mà nói, "Lần đầu tiên trong đời gặp được anh ấy, ngoài đời so với TV còn đẹp hơn. Hơn nữa... Hơn nữa, từ khi xuất đạo đến bây giờ, đã là bảy năm. Anh Tây Ninh không có một chút biến hóa nào, vẫn trẻ như thế."
Nghiêm Tự thấp giọng cười một chút.
"Em ấy mới hai mươi bảy tuổi, quả thật còn rất trẻ."
Thẩm Tân Nam làm như thật mà gật đầu.
Giang Dụ Phi so với Thẩm Tân Nam lão luyện hơn nhiều, tự nhiên từ trong lời nói nghe ra thái độ Nghiêm Tự đối với Kha Tây Ninh rất khác.
Anh thăm dò mà hỏi: "Nghiêm ảnh đế... Anh cùng Kha Tây Ninh quen biết nhau à?"
"Trước kia cùng quay một bộ phim." Nghiêm Tự lại uống một ngụm rượu, "Bất quá là chuyện rất lâu trước kia. Chỉ sợ là cậu ấy không nhớ rõ tôi."
Thẩm Tân Nam có chút nghi hoặc, cậu ta đều đã từng xem qua những bộ phim mà Kha Tây Ninh đóng, ngay cả quảng cáo cũng đã xem. Cậu ta lại cho tới bây giờ không thấy Kha Tây Ninh hợp tác với Nghiêm Tự. Theo đạo lý mà nói, Nghiêm Tự có danh tiếng như vậy, hắn quay một bộ phim nào đều có sức oanh tạc rất lớn. Nếu Nghiêm Tự và Kha Tây Ninh quay cùng một phim, không có lý do gì cậu ta chưa nghe nói qua.
Trừ phi...
Thẩm Tân Nam lấy hết dũng khí, hỏi: "Ngài nói bộ tác phẩm kia, có phải là tác phẩm lúc anh Tây Ninh mới xuất đạo. Đáng tiếc bởi vì nguyên nhân do đề tài nên phim không được chiếu?"
Nghiêm Tự nâng mắt nhìn cậu ta, ngữ khí có chút vi diệu: "Cậu làm sao biết vậy?"
"Em... Anh Tây Ninh nói cho em biết." Thẩm Tân Nam không biết mình nói sai cái gì rồi, "Hôm nay quay phim, em luôn bị NG. Anh Tây Ninh vì muốn an ủi em, liền nói chuyện với em, anh ấy nói bộ phim đầu tiên của mình cũng bị NG, để em không cần sợ hãi, mạnh dạn mà diễn."
Nghiêm Tự có một chút trầm mặc.
Thật lâu sau, hắn liền hỏi: "Tây Ninh... Có phải luôn đối rất tốt với fan không?"
"Đương nhiên." Ánh mắt Thẩm Tân Nam tỏa sáng, cậu ta nhích mông, muốn giải thích với Nghiêm Tự rằng Kha Tây Ninh tốt đến nhường nào, "Anh Tây Ninh thật sự rất bình dị gần gũi. Fan bình luận dưới Weibo, anh ấy luôn nhắc mọi người nên chú ý thân thể, trả lời rất nhiều bình luận."
Thấy Nghiêm Tự không phản ứng gì, Thẩm Tân Nam lại bổ sung nói: "Anh Tây Ninh rất tốt luôn ấy ạ."
Giang Dụ Phi nghe không nổi nữa. Anh giống như đang nhìn một đứa em trai mê muội mà ra sức nói tốt về thần tượng của mình trước mặt "Người ta", cũng không mở mắt ra mà nhìn "Người ta" này là ai.
Anh kéo đề tài ra khỏi người Kha Tây Ninh, tán gẫu về mấy tin tức gần đây.
Đáng tiếc Nghiêm Tự so trước càng trầm mặc hơn, không có ý định tham gia đề tài này, mà là một lần lại một lần uống rượu.
Cả ba người họ đều uống, nhưng Nghiêm Tự lại uống nhiều nhất.
Có thể nhìn ra tửu lượng Thẩm Tân Nam không tồi, nhưng bởi vì hiếm khi đi xã giao, kinh nghiệm không nhiều lắm, cũng không khống chế được, tư duy và hành động đều có xu hướng trì độn. Kết quả là, chỉ có một mình Giang Dụ Phi tỉnh.
Nghiêm Tự đã uống đến bất tỉnh nhân sự. Hắn ngã vào trên bàn rượu, chau mày, mũi cùng đuôi mắt đều có chút phiếm hồng. Hắn bưng dạ dày, giống như không thoải mái. Giang Dụ Phi không biết phải nói gì với bộ dạng này của Nghiêm Tự, thầm nghĩ người này sao giống như người mới thất tình vậy, tâm tình kém, đã vậy còn uống nhiều.
Thẩm Tân Nam uống đến ngốc ngốc, hai tay rũ xuống, quy củ mà đặt lên chân. Cậu ta ngồi ngẩn người, ánh mắt đăm đăm.
Giang Dụ Phi nhìn chằm chằm hai người này, chỉ cảm thấy đau đầu. Anh uống cũng không ít, cơn mót tiểu xông lên, chỉ quản mình mà vội vã chạy đến toilet, trước khi chạy anh còn dặn Thẩm Tân Nam một câu: "Cả ba người chúng ta đều uống rượu, không thể lái xe. Nhớ gọi người tới đón ảnh đế."
Thẩm Tân Nam chậm rãi mà nhìn về phía Giang Dụ Phi, thật vất vả lý giải ý tứ của anh, liền ngơ ngác mà gật đầu.
Giang Dụ Phi thầm mắng một câu, tên ngốc. Anh liền vội vội vàng mà hướng ngoài cửa chạy đi, lưu lại một người bất tỉnh nhân sự Nghiêm Tự, cùng một người uống nói không thành tiếng Thẩm Tân Nam.
Thẩm Tân Nam ở trong lòng không ngừng lặp lại câu nói Giang Dụ Phi dặn lại
Gọi người tới đón ảnh đế... Gọi người tới đón ảnh đế...
Gọi ai tới đây?
Cậu ta chỉ biết Nghiêm Tự ở khách sạn đối diện, nhưng không biết bất cứ ai xung quanh ảnh đế cả. Gọi nhân viên công tác đoàn phim Nói Mê đến... Cậu đến nay chưa từng hỏi qua phương thức liên lạc của ai cả, Thẩm Tân Nam không tiện hỏi.
Chỉ mấy ngày ngắn ngủi quay ở đoàn phim, cậu ta chỉ biết mỗi phương thức liên lạc của Kha Tây Ninh. Không chỉ biết, Thẩm Tân Nam còn đem dãy số này học thuộc, đọc làu làu.
Nhưng cậu ta nhớ rõ Kha Tây Ninh đêm nay có tiết mục cần chuẩn bị. Mặc dù lúc này, Kha Tây Ninh hẳn là đã quay xong radio. Nhưng anh ấy cũng đã lu bù từ chiều giờ. Thẩm Tân Nam không muốn gọi cho Kha Tây Ninh chỉ vì chuyện này lại phải đến một chuyến.
Cậu ta trái lo phải nghĩ, nhắm chặt mắt, trong lòng quay mòng.
Thẩm Tân Nam khẩn trương đến liếm môi dưới, cậu ta từ trong túi quần Nghiêm Tự lấy ra điện thoại, muốn tìm số điện thoại của trợ lí, gọi người lại đây đón ảnh đế đi. Cậu ta lấy điện thoại di động ra vừa thấy, mới phát hiện có khóa, yêu cầu mật mã.
Cậu ta cũng không đoán mật mã, Nghiêm Tự người ngay bên người, trực tiếp dùng vân tay mở khóa.
Rõ ràng là ý tốt, Thẩm Tân Nam luôn có cảm giác có tật giật mình. Cậu ta dùng lực đem cảm giác chột dạ vứt sau đầu, đi đến "danh bạ", ngón tay cao thấp hoạt động, muốn tìm số điện thoại trợ lý.
Nhưng cậu ta quên một việc, có vài người sẽ đem trợ lý trực tiếp ghi chú thành trợ lý. Bên trong danh bạ Nghiêm Tự, căn bản không có hai chữ "Trợ lý" này.
Nhưng Nghiêm Tự làm việc có trật tự, hắn sẽ phân lớp người trong danh ba.
Người nhà, ái nhân (*), công việc.
(*) Có thể chỉ là người yêu hoặc vợ chồng.
Mà cột ái nhân này, chỉ có một số điện thoại di động, không có bất luận ghi chú gì.
Thẩm Tân Nam gắt gao mà nhìn chằm chằm chuỗi con số, hô hấp dồn dập rất nhiều. Cậu ta chỉ nhớ có vài số điện thoại ở trong đầu. Mà những con số này, chính là một trong những dãy số cậu ta ghi tạc trong lòng.
Anh Tây Ninh... Anh Tây Ninh... Vì sao Nghiêm lão sư lại ghi chú anh Tây Ninh là ái nhân?
Thẩm Tân Nam hô hấp dồn dập, ngây ra như phỗng, chỉ cảm thấy giờ phút này điện thoại trong tay, vô cùng nóng. Cậu ta sững sờ rất lâu, trong đầu không ngừng bồi hồi nhớ lại hành vi khác thường của Nghiêm Tự. Vừa nghĩ như vậy, thế nhưng Thẩm Tân Nam cảm thấy biểu hiện của đối phương, chỗ nào cũng toàn là khác thường.
Đột ngột đến đoàn phim 《 Nói mê》, tự mình mời nhân viên chủ sang ăn cơm, trong quá trình quay phim thì có những hành động khó hiểu, cuối cùng trên bàn rượu, không chút biến sắc mà nhắc tới Kha Tây Ninh. Hai người bọn họ, đã từng đóng qua một bộ phim, là đối tượng hợp tác.
Thẩm Tân Nam biết rất nhiều cặp vợ chồng trong giới giải trí vì diễn mà sinh tình.
Nếu Nghiêm Tự và Kha Tây Ninh thật sự vì cũng diễn mà nảy sinh tình cảm, cậu ta cũng hiểu được không khó tưởng tượng. Dù sao... dù sao... Anh Tây Ninh tốt như vậy, mọi người đều thích anh ấy.
Chính là, vì điều gì đó mà có chút không cam lòng.
Thẩm Tân Nam lau mặt một phen, cố giữ vững tâm, lần bỏ lại di động vào trong túi quần của Nghiêm Tự. Đầu của cậu ta trống rỗng, không thể nói rõ là vui, cũng không thể nói rõ là buồn, kết quả là, vẫn là một cảm xúc "Kinh ngạc" chiếm cứ trong đầu.
Cậu ta ngồi xuống, nắm tóc, muốn cố gắng đem bí mật này từ trong đầu xóa đi.
Giang Dụ Phi trở về, nhìn Thẩm Tân Nam vẫn là bộ dạng như cũ, vừa xem là hiểu ngay mà hỏi: "Có phải cậu không gọi người tới không?"
"..." Thẩm Tân Nam liếm đôi môi khô khốc, "Em không biết nên gọi ai tới."
Giang Dụ Phi suy nghĩ một chút, cũng đúng. Anh ngồi xuống, tự mình gọi lái xe của đoàn phim《 Nói mê 》tới. Đối phương thái độ tốt, nói rất nhanh sẽ chạy tới.
Nghiêm Tự đã sớm thanh toán xong hết mọi thứ. Giang Dụ Phi thấy đồ ăn ở nhà hàng này cũng không tồi, liền hỏi: "Đúng rồi, lúc trước cậu còn nói với tôi, muốn mang đồ ăn khuya cho thần tượng, thế nào mà mình ăn uống no say, liền không nhớ rõ."
"Em..." Thẩm Tân Nam lau mặt một phen, cúi đầu, nhìn không ra đang suy nghĩ gì. Cậu ta đáp: "Em gọi điện thoại hỏi một chút."
Qua không lâu. Điện thoại được thông suốt.
Thẩm Tân Nam có thể nghe thấy tiếng Kha Tây Ninh đang dùng khăn mặt lau tóc, nghĩ thầm hẳn là anh ấy vừa tắm xong.
Rõ ràng đã rất thân thiết với Kha Tây Ninh, sau khi biết bí mật này, Thẩm Tân Nam không hiểu lại có chút khẩn trương. Cậu ta lắp ba lắp bắp mà hỏi, "Anh Tây Ninh... Đồ ăn của nhà hàng này rất ngon, anh có đói bụng không? Nếu đói thì để em với đạo diễn đem đến."
Kha Tây Ninh nghiêng người dựa vào giường, trên đùi đặt kịch bản, là cảnh quay của ngày mai.
Cậu một bên lau tóc, một bên nghe điện thoại, nghe vậy liền cười cười nói: "Không cần, tôi không đói bụng. Nhưng mà tôi có chuyện muốn nói cùng Giang đạo, cậu đưa điện thoại cho đạo diễn đi."
Thẩm Tân Nam liền đem di động giao cho Giang Dụ Phi.
Kha Tây Ninh muốn cùng Giang Dụ Phi nói chuyện kịch bản. Sau khi cậu tĩnh tâm lại đọc kịch bản thì cảm thấy có chút không hợp lý.
"Giang đạo..." Kha Tây Ninh lật tới trang đó trên kịch bản, nước trên tóc nhỏ từng giọt xuống, ở trên trang giấy lưu lại một mảnh mịt mờ, "Có một nội dung trong kịch bản là Lộ Linh và bạn cùng phòng ồn ào trở mặt với nhau. Cho nên trợn tròn mắt nằm ở trên giường cả đêm, sau đó rốt cuộc không đè nén được cảm xúc tiêu cực trong lòng dẫn đến hành vi tự hại. Tôi cảm thấy nơi này có thể sửa lại."
"Sửa lại?" Giang Dụ Phi hỏi, "Vì sao?"
"Tôi đã đọc qua tiểu thuyết Lam Vũ viết." Kha Tây Ninh nói, "Phần này là kịch bản cải biên lại. Nội dung trong truyện là, bạn gái cũ của bác sĩ tâm lý đến tìm, khi Lộ Linh rời đi, nói cậu không xứng với bác sĩ tâm lý. Nhưng các anh cảm thấy nội dung này rất cẩu huyết, đã được sử dụng quá nhiều, cho nên không chọn dùng."
Giang Dụ Phi nhớ rõ nội dung, anh là người đã chủ động đề xuất biên kịch sửa lại đoạn đó một chút
"Chính là..." Kha Tây Ninh nghĩ nghĩ nói, "Ta cảm thấy Lộ Linh cũng không để ý bạn cùng phòng ở chung như thế nào, bọn họ trước đã có mâu thuẫn, nhưng cũng không lưu lại nhiều ấn tượng lắm trong lòng Lộ Linh, cũng không có khả năng trở thành trung tâm mâu thuẫn. Nói cho cùng, Lộ Linh chỉ để ý có một người."
"Chỉ duy nhất bác sĩ tâm lý."
"Cũng chỉ có hắn, là cọng rơm cuối cùng khiến cho Lộ Linh sụp đổ (*)."
(*) Cọng rơm cuối cùng: Nguyên văn là "The last straw that breaks a camel"s back". Là một câu truyện dân gian của Ả Rập khi người chủ nhân muốn xem con lạc đà có thể chở bao nhiêu bao rơm nên đã xếp rất nhiều bao rơm lên nhưng con lạc đà vẫn bình thường đến khi đặt một cọng rơm lên thì con lạc đà sụp xuống. Bằng với câu "Giọt nước làm tràn ly".
Giang Dụ Phi suy nghĩ, tán đồng nói: "Được. Cảnh này ở sau, mấy ngày nữa tôi sẽ gọi biên kịch đến, sửa lại. Sửa như thế nào thì nói sau."
Thẩm Tân Nam lần thứ hai tiếp nhận lại di động. Nhưng cậu ta không nói gì.
Kha Tây Ninh cảm thấy có chút kỳ quái, liền cười hỏi: "Làm sao vậy?"
"Anh Tây Ninh. Hôm nay bọn em dùng cơm với Nghiêm lão sư."
Kha Tây Ninh đáp: "Tôi biết, không phải là mọi người còn muốn mang bữa khuya đến cho tôi còn gì?"
Thẩm Tân Nam: "... Nghiêm lão sư uống rượu, em và Giang đạo cũng có chút say, không đưa anh ấy về được. Anh muốn tới đây không?"
Giang Dụ Phi không thể tưởng tượng nổi mà nhìn về phía Thẩm Tân Nam, thấp giọng nói rằng: "Lái xe không là sắp tới rồi à? Không cần làm phiền cậu ấy."
Thẩm Tân Nam vẫn cố chấp mà lại hỏi lần nữa.
Động tác lau tóc của Kha Tây Ninh ngừng lại, cậu nói: "Tôi có thể tìm người lại đó đón các cậu."
Thẩm Tân Nam nói: "À, anh Tây Ninh, Giang đạo tìm được lái xe rồi. Không cần, không cần. Em tắt máy đây."
Kha Tây Ninh: "..."
Bên tai truyền đến những âm thanh vội vàng. Kha Tây Ninh cầm di động, nhíu mày.
Lái xe rất nhanh đã đến. Mấy người đồng thời dùng sức, đem Nghiêm Tự đỡ vào trong xe.
Giang Dụ Phi thở dài nói: "Anh ta nặng thật, không phải hai người cùng đỡ thì đúng là chẳng nhúc nhích nổi."
Thẩm Tân Nam đỡ đẫn gật đầu.
"Cậu vừa rồi sao lại bảo Tây Ninh tới đây. Cậu ấy đã bận cả ngày rồi." Giang Dụ Phi đẩy cậu ta một cái, chỉ vào đầu hỏi, "Cậu có phải... Chưa tỉnh rượu?"
"... Dạ." Thẩm Tân Nam há miệng, "Chưa tỉnh."
Giang Dụ Phi và Thẩm Tân Nam đem Nghiêm Tự đưa đến khách sạn bên cạnh. Rất nhanh, một người con trai đi xuống, nói là trợ lý của Nghiêm Tự, đón hắn đi.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tốt, tiểu khả ái chúng ta phát hiện một bí mật nhỏ.
Hết chương 35.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT