Trong nháy mắt cả chiến bộ bạo liệt trước mặt Lâm Khiêm.

Thần lực bạo liệt như biển rộng trong nháy mắt nuốt chửng Lâm Khiêm. Hắn nắm chặt thái cổ thần kiếm, quang tráo vững vàng bảo vệ, trong lòng Lâm Khiêm không khỏi cảm thấy tiếc hận.

Một đời danh tướng cứ như vậy mà ngã xuống.

Gạch ngói cùng tan sao? Thật đáng tiếc…

Bỗng, Lâm Khiêm cảm thấy được gì đó, đúng lúc này một sức mạnh cường đại không gì chống lại đánh mạnh vào quang tráo của hắn.

Quang tráo tứ phân ngũ liệt, đây chính là phản kích lúc sắp chết của Song Vũ.

Quang tráo vỡ vụn, thái cổ thần kiếm trong tay Lâm Khiêm run lên, nó xoay tròn bảo vệ đằng trước chủ nhân.

Ba ba ba!

Sức mạnh cuộn trào mãnh liệt tìm thấy mục tiêu ầm ầm đánh tới, đối với Lâm Khiêm tầng từng tầng sức mạnh kia nhỏ bé không đáng kể nhưng số lượng của chúng thực sự quá nhiều, quá dày đặc!

Thái cổ thần kiếm nghiền nát tất cả.

Lâm Khiêm khẽ kêu đầy buồn bực, luồng sức mạnh này dồn nén tạo thành biển sức mạnh cuồng bạo.

Sau khi thoát ra Lâm Khiêm quay đầu nhìn chằm chằm vào biển sức mạnh.

Nhìn chằm chằm vào nó từ lúc nó đang cuồng bạo tới khi nó bình tĩnh trở lực, dư âm của sức mạnh dần biến mất trong không trung, không còn chút dấu vết!

Đúng là một đối thủ cương liệt!

Trong lòng Lâm Khiêm khẽ than. Đòn phản kích cuối cùng của Cốc Lương Đao là đỉnh cao chỉ huy của hắn. Lợi dụng chiến trận và khả năng điều khiển kinh người đem tất cả chiến bộ nổ tung trong nháy mắt, chuyện như vậy chưa bao giờ có trong lịch sử tu chân giới. Ngay cả Lâm Khiêm cũng không thể không thừa nhận, đây là một đối thủ vô cùng đáng kính.

Sau khi đạt tới thần cấp, đây là lần đầu tiên hắn bị thương.

Thương thế không nặng, chỉ cần tĩnh dưỡng vài ngày là có thể khỏi hắn, Lâm Khiêm không để ý lắm. Trả giá như vậy mà có thể tiêu diệt được một vị đỉnh giai chiến tướng và chiến bộ của hắn là có lời rồi.

Đáng tiếc, Dưỡng Nguyên Hạo gian xảo hơn nhiêu, phiêu hốt bất định. Nếu không phải Cốc Lương Đao nóng lòng báo thù thì Côn Luân cũng khó có thể nắm được vị trí cụ thể của hắn.

Cốc Lương Đao ngã xuống là một đả kích rất lớn đối với Mạc Vân Hải. Cứ nghĩ tới điều này là Lâm Khiêm cảm thấy rất vui.

Nhưng đúng vào lúc này, một tiếng huýt dài từ xa vọng tới.

Trong tiếng huýt gió lại ẩn chứa chút long uy mờ ảo.

Lâm Khiêm nhìn về phía phát ra âm thanh, xa xa phía chân trời như bị nhuốm máu, cả một khoảng trời màu đỏ tươi trông thật đáng sợ. Một bóng người cắt ngang bầu trời máu với tốc độ kinh người bay về phía này.

Bóng người vừa hiện ra lập tức biến mất.

Chỉ trong tích tắc, một bóng người cao ngất cầm kiếm xuất hiện trước mặt Lâm Khiêm.

Hai mắt Lâm Khiêm co lại.

Vi Thắng!

Càng khiến Lâm Khiêm cảm thấy ái ngại chính là từ trên người Vi Thắng lại phát ra long tức nhàn nhạt, khí thế gần như là độc nhất vô nhị. Lâm Khiêm biết điều này đại biểu cho điều gì.

Thần cấp!

Vi Thắng đã đạt tới thần cấp!

Trong lòng hắn không khỏi cảm thấy sợ hãi, trận đánh năm đó ở Ương Thổ Nguyên, hắn đã tận mắt nhìn thấy Vi Thắng thiêu đốt thần lực liều mạng đánh nhau. Kết quả của việc thiêu đốt thần lực là gì hắn biết rất rõ. Vi Thắng thiêu đốt thần lực chỉ có một con đường chết, dù cho may mắn sống sót cũng chỉ là một phế nhân.

Nhưng… làm sao hắn có thể bước chân vào thần cấp!

Trong mắt Vi Thắng hiện lên chút bi thương.

Hắn đã tới chậm một bước!

Trong không khí vẫn còn dư âm của thần lực như muốn kể về những gì vừa mới phát sinh ở đây. Nhưng khi nhìn về phía Lâm Khiêm, ánh mắt của Vi Thắng lại trở nên kiên định tựa như sắt thép.

“Đã lâu không gặp Vi huynh.” Lâm Khiêm nhẹ nhàng hành lễ: “Không ngờ Vi huynh cũng bước vào thần cấp, rốt cuộc Vi huynh cũng đã tìm thấy được kiếm đạo trong lòng mình, quả nhiên không hổ kiếm tu chúng ta.”

Vi Thắng lắc đầu: “Kiếm ta tu không giống ngươi.”

“Không sai.” Lâm Khiêm gật đầu: “Kiếm đạo khác đường, ai đúng ai sai khó mà sáng tỏ. Nhưng ai mạnh ai yếu thì có thể phân ra cao thấp. Vi Thắng, dùng thanh danh của kiếm có dám đánh với ta một trận?”

Kiếm của Lâm Khiêm chỉ thẳng vào Vi Thắng, bạch sam tung bay, phong hoa tuyệt đại, khí thế kinh người.

“Nếu là người khác ta sẽ cho họ có cơ hội đánh một trận công bằng. Còn trận đấu giữa ngươi và ta là tử chiến.” Vi Thắng không hề né tránh ánh mắt của Lâm Khiêm, thản nhiên nói: “Ta từng lập kiếm thệ, tất diệt Côn Luân, tế điện Vô Không. Hôm nay không phải ngươi chết thì ta chết!”

Giọng Vi Thắng ngân nga tựa như kiếm minh, đầy quyết liệt, thí thần huyết kiếm trong tay cũng vang lên những tiếng rít chỉ thẳng về phía Lâm Khiêm.

Lâm Khiêm biết rõ bản thân đã uổng phí tâm cơ rồi. Hắn vừa mới bị thương nhẹ, nếu đánh nhau với người khác thì không đáng ngại nhưng không ngờ Vi Thắng lại đạt tới thần cấp. Thần cấp đánh nhau, vết thương nhẹ nhìn như không có gì lại biến thành vết thương trí mạng.

Hắn vốn muốn dùng lời lẽ để khích bác Vi Thắng, với sự thành kính của Vi Thắng với kiếm thì Vi Thắng nhất định sẽ làm theo, còn nếu không được thì sẽ để lại một mầm mống ăn sâu trong lòng Vi Thắng.

Không ngờ Vi Thắng lại quanh minh lỗi lạc như thế, chỉ thẳng vào bản tâm, ngươi như vậy không thể dùng ngôn từ để xao động được.

Năm đó trong lúc vô ý lại chọc phải một đại địch như này, chỉ có thể nói là tạo hóa trêu ngươi thôi.

Lâm Khiêm vứt bỏ tất cả tạp niệm lại phía sau, mặc dù thân đang ở trong hiểm cảnh nhưng hắn không chút úy kị, tiêu sái tự nhiên nói: “Cũng được! Đại sư huynh của Côn Luân và đại sư huynh của Vô Không, vậy lấy thanh danh đại sư huynh để kết thúc đi!”

Lần đầu tiên từ trong miệng Lâm Khiêm Côn Luân cao cao tại thượng và Vô Không Kiếm môn sơn dã nhỏ nhoi đặt ngang bằng nhau.

Mặt Vi Thắng không đổi sắc, trong lòng lại vô cùng kích động.

Sư môn trên cao, đệ tử Vi Thắng rốt cuộc cũng chờ được tới trận chiến này!

Dường như thí thần huyết kiếm cũng cảm nhận được sự bi thương trong lòng Vi Thắng, thân kiếm rung lên, toàn bộ bầu trời đều biến thành màu đỏ như máu, biển máu không ngừng bốc lên, cuồng bạo tới kinh người, sát ý tràn ngập trong thiên địa.

Cây cỏ trên mặt đất nhanh chóng héo rũ, sông ngòi biến thành sông máu, trên mặt đất xuất hiện những lỗ hổng đáng sợ, bên trong đó toàn là nước đỏ như máu.

Trời đất như biến thành biển máu.

Thái cổ thần kiếm trong tay Lâm Khiêm cũng run lên mãnh liệt, vô số kiếm ý sắc bén tung hoành khắp trời, cảnh tượng vô cùng rung động.

Những sợi máu tươi khi tới gần Lâm Khiêm đều bị đánh tan.

Cảm nhận được chiến ý sục sôi của thái cổ thần kiếm, Lâm Khiêm cúi đầu khẽ nói đầy kiên định: “Sư phụ, chắc chắn đệ tử sẽ không làm nhục thanh danh của Côn Luân!”

Lâm Khiêm ngẩng đầu, hai mắt biến thành màu trắng xanh như màu của kim loại, kiếm ý vô cùng sắc bén có thêm chút uy nghiêm.

Một xanh một đỏ, hai thanh thần kiếm tựa như cựu địch giằng co với nhau.

-------------------------------

Mục Huyên chiến bộ biến hóa liên tục nhưng Biệt Hàn lại như chẳng thấy gì, vẻ mặt không chút thay đổi.

Hắn nhận ra ý đồ của đối phương, Mục Huyên muốn ngăn cản hắn để chờ viện quân tới.

Đáng tiếc, nếu Mục Huyên biết chuyện Tiết Đông bị Công Tôn Sai ngăn cản, Mễ Nam bị thương gần chết thì không biết sẽ nghĩ gì?

Biệt Hàn thoáng nhìn qua Nghiệt bộ.

Gương mặt kia như không còn là mặt hắn, hắn nhớ tới rừng linh vị ở tế điện trên đảo Ngủ Yên. Không thiếu một cái linh bài nào, Nghiệt bộ trước đều an giấc ở đây.

Nghiệt bộ bây giờ đã sớm không còn là Nghiệt bộ trước kia nữa. Đây là Nghiệt bộ hoàn toàn mới, họ có được hồn phách hoàn chỉnh và từ khi sinh ra thì đã tâm ý tương thông với Biệt Hàn. Chúng gần như ma kỵ nhưng vẫn giữ được bản năng chiến đấu của Nghiệt bộ trước. Thần tinh của Mạc Vân Hải hầu hết đều dùng ở trên người Nghiệt bộ.

Nghiệt bộ này chính là chiến bộ xa hoa nhất thiên hạ.

Khi khối linh vị cuối cùng sáng lên, xiềng xích cuối cùng trong lòng Biệt Hàn đã biến mất. Nghiệt bộ mới lại khiến hắn vui mừng giống như trẻ con có được món đồ chơi mới, tràn ngập hi vọng.

Nghiệt bộ trước kia tràn ngập khí tức tử vong còn Nghiệt bộ này là bừng bừng sức sống.

Hắn bước qua ranh giới của u ám tuyệt vọng để chạm tới ánh sáng và ấm áp.

Cuộc sống cô tịch lạnh lẽo ở Huyền Không tự, bọn họ nhìn hắn châm đèn nghiên cứu chiến thuật, bọn họ lặng lẽ đứng ở bên cạnh khi hắn lẩn thẩn một mình, khi gian khổ bọn họ luôn ở bên không rời bỏ hắn.

Ngủ yên nhé.

Không cần phải lo lắng cho ta nữa.

Trong mắt Biệt Hàn hiện lên sự ấm áp.

Hắn ngẩng đầu, sự lạnh lùng quay trở lại trong mắt, Mục Huyên chiến bộ đang biến ảo với tốc độ kinh người không làm hắn có chút hứng thú nào cả.

Mục Huyên chiến bộ là chiến bộ biến hóa nhiều nhất mà hắn từng gặp qua, bọn họ tựa như một dòng nước đang di chuyển, có thể tùy ý biến ảo.

Nếu là chiến bộ bình thường mà bất chợp gặp phải địch nhân như vậy chắc chắn sẽ rất luống cuống.

Nhưng Biệt Hàn chỉ cần nhìn qua là đã nhận ra nhược điểm của đối phương. Mục Huyên chiến bộ theo đuổi biến hóa nhưng ở phương diện sức mạnh thì lại quá kém.

Biến hóa mà không có sức mạnh thì cũng chỉ là khoa chân múa tay mà thôi.

Biệt Hàn hít vào một hơi thật sâu, chỉ thấy từng ngọn lửa bay ra từ trong người các thành viên của Nghiệt bộ, mấy ngàn ngọn lửa bay lên trời tạo ra cảnh tượng rất tráng lệ.

Túng hỏa phạm trên người Biệt Hàn bỗng rực sáng, nộ diễm khắp trời, rất nhanh liền chìm vào trong cơ thể Biệt Hàn. Tầng tầng lớp lớp hỏa diễm chạy dọc theo hoa văn bên ngoài thần binh, những ngọn lửa như đang nhảy múa.

Ma văn băng lam ở khắp các nơi phát ra ánh sáng lóng lánh đầy yêu dị.

Mục Huyên khẽ biến sắc.

Chiến pháp ma tộc!

Nàng bỗng nhớ tới Biệt Hàn là chiến tướng duy nhất tinh thông hai loại chiến pháp của ma tộc và tu giả. Nghiệt bộ cũng là chiến bộ duy nhất có thể đồng thời sử dụng hai loại chiến pháp này.

Mục Huyên cũng biết rõ điểm yếu cũng như điểm mạnh của chiến bộ mình.

Nàng không sợ chiến pháp sức mạnh của ma tộc! Trong mắt nàng, chiến pháp man rợ của ma tộc thiếu kỹ xỏa, chỉ có duy nhất một chiêu. Lúc thường nàng không hề e sợ chiến tướng của ma tộc, mặc dù nói yếu sợ mạnh nhưng biến hóa tới cực hạn thì chính là nhu khắc cương.

Ở phương diện biến hóa chiến trận, Mục Huyên tự tin chiến bộ của mình đã đạt tới mức đăng phong tạo cực. Nhưng không có chiến bộ nào là không có nhược điểm.

Bị hỏa diễm bao vây nhưng tâm Biệt Hàn lạnh lẽo như băng.

Cố chấp lạnh lùng làm tâm hắn lúc nào cũng lạnh như băng tuyết.

Trận chiến trước mắt biến đổi liên tục, từng đạo kiếm mang nhè nhẹ tựa như một vòng xoáy thật lớn, bất cứ thứ gì chống lại đều sẽ bị những kiếm mang xảo diệu này bóc ra từng mảng một cho tới khi không còn gì cả.

Đáng tiếc, rất nhiều người quên mất, trong trận chiến với Thường Vũ Sinh, Biệt Hàn có thể tiến vào đỉnh giai chiến tướng nhưng chưa bao sử dụng chiến pháp của ma tộc.

Biến hóa chiến trận cũng là một trong những thứ Biệt Hàn am hiểu nhất.

Hai mắt Biệt Hàn mờ mịt, trên môi hiện lên một nụ cười nhạt, Biệt Hàn vứt bỏ nỗi lòng, cố chấp theo đuổi sự điên cuồng càng khiến hắn trở nên lạnh lùng.

Ngón tay khẽ điểm vào hư không ở giữa vòng xoáy kiếm mang.

Sức mạnh dâng trào ở đầu ngón tay hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play