Lâm Khiêm cẩn thận đẩy cửa ra. Quang mang chói mắt từ phù trận phát ra chọc vào mắt khiến hắn cảm thấy đau nhức. Ở chính giữa gian phòng là một bóng người lưng hơi cong đang ngồi đó. Nếu người ngoài mà nhìn thấy một màn như vậy chắc chắn họ sẽ vô cùng chấn động, bởi bóng người hình dáng còng còng này chính là Chưởng môn của Côn Luân. Nhưng hiện tai, hai cánh tay của y đã biến mất, đôi mày kiếm cũng trở lên trắng như tuyết dài chấm đất chỉ còn lại một nửa, thỉnh thoảng y lại phát ra tiếng ho khan, mỗi tiếng ho vang lên lại làm cho thân ảnh còng xuống ấy rung động.
Trong mũi Lâm Khiêm cảm thấy nỗi đau xót xa, cứ nghĩ đến tư thế oai phong của sư phụ năm đó là tim hắn lại đau như cắt.
“ Sư phụ!”
Hắn nhẹ nhàng gọi khẽ một tiếng.
Khi vị Chưởng môn nghe thấy, y liền cố gắng làm cho thân thể thẳng tắp trở lại, rồi hòa nhã nói: “ Khiêm nhi à, đến đây đi. ”
Trên mặt y giờ đã đầy những nếp nhăn, hai con mắt vẩn đục ảm đạm, thanh âm cũng trở lên khàn khàn. Y không khác gì một ông lão đã đến tuổi gần đất xa trời.
“ Vâng!” Lâm Khiêm sợ nước mắt mình chẩy xuống, chỉ khẽ kêu lên tiếng dạ, rồi bước nhanh tới bên cạnh sư phụ, sau đó đặt tay lên lưng sư phụ bắt đầu dò xét thương tích của sư phụ.
Thời điểm Sư phụ bị trong thương chính là khi đi thăm dò Viễn Cổ Di Chỉ. Khi đó sư phụ bị chặt đứt hai tay, linh lực toàn thân bị mất hết, sinh cơ trong nội phủ cũng cạn kiệt. Mặc dù Lâm Khiêm đã tìm đủ mọi cách cũng chỉ giữ lại cho sư phụ hơi thở thoi thóp mà thôi.
Khuôn mặt sư phụ bắt đầu xám lại, không còn chút sinh cơ nào.
Trong lòng Lâm Khiêm quặn đau, hắn biết rằng, chỉ vì sư phụ muốn chế tạo được một kiện thần binh chân chính thuộc về hắn. Tuy hắn có được kiện thần binh đầu tiên của Côn Luân là 'Côn Luân', nhưng kiện thần binh đó vẫn có nhiều điểm chưa hoàn mỹ, cho nên sư phụ không hài lòng cho lắm.
“ Con không cần lo lắng cho ta!” Chưởng môn cũng biết trong lòng đệ tử của mình đang vô cùng khổ sở, liền an ủi nói:” Ta sống đã lâu như vậy, cũng đủ rồi”.
“ Sư phụ. . . ” Lâm Khiêm nghe sư phụ nói như thế, nước mắt cũng nhịn không được nữa, cuồn cuộn tuôn trào.
“ Si nhi, hiện tại con là Chưởng môn một phái. Con không được phép hiện ra cái vẻ yếu đuối của đàn bà như thế này!” Chưởng môn cười cười, sắc mặt xám trắng, tiều tụy không chút sinh cơ: “ Ngươi làm rất tốt, Côn Luân được giao vào tay người, ta cũng an tâm!”
Lâm Khiêm khóc không thành tiếng.
“ Trước đây vài ngay, tinh thần ta chợt sáng sủa. Ta cũng đã nghĩ thông rất nhiều điều. Mạc Vân Hải đi trên con đường thần lực của riêng họ, con đường đó khác hẳn với Côn Luân ta, vì thế chúng ta không thể mù quáng bắt chước bọn họ được. Kiếm chính là con đường mà Côn Luân ta tu luyện, kiếm cũng là bản tâm của chúng ta, vì thế cái chúng ta cần là Thần Kiếm chứ không phải là cụ trang. Mặc dù Thần trang cũng tốt nhưng không hợp với Côn Luân chúng ta. Một kiếm phá vạn pháp mới chính là con đường của Côn Luân ta”
Thanh âm khàn khàn của Chưởng Môn phiêu lãng trong phòng.
Lâm Khiêm cảm thấy những lời nói của sư phụ giống như lời trăn trối dặn dò. Việc này khiến lòng hắn quặn đau.
“ Khi ta còn sống có thể hoàn thành được cái tâm nguyện to lớn này cũng cảm thấy thế là mỹ mãn rồi, con cũng không cần phải khổ sở vì ta như vậy” Giọng nói của Chưởng môn trở lên ấm áp bảo : “ Thanh kiếm mà sư phụ tìm cho con, có lai lịch rất lớn. Nó tên là Thái Cổ, một trong những Thần Kiếm mạnh nhất thời Viễn cổ. Tuy thời gian đã phủ bụi lên nó rất lâu rồi, nhưng thần uy của nó vẫn mạnh mẽ như xưa, con chớ có làm nhục uy danh của nó”
“ Đệ tử tuyệt không khiến cho nó phải hổ thẹn!” Lâm Khiêm kìm chế không cho nước mắt tuôn rơi, trên miệng phát ra từng lời kiếm thệ.
Chưởng môn cũng hài lòng gật gật đầu, nói: “ Hiện tại ta chỉ còn một nguyện vọng duy nhất”
“ Xin sư phụ cứ nói!” Ánh mắt của Lâm Khiêm trở lên vô cùng cương quyết. Trong lòng hắn thầm quyết định, dù gặp bất cứ trở ngại gì hắn cũng phải hoàn thành tâm nguyện của sư phụ.
Chưởng môn ngẩng đầu lên rồi nói: “ Tuy hiện tại ta đã bị đứt hai tay, linh lực mất hết, sinh cơ đã tuyệt, nhưng thứ duy nhất còn đầy đủ chính là hồn phách của ta, ta muốn dùng hồn phách tiến vào Thái Cổ Thần Kiếm để cường hóa kiếm hồn của nó”
Lâm Khiêm nghe thấy vậy, nước mắt vừa kìm được bỗng tuôn rơi thành hai dòng lệ dài, hắn liên tục lắc đầu nói : “ Sư phụ không thể như thế được!”
Dùng hồn phách để dưỡng kiếm hồn là thủ pháp vô cùng tàn khốc, sau khi tẩm bổ hồn phách sẽ bị đầy đọa trong thống khổ vô tận, trọn đời không được siêu sinh.
“ Đây là tâm nguyện cuối cùng của vi sư!” Đột nhiên ánh mắt đục ngầu của Chưởng môn trở nên vô cùng sắc bén.
“ Cả đời ta đều sống ở Côn Luân, ta thân là Chưởng Môn chỉ có cách dùng huyết nhục để đền đáp Côn Luân. Nếu ngươi còn không đáp ứng tâm nguyện này của ta, dù ta có chết cũng không nhắm mắt được!”
Sư phụ!” Lại lần nữa Lâm Khiêm khóc không thành tiếng.
“ Ý của ta đã quyết!” Lời nói của Chưởng môn như chém đinh chặt sắt, sau khi nói xong liền nhắm mắt không nói năng gì.
※※※※※※※※※※※※※※※※� �� �� � �� �※※※※※※※※※※※※※
Phù trận phát ra những quang mang lập lòe, thần lực đã được khởi động, ở chính giữa phù trận là một thanh kiếm mang phong cách cổ xưa đang huyền phù giữa không trung.
Tất cả các trưởng lão Côn Luân và những đệ tử hạch tâm đều có mắt nơi đây. Khuôn mặt ai cũng lộ lên vẻ đau đớn bi ai.
Khi Lâm Khiêm cõng Chưởng môn ra, tất cả mọi người đều quỳ xuống bái lạy. Chưởng môn là người có uy vọng cực cao trong môn phái, được tất cả mọi người ủng hộ, nay nhìn thấy hình dáng tiều tụy của Chưởng môn khiến lòng mọi người đều cảm thây cực kỳ đau đớn.
“ Côn Luân giao lại cho các ngươi rồi!” Thanh âm khàn khàn của Chưởng môn vang lên.
Tất cả mọi người nghe thấy đều rơi lệ, thậm chí có người còn khóc to nói: “ Đệ tử nguyện hy sinh vì môn phái!”
Chưởng môn vui mừng gật đầu.
Nước mắt Lâm Khiêm rơi như mưa, không thể cất lên thành lời. Hắn chỉ lẳng lặng cõng Chưởng môn trên lưng rồi từ từ đi về phía trước.
Chưởng môn cũng không nói nhiều, hồn phách xuất khiếu, từng bước từng bước đi vào trong phù trận. Chưởng môn là một người có tu vi thâm hậu khôn lường, cho nên kiếm hồn cũng vô cùng tinh thuần.
Bỗng nhiên, Thái Cổ Kiếm ở trung tâm phù trận sinh ra cỗ lực hút kinh người, còn kiếm hồn của Chưởng môn liền hóa thành một đạo lưu quang bay vào trong thân kiếm.
Những trưởng lão và đệ tử xung quanh không ai dám cất lên tiếng gào khóc.
Bên trong kiếm, có bóng dáng hồn phách một người đang gồng mình chống chịu những thống khổ vô tận, miệng thì thào nói:
“ Khiêm nhi, sư phụ chỉ có thể giúp ngươi đến đây mà thôi!”
※※※※※※※※※※※※※※※※� �� �� � �� �※※※※※※※※※※※※※
Cảnh nội Côn Luân
Kiếm ý xuyên không
Vạn kiếm tề minh!
. . . .
Thiên hạ khiếp sợ!
※※※※※※※※※※※※※※※�� �� �� � � �※※※※※※※※※※※※※
Toàn thân Vi Thắng đều là máu, quần áo trên người cũng bị nghiền nát, nhưng tay hắn vẫn nắm chặt huyết kiếm. Trước mặt hắn là Ô Lặc, khuôn mặt của gã cũng tái nhợt.
“ Không ngờ trên đời vẫn tồn tại một cường giả như thế!” Ô Lặc thì thào tự nói, rồi ngửa mặt ngã xuống mặt đất, trên người đã mất sạch sinh cơ.
Tuy Vi Thắng nhìn có chút chật vật nhưng khuôn mặt hắn vẫn tĩnh lặng như thường, chỉ có Thí Thần Huyết Kiếm trong tay đã uống no máu tươi, nó trở lên xinh đẹp vô cùng.
Đột nhiên, Vi Thắng như cảm ứng được điều gì đó liền ngẩng đầu ngước lên, đồng thời lúc đó Thí Thần Huyết Kiếm trong tay hắn dường như cũng bị kích động, huyết quang trên thân kiếm tăng vọt, phóng thẳng lên trời.
Một cột sáng mầu huyết sắc rộng hơn mười trượng, đâm thẳng lên trời cao.
Vi Thắng bên trong cột sáng giống như một sát thần giáng lâm, không ai có thể chống lại được.
Vi Thắng ngẩng đầu nhìn bầu trời, trên tay truyền tới cảm giác chiến ý mãnh liệt của Thí Thần Huyết Kiếm. Hắn liền hít sâu một hơi, để đè nén chiến ý đang sục sôi trong lòng, trong con ngươi mầu huyết lưu li luôn thanh tịnh cũng hiện lên vẻ khiếp sợ.
Không ngờ thiện hạ lại có một luông kiếm ý cường hãn đến như vậy!
Kiếm ý quân lâm thiên hạ!
Những hưng phấn vì đánh bại đối thủ vừa rồi cũng hoàn toàn biến mất. Vi Thắng cứ đứng nhìn bầu trời đến xuất thần, sự kinh ngạc trong mắt cũng dần mất đi và thay vào đó là vô tận kiếm ý và sát khí.
“ Côn Luân!”
Vi Thắng thì thào tự nói, bàn tay cũng không nhịn được mà nắm chặt Thí Thần Huyết Kiếm trong tay.
Một luồng kiếm ý mạnh mẽ khiến người ta khiếp sợ như thế, chỉ có thể xuất hiện ở Côn Luân!
Chiến ý trong lồng ngực Vi Thắng sôi sục như muốn phá thể mà ra !
Đột nhiên, ở cách đó không xa có một luồng lôi quang nồng đậm kinh người bốc lên, dường như nó là một đồ vật nào đó bị kiếm ý trên bầu kích phát ra hung tính.
Trong lòng Vi Thắng vừa động, vội vàng hướng về chỗ lôi quang tụ tập bay tới.
Càng lại gần thì trong lòng hắn lại càng kinh ngạc, không ngờ lôi quang lại từ trong lòng đất bay lên bầu trời.
Chẳng lẽ có dị bảo gì đó?
Trong đầu nghĩ vậy, hắn liền bay về phía nguyên điểm(DG: điểm khởi nguồn-viết đến đây lại nhớ đên bộ phim Sự khởi nguồn )của lôi quang.
Chỉ thấy ở đó có một mặt kính bằng đồng xanh đang nằm im trên mặt đất. Trên mặt gương đồng có khắc chữ 'Lôi' theo lối cổ xưa. Bề ngoài mặt kính không ngừng có lôi quang lập lòe, tạo thành những con điện xà đang di chuyển.
Ầm!
Đột nhiên một đạo điện xa phi vào không trung.
Con điện xà ấy vừa thoát khỏi chiếc gương đồng xanh liền đột nhiên hóa lớn như cánh tay, bay lên như xé toang bầu trời.
※※※※※※※※※※※※※※※※� �� �� � �� �※※※※※※※※※※※※※
Tả Mạc ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời.
Vẻ mặt của Quỷ Vụ Đồng cũng hiện lên sự khiếp sợ ngước nhìn bầu trời, rồi thì thào tự nói:” Luồng kiếm ý thật mạnh a!Chẳng lẽ thời đại này lại có cường giả mạnh như vậy hay sao?” Tuy nó đã bị Tả Mạc hàng phục, nhưng nó cũng nhận ra được, cường giả của thời đại này thua xa thời Viễn Cổ.
Nhưng cỗ kiếm ý vô địch phảng phất như quân lâm thiên hạ kia vẫn làm nó giật mình khiếp sợ.
Một cỗ kiếm ý mạnh mẽ như vậy sao có thể xuất hiện ở thời đại này?
Đột nhiên, nó cảm thấy cỗ kiếm ý có chút hương vị quen thuộc, sau đó nó giật mình một cái rồi thốt lên :” Thái Cổ!”
“ Thái Cổ?” Tả Mạc thu hồi ánh mắt trên bầu trời, rồi quay sang nhìn Quỷ Vụ Đồng.
Dường như Quỷ Vụ Đồng bắt đầu nói mê : “ Thái Cổ là thanh thần kiếm nổi danh nhất trong truyền thuyết thời Viễn Cổ. Người ta đồn rằng, chủ nhân của thanh kiếm này chắc chắn sẽ chở thành nhất đại Đế Thiên. ”
Nhờ có Thái Dương Kim diệp, Tả Mạc biết rõ Đế Thiên là có ý gì có nghĩa là gì. trong thời đại Viễn cổ, cường giả nào cường đại đên mức lãnh đao tất cả các bộ lạc khác được gọi là Đế Thiên.
“ Đế Thiên sao?” Trên mặt Tả Mạc hiện lên cười lạnh, không hề che dấu sát khi đang dâng trào trong mắt, hắn bảo:” Muốn làm Đế Thiên sao? Còn phải hỏi xem ta có đồng ý hay không đã!”
Quỷ Vụ Đồng sững sờ, nhưng sau đó đưa ra phản ứng rất nhanh, nó lắp bắp nói:” Chủ nhân, chẳng lẽ kẻ đó có thù oán. . . ”
Tả Mạc nghiêng đầu qua liếc nó, rồi chẳng thèm để ý nói:” Không sai, tử thù! Sao hả, ngươi sợ à?”
Quỷ Vụ Đồng thấy Tả Mạc lộ ra vẻ mặt chẳng tốt đẹp gì, nó liền vôi vàng tỏ thái độ: “ Chủ nhân, nói gì thì nói, kẻ tử thù của chủ nhân cũng chính là kẻ tử thù của ta a”
Luồng kiếm ý mạnh mẽ đến mức ở đây cũng có thể cảm nhận được, e rằng đó chỉ có thể là thanh Thái Cổ Thần Kiếm trong lời nói của Quỷ Vụ Đồng.
Thực lực cá nhân Lâm Khiêm vốn đã vô cùng cường hãn, một kiếm của y năm xưa phải mấy người Tả Mạc liên thủ mới miễn cưỡng chống đỡ được.
Nghe nói chính Lâm Khiêm là người sáng chế thần quyết của Côn Luân, cho nên thực lực của y hiện nay đến mức nào thì không ai có thể biết được.
Nếu như Tả Mạc muốn tìm kiếm một nhân vật có thể sánh ngang với Vi Thắng sư huynh, thì chắc chắn hắn sẽ chọn Lâm Khiêm.
Vậy mà hôm nay, sau khi có được thanh Thái Cổ Thần Kiếm e rằng thực lực của Lâm Khiêm đã đạt tới mức vô cùng khủng khiếp.
Có thể nói, lúc này toàn thiên hạ không ai có thể với tới độ cao như y được.
Tuy nhiên Tả Mạc không hề sợ hãi mà y đang cảm thấy khó chịu, cứ nghĩ đến việc tử địch của mình kiếm được thanh thần kiếm như vậy là Tả Mạc lại có cảm giác như mình vừa nuốt phải con ruồi.
Côn Luân!
Hãy cứ chờ xem!
※※※※※※※※※※※※※※※※� �� �� � �� �※※※※※※※※※※※※※
Tuyết Điện.
La Ly hiện lên vẻ mặt bất đắc dĩ.
Đi sau lưng hắn là một đội thủ vệ, đại đa số thủ vệ có mặt trong chuyến hành rình này đều ở sau lưng hắn.
Thế nhưng khi hắn gặp được những tên gia hỏa Tâm Diệp Thiền Môn, liền không nói hai lời xông tới đánh giết. Chưởng môn Tâm Diệp Thiền Môn cũng không ngờ rằng đối phương không thèm nói năng chào hỏi gì đã xông vào đánh. Hành động đó khiến y phải lĩnh không ít thiệt thòi.
Hơn nữa đám hộ vệ cũng có số lượng đông đảo, cứ mười người lại kết thành một chiến trận. Bọn họ đối phó với trưởng lão Tâm Diệp Thiền Môn cũng không hề rơi xuống thế hạ phong.
Còn Chưởng môn Tâm Diệp Thiền Môn cũng có chút trình độ, chính vì vậy hai bên đều tiến vào trạng thái giằng co.
Chưởng Môn Tâm Diệp Thiền Môn có thần lực hùng hậu, còn La Lỵ lại có chiến pháp quỷ dị. y sử dụng chiến pháp luân chuyển giữa y và Ngã Ly, khiến đối phương khổ không thể tả được.
Đúng lúc này tuyệt thế kiếm ý của Thái Cổ bỗng hiện lên không một dấu hiêu báo trước.
Ngã Ly mở to con mắt xinh đẹp đến mức làm cho người ta hít thở không thông.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT