"Được rồi, Bạch cốt” Tả Mạc thuận miệng nói, rồi kiên nhẫn giải thích: “Thật ra cái Bạch cốt này và Thủy Tinh Cốt khác nhau không nhiều lắm, chỉ cần tinh luyện qua một lần, thì Bạch cốt hoàn toàn có thể luyện chế thành Thủy Tinh Cốt”.
"Tinh luyện như thế nào?" Chủ quản thương khố vừa nói ra khỏi miệng, bỗng ý thức được không ổn chút nào, vội vàng ngượng ngùng nói: "Tiểu nhân nhiều chuyện rồi”.
Ngược lại, Tả Mạc coi như chẳng có chuyện gì, thật ra đối với hắn mấy loại thủ đoạn nhỏ như vậy, có che giấu thì cũng chẳng có ý nghĩa gì. Hơn nữa Quỷ Chủ đối đãi với hắn tương đối sảng khoái, vì thế Tả Mạc cũng muốn chỉ điểm vài thứ, cái đó gọi là 'có qua có lại mới toại lòng nhau'.
"Trước tiên dùng hỏa diễm để luyện hết tạp chất, sau đó đặt vào Tử Khí Trì khoảng ba ngày, là xong” Tả Mạc nói.
"Đơn giản như vậy sao?" Chủ quản thủ khố bất giác nói.
Đôi mắt tên hộ vệ bỗng tợn trừng: "Lớn mật! Dám chất vấn Đại sư!”
Chủ quản thương khố bị hắn dọa cho sợ tới mức co rúm lại.
Tả Mạc lơ đễnh cười cười: "Đơn giản sao? Cũng không gọi là đơn giản đâu. Bước đầu là luyện tạp chất, đã không dễ dàng như vậy rồi. Tạp chất luyện hóa được càng nhiều, thì phẩm chất Thủy Tinh Cốt thành phẩm càng tốt”.
Sau đó Tả Mạc nói với Chủ quản thương khố: "Được rồi, biện pháp luyện chế Thủy Tinh Cốt cũng đã nói cho các ngươi biết rồi, giờ thì chuẩn bị tài liệu đi”.
"Dạ… dạ…!" Chủ quản thương khố bán tín bán nghi, hắn định rằng sẽ kêu người làm thử xem sao.
Trong U Minh Vạn Phần Lăng này, Bạch cốt là một trong những tài liệu không có giá trị nhất, bởi vì khắp nơi đều có, những thứ mà Ức Cốt Phong gột rửa đại đa số đều là Bạch cốt. Trong khi cấp bậc của Thủy Tinh Cốt cao hơn Bạch cốt ít nhất là ba cấp bậc, hơn nữa sản lượng của nó lại rất ít.
Có thể nói chênh lệch giá cả giữa hai thứ này phải lên tới cả nghìn lần.
Nếu như những gì Đại sư nói đều là sự thật, thì đây chắc chắn là con đường ngắn nhất để làm giàu lên nhanh chóng! Cứ nghĩ đến cảnh khi Thủy Tinh Cốt chất đầy cả thương khố, thì đảm bảo Quỷ Chủ đại nhân sẽ khen thưởng mình vô cùng!
Chủ quản thương khố tràn ngập mong chờ vào tương lai tươi sáng của bản thân.
Gã hộ vệ kiềm chế sự kinh ngạc trong lòng, cung kính hỏi Tả Mạc: "Đại sư, kế tiếp chúng ta sẽ đi đâu? Liệu ngài có muốn tới Vạn Phí Trì Hải không?”
Tả Mạc suy nghĩ một lúc rồi nói: "Trước hết cứ quay về đã, dù sao thời gian cũng không còn sớm, lần tới có thời gian sẽ đi tới Vạn Phí Trì Hải sau“.
"Vâng!" Hộ vệ vội vàng tuân mệnh.
Lúc này tâm tình của Tả Mạc đều đặt lên cục xương bên trong giới chỉ.
*
* *
Sau khi quay lại chỗ trú chân hiện tại, Tả Mạc cầm khúc xương màu vàng nhạt trên tay rồi vuốt ve. Độ tinh túy của cục xương cực kỳ dầy đặc, cầm lên tay đã thấy nặng trịch rồi, toàn thân nó cứng rắn cứ như được tạo thành từ kim loại vậy. Bề mặt khúc xương đầy những đường vân, thoạt nhìn có thể thấy kết cấu của nó khá tốt.
Nếu người khác sờ vào khúc xương chỉ cảm thấy nó lạnh như băng, cũng chỉ có Tả Mạc sờ vào mới có được cảm giác ấm áp mà thôi.
Tả Mạc có thể khẳng định, khúc xương này chính là khúc xương đùi còn sót lại của cường giả đồ đằng thuộc một Thái Dương bộ lạc khác.
Trong thời đại Viễn cổ, cường giả Đồ Đằng chính là một trong những tồn tại mạnh nhất, vì thế xương cốt mà bọn họ lưu lại, cũng chính là một trong những tài liệu đỉnh cấp. Trong thời kì mà các cường giả Đồ Đằng vẫn còn cường thịnh, thì hầu như mỗi vị cường giả Đồ Đằng đều là một cường giả Thần cấp. Vì thế thân thể của bọn họ cũng đã đạt đến đỉnh phong của nhân loại, ngay cả huyết nhục và gân cốt bọn họ cũng được tinh luyện tới mức độ nghe mà rợn cả người.
Tả Mạc chợt nghĩ đến Lam, chính xác hơn thì là Mặc Ngọc cốt của Lam, cũng được tinh luyện đến trạng thái hoàn mỹ.
Những đường vân trên bề mặt khúc xương chính là Thái Dương Thần văn, ngay cả xương cốt cũng được tinh luyện đến mức hiện lên Thái Dương Thần văn, đã nói lên được vị cường giả Đồ Đằng của Thái Dương bộ lạc này năm xưa đã mạnh mẽ đến mức độ nào!
E rằng dù cho Tả Mạc có khôi phục lại trạng thái toàn thịnh, cũng không thể đạt đến trình độ như vậy.
Quả thật thời đại đó, khiến cho người ta phải luôn mong ngóng tới!
Trong nội tâm Tả Mạc cảm khái vô cùng, dù đã trải qua cả vạn năm chôn vùi, cuối cùng nhân loại cũng quay trở về thời đại Thần lực. Nhưng dù vậy, khoảng cách của hiện tại với thời kì cường thịnh nhất ở thời Viễn Cổ, vẫn còn chênh lệch nhau nhiều lắm.
Tả Mạc khẽ lắc đầu mà gạt hết tạp niệm trong đầu, rồi tập trung tinh thần lên khúc xương màu vàng nhạt trên tay. Đối với người khác, khúc xương này cũng chỉ là một kiện tài liệu đỉnh cấp, nhưng đối với hắn không hề đơn giản như vậy.
Chỉ thấy nột ngọn Thái Dương Thần hỏa bao bọc toàn bộ khúc xương vàng nhạt.
Còn sắc mặt Tả Mạc cũng trở lên ngưng trọng hẳn.
Thần văn trên bề mặt xương đùi màu vàng nhạt dần sáng lên, chiếc xương đùi này phát ra những ánh sáng màu đỏ long lanh cứ như bàn là bị nung đỏ lên vậy, thủ pháp Tả Mạc không ngừng biến ảo tức thời Thái Dương Thần hỏa cũng theo đó biến hóa liên tục.
Thái Dương Thần văn trên bề mặt khúc xương lại hoàn toàn ngược lại, càng lúc càng ảm đạm đi nhưng khúc xương đùi rực sáng lại khiến người ta nhìn rõ Thần Vân bên trên nó hơn.
Tay phải Tả Mạc hơi giơ lên.
Rít…!
Thái Dương Thần văn dầy đặc giống như mạng lưới bao phủ toàn bộ khúc xương, bị lộ ra một góc.
Ánh mắt Tả Mạc trở lên sáng ngời, toàn thân phát ra khí thế lăng lệ mãnh liệt, ngay cả Thần văn trên mặt đất và vách tường, cũng được kích hoạt nhanh chóng, sau đó phóng thích ra ánh hào quang nhu hòa, bao phủ toàn thân Tả Mạc để tránh khí thế của hắn rò rỉ ra ngoài.
Khí tức của cường giả Thần cấp quả thật quá kinh người, một khi bị rò rỉ ra ra ngoài, thì kiểu gì cũng làm kinh động đến những người khác.
Thái Dương Thần hỏa được Tả Mạc điều khiển đang bám theo Thần văn trên khúc xương lan tràn lên, nó tách Thần văn khỏi khúc xương từng chút từng chút một.
Chẳng mấy chốc hai bên Thái Dương Tả Mạc đã xuất hiện từng giọt mồ hôi nho nhỏ chảy xuống, hỏa diễm bao bọc khúc xương không ngừng bập bùng, còn khúc xương lại phảng phất như liều mạng muốn tránh ra. Có lẽ nó đã trải qua vạn năm, nên bản thân nó cũng sinh ra một tia linh tính. Hơn nữa vạn năm đã qua rồi... trải qua nhiều năm như vậy, những thứ mà nó hấp thu rất hỗn tạp, khiến lực lực lượng của nó cũng hỗn tạp theo, những thứ hỗn tạp và lực lượng không tinh thuần này không những không có ích cho Tả Mạc, mà hoàn toàn ngược lại bọn chúng có hại như là độc dược vậy.
Tả Mạc định dùng Thái Dương Thần hỏa để luyện hóa những tạp chất này, nhưng tầng Thái Dương Thần văn bên ngoài mặt xương lại ngăn Thái Dương Thần hỏa ở bên ngoài không cho xâm nhập vào trong.
Nếu không phá giải được những Thần văn này, thì Thái Dương Thần hỏa không thể nào luyện hóa được tạp chất trong khúc xương.
Bỗng thân hình của Tả Mạc run lên, ngay cả mấy giọt mồ hôi nho nhỏ cũng run rẩy, rồi tụ lại với nhau thành một giọt mồ hôi to cỡ hạt đậu, lăn trên mặt Tả Mạc rồi chảy xuống. Chẳng mấy chốc, toàn thân Tả Mạc đã ướt đẫm mồ hôi chảy ròng ròng giống như dòng suối nhỏ, nhưng dường như Tả Mạc vãn chưa tĩnh lại mà sắc mặt hắn vẫn chăm chú dị thường.
Thái Dương Thần văn bao quanh khúc xương bị Tả Mạc tách ra từng chút từng chút một.
Khi trói buộc của Thần Vân dần mất đi thì khúc xương lại càng rực sáng, sau đó lại chầm chậm hòa tan.
Khi điểm Thần Văn cuối cùng tách ra khỏi bề mặt khúc xương, thì khúc xương cũng hòa tan thành vũng chất lỏng màu vàng. Nhưng Thái Dương Thần văn bao phủ ở bề mặt khúc xương lại hết sức thần kỳ, sau khi tách ra nó không hề bị tiêu tán, mà ngược lại nó giống như một mảng mạng nhện bị bóc ra, lơ lửng trước mặt Tả Mạc.
Lúc này mồ hôi chảy đầy mặt Tả Mạc nhưng hắn chẳng thèm bận tâm, cũng chẳng cần đưa tay lên quệt bớt mồ hôi đi, mà chỉ chăm chú dùng Thái Dương Thần hỏa không ngừng luyện hóa vũng chất lỏng màu vàng kia.
“Cũng may là cảnh giới của mình đã vô cùng ổn định” Trong lòng Tả Mạc thầm nhủ may mắn không thôi.
Tuy Thần lực của hắn thiếu hụt nghiêm trọng, nhưng cảnh giới ổn định vô cùng lại đem đến cho hắn chỗ tốt, ví dụ như nó có thể giúp hắn điều khiển Thái Dương Thần hỏa dễ dàng và linh động hơn rất nhiều so với khi còn chưa bước vào Thần cấp. Hiện tại Thái Dương Thần hỏa giống như một bộ phận trong cơ thể hắn, khiến hắn dễ dàng điều khiển như cánh tay của mình vậy, thậm chí linh hoạt hơn cả cánh tay của hắn ấy chứ.
Vũng chất lỏng không ngừng co rút lại, tạp chất bên trong nó cũng dần bị luyện hóa.
Khí tức của nó cũng đang biến đổi một cách nhanh chóng, chuyển hóa từ bá đạo bức người dần dần trở thành nhu hòa hơn, ngược lại với khí tức càng lúc càng yếu nhược, cảm giác tinh khiết phát ra từ nó lại càng lúc càng trở nên rõ ràng.
Tả Mạc không hề dừng tay.
Thái Dương Thần hỏa vẫn liên tục thiêu đốt.
Quá trình luyện hóa kéo dài ba ngày.
Sau ba ngày vũng chất lỏng màu vàng kia đã co rút chỉ còn lại có một giọt, nhưng một giọt chất lỏng mày vàng này lại phát ra sáng óng ánh long lanh, có màu màu vàng kim nhạt, thuần sắc và không một tia tạp chất.
Cuối cùng sắc mặt Tả Mạc cũng lộ ra vẻ hài lòng, sau đó hắn hé miệng ra, lập tức giọt chất lỏng màu vàng sáng long lanh màu vàng kim nhạt kia bay vào trong miệng hắn.
Chất lỏng màu vàng vừa trôi qua cổ, bỗng thân thể của Tả Mạc khẽ run lên.
Một cảm giác sung sướng khó nói lên lời lan truyền toàn thân hắn, khiến tất cả mệt mỏi lúc nãy đều bị quét sạch. Vô số dòng dung nham màu đỏ đang lưu chuyển trong người Tả Mạc, như những con cá mập ngửi thấy mùi máu tanh, từ trong tất cả các bộ phận cơ thể, dùng tốc độ cực kì nhanh chóng di chuyển về phía giọt chất lỏng màu vàng nhỏ bé kia.
Những dòng dung nham nho nhỏ đỏ au này, chính là di chứng còn sót lại sau trận chiến với Đại Trưởng lão Thiên Hoàn.
Năm xưa Tả Mạc đã bất kể mọi hậu quả, đánh vỡ Thái Dương tinh chủng, khiến cho hắn đạt được lực lượng cường đại, nhưng tính phá hoại của dòng dùng nham Thái Dương cũng cường đại giống như vậy. Tuy lúc đó Bồ Yêu và Vệ đã hy sinh thân mình để đánh vỡ ý thức hải của Tả Mạc, làm đại đa số dung nham Thái Dương kết thành Thái Dương thần thụ, nhưng một kích cuối cùng của Tả Mạc lại đem lực lượng của Thái Dương thần thụ rút sạch.
Từ đó Thái Dương thần thụ mất đi khả năng hấp thu và tiêu hóa dung nham Thái Dương, đồng thời số dung nham Thái Dương còn dư lại trong cơ thể Tả Mạc không ngừng chạy trốn, không ngừng phá hủy thân thể của hắn.
Và bọn chúng chính là nguyên nhân khiến thân thể Tả Mạc bị thương đến tình trạng này. Thật ra dung nham Thái Dương còn lại trong cơ thể Tả Mạc cũng không còn nhiều cho lắm, gần như năm xưa hắn đã tiêu hao hết sạch rồi, nhưng bởi vì cơ thể hắn bị tổn thương quá nặng, nên không thể tiêu hóa được số dung nham Thái Dương ấy.
Vị cường giả Đồ Đằng thuộc Thái Dương bộ lạc không biết tên này, khi còn sống hẳn là vô cùng cường đại, sau khi khúc xương đùi bị Tả Mạc luyện hóa triệt để, tạo thành giọt chất lỏng màu vàng nhỏ bé này cũng chính là bản nguyên máu huyết thuần túy nhất của hắn, vì thế khí tức Thái Dương mà giọt máu này phát ra, có lực hấp dẫn trí mạng với những dòng dung nham Thái Dương kia.
Từng đạo dung nham Thái Dương, từ bốn phương tám hướng tụ tập lại, rồi không ngừng chui vào trong giọt màu vàng nọ.
Giọt chất lỏng màu vàng nhạt đó nahnh chóng bị những sợi tơ đỏ che kín, sau đó những sợi tơ này lại bị hòa tan vào trong giọt màu vàng với tốc độ nhanh vô cùng, khiến ánh sáng long lanh của giọt chất lỏng nọ càng lúc càng vàng óng ả, hơn nữa còn xen lẫn những tia màu đỏ nữa.
Dung nham Thái Dương không còn phá hủy cơ thể, khiến Tả Mạc cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm hẳn, cứ như vừa trút được gánh nặng vậy, cảm giác nhẹ nhõm này khó có thể diễn tả bằng lời được.
Giọt chất lỏng màu vàng hơi bị nhiễm chút màu đỏ này đang quay tròn xung quanh, bề ngoài của nó còn bốc lên những ngọn hỏa diễm, khi nó chuẩn bị chui vào trong huyết nhục của Tả Mạc, bỗng cặp mắt Tả Mạc sáng rực lên rồi hắn há mồm khẽ hút một cái, chỉ thấy Thái Dương Thần văn đang bồng bềnh ở trước mặt hắn, bỗng chui tọt vào trong miệng.
Sau khi Thái Dương Thần văn chui vào trong cơ thể, lập tức bay về phía chất lỏng màu vàng được bao phủ trong ngọn hỏa diễm.
Dường như hỏa diễm bao phủ bên ngoài giọt chất lỏng màu vàng không hề ảnh hưởng đến Thái Dương Thần văn, chỉ thấy nó lập tức bao lấy giọt chất lỏng màu vàng đó, lúc này ngọn hỏa diễm bên ngoài giọt chất lỏng nọ dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được đang nhanh chóng ảm đạm đi, chẳng bao lâu trong cơ thể Tả Mạc chỉ còn lại một viên kim châu hơi nhuốm đỏ đang trôi lơ lửng mà thôi.
Bề mặt viên kim châu này có vô số đường vân chằng chịt đan xen với nhau.
Đến tận lúc này Tả Mạc mới trầm tĩnh trở lại, trên mặt lộ ra vẻ vui sướng.
Quả nhiên giống như với dự đoán của mình !
Tả Mạc vô cùng tôn kính vị cường giả Thái Dương đồ đằng không biết tên này, quả thật vị đó quá cường đại! Tuy dung nham Thái Dương trong cơ thể Tả Mạc còn lại không nhiều, nhưng chỉ một khúc xương đùi cũng đã đủ để phong bế những dòng dung nham Thái Dương này, chứng tỏ thực lực khi còn sống của vị cường giả Thái Dương đồ đằng này, thật là đáng sợ!
Tả Mạc đứng dậy, lúc này hắn cảm thấy thân thể nhẹ nhàng như một con chim yến.
Mười năm rồi !
Suốt mười năm qua !
Đã lâu lắm rồi Tả Mạc mới lại có được cảm giác nhẹ nhàng thoải mái thế này, khiến hắn không nhịn được mà ngửa đầu lên trời thét dài.
Không bị dung nham Thái Dương phá hoại cơ thể, lại có sinh cơ của Minh Quỷ Âm Trầm Mộc tẩm bổ, như vậy cơ thể hắn sẽ được chữa trị và khôi phục Thần lực chỉ trong thời gian ngắn nữa thôi.
Không có điều gì có thể làm hắn vui vẻ và kích động hơn chuyện này.
Chỉ khi lực lượng khôi phục thì mới có thể quay về Mạc Vân Hải, mới có thể đánh thức mọi người, mới có thể cứu được Bồ Yêu và Vệ…!
Nhất định phải thành công !
Tả Mạc nắm chặt nắm đấm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT