Rốt cuộc tại sao lại thích nam thần, đó chính là bí mật trong lòng thụ. Cậu nghĩ, nếu như năm năm sau, mười năm sau, cậu và nam thần vẫn đang ở bên nhau, có thể cậu sẽ nói cho nam thần.
Năm đó tại sao lại thích người ấy, có lẽ là do thụ bị hấp dẫn bởi dáng vẻ nam thần yêu người khác, hoặc có lẽ là vì một nguyên nhân khác.
Thụ nhớ đến lần đầu gặp gỡ nam thần, nhưng trong mắt người ấy, lần đầu tiên gặp gỡ chân chính trên ý nghĩa hẳn là cái đêm nam thần uống say rồi xem cậu như người khác mà hôn một cái nhỉ.
Thụ nói chuyện này với nam thần, giọng có vẻ chua chát. Trong nháy mắt mặt nam thần đỏ bừng, hiển nhiên cũng đã nhớ đến chuyện năm ấy. Nhưng nam thần chỉ nói không phải đâu, anh biết em còn sớm hơn em nghĩ kìa.
Thụ kinh ngạc tròn mắt không tin. Cậu lại nghĩ, không phải nam thần còn nhớ lần đầu họ gặp nhau chứ, cái lần mà nam thần đưa cậu chai nước ấy.
Cậu hỏi nam thần gặp mình lúc nào, người ấy cũng không nói.
Thụ đã từng thổ lộ với hắn rằng, em yêu anh, yêu từ chín năm trước, yêu đã ba nghìn ba trăm mười sáu ngày.
Là nhất kiến chung tình.
Sau đó Cố Lam Sinh nghĩ lại, có thể thời gian mình biết đến Hứa Hạ sớm hơn cậu một chút.
Đại khái là vào lần học quân sự, hai người họ ở chung một đội ngũ. Thân thể Hứa Hạ gầy gò, động tác không lưu loát, thường bị sĩ quan huấn luyện quở mắng. Người ấy chỉ biết đứng nghiêm, ủ rũ cúi đầu, nhưng vẫn quật cường.
Dưới ánh nắng chói chang, gương mặt cậu bị hun đến đỏ bừng, môi cũng trắng bệch, người cứ lảo đà lảo đảo.
Cố Lam Sinh đã chú ý đến cậu, hắn luôn cảm thấy cậu bạn này có thể té xỉu bất cứ lúc nào, nhưng mà không, không hề.
Đặc biệt là sau một hồi huấn luyện, trông cậu lại gầy thêm một chút. Nam thần nghe thấy bạn bè bàn tán về Hứa Hạ, nói eo Hứa Hạ bị thắt lưng siết vào nhìn mảnh khảnh như một cô gái, không hề giống con trai tí nào.
Cố Lam Sinh ngăn bạn mình nói lung tung, nhưng trong lòng ít nhiều cũng có chút tán đồng. Cơ mà so với chiếc eo nhỏ, hắn lại càng lo lắng rằng người bạn học có vẻ yếu đuối mong manh này sẽ xảy ra chuyện, dù sao say nắng giữa mùa hè thế này cũng không phải là chuyện đùa.
Nhưng khiến người bất ngờ là mặc dù trông có vẻ yếu đuối, nhưng Hứa Hạ vẫn tiếp tục kiên trì, kiên trì mãi đến ngày cuối cùng cậu mới ngất đi.
Cố Lam Sinh vừa lo lắng lại vừa có cảm giác quả nhiên là thế. Hắn cõng Hứa Hạ chạy vào phòng y tế. Trên đường đi, hắn chỉ cảm thấy thân thể trên lưng thật nhẹ, gầy đến mức không ổn.
Hắn giao người cho cô y tá trong phòng, lại chạy đi mua một chai nước cho người ta, sau đó mới về hàng ngũ.
Nhưng chờ đến khi Cố Lam Sinh quay lại phòng y tế, bác sĩ của trường lại nói với hắn rằng cậu bạn kia đã rời đi.
Hai người họ không chung một lớp, Cố Lam Sinh nghĩ, trường học lớn thế này, ngày nào đó sẽ gặp được nhau.
Chẳng qua bây giờ không phải lúc mà thôi.
Có thể một ngày nào đó, họ sẽ trở thành bạn bè.
Cố Lam Sinh cười cười nhìn chai nước đang để cạnh giường bệnh, sau đó rời đi.
Hắn không biết rằng sau khi mình đi, Hứa Hạ lại quay về phòng y tế. Bác sĩ kinh ngạc nhìn cậu, hỏi có phải em thấy có chỗ nào không thoải mái không. Hứa Hạ lắc đầu một cái, cậu chỉ là quên một thứ, hơn nữa đột nhiên cậu nhớ mình đến đây để hỏi thăm xem người đưa mình đến tên là gì để cảm ơn người ta cho tử tế.
Bác sĩ nói bạn đó vừa đến, nhưng lại đi rồi.
Hứa Hạ cầm chai nước đuổi theo, trên hành lang đã không còn một bóng người.
Trên mặt đất là từng đốm nắng loang lổ chiếu qua song cửa sổ, cậu dẫm trên đó, uống một hớp nước.
Khá ngọt.
Có lẽ họ còn có thể gặp lại, chỉ là cậu không biết người ấy là ai, tên gì, trông thế nào.
Nhưng họ chắc chắn sẽ gặp lại nhau, cậu có cảm giác như vậy.
Hoàn chính văn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT