“Trước mắt cứ thế đi. Tan họp, chúng ta… ai về nhà nấy.” Phó Diễm quyết định xong, tiện tay ném bút xuống bàn. Kết quả lực tay khống chế không tốt, cây bút ký đáng giá ngàn vàng không may rơi xuống đất, đến lúc nhặt lên đã không còn viết ra mực được nữa.

Vu Thiến Văn bật cười thành tiếng.

Phó Diễm thẹn quá hóa giận, trừng mắt thổi râu quát: “Cô cười cái gì?”

Vu Thiến Văn vội bụm miệng, giả bộ như cái gì cũng chưa từng xảy ra, tất cả chỉ là ảo giác của sếp, chứ cô hoàn toàn không có ý cười nhạo sếp đâu.

Dung Tuyết chống tay lên bàn, giọng điệu ôn hòa, bình thản nói: “Tây Ninh, cậu đi với tôi, tôi có thứ quan trọng muốn đưa cho cậu.”

Kha Tây Ninh không hỏi gì, im lặng sửa sang lại cổ áo nhăn nhúm, sau đó cất bước theo sau Dung Tuyết. Cậu vừa đi được hai bước, Nghiêm Tự đã kéo cổ tay cậu lại. Kha Tây Ninh vốn cho rằng hắn lại nổi lên ý trêu đùa cho nên không để ý, chỉ giật giật cổ tay theo bản năng.

Không giật được.

Cậu nhìn Nghiêm Tự đầy nghi hoặc.

Nghiêm Tự ngập ngừng giây lát, nuốt lại những lời định nói, đổi thành một câu bình thường nhất: “Không có gì.”

Kha Tây Ninh gãi gãi đầu ngón tay vào lòng bàn tay hắn, khẽ nói: “Anh yên tâm, em sẽ không hối hận đâu.”

Cậu hạ thấp giọng tới cực điểm, trong mắt những người đứng nhìn, hai người chỉ như một đôi tình nhân đang thì thầm tình tứ mà thôi.

Nghiêm Tự cúi đầu, cuối cùng cũng chịu rút tay về.

Kha Tây Ninh lại khe khẽ thì thầm vào tai hắn: “Không ai bắt em đi được đâu…”

Nghiêm Tự thoáng sững người, kiềm lòng không đậu nhìn sâu vào đôi mắt Kha Tây Ninh.

Phó Diễm sốt ruột nói: “Ai muốn chim chuột thì về nhà mà chim chuột, tôn trọng cảm giác của đám cẩu độc thân chúng tôi một chút được không?”

Vu Thiến Văn hùa theo: “Đúng đó, đúng đó.”

Dung Tuyết đứng một bên cười trộm, rồi khẽ vỗ gáy cô nàng, nói: “Đứng về bên này, lương của em không phải do Phó tổng phát đâu.”

Vu Thiến Văn chớp chớp mắt, chọt chọt hai ngón tay ngoan ngoãn không nói chuyện nữa.

Trong thời gian đợi Kha Tây Ninh và Dung Tuyết, bầu không khí trong phòng họp trùng xuống nhiều. Phó Diễm nghịch điện thoại một lúc, cảm thấy hơi chán, mí mắt dần dần trĩu xuống. Đột nhiên, hắn liếc mắt sang nhìn Nghiêm Tự, giống như tùy tiện gợi một chủ đề, nói: “Anh định công bố ra ngoài như thế nào? Nếu là định đăng weibo thì nhớ báo trước một tiếng, để tôi tìm mối nhờ khống chế chiều hướng dư luận.”

“Không cần đâu.” Nghiêm Tự từ chối một cách khách sáo.

Phó Diễm làm như không nghe thấy: “Tôi đang nghĩ cho Tây Ninh. Một ảnh đế như anh tất nhiên không hiểu được việc công bố có người yêu ảnh hưởng lớn đến mức nào đối với một nghệ sĩ thần tượng, ngộ nhỡ làm không tốt, con đường sự nghiệp của Tây Ninh sẽ gặp phải thất bại nặng nề. Lần trước có cậu nghệ sĩ đang hot… ai ấy nhỉ, quên tên mất rồi. Vốn đang rất được yêu thích, thế mà sau khi cậu ta kết hôn cùng một nữ nghệ sĩ khác, các fan lại tranh cãi ầm ĩ rồi lũ lượt thoát fan.”

Nghiêm Tự cười như có như không: “Phó tổng thật sự coi tôi như người ẩn cư không thấu sự đời đấy à? Tôi tự nhận những chuyện trong cái giới giải trí này tôi biết không hề ít hơn cậu đâu. Chuyện tìm quan hệ nhờ cậy sau khi công khai tôi sẽ tự làm, không cần phiền đến Phó tổng đích thân xuất mã.”

Một người chậm hiểu như Vu Thiến Văn cũng bắt đầu cảm nhận được mùi thuốc súng nồng đậm trong không khí.

Cô nhìn trái ngó phải, thấy xung quanh còn đúng mỗi một anh trợ lý từ đầu tới cuối chỉ mở miệng nói được vài câu, hình như tên là A Kiệt. Bảo là trợ lý, nhưng người này vóc dáng cao lớn, trông càng giống vệ sĩ hơn. Vu Thiến Văn thầm biết không trông chờ được gì vào anh trợ lý này, cô chỉ đành cố căng da đầu mà hòa giải bầu không khí hiện tại.

Nếu so sánh, tính tình của Nghiêm Tự tốt hơn Phó Diễm nhiều lắm.

Cô xoay người sang hỏi: “Thầy Nghiêm ơi,  anh có muốn uống gì không? Cà phê hoặc là…”

“Nước ấm là được.” Nghiêm Tự cười đáp, “Cảm ơn em.”

Phó Diễm cười lạnh: “Đúng là ông già.”

Rồi hắn ta nói một cách ngầu lòi: “Cho tôi một ly cà phê đá.”

Trời lạnh căm căm thế này, Phó Diễm lại còn muốn uống cà phê đá. Vu Thiến Văn kinh ngạc không thôi, sự kính phục đối với sếp lại cao thêm một tầng.

Qua một lát, Nghiêm Tự rũ mắt nhấp từng ngụm nước ấm, nhàn nhã không có việc gì làm, ngón tay khẽ cọ cọ trên màn hình điện thoại, tầm nhìn rơi trên giao diện wechat, đọc đi đọc lại ba bốn lần tin nhắn cuối cùng Kha Tây Ninh gửi trước khi ra khỏi phòng.

“Không ai bắt em đi được đâu, nếu bị bắt thật, dù có phải bò em cũng sẽ bò về bên anh.”

Cà phê lạnh trôi xuống bụng, Phó Diễm lạnh tới mức hai hàm răng lập cập va nhau. Đối thủ của hắn ta hoàn toàn không để hắn ta vào mắt.

Ngoài hành lang, một nhóm đôi ba nghệ sĩ nam lạ mặt đi ngang qua chỗ Kha Tây Ninh. Vốn chỉ là đi sượt qua, bất chợt một người trong số đó như nhớ ra gì đó, vỗ vai người bên cạnh, người kia cũng giật mình sực tỉnh. Vì thế ba người lại vòng trở lại bên cạnh Kha Tây Ninh, lễ phép cúi chào: “Chào anh Tây Ninh, chào chị Dung.”

Kha Tây Ninh gật đầu đáp: “Chào mọi người.”

Xong nhóm nghệ sĩ này cụp tai cười hì hì rời đi.

“Tôi chưa gặp họ bao giờ, nhìn rất lạ mặt.” Kha Tây Ninh bâng quơ nói, “Là nghệ sĩ mới ký hợp đồng với công ty sao?”

Dung Tuyết gật đầu: “Mới ký hợp đồng tháng trước, lịch trình mỗi ngày của cậu nhiều, cho nên không để ý cũng phải.” Nói tới đây, cô dừng lại mỉm cười giây lát, “Nhân khí của cậu kéo giá trị thương mại của công ty lên cao theo đấy.”

Kha Tây Ninh theo Dung Tuyết vào phòng nghỉ cá nhân của cô. Dung Tuyết ngồi lên mép bàn làm việc, tư thái xinh đẹp, nhưng sau đó lại không có động tác gì khác.

Quả nhiên nói có thứ quan trọng cần đưa cho cậu chỉ là cái cớ.

Kha Tây Ninh cũng đứng im một bên.

Dung Tuyết thở dài, vào thẳng chủ đề chính, nói: “Tây Ninh à, tôi dẫn dắt cậu chưa được bao lâu đã xin nghỉ thai sản. Tôi với cậu có chút xa cách, điều này cũng không có gì đáng trách. Lời thật thì khó nghe, mặc dù những lời này có lẽ cậu sẽ không thích nghe, nhưng tôi vẫn phải nói…”

“Nếu chị Dung Tuyết định khuyên tôi đừng công khai với Nghiêm Tự.” Kha Tây Ninh cười nhạt, “Vậy chị không cần phải phí công phí sức nữa.”

Dung Tuyết ngẩn người, có chút hoảng hốt.

“Tôi không có tư cách phản đối cậu công khai chuyện tình cảm.” Dung Tuyết phân tích những mặt lợi và mặt hại của chuyện công khai một cách khách quan, “Dù sao ngay cả thái độ của Phó tổng cũng là ngầm chấp nhận. Ban nãy trong phòng họp tôi cũng không lên tiếng phản đối, quả thực là vì muốn nói chuyện riêng với cậu. Mặc dù Nghiêm Tự hiện tại đã lui về sau màn, nhưng sức ảnh hưởng của anh ta đối với công chúng vẫn còn rất lớn. Trước tiên chưa nói các fan nữ của cậu sau khi biết cậu yêu đương sẽ có phản ứng gì, chuyện của Bạch Tử Uẩn ngày trước cậu cũng thấy rồi đó, chỉ một scandal nhỏ liên quan đến ảnh đế cũng đủ gây ra sóng gió trong giới giải trí. Sẽ không tránh được việc có người mắng mỏ cậu, thậm chí là thoát fan. Cũng sẽ có fan CP xuất hiện, nhưng đây đều là những điều chưa xác định. Cậu… hiện tại mặc dù cậu đang nổi, nhưng vẫn đang ở giai đoạn phát triển, cậu không chịu nổi loại đả kích này đâu.”

Thấy vẻ mặt Kha Tây Ninh vẫn vô cùng nghiêm túc, trái tim Dung Tuyết khẽ run lên, cố gắng khuyên giải hết nước: “Cậu có hiểu điều này không?”

“Tôi hiểu.” Kha Tây Ninh đáp.

Dung Tuyết không mấy tin tưởng: “Cậu thật sự hiểu?”

Kha Tây Ninh hơi 囧 mà gãi gãi sống mũi: “Dù sao thì trong mắt chị Dung Tuyết, tôi cũng là một người bị tình yêu làm mờ mắt mà.”

Dung Tuyết nhíu mày, khẽ nói: “Tôi không hề nghĩ như vậy.”

“Nhưng tôi cảm thấy… ừm, có một chút.” Kha Tây Ninh ngại ngùng túm túm lọn tóc sau gáy, “Trên mạng hay nói cái gì mà yêu vào là mụ mị cả đầu. Nhưng tôi chỉ cảm thấy có một chút thôi, không nhiều lắm đâu, suy cho cùng tôi cũng đã là tên đàn ông ba mươi tuổi, ít nhất vẫn giữ được một chút lý trí.”

Nhờ câu nói này của Kha Tây Ninh mà bầu không khí thoải mái hơn rất nhiều, Dung Tuyết phụt cười, nói: “Tôi còn là người làm mẹ đấy.”

Kha Tây Ninh nghiêm túc trở lại, nói: “Nhưng mà, chị Tuyết, tôi không muốn tiếp tục chạy trốn nữa.”

Dung Tuyết nghe không hiểu: “Đây đâu phải chạy trốn, đây là tránh rủi ro. Sáu trăm vạn người khác nghe vào là một con số khổng lồ, nhưng ở trong giới giải trí cũng không tính là quá nhiều. Nếu bắt buộc cũng không phải không thể bỏ ra số tiền này.”

Kha Tây Ninh gật đầu: “Phải, lần này cho paparazzi sáu trăm vạn. Lần sau bị người khác chụp được, lại phải đưa ra sáu trăm vạn? Hoặc thậm chí là tăng giá. Mỗi lần bị chụp trộm là lại phải bỏ tiền ra mua ảnh về, há chẳng phải một cái động không đáy?”

“Nào có chuyện dễ dàng bị chụp trộm như vậy?” Dung Tuyết phản bác lại.

“Nhưng tôi không muốn phải giấu giếm cả đời.” Khóe miệng Kha Tây Ninh gợi lên một nụ cười hạnh phúc, Dung Tuyết ngây ngẩn cả người. Cô nghe thấy nghệ sĩ của mình nói: “Tôi với anh ấy đã giấu gần mười năm rồi. Không thể cùng nhau đi du lịch, cùng nhau dạo phố, cùng nhau đi xem phim, mùa đông đến không thể nhét tay vào túi anh ấy ở nơi có người, ngay cả khi ở nhà muốn hôn nhau cũng phải kiểm tra xem cửa sổ đã đóng kỹ chưa… Những ngày tháng sống trong nơm nớp lo sợ ấy, tôi đã sống đủ rồi.”

Cậu giấu giếm suốt bao nhiêu năm, suýt chút nữa đánh mất cả bản thân mình, cũng mất luôn người thương.

Kha Tây Ninh nhíu mày, nói: “Tôi muốn cho bản thân một chút dũng khí. Cũng là thử… cho Nghiêm Tự một chút cảm giác an toàn?”

Lượng thông tin trong câu này quá nhiều, Dung Tuyết nhất thời không phản ứng kịp. Cảm giác an toàn gì đó, ảnh đế tự tin như vậy, còn cần bạn trai mang đến cảm giác an toàn cho sao?

Đợi đã… mười năm.

Dung Tuyết buột miệng hỏi: “Mười năm gì cơ?”

Kha Tây Ninh chợt nhớ ra là Dung Tuyết không hiểu rõ nội tình. Cậu ngại ngùng giải thích: “Tôi và Nghiêm Tự bên nhau đã gần mười năm rồi. Hai năm trước vì một số mâu thuẫn nên mới ly hôn, hiện đang trong giai đoạn yêu đương trở lại.”

Dung Tuyết: “…”

Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Tôi phải làm gì?

Dung Tuyết vừa cố gắng tiêu hóa hết thông tin, vừa thều thào nói: “Vậy… vậy… cậu có sắp xếp trong lòng là được rồi. Người ngoài cũng không can dự được gì, tôi không ngờ hai người lại bên nhau lâu như vậy. Nếu đã vậy, cậu muốn…” Dung Tuyết muốn nói, nếu hai người đã bên nhau lâu như vậy, cậu muốn cho ảnh đế một cái danh phận cũng là bình thường, cô tất nhiên sẽ không phản đối. Nhưng lời đến bên miệng cứ cảm thấy quái quái thế nào, cuối cùng chỉ đành nuốt ngược trở lại.

Trên đường trở về phòng họp. Kha Tây Ninh bước nhanh đi trước, Dung Tuyết hỗn độn theo sau, trong đầu không ngừng tua đi tua lại những câu nói ban nãy của Kha Tây Ninh.

“Tôi và anh ấy bên nhau đã gần mười năm rồi.”

Mười năm… kết hôn… Dung Tuyết cảm thấy não mình sắp nổ tung mất rồi, IQ rớt thẳng xuống ngang hàng với Vu Thiến Văn.

Trong phòng họp, hai hàm răng Phó Diễm lạnh run lập cập. Hắn vừa uống vừa quan sát vẻ mặt Nghiêm Tự, trong lòng hối hận không kịp, sớm biết thế đã không tranh hơn thua, hơn nhau một giờ nửa khắc cũng chẳng để làm gì, ngược lại chỉ làm nền cho kẻ địch phô bày uy phong.

“Anh định công khai thế nào?” Phó Diễm lại đá vấn đề trở lại chỗ Nghiêm Tự.

Trước mặt người ngoài, Nghiêm Tự không bao giờ vòng vo.

Hắn ngước mắt, nói ra hai từ.

Phó Diễm sửng sốt, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần. Mà Vu Thiến Văn thì hít sâu một hơi, sau đó tươi cười hỏi: “Có cần chúng em chuẩn bị gì không ạ?”

“Không cần.” Nghiêm Tự bình thản đáp, “Cho dù không có chuyện ngoài ý muốn này, tôi đây cũng đã chuẩn bị từ sớm.”

Di động khẽ rung hai cái, Nghiêm Tự liếc đọc nội dung, sau đó vui vẻ mỉm cười. Hắn gọi: “A Kiệt, đi thôi.”

Vu Thiến Văn gọi với lại: “Anh không đợi anh Tây Ninh ạ?”

“Anh Tây Ninh của em đã tới trước cửa rồi.” Nghiêm Tự đáp.

Quả nhiên, Kha Tây Ninh đang đứng ngoài cửa đợi hắn, bảo là đi lấy đồ nhưng hai tay lại trống không. Nữ quản lý đứng bên cạnh cậu không cẩn thận chạm phải tầm mắt hắn, lập tức vội vã tránh đi.

Kha Tây Ninh đứng dựa tường, thấy hắn đi ra thì liền tới ngoắc tay một cái: “Đi thôi.”

Nghiêm Tự mỉm cười: “Trợ lý và sếp của em còn đang ở đây, em không định chào một tiếng rồi hãy đi à?”

“Không cần đâu.” Kha Tây Ninh nói, “Mai còn gặp mà.”

Cậu vẫy tay chào tạm biệt Dung Tuyết, hẹn ngày mai gặp lại.

Dung Tuyết vẫn còn đang thất thần, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, vội vẫy tay đáp lại cậu. Trên đường trở về, linh quang chợt lóe lên trong đầu, cô đã hỏi Kha Tây Ninh: “Nghe nói Nghiêm Tự đang chuẩn bị mở phòng làm việc riêng, hợp đồng của cậu với công ty cũng sắp đến hạn rồi, có muốn liên minh không?”

Câu trả lời của Kha Tây Ninh là: “Không loại trừ khả năng này, nhưng tạm thời vẫn chưa nghĩ đến.”

Luận điệu thản nhiên như vậy, ngay cả Dung Tuyết cũng không tìm được lời nào để nói tiếp.

Hai người đi tới bãi đỗ xe.

Kha Tây Ninh nắm tay hắn, nói: “Này… anh đã nghĩ xem công bố thế nào chưa?”

Nghiêm Tự nhìn cậu, nói: “Đã nghĩ xong rồi.”

Kha Tây Ninh nhỏ giọng bảo: “Em thật sự không biết các fan sẽ có phản ứng gì.”

Nghiêm Tự nghĩ một chốc, đáp: “Thì cũng chỉ có ba loại: phản đối, tán thành, trung lập. Mỗi người trên thế giới này đều không giống nhau, chúng ta không thể kiểm soát ngôn luận của họ, cứ việc sống tốt cho bản thân mình thôi.”

Kha Tây Ninh cười nói: “Anh nói chí phải.”

A Kiệt ngồi trên ghế lái đợi đã lâu.

Nghiêm Tự đưa Kha Tây Ninh lên xe, rồi lại dịu dàng thắt dây an toàn cho cậu. Hắn đứng thẳng dậy, còn khẽ vỗ vỗ đầu Kha Tây Ninh một cái, rồi dặn dò A Kiệt: “Trên đường về nhớ chú ý an toàn.”

Nói rồi hắn đóng cửa lại.

Kha Tây Ninh vội hạ cửa sổ xe, rướn nửa người lên, hỏi: “Còn anh thì sao?”

Nghiêm Tự cố nhẫn nhịn, cuối cùng không nhịn được, cúi đầu trao cho cậu một nụ hôn.

Hai đôi môi khô khốc bị cọ xát đến mềm mại.

Nghiêm Tự vội vã lụi lại, nói: “Anh còn có việc phải làm, em về nhà trước đi.”

Mới một khắc trước còn nhu tình mật ý, quấn quýt dây dưa, một khắc sau đã lập tức phải tách ra. Kha Tây Ninh được hôn, khóe mắt ẩm ướt, cậu nghiêng đầu nhìn Nghiêm Tự đầy khó hiểu. Biểu cảm rất bình thường này lọt vào mắt Nghiêm Tự lại thành như đang làm nũng.

Hắn lại cố kiềm chế, nói: “Buổi tối gặp lại.”

Kha Tây Ninh đã thầm đoán được gì đó, ánh mắt cậu rời khỏi Nghiêm Tự, chậm rề rề ngồi ngay ngắn trở lại.

Động cơ xe còn chưa khởi động. Nghiêm Tự đang đứng bên ngoài, bỗng hắn bước nhanh về phía trước, dùng lực gõ lên cửa sổ xe.

A Kiệt hốt hoảng vội hạ cửa kính xuống.

Nghiêm Tự nâng gương mặt Kha Tây Ninh lên, mạnh mẽ đặt xuống một nụ hôn.

Không giống như nụ hôn chuồn chuồn lướt nước ban nãy. Lần này hắn hôn thật sâu, Kha Tây Ninh cũng nồng nhiệt vồn vã đáp lại. Ngậm cắn, liếm mút, xâm chiếm… Hai người tựa như đang nhảy một màn vũ đạo thoát y nóng bỏng, tiếng nước cùng tiếng rên rỉ dây dưa không ngớt.



Chạng vạng tối. Giới giải trí xuất hiện một sự kiện nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng chẳng nhỏ.

Một người chưa từng mở live stream như Nghiêm Tự đột nhiên phá lệ muốn thử trải nghiệm loại chức năng được xem như trào lưu mới này của weibo. Sức hiệu triệu của ảnh để thật mạnh mẽ, không bao lâu đã có hàng triệu người vào xem. Lượng người xem và nhiệt độ vẫn không ngừng tăng cao, fan và người qua đường vào sau suýt thì bị nghẽn không vào được.

Điều khiến mọi người khó hiểu là, địa điểm live không phải phòng làm việc, cũng chẳng phải tại nhà riêng của ảnh đế.

Mà là… tại một công viên trò chơi rộng lớn. Sắc trời đã tối, bốn phía xung quanh công viên đã lên đèn lấp loáng. Đèn này được ghép từ hàng ngàn bóng đèn nhỏ, từng cụm từng cụm quấn trên cây hay bên rìa những thiết bị trò chơi, sáng lên trông rất đẹp.

Xuất hiện trước tầm mắt mọi người là hai bạn nhỏ.

Một bé gái, và một bé trai, bộ đôi kim đồng ngọc nữ. Bé gái tết tóc đuôi sam công chúa, trên đầu đội một chiếc vòng kết bằng hoa hồng, mặc chiếc váy xòe màu hồng nhạt, khoác bên ngoài váy là chiếc áo lông vũ thuần trắng. Có lẽ bé rất thích cách ăn mặc của mình ngày hôm nay, bàn tay mum múp thường túm lấy vạt váy, được một chốc lại xoay tròn.

Cậu bé trai đứng bên cạnh còn hấp dẫn ánh nhìn hơn. Cậu nhóc dường như nhỏ hơn cô bé kia một chút, nhiều nhất cũng mới chỉ ba, bốn tuổi, mặc một bộ vest đuôi tôm thẳng thóm, làn da trắng bóc, không nói nhiều, cũng chẳng mấy quan tâm đến chị gái ở bên cạnh, nó đứng chống cằm, trông như một vương tử u sầu.

Trên đạn mạc bình luận bay vù vù, phần lớn mọi người đều khen hai đứa bé thật dễ thương, trong đó những người mê mẩn vì bé trai chiếm đa số.

[Hai đứa không phải là con trai con gái riêng của ảnh đế đấy chứ, ha ha ha ha ha.]

[Bậy nào, bé gái kia tôi biết, hình như là cháu gái của một tiền bối trong showbiz. Sao chỉ có hai tiểu thiên sứ thế này, Nghiêm Tự đâu?]

[Trong tay bé gái còn ôm một bó hoa… sao tui thấy cứ như hai đứa bé cầm hoa trong lễ cưới thế nhỉ?]

Tiếp sau đó, bóng dáng hai người trưởng thành lọt vào ống kính.

[A, cuối cùng Nghiêm Tự cũng xuất hiện rồi. Anh ảnh đế ơi, cho dù anh giải nghệ, fan chúng em vẫn sẽ mãi theo anh, mãi mãi ủng hộ anh!]

[Đợi chút, bên cạnh ảnh đế là ai vậy? Đèn đóm mập mờ thế này, sao tôi lại thấy anh đẹp trai kia có nét giống đối tượng tai tiếng với ảnh đế gần đây thế nhỉ… Các bạn, có phải tôi mù rồi không?]

[Lầu trên, bạn không mù đâu. Kiểu tóc của idol mị, mị nhận ra không sai, anh ấy đích thị là Kha Tây Ninh.]

[Tôi!#$%&&… Tôi vừa nhìn thấy cái gì vậy!!!]

[Chính chủ lần đầu xuất hiện cùng nhau bên ngoài màn ảnh, hai người chuẩn bị phát đường hả? Bắn tym!]

Đạn mạc lướt vèo vèo, tất cả đều là một dãy chấm câu bày tỏ kinh ngạc tột độ.

Đợi đến khi ống kính lại gần, có một dòng đạn mạc bất ngờ nhảy ra: “Có phải hai anh đang nắm tay không!”

Trong một khoảnh khắc, đạn mạc dường như chững lại, ngay sau đó là một đợt sóng bình luận như thác lũ.



Đêm tối, công viên trò chơi, ánh đèn ấm áp. Kết hợp những yếu tố này lại rất dễ khiến người ta suy nghĩ xa xôi. Kha Tây Ninh lại chẳng phải kẻ ngốc, cậu đã lập tức đoán được ý đồ của Nghiêm Tự.

Cậu hiếu kỳ nhìn vào chiếc điện thoại A Kiệt cầm trên tay, khẽ hỏi: “Anh đang… live stream hả?”

Nghiêm Tự: “… Ừ, live stream hẹn hò.”

Kha Tây Ninh cảm nhận mức độ mồ hôi đang túa ra trong lòng bàn tay Nghiêm Tự, cậu bật cười: “Anh đừng căng thẳng, đừng căng thẳng. Em tin chắc mọi người sẽ hiểu cho chúng ta thôi.”

Nói rồi, cậu vẫy tay về hướng A Kiệt: “Xin chào mọi người… tôi là Kha Tây Ninh.”

Dừng một lát, cậu lại chỉ chỉ sang Nghiêm Tự, nói: “Đây là bạn trai tôi.”

Nghiêm Tự khẽ vỗ vỗ sau gáy cậu, nói: “Ngốc nghếch.”

Kha Tây Ninh che đầu, bắn ánh mắt mang chút oán trách về phía hắn. Cậu tiến lại bên hắn, khẽ nói: “Trước mặt nhiều người như vậy, anh không cho em chút mặt mũi được à?”

Nghiêm Tự không ý kiến gì, hắn đề nghị: “Chúng ta ngồi đu quay khổng lồ nhé.”

Đu quay khổng lồ?

Kha Tây Ninh thoáng sửng sốt.

Sau đó, cậu thở ra một ngụm khí nóng, cười đáp: “Được.”

A Kiệt lập tức mang theo đồ nghề live stream lên theo.

Hai bạn nhỏ chân ngắn Hạ Manh và Bì Bì cũng không chịu rớt ở phía sau. Kha Tây Ninh nhỏ giọng hỏi: “Sao anh dẫn cả hai đứa nó đến?”

“Không phải em vẫn muốn gặp Từ Bì Bì sao?” Nghiêm Tự nói, “Tìm cơ hội cho em gặp nó.”

Kha Tây Ninh cảm thấy tất cả mọi chuyện đều thật kỳ quái.

“Sao vậy?” Nghiêm Tự nói, “Thất vọng hả? Không đẹp như trong ảnh đúng không?”

Kha Tây Ninh cãi lại: “Không phải.”

Nghiêm Tự lắc đầu, không nói gì nữa.

Vòng quay lăn, cả năm người cùng lên đu quay. Ba người lớn, hai đứa trẻ con cùng chen chúc trong một không gian hẹp không khỏi có chút chật chội.

Khoảnh khắc vòng quay lên đến mức cao nhất, Nghiêm Tự bỗng nhiên hít sâu một hơi, quỳ xuống.

Kha Tây Ninh yên lặng nhìn hắn.

Nghiêm Tự cho tay vào lục lọi túi áo khoác. Nóng vội dễ sinh hoảng loạn, hắn cũng không ngoại lệ. Ngón tay hắn bị đông lạnh đến đỏ bừng, trong miệng thổi ra khí nóng, đường cằm khuôn cằm hiện ra vô cùng rõ ràng. Kha Tây Ninh cứ ngồi như vậy yên lặng nhìn hắn.

Đây là người đàn ông cậu yêu bao năm.

Một vật tròn nhỏ sáng rơi ra từ người hắn rơi xuống sàn phát ra tiếng lộc cộc.

Thời gian tựa như ngừng lại.

Nghiêm Tự gắt gao nhìn theo chiếc nhẫn kim cương kiểu dáng dành cho nam. Hắn đưa tay định nhặt lên, nhưng Kha Tây Ninh lại nhanh hơn một bước.

“Là cái này sao?” Kha Tây Ninh rũ mắt, hỏi.

Tựa như có thứ gì chặn ngang cổ họng.

Nghiêm Tự căng thẳng đến mức hít thở khó khăn: “… Ừ.”

Kha Tây Ninh bật cười: “Đã bao năm rồi, thẩm mỹ đối với việc chọn nhẫn của anh vẫn giống y năm đó.”

Trước ánh mắt của Nghiêm Tự, cậu xỏ chiếc nhẫn vào ngón áp út.

“Được rồi.” Kha Tây Ninh nương theo ánh đèn ngắm nghía, “Rất vừa vặn.”

Cậu cúi đầu hôn lên khóe môi Nghiêm Tự, thỏa mãn nói: “Em rất thích.”

Nghiêm Tự bật cười, bất đắc dĩ nói: “Tây Ninh, anh còn có rất nhiều lời muốn nói. Cầu hôn thế này cũng quá…”

“Cầu hôn?” Kha Tây Ninh làm động tác tháo nhẫn xuống, “Thì ra cầu hôn à. Em còn tưởng anh định tặng em chiếc nhẫn này.”

Trái tim Nghiêm Tự nhảy thót lên cổ họng.

Hắn vội nhổm dậy, gấp gáp nói: “Đừng…”

“Em lừa anh đó.” Kha Tây Ninh cười, “Thưa ngài Nghiêm, em đồng ý lời cầu hôn của anh.”

Nếu lúc thấy Nghiêm Tự gọi hai đứa bé đến chỉ khiến Kha Tây Ninh nổi lên nghi hoặc, thì đến khi hắn căng thẳng túa đầy mồ hôi tay, rồi bảo cậu “cùng nhau ngồi đu quay khổng lồ nhé”, Kha Tây Ninh gần như đã đoán được mục đích thật sự của Nghiêm Tự buổi tối ngày hôm nay.

Cậu vẫn nhớ một câu Nghiêm Tự nói khi nhận phỏng vấn.

“Nếu tôi có người mà tôi thương sâu sắc, tôi sẽ dẫn người ấy lên vòng đu quay khổng lồ, cầu hôn người ấy.”

Bé gái đứng trong góc, đôi mắt to tròn lúng liếng, len lén hôn chóc một cái lên má bé trai bên cạnh.

Bé trai vừa ấm ức vừa ngại ngùng.

Bé gái vẫy vẫy tay nói: “Tớ học theo anh Tây Ninh và chú đó.”

Bé trai vẫn rất ấm ức.

Bé gái ra vẻ người lớn mà than một tiếng: “Cậu đẹp trai quá. Tớ có lòng yêu cái đẹp.”



Đôi môi hai người tách ra.

Kha Tây Ninh: “Đang live stream đó… anh…”

Nghiêm Tự: “Anh yêu em.”

Kha Tây Ninh vừa giận vừa xấu hổ: “Live, live kìa…”

Nghiêm Tự lặp lại: “Anh yêu em.”

Kha Tây Ninh: “…”

Cậu xòe tay, thở dài: “Được rồi.”

Kha Tây Ninh ra hiệu cho A Kiệt. A Kiệt hiểu ý, tắt điện thoại.

Live stream kết thúc.

Nếu đạn mạc mà có âm thanh, chắc chắn sẽ nghe được từng đợt sóng âm gào thét truyền tới.

Kha Tây Ninh bật cười hôn Nghiêm Tự: “Em cũng yêu anh, ngài Nghiêm.”

Tác giả có lời muốn nói: Chính văn kết thúc rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play