Trong lớp, Thu Hạ Hạ chăm chú nhìn chiếc vòng đang tỏa sáng lấp lánh
trên cổ tay, Trương Nhã Tuyên vỗ vỗ lên vai cô vẻ phấn khích.
“Hạ Hạ, Âu Dương Dị tìm cậu kìa!”
Hả? Âu Dương Dị? Tại sao bỗng nhiên cậu lại tới tìm cô? Thu Hạ Hạ lấy lại tinh thần, theo ánh mắt của Trương Nhã Tuyên nhìn ra ngoài cửa sổ,
quả nhiên nhìn thấy Âu Dương Dị đứng ở ngoài hành lang nhìn về phía cô.
Cô liền đứng dậy đi ra khỏi lớp học, đi về phía cậu dứơi ánh nắng.
“Âu Dương Dị, cậu tìm mình có việc gì?”
Âu Dương Dị đứng dưới ánh mặt trời, ấm áp cười: “Không có việc gì thì không thể tìm cậu được sao?”.
Thu Hạ Hạ đứng trước mặt cậu, gãi đầu cười như con ngốc: “Không phải
thế, chỉ là hồi trước cậu nhìn thấy mình là ghét tới mức muốn mình lập
tức biến mất. Mình nghĩ là cậu không thích mình mà!”.
Trong lớp, đang ngồi giữa một đám con gái nói cười vui vẻ, Mạc Trần
Bạch dường như đang chú ý tới điều gì đó, mọi hoạt động bỗng ngừng lại.
Ánh mắt cậu nhìn qua cửa sổ đang mở, nhìn thấy Thu Hạ Hạ đang nói chuyện với một chàng trai, hai người cười rất vui vẻ. Nụ cười nhạt dần, cậu
thờ ơ hỏi cô bạn tóc ngắn ở bên cạnh: “Tiểu Mạn, cậu có biết cậu học
sinh đứng ngoài hành lang kia là ai không?”.
Cô bạn tóc ngắn Tiểu Mạn được hỏi liền nhìn về phía Mạc Trần Bạch
đang nhìn, ánh mắt bỗng có chút hào quang lấp lánh, sau đó reo lên phấn
khích: “Đương nhiên là biết rồi! Cậu ấy là Âu Dương Dị, làn nhân tài
xuất chúng của trường mình. Trong trường trung học Tri Hiền, không có cô gái nào là không biết tên cậu ta!”.
Nhân tài xấut chúng Âu Dương Dị? Mạc Trần bạch nheo mắt, nhìn “anh
chàng mà con gái cả trường trung học Tri Hiền không ai là không biết
tên” đang nhìn chăm chú cô gái mà cậu yêu thương. Cậu khẽ nhếch miệng,
nở nụ cười ma mãnh, có vẻ như đã tới lúc cậu nên xuất hiện.
Ngoài hành lang, Thu Hạ Hạ liếc xéo Âu Dương Dị, nói đàu: “Không phải là cậu nhớ mình nên mới tìm mình chứ hả?”.
“Hai ngày nay không nhìn thấy cậu, mình cho là cậu bị ốm nên tới thăm hỏi tý thôi.” Âu Dương Dị dựa vào cột ngoài hành lang, nhìn cô cười.
“Vậy tiện thể thì cậu đồng ý giúp mình luôn đi, cậu thấy thế nào?
Mình hứa sau khi thắng cược rồi, mình sẽ không quấy nhiễu cậu nữa!” Thu
Hạ Hạ không chùn bước tiếp tục thuyết phục lần thứ N. Nghĩ tới bản mặt
vênh váo tối qua của Chung Ngọc Thanh là cô hận tới mức muốn nhanh nhanh chóng chóng khoác tay Âu Dương Dị đến trước mặt Chung Ngọc Thanh, bắt
chước bản mặt khinh khỉnh ấy thông báo là cô ta thua rồi.
“Không được.” Cậu mỉm cười lắc đầu. Chính là vì sau khi cô hoàn thành xong vụ cá cược sẽ không làm phiền cậu nữa, cậu mới không thể đồng ý!
Âu Dương Dị vốn cho rằng cậu ghét cô, kết quả là hôm qua sau khi nhìn
thấy người con trai ấy hôn lên trán cô, trong hoàn cảnh hết sức tình cờ
ấy, cậu mới phát hiện ra cậu đã thích cô mất rồi! Lần này dù có phải trả bằng cứ giá nào, cậu cũng không để vuột mất tình cảm của mình.
“Tại sao chưa gì cậu đã từ chối? Mình sẽ không gây một tý phiền phúc
nào cho cậu đâu!” Thu Hạ Hạ chu mỏ vẻ không vui. Âu Dương Dị vẫn chưa
trả lời cô, ánh mắt cậu nhìn qau vcai cô, sự chú ý chuyển sang chàng
trai đang nở nụ cười dửng dưng tiến về phía họ. Lại là cậu ta. Có lẽ
cũng chính nhờ sự xuất hiện của cậu ta mới khiến cậu phát hiện ra tình
cảm của bản thân dành cho Thu Hạ Hạ. Tối qua, cậu đi cùng đường với họ,
tuy không nghe thấy họ nói gì nhưng nhìn ánh mắt và hành động của cậu ta thì có thể thấy cậu ta thích Thu Hạ Hạ. Thu Hạ Hạ có vẻ như cũng không
ghét chàng trai ấy, nhưng điều này không hề ảnh hưởng tới quyết tâm theo đuổi cô của cậu. Cậu vừa mới nói, cậu sẽ không để thua trên con đường
tình yêu nữa.
Âu Dương Dị nhìn chàng trai đã bước tới trước mắt bằng ánh mắt sắc
lạnh, cậu nở nụ cười vô hại: “Hạ Hạ, không định giới thiệu bạn của cậu
sao?”. Cậu nhẹ nhàng nói, đưa tay chạm vào người Thu Hạ Hạ vì cô vẫn
chưa nhận ra sự xuất hiện của Mạc Trần Bạch.
“Giới thiệu ai cơ?” Thu Hạ Hạ không hiểu liền ngẩng đầu hỏi. Cô cũng
thật là chậm chạp quá! Âu Dương Dị không nói, chỉ tay về phía sau cô.
Thu Hạ Hạ quay người, nhìn thấy người vừa tới, kinh ngạc thốt lên: “Mạc Trần Bạch, sao cậu lại ra đây?”.
“Nhân tài xuất chúng trường mình – Âu Dương Dị cũng đến rồi, Mạc Trần Bạch mình tại sao không thể tới hội ngộ được cơ chứ?” Ánh mắt Mạc Trần
Bạch nhìn Âu Dương Dị giảo hoạt, môi nở nụ cười ma mãnh.
Âu Dương Dị yên lặng nhìn cậu ta, ánh mắt dò xét, nụ cười tren môi ấm áp như mùa xuân: “Bạn Trần Bạch, hân hạnh!”.
“Thực ra thì không quen, nhưng…” Âu Dương Dị liếc nhìn chiếc lắc trên cổ tay Thu Hạ Hạ, cái tên được khắc trên đó phát ra thứ ánh sáng chói
mắt. Đột nhiên, cậu nở nụ cười khó hiểu, “nhưng sẽ làm quen rất nhanh
thôi. Bạn Trần Bạch, bạn nói có phải không?”.
Mạc Trần Bạch nhìn Âu Dương Dị, chỉ cười mà không trả lời.
Híc! Chẳng hiểu sao cô lại thấy họ cứ kỳ cục thế nào ấy. Thu Hạ Hạ
gãi đầu, nhìn hai người bọn họ. Chẳng lẽ hai người này đang ghen bóng
ghen gió vì cô? Không thể nào!
Thu Hạ Hạ đang tự hỏi thì nhìn thấy Trương Nhã Tuyên thò đầu qua cửa
sổ lớp học, mặt thương cảm nhìn cô nói: “Hạ Hạ, có kết quả bài kiểm tra
môn đại số hôm qua rồi. Cô giáo nói những học sinh nào không qua thì
không được học tiết thể dục, phải ở lại lớp làm bài kiểm tra. Cô giáo
đại số nói là đã thông báo cho thầy thể dục rồi”.
“Á..” Thu Hạ Hạ giật mình, cũng chẳng còn thời gian mà quan tâm tới
việc tìm hiểu xem hai hot boy này đang chơi trò gì nữa. Nhìn khuôn mặt
viết hai chữ “thương hại” to đùng của Trương Nhã Tuyê, trong lòng cô lập tức có linh cảm xấu run rẩy hỏi: “Vậy mình… được mấy điểm?”.
“59.5 điểm.”2
“…” Mặt Thu Hạ Hạ tối sầm, trong lòng bắt đầu tự hỏi không bieét mình có lúc nào vô tình mà đắc tội với cô giáo môn đại số không?
“Khổ thân nhóc!” Trương Nhã Tuyên thò tay qua cửa sổ, vỗ cỗ vào bả vai cô nói với vẻ thương cảm.
Âu Dương Dị là người đầu tiên phát hiện ra sự khác thường, mặc kệ Mạc Trần Bạch, quay sang nhìn bộ mặt sắp khóc của Thu Hạ Hạ hỏi: “Cậu sao
thế?”.
Thu Hạ Hạ còn tâm trạng đâu mà giải thích, Trương Nhã Tuyên trả lời
giúp cô: “Bài kiểm tra môn đại số của Hạ Hạ không đạt, giờ thể dục phải ở lớp làm lại bài, không được học tiết thể dục mà bạn ấy yêu thích”.
“Hóa ra là như vậy, nhưng không có vấn đề gì đâu, đây chỉ là chuyện
nhỏ thôi!”. Âu Dương Dị vỗ vào vai cô, nhẹ nhàng an ủi, “Mình nhất định
sẽ ở lại hướng dẫn cậu làm bài, xong sớm là có thể học thể dục rồi”.
“Yeah! Thật không?” Hai mắt Thu Hạ Hạ sáng lấp lánh nhìn Âu Dương Dị, trên mặt “viết” đầy chữ hy vọng.
“Ừ! Âu Dương Dị đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt tóc trên đầu cô, gật đầu cười dịu dàng.
2 Trung Quốc sử dụng thang điểm 100. 60 điểm trở lên mới đạt yêu cầu.
“Kế hoạch thì tuyệt, chỉ có điều…” Mạc Trần Bạch đứng bên cạnh nở nụ
cười lạnh lùng, nhìn Âu Dương Dị vờ vĩnh có ý tốt: “Cậu không cùng lớp
với chúng tôi, một lát nữa cậu còn phải lên lớp đấy! Cho nên việc hướng
dẫn cho Hạ Hạ không cần phiền tới bạn Dương Dị đâu, cứ giao cho tôi là
được rồi!.” Nói xong, Mạc Trần Bạch cầm cổ tay Thu Hạ Hạ kéo cô ra xa
khỏi Âu Dương Dị.
Âu Dương Dị nhanh tay kéo tay còn lại của Thu Hạ Hạ, cười hi hi đáp
trả nụ cười lạnh lẽo của Mạc Trần Bạch: “Vấn đề thời gian thì bạn Trần
Bạch không cần phải lo lắng hộ mình đâu. Tiết sau của mình là giờ tự
chọn, mình có thể hướng dẫn Hạ Hạ làm bài kiểm tra”. Trương Nhã Tuyên
nghiêng người qua cửa sổ, xem trận chiến hết sức thú vị của hai chàng
hot boy, Thu Hạ Hạ bị hai người giằng kéo, có vể không vui. Phía trước
là khuôn mặt đong đầy ánh sáng chói lóa, đằng sau là mảnh vải dày xám
xịt như mây đen. Cô thử vung tay ra khỏi tay của hai người thì phát hiện bị kẹp còn chặt hơn cả càng cua kẹp lại. Thế là với tính cách không làm thì thôi, đã làm là phải đến nơi đến chốn, cô dùng hai chân dẫm mạnh
lên chân của hai người bọn họ. Hai người đau quá liền buông tay Thu Hạ
Hạ ra, ôm lấy chân đau quay vòng tròn.
Kể cả ọ có là hot boy đi chăng nữa thì cũng không được phép lấy cô để chơi trò kéo cưa lửa xẻ như vậy. Thu Hạ Hạ liếc xéo hai người, xoa xoa
cổ tay đang hằn vết đỏ, lạnh lùng nói: “Lần sau trước khi muốn nắm tay
thì phải hỏi bản cô nương một tiếng, nếu không thì… Hứ!!!”.
Thu Hạ Hạ nhấn mạnh, kéo dài tiếng “hứ”, rồi ngẩng cao đầu bước vào lớp.
Âu Dương Dị ôm chân, mặt méo xệch, cười đau khổ. Mạc Trần Bạch vừa
giấu tiếng kêu vì cái chân đau, vừa lẩm bẩm điều gì đó. Chỉ có Trương
Nhã Tuyên đứng sau cửa sổ, cười tủm tỉm.
Chuông béo vào lớp vang lên, ngoài mấy học sinh không qua bài kiểm
tra môn đại số ra, những người còn lại đều hồ hởi chạy ra ngoài học thể
dục.
Trong lớp học sáng sủa và rộng rãi, chiếc quạt trần quay nhanh, phát
ra những tiếng “vù vù”, gió từ chiếc quạt thổi làm lật những trang sách
để trên bàn, khiến chúng kêu loạt soạt. Ngoài những âm thanh đó ra, đều
không nghe thấy bất cứ tiếng động nào vang lên trong lớp.
Trong lớp học trống trải, phía trên đầu chỉ có một bàn ngồi ba người, hai nam một nữ. Sự yên lặng đến kỳ lạ đang lây lan giữa ba người bọn
họ. Thu Hạ Hạ ngồi ở giữa, ngồi bên trái cô là anh chàng mà cô đang “cưa cẩm” – Âu Dương Dị, ngồi bên phải cô là chàng trai thuở thanh mai trúc
mã – Mạc Trần Bạch. Được vây quanh bởi hai hot boy, lẽ ra là việc đáng
để vui mừng nhưng điều khiến cho Thu Hạ Hạ đau đầu là hai người bọn họ
bỗng nheien đều đối xử với cô rất tốt, nhưng thực ra họ đều vì bản thân
mình mà muốn đánh bại đối phương.
“Xin hỏi, các cậu đang làm cái gì thế hả?” Cuối cùng, Thu Hạ Hạ chịu
không nổi phải lên tiếng, phá vỡ bầu không khí im ắng khiến người khác
cảm thấy phát chán.
“Hướng dẫn cậu làm bài kiểm tra.” Hai hot boy cùng nhìn Thu Hạ Hạ, trả lời đồng thanh tới mức khó tin.
Thu Hạ Hạ quay đầu nhìn Mạc Trần Bạch, cậu nở nụ cười quyến rũ với
cô. Thu Hạ Hạ đảo mắt, chuyển ánh mắt xuống bài kiểm tra của Mạc Trần
Bạch. Bên cạnh cái tên gồm ba chữ “Mạc Trần Bạch” là con số “9″ vừa to
vừa đỏ. Mặt Thu Hạ Hạ chuyển sang màu đen, chỉ vào con số “thành tích”
đỏ chót, nhìn Mạc Trần Bạch rồi hỏi: “Bạn Mạc Trần Bạch, điểm của cậu
còn thấp hơn cả mình. Xin hỏi, cậu định bày bài cho mình bằng cách
nào?”.
Ánh mắt Mạc Trần Bạch chuyển sang con số “9″ màu đỏ, sắc mặt có chút
khó coi, nhưng không bỏ cuộc, chỉ sang Âu Dương Dị, hỏi Thu Hạ Hạ một
câu rất ngớ ngẩn: “Thế còn cậu ta thì sao? Lẽ nào điểm số của cậu ta rất tốt ư?”.
Xem ra anh chàng Mạc Trần Bạch mới đến vẫn chưa nắm rõ thông tin về
địch thủ. Thu Hạ Hạ nghiêng mặt nhìn cậu, mặt tối sầm hỏi ngược: “Lẽ nào cậu không biết năm nào Âu Dương Dị cũng chiếm vị trí đứng đầu toàn
trường?”.
Mạc Trần Bạch “tịt ngòi”, nhất thời không nói được gì, chỉ nhìn chằm
chằm vào Âu Dương Dị lúc này đang vênh mặt dương dương tự đắc, mỉm cười
nhìn cậu. Mạc Trần Bạch tức đến mức nghẹt thở, cầm tay Thu Hạ Hạ, không
bỏ cuộc nói: “Hay mình dạy vẽ cho cậu. Mảng hội họa của mình nhất định
là khá hơn cậu ta.”
“Hừ!”
Âu Dương Dị ngồi bên trái của Thu Hạ Hạ với nụ cười tắt ngấm, Mấy học sinh làm lại bài kiểm tra ngồi ở hàng dưới của lớp đang rúc rích cười
trộm.
Mặt Thu Hạ Hạ sa sầm, trừng mắt nhìn Mạc Trần Bạch:
“Bây giờ đang phải làm lại bài kiểm trai đại số mà cậu lại nói dạy
mình học vẽ. Mạc Trần Bạch, là cậu cố ý phải không hả?”, sắc mặt Thu Hạ
Hạ càng lúc càng khó coi, không đợi Mạc Trần Bạch giải thích liền rút
tay lại, cầm cuốn sách đại số trên bàn của Mạc Trần Bạch đập vào mặt
cậu.
Mạc Trần Bạch đau quá liền ôm mặt kêu rên rỉ.
Thu Hạ Hạ không thèm để ý tới cậu, phủi phủi tay, không biết có còn
bịu bám vào không, quay đầu cười dịu dàng với Âu Dương Dị: “Dị, chúng ta bắt đầu làm bài kiểm tra thôi!’.
Âu Dương DỊ mỉm cười gật đầu, nhẹ nhàng ghét sát Thu Hạ Hạ, bắt đầu
dịu dàng giải thích đề bài kiểm tra cho cô. Hai người bất giác cùng nhìn nhau cười, hai cái đầu không hẹn mà cứ thân mật ghét sát vào nhau, Mạc
Trần Bạch ngồi bên nhìn thấy cảnh đó, ruột gan như có lửa cháy phừng
phừng nhưng lại không thể nói gì, chỉ biết tự trách mình năm nay không
may hình thành thói quen xấu học lệch để bây giờ lại bất ngờ tạo cơ hội
tiếp xúc người đẹp cho tình địch không đợi trời chung.
Vòng đầu tiên của cuộc chiến giành mỹ nhân, hoàng tử Âu Dương Dị thắng!
Từ sau khi biết sự tồn tại của Mạc Trần Bạch, Âu Dương Dị cứ rảnh rỗi là kiếm cớ chạy tới lớp của Thu Hạ Hạ. Mạc Trần Bạch cũng không chịu
thua kém, lợi dụng ưu thế “nhất cự li nhì tốc độ” cứ hết mỗi tuết học là kiếm Thu Hạ Hạ “buôn dưa lê”, đến cả lúc Thu Hạ Hạ đi vệ sinh cũng chờ
đi cùng. Thu Hạ Hạ tức giận đến mức hóa thành thủy thủ Popeye đá cho hai kẻ phiền nhiễu “bay vèo ra ngoài không gian”.
Tan học hôm nay. Mạc Trần Bạch chạy liền một mạch tới chỗ ngồi của
Thu Hạ Hạ. Sau khi tự tin chạy vội tới chiếc bàn phía trước Thu Hạ Hạ,
cậu liền như ông hoàng chiếm lấy vị trí của người khác.
“Hạ Hạ, lát nữa tới tiết hai, để mình vẽ cậu được không?”.
Thu Hạ Hạ ngẩng lên nhfin Mạc Trần Bạch, nói với vẻ không quan tâm:
“Làm người mẫu chẳng có gì thú vị, lại còn phải toàn thân bất động, duy
trì tư thế trong thời gian dài, cậu đi tìm người khác đi! Hay là tìm Nhã Tuyên đi, cậu ấy rất biết cách pose hình đấy!’ Nói xong, cô lại tiếp
tục vùi đầu vào cuốn tiểu thuyết tình cảm trong tay.
“Đúng là làm người mẫu không thú vị như chơi bóng rồ. Hạ Hạ,mình tìm cách dạy cậu chơi bóng nha!”
Chẳng biết Âu Dương Dị đã đứng sau Mạc Trần Bạch từ lúc nào, khiến Mạc Trần Bạch giật nảy mình.
“Đừng có nấp sau lưng tôi!” Mạc Trần Bạch phùng mang trợn mắt với Âu Dương Dị.
“Mình cũng không thích nấo sau lưng cậu.” Âu Dương Dị liếc Mạc Trần Bạch cười hi hi, vui vẻ bước tới bên cạnh Thu Hạ Hạ
“Hạ Hạ, để mình dạy cậu chơi bóng rồ được không?”
“Không! Chơi bóng rổ nhiều sẽ khiến bắp tay và bắp chân đều trở nên
săn lại. Con gái mà có bắp tay nổi từng ụ từng ụ thì trông khiếp lắm,
mình không muốn biến thành như thế!” Thu Hạ Hạ đang phiêu diêu trong thế giới lãng mạn của cuốn tiểu thuyết, từ chối lời đề nghị của Âu Dương Dị mà thậm chí còn không ngẩng đầu lên.
Mạc Trần Bạch hoan hỉ nhìn Âu Dương Dị, sướng tới mức không khép được miệng lại, phụ họa theo: “Đúng! Đúng! Con gái không nên trông rắn rỏi
như thế đâu!”, nói xong, cậu lại đề nghị: “Hạ Hạ, hay là mình dạy cậu vẽ tranh hoạt hình manga nhé?”.
“Hả? Cậu còn biết vẽ cả cái đó sao?” Thu Hạ hạ ngẩng đầu, reo lên kinh ngạc.
“Đúng vậy!” Mạc Trần Bạch đắc ý liếc Âu Dương Dị rồi nói tiếp: “Thời
gian mình học tranh sơn dầu ở nước ngoài, mình có quen một cao thủ
chuyên vẽ tranh manga. Những lúc rảnh rỗi, mình nhờ cậu ấy dạy mình”.
“Oa! Được! Được! Mình phải học!” Thu Hạ Hạ nhanh chóng cất cuốn tiểu thuyết vào trong ngăn kéo, hào hứng đứng dậy.
“Vậy thì ok, cậu chời mình một lát, mình đi lấy hộp đựng dụng cụ rồi
chúng ta lên tầng thượng vẽ.” Mạc Trần Bạch vui vẻ đứng dậy, quay về chỗ lấy hộp dụng cụ
Lúc này, Thu Hạ Hạ có chút ngại ngùng nói với Âu Dương Dị: “Dị, xin
lỗi nhé. Mình không đi chơi bóng rổ cùng cậu được, hay là cậu rủ bạn cậu đi chơi cùng?”.
Âu Dương Dị cười ấm áp, dịu dàng nhìn Thu Hạ Hạ: “Không sao đâu, hay
là mình đi học vẽ cùng cậu?”. Nếu Âu Dương Dị đi cùng thì cũng không hẳn là cô từ chối ý tốt của cậu. Nếu như vậy, cô cũng không cần xin lỗi cậu rồi. Nghĩ như vậy nên mắt Thu Hạ Hạ sáng lấp lánh, gật đầu lia lịa:
“OK! OK!”.
“Không được! Mình không đồng ý!” Mạc Trần Bạch tay cầm hộp dụng cụ đi tới, lớn tiếng phản đối.
Thu Hạ Hạ bối rối nhìn Mạc Trần Bạch, không hiểu nên nói: “Tại sao
vậy? Ba người cùng vẽ cũng rất tuyệt mà!”. Thu Hạ Hạ ngây ngô vẫn chă
phát hiện ra thời gian này, mọi việc mà hai cậu làm đều vì muốn giành
lấy cô.
“Điều này…”, Mạc Trần Bạch suy nghĩ để tìm ra một cái cớ hợp lý, “vì
trong một thời gian, mình chỉ có thể dạy cho một người học vẽ mà thôi!
Mình không thẻ phân thân để cùng lúc dạy cho cậu và Âu Dương Dị được.
Cậu thấy đúng không hả Thu Hạ Hạ?”.
Mạc Trần Bạch nói không sai, nhưng cô lỡ đồng ý với Âu Dương Dị mất
rồi! Cô không thể vừa mới đồng ý người ta rồi lại nuốt lời được. Thu Hạ
Hạ nghĩ đau cả đầu, nhất thời không biết phải làm thế nào.
Âu Dương Dị nhìn Thu Hạ Hạ, rồi quay sang Mạc Trần Bạch mỉm cười:
“Không sao. Cậu dạy cho Thu Hạ hạ là được rồi, mình ngồi bên nhìn thôi”.
Mặt trời lên to và sáng như thế, cậu cần gì cái bóng đèn loại công
suất lớn như Âu Dương Dị cơ chứ! Ánh mắt Mạc Trần Bạch sắc lẹm nhìn chằm chằm Âu Dương Dị, giọng điệu kiên quyết từ chối:
“Không được! Cậu ngồi ở bên, tôi sẽ bị phân tâm.”
Cái cớ này nghe thật không lọt tai! Âu Dương Dị nhếch mép, cười mỉa mai Mạc Trần Bạch.
Thu Hạ Hja đứng giữa khổ sở nghĩ một hồi rồi hào hứng đưa ra chú ý:
“A! Hay là Mạc Trần Bạch dạy vẽ cho Âu Dương Dị còn mình thì ngồi bên
cạnh xem?”.
Lời nói của Thu Hạ Hạ làm “trận chiến khốc liệt” giữa hai người bị
gián đoạn, họ cùng quay lại nhìn cô nhưng biểu hiện trên nét mặt thì
hoàn toàn khác nhau. Âu Dương Dị thì khóc dở mếu dở, Mạc Trần bạch thì
như đớp phải ruồi.
Với đề nghị chối tỷ của cô, hai cậu đương nhiên không đồng ý.
Trong lòng Mạc Trần bạch rối bời một lúc lâu, sau khi cân nhắc kỹ
lưỡng, cuối cùng không nhẫn nại thêm được nữa, đành phải nhượng bộ.
“Thôi được rồi! Mình ở đây dạy cậu vậy! Bạn Âu Dương Dị, mời bạn đứng
một bên để xem!”.
Nghe xong, Âu Dương Dị ở bên cười đắc ý. Đáng tiếc nụ cười của cậu
chưa giữ được lâu thì đã bị Mạc Trần Bạch dễ dàng làm cho tắt ngấm.
Bởi vì Mạc Trần Bạch lấy lý do người mới học vẽ không quen việc cầm
bút lông nên đường đường chính chính cầm bàn tay nhỏ nhắn của Thu Hạ Hạ, tay trong tay dạy cho cô vẽ. Điều khiến Âu Dương Dị bực nhất chính là
Mạc Trần Bạch còn mượn cớ nếu đứng ở đằng trước thì rất khó dạy cho Thu
Hạ Hạ rồi nghiễm nhiên đứng sau cô, đưa mặt cậu tiến sát, ở vị trí gần
như ôm trọn Thu Hạ Hạ, lại cầm tay dạy cho cô tập vẽ. Vị trí của hai
người không thể thân mật hơn được nữa! Trong mắt Âu Dương Dị là khao
khát muốn nữa! Trong mắt Âu Dương Dị là khao khát muốn “đâm người” không thể kìm nén được, khuôn mặt tuấn tú chuyển từ màu đỏ sang màu xanh rồi
thành màu trắng nhưng lực bất tòng tâm, không làm gì được Mạc Trần Bạch.
Vòng thứ hai, Mạc Trần Bạch thắng.
Lại nói về Âu Dương Dị, cậu không dễ chịu đựng đến lúc tiết hai kết thúc. Sau tiết thứ hai là thời điểm tan học buổi chiều.
Âu Dương Dị và Mạc Trần bạch tranh đưa Thu Hạ Hạ về nhà, Thu Hạ Hạ
nhìn hai cậu, thấy khó nghĩ, không biết nên làm thế nào. Trương Nhã
Tuyên đang thu dọn cặp sách hoàn toàn chỉ có ý đùa nên nói: “Chi bằng cả hai cậu cùng đưa Hạ Hạ về nhà đi!”, chẳng ngờ Thu Hạ Hạ thấy đây quả là ý không tồi. Thế là hai người hoàn toàn không muốn tiến đến cạnh nhau,
đang đứng chôn chân bị Thu Hạ Hạ ngoan cố kéo đi, tạm thời hợp thành
một nhóm ba người.
Gần tới hoàng hôn, những đám mây trên bầu trời đẹp tới mức mê hoặc
lòng người. Ánh hoàng hôn rải khắp con đường, vạn vật như được khoác lên mình chiếc áo màu đỏ của ráng chiều, khiến thế giới thực tại tăng thêm
sắc lung linh huyền ảo.
Khuôn mặt của Thu hạ Hạ được ánh trời chiều nhuộm ửng hồng, hai tay
nắm chặt dây ba lô đang đeo trên lưng, vui vẻ nhảy chân sáo về phía
trước. Những cơn gió dịu dàng của buổi chiều tà nhẹ nhàng thổi chiếc váy cô bay bay.
Theo sau cô là Âu Dương Dị và Mạc Trần bạch, hai cậu đang dùng ánh
mắt không mấy thiện cảm nhìn nhau, trên khuôn mặt điển trai đều đang
nghiến răng nghiến lợi, giống nhu hận không thể lao lên phía trước xé
nát đối phương. Thu Hạ Hạ đi phía trước bỗng nhiên dừng lại, quay ngừơi
nhìn thấy biểu hiện kỳ quái của hai cậu liền thắc mắc: “Các cậu đang làm cái quái gì thế hả?”
Hai cậu đang dùng ánh mắt để tấn công nhau bỗng sững lại, sau đó
không hẹn mà cùng quay sang nhìn cô, để lộ nụ cười ngốc xít, hai cái
miệng cùng đồng thanh trả lời: “Bọn mình có làm gì đâu”.
Tuy Thu Hạ Hạ cảm thấy có gì đó không được hợp lý cho lắm nhưng nghĩ
không ra hai người họ có điểm nào không hợp, cô kéo tay hai người đang
đóng bộ dạng ngốc nghếch cùng bước.
“Các cậu bước nhanh chút đi. Trời sắp tối rồi.”
Ánh mặt tời trên lưng ba người đang đi về hướng nhà của Thu Hạ Hạ tạo thành một đường thẳng nằm ngang. Ráng chiều đỏ rực kéo bóng của ba
người đổ xuống tới mức không gì sánh được trong mắt người đi đường.
Trên đường, Âu Dương Dị và Mạc Trần Bạch đều im lặng, không ai nói
câu gì. Chỉ có Thu Hạ Hạ ở giữa hai người là vui nhất, tính cách của cô
lúc nào cũng nói nói cười cười, suy nghĩ ngây thơ nên không hề quan sát
thấy “sóng lớn trập tùng” của hai người đang đi bên cô. Cô vừa đi vừa
nhảy, đi trên đường hết nhìn Đông rồi lại ngó Tây, lúc nào cũng nhìn xem bên đường có điều gì mới mẻ không.
Chẳng bao lâu đã về tới nhà Hạ Hạ. Cô đang định giơ tay chào tạm biệt hai cậu thì cánh cửa từ sau lưng cô mở ra, bố cô từ trong thò đâu ra.
Sau khi nhìn thấy Mạc Trần bạch, bố cô dường như rất vui, bước lại
gần, nở nụ cười hiền từ rồi nói: “Tiểu Bạch lại đưa Hạ Hạ nhà bác về đấy hả? Đúng là một chàng trai biết suy nghĩ!”.
Thu Hạ Hạ lén bĩu môi, trong lòng thầm nghĩ: Cái gì mà đưa mình về
nhà kia chứ! Rõ ràng là nhà Mạc Trần bạch ở cạnh nhà mình, mình với cậu
ấy chẳng qua là đi cùng đường thôi!
Bố của Thu hạ Hạ thuận tay vỗ nhẹ lên vai con gái coi nhưu chào đón
rồi kéo vai Mạc Trần Bạch về phía mình rất thân thiết, cười hì hì hỏi:
“Tiểu Bạch, tối nay nhà bác làm rất nhiều món ngon đấy! Con qua nhà bác
ăn cơm tối nhé?”.
Mạc Trần Bạch cười rồi ngoan ngoãn gật đầu, hoàn toàn không còn chút ma mãnh nào.
Thu Hạ Hạ nhăn mũi, hạ giọng lẩm bẩm, ngữ khí có chút ghen tỵ: “Cũng
không biết ai mới là con ruột của bố nữa. Đúng là chẳng ra sao cả!”.
Âu Dương Dị đứng bên nghe thấy hết, khẽ chau mày hỏi nhỏ: “Quan hệ giữa bố cậu và Mạc Trần bạch rất tốt có phải không?”.
“Ừ! Đúng thế!” Thu Hạ Hạ gật đầu, “Chúng mình từ bé đã là hàng xóm.
Trước đây ngày nào cậu ấy cũng đèo mình đi học. Quan hệ giữa bố mẹ cậu
ấy và bố mẹ mình rất tốt, mẹ Mạc Trần Bạch có gì ngon cũng đều để dành
một phần cho mình. Trong nhà mình có cái gì ngon hay đồ chơi đjep cũng
đều gọi cậu ấy”.
Lúc bố Thu hạ Hạ kéo Mạc Trần bạch đi vào nhà thì mới phát hiện ra có một chàng trai vẫn đứng bên cạnh con gái mình. Bố cô chớp mắt nhìn Âu
Dương Dị một lượt từ trên xuống dưới, quay sang hỏi con gái: “Hạ Hạ, cậu này là bạn học của con phải không?”.
“Vâng!” Thu Hạ Hạ gật đầu.
“Cháu chào bác ạ!” Âu Dương Dị cúi gập người, lễ phép chào hỏi.
“Ừ! Chào cháu!” Bố Thu Hạ Hạ gật đầu cười với Âu Dương Dị. Thái độ
khác hẳn so với Mạc Trần Bạch, rõ ràng là lạnh nhạt hơn nhiều. Sau đó
ông quay đầu sang nói với Thu Hạ Hạ: “Hạ Hạ, chào bạn xong thì vào nhà
nhé!”, nói xong quay người kéo Mạc Trần Bạch vào nhà, không hề có ý định mời Âu Dương Dị vào nhà.
Đợi bố và Mạc Trần Bạch vào nhà xong, Thu Hạ Hạ xin lỗi Âu Dương Dị:
“Dị, xin lỗi cậu! Bố mình đối xử với các bạn nam của mình thường rất
lạnh nhạt. Bố sợ mình ngốc nghếch sẽ bị bọn con trai xấu rồi lừa chạy
mất”. Nói rồi, cô ngượng ngùng gãi đầu cười. Thu Hạ Hạ nghĩ một lát rồi
bổ sung thêm: “Chỉ là bố mình nhìn thấy Mạc Trần Bạch lớn lên từng ngày, bố nghĩ cậu ấy không có gì nguy hiểm nên Mạc Trần Bạch không nằm trong
danh sách cần phải cẩn thận đề phòng của bố mình”.
“Ha ha, thấy bố cậu rất quan tâm tới cậu.” Âu Dương Dị cười dịu dàng, dường như không để bụng chút nào.
“Ừ! Bố đối với mình rất tốt”, Thu Hạ Hạ cười rất hạnh phúc, bỗng sực
nhớ ra điều gì đó, nụ cười của cô dần biến mất, cô nghiến răng nghiến
lợi nói: “nhưng hình như đối xử với cậu ta còn tốt hơn!”.
“Ha ha, chắc là cậu nghĩ nhiều quá thôi! Hạ Hạ, mình về nhà đã, đừng
để tên tiểu tử Mạc Trần Bạch chạm vào cậu, biết không hả?” Dị lại nói
như vậy nhưng nghĩ tới việc kể cả Âu Dương Dị không nói như vậy thì cô
cũng không dễ dãi để Mạc Trần Bạch chạm vào người, đằng nào thì quan hệ
giữa cô với cậu ta cũng rất mơ hồ nên cô cũng không nói nhiều, chỉ khẽ
gật đầu.
Được Thu Hạ Hạ hứa đảm bảo, nụ cười của Âu Dương Dị trong phút chốc
bỗng trở nên rạng rỡ: “Vậy cậu vào nhà trước đi! Cậu vào nhà rồi mình sẽ đi. Ngày mai gặp!”.
“Ừ, mai gặp!” Thu Hạ Hạ cười rồi đưa tay vẫy tạm biệt cậu, vui vẻ bước vào nhà.
Âu Dương Dị đưa mắt tiễn cô vào nhà, cho đến khi váy của Thu Hạ Hạ
biến mất sau cánh cửa cậu mới từ từ thu lại nụ cười trên khuôn mặt, lông mày khẽ nhíu lại, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
Hôm sau, trong giờ nghỉ trưa, học sinh trên tay cầm bát đũa, như lũ
ma đói nhằm huóng nhà ăn mà lao như ma điên. Thu Hạ Hạ và Trương Nhã
Tuyên cũng là những thành viên trong đội quân ấy, hai cô phải đổ mồ hôi, sôi nước mắt vượt qua bao nhiêu là khổ cực mới xông được vào nhà ăn
toàn người là người, đang định hít thở sâu để gia nhập đội quân tranh
cơm thì một giọng nói quen thuộc từ “bức tường người” trùng trùng điệp
điệp lọt tới tai họ.
“Thu Hạ Hạ, Trương Nhã Tuyên, qua đây đi! Cơm của các cậu, mình đã lấy cả rồi!”
Hai cô len lỏi qua những kẽ hở của dòng người ùn ùn nhìn về phía khu
vực ăn cơm, thật không dễ dàng gì mới nhìn thấy Mạc Trần Bạch đang ngồi
dưới quạt trần, vẫy vẫy họ. Hai cô mừng rơn, vội vàng chen lấn để tới
chỗ cậu. Lúc chen được tới bên cnahj Mạc Trần Bạch, Thu Hạ Hạ đã mồ hôi
nhễ nhại, má cũng ửng đỏ.
Cô vừa ngồi xuống vị trí dưới quạt trần, vừa đưa tay quạt quạt tạo
gió, vừa nhìn dòng người trong nhà ăn không chút thiện cảm và bắt đầu
điệp khúc than thở lần thứ một nhìn không trăm lẻ một: “Thời tiết quỷ
quái gì thế này? Sao nóng thế không biết! Lại còn cái nhà ăn chết tiệt
này chẳng phải cũng đã đến lúc cần phải mở rộng ra rồi hay sao? Một cái
nhà ăn bé tí teo mà nhồi không biết cơ man là người, có phải nhà trường
định lèn chết chúng ta hay không?”
“Đừng có cằn nhằn nữa, lau mồ hôi của cậu trước đi đã!” Mạc Trần Bạch đưa tay lên định dùng ống tay áo lau mồ hôi giúp Thu Hạ Hạ thì một tờ
giấy ăn hiệu Bạch Tuyết thoáng hương hoa được đưa trước mặt cô.
“Con gái mà dùng giấy ăn lau mồ hôi thì rất nho nhã, đài các.” Âu
Dương Dị tay cầm giấy ăn, miệng nhoẻn cười bước tới bên Thu Hạ Hạ, đưa
giấy ăn lên nhẹ nhàng và tỉ mẩn thấm những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán cô.
Thu Hạ Hạ sững người, cảm thấy ngượng ngùng nên giằng lấy tờ giấy ăn
trong tay Âu Dương Dị, hốt hoảng nói: “Để mình tự làm là được rồi!”. Nói xong, lau lung tung vài chỗ trên khuôn mặt đỏ bừng.
Mạc Trần Bạch nhìn thấy Âu Dương Dị tự nhiên xuất hiện, tâm trạng rõ
ràng là không vui, liền nói với giọng gầm ghè: “Thời tiết nóng quá mà
dùng giấy ăn khô thì không tốt cho da”.
Thu Hạ Hạ đột ngột dừng tay, nụ cười của Âu Dương Dị cũng vụt tắt.
Trương Nhã Tuyên ngồi bên cười, nửa đùa nửa trách móc: “Mình nói rồi
mà, các cậu hơi thiên vị quá đấy! Mồ hôi của mình sắp chảy thành dòng
vào mắt rồi, tại sao không có ai lau khô cho mình cơ chứ?”. Thu Hạ Hạ
mắt chớp chớp, đưa tay lên định đưa tờ giấy ăn trong tay cho Trương Nhã
Tuyên thì mới phát hiện ra mẩu giấy ăn cô đã dùng dở đầy những mồ hôi.
Tay cô lúng túnh bất động trong không khí, đưa ra không được mà rút lại
cũng chẳng xong. Âu Dương Dị nhanh chóng rút giấy ăn từ trong túi đưa
cho Trương Nhã Tuyên.
“Tờ này mới đấy, cậu dùng đi.”
“Cảm ơn!”
Trương Nhã Tuyên mỉm cười nhận tờ giấy, gật đầu cảm ơn Âu Dương Dị.
Thu Hạ Hạ nhân cơ hội đó liền thu tay về, cười hoan hỉ nói: “Mọi người
đừng nói chuyện tào lao nữa, ngồi xuống ăn cơm đi!”.
Âu Dương DỊ mỉm cười ngồi xuống đối diện với Thu Hạ Hạ, sắc mặt Mạc
Trần Bạch không được tốt lắm nhưng vẫn ngồi xuống vị trí đối diện Trương Nhã Tuyên.
Trương Nhã Tuyên cầm một hộp cơm trên bàn, mở ra đẩy tới trước mặt Âu Dương Dị, mỉm cười dễ mến nói: “Hộp này cho cậu, mình ăn không nhiều
nên ăn chung với Hạ Hạ một hộp là được rồi”.
Âu Dương Dị lắc đầu, đẩy trả hộp cơm về phía trước mặt Trương Nhã
Tuyên, cười và nói: “Mình ăn rồi, các cậu ăn đi. Mình tới là vì có
chuyện muốn nói với Thu Hạ Hạ”.
Ngồi lặng lẽ, không gây ra bất cứ âm thanh nào, Thu Hạ Hạ ngẩng đầu tò mò hỏi: “Chuyện gì thế?”.
Âu Dương Dị liếc qua Mạc Trần Bạch đang ngồi buồn như chấu cắn ở bên, tiếp tục cười, chăm chú nhìn Thu Hạ Hạ rồi nói: “Không phải cậu muốn
làm bạn gái mình sao?”.
Mạc Trần Bạch sững ngừoi, kinh ngạc nhìn Thu Hạ Hạ.
Trương Nhã Tuyên cũng chau mày. Thu Hạ Hạ nhìn Trương Nhã Tuyên, rồi
không do dự gật đầu với Âu Dương Dị, trả lời một cách chắc chắn: “Đúng
thế!”.
“Vậy thì được. Mình có thể cho cậu một cơ hội, nhưng…” Âu Dương Dị
cười, nghiêng người nhìn cô, “cậu phải bằng lòng làm ô sin độc quyèn cho mình trong vòng một tháng”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT