Một vòng tròn bên trên phủ đầy những đường ngoằn nghèo như vân tay xuất hiện trước mắt mọi người. Ở trung tâm vòng tròn có một lỗ thủng, trong lỗ thủng ấy đang không ngừng tuôn ra sương trắng. Lỗ thủng có đường kính rất nhỏ, bên trong từ từ thả ra sương trắng. Làn sương trắng tỏa ra cũng không tán đi mà cứ lơ lửng giữa không trung. Chẳng lẽ sương trắng xung quanh đều do cái đồ vật này thả ra sao?

"Ta biết đây là đâu" Đột nhiên Bồ Yêu thuận miệng bảo, trong giọng nói của y toát lên vẻ ngưng trọng.

"Đây là đâu?"Tả Mạc nghe thấy giọng nói của Bồ Yêu không bình thường, trong lòng cũng cảm thấy kì quái. Bồ Yêu vốn là kẻ to gan lớn mật, vậy mà y cũng cảm thấy sợ hãi sao?

"Đồ Đằng khôi trường( đấu trường đồ đằng )!"Bồ Yêu lạnh lùng nhổ ra bốn chữ.

Khi nghe được bốn chữ này, Vệ sững sờ một lúc lâu. Sau đó sắc mặt gã tái nhợt, rồi kêu lên thất thanh:"Không thể như thế được!"

"Đồ Đằng khôi trường!Cái tên này thật là kì quái, rốt cuộc nó là cái nơi nào?" Tả Mạc cũng cảm thấy rất hiếu kì, ngay cả Vệ cũng có phản ứng như vậy, chứng tỏ nơi này không tầm thường chút nào.

"Đồ Đằng khôi trường là sân thi đấu của những cường giả thuộc bộ tộc Đồ Đằng thời Viễn Cổ !"Bồ Yêu giới thiệu hết sức đơn giản, rồi trầm giọng nói:"Ở thời đại Viễn Cổ, cứ cách một khoảng thời gian các bộ lạc lại tổ chức một lần Đấu Khôi chiến, các cường giả thuộc bộ lạc Đồ Đằng đều tập trung tại nơi này để tranh giành vị trí Đấu Khôi Vương"

"A, cái này nghe có vẻ giống mấy cái như thí kiếm hội (đại hội so kiếm)nhỉ!" Tả Mạc miên man liên tưởng.

"Đấu Khôi chiến tàn khốc hơn thì kiếm hội nhiều lắm!" Vệ cũng không nhịn được mà nói:"Đấu Khôi chiến là cuộc chiến sinh tử, có rất ít người còn sống sót để trở về, cường giả Đồ Đằng cường đại nhất sẽ đạt được danh hiệu Khôi Vương, còn bộ lạc của cường giả đó sẽ nhận được quyền thế vô cùng lớn, những bộ lạc khác phải tiến cống cho họ. Và cống nạp này sẽ được duy trì liên tục cho đến khi có Khôi Vương mới xuất hiện. Thông thường thì cứ mười năm sẽ tổ chức một lần "

Vệ trầm giọng nói:"Không có bất kì một chứng cớ nào để chứng minh nơi này là Đồ Đằng khôi trường. Mặc dù ta chưa từng nhìn thấy Đồ Đằng khôi trường, nhưng cái di chỉ này không có dấu hiệu nào chứng tỏ nó là Đồ Đằng khôi trường"

Bồ Yêu lạnh lùng nói:"Đồ Đằng khôi trường có tất cả năm tiền điện(DG: điện phía trước-sơ khảo đấu trường -chắc là thế). Năm tiền điện gồm có Phong Vũ Lôi Vụ Tuyết. Nếu như ta đoán không nhầm thì nơi đây chính là Vụ điện, còn cái vòng tròn này chính là Vụ Nhãn Khuê"

Vệ im lặng lắng nghe, năm xưa gã không phải là cường giả Đồ Đằng. Thực lực của gã cũng chỉ nằm trong top những người yếu trong bộ lạc, cho nên gã cũng không có tư cách tham gia loại đại hội như Đồ Đằng khôi trường này. Thế nhưng gã cũng có nghe qua năm điện Phong Vũ Lôi Vụ Tuyết của Đồ Đằng khôi trường.

Lúc đầu Tả Mạc cũng nửa tin nửa ngờ, nhưng khi Bồ Yêu nói ra danh tự Vụ Nhãn Khuê thì hắn đã hoàn toàn tin tưởng lời Bồ yêu nói. Thì ra cái vòng tròn trước mắt hắn lại có lai lịch lớn như vậy. Thảo nào thần lực của mình không thể dò xét được, nếu như nơi đây là Đồ Đằng khôi trường, thì đương nhiên nó là nơi các cường giả Đồ Đằng chiến đấu.

"Bồ yêu, sao ngươi lại biết rõ như vậy?"

Tả Mạc cũng cảm thấy ngạc nhiên khi Bồ yêu biết nhiều như vậy. Nếu như nhũng lời này do Vệ nói ra thì Tả Mạc cũng cảm thấy bình thường, dù sao gã cũng là người của thời đại Viễn Cổ, nhưng không ngờ được người nói ra câu ấy lại là Bồ yêu.

Trên mặt Bồ Yêu không hề hiện lên vẻ đắc ý như thường ngày, y vẫn bình tĩnh nói:" Lão sư của ta đã bỏ ra rất nhiều thời gian để nghiên cứu Đồ Đằng khôi trường!"

Lúc này Tả Mạc mới bừng tỉnh đại ngộ (hiểu ra rõ ràng), thế nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy hết sức tò mò, có vẻ như lão sư của Bồ Yêu cũng lợi hại a!

"Vậy chúng ta làm gì bây giờ?" Khuôn mặt Tả Mạc cũng hiện lên vẻ mong chờ hy vọng, hỏi Bồ yêu, sau đó hắn dời ánh mắt của mình tới Vụ Nhãn Khuê trước mặt :"Thứ này có lẽ là thứ tốt đó, nghe các người nói cũng thấy nó là bảo bối, liệu có thể lấy nó đi được không?"

Bồ Yêu trầm ngâm nói:"Năm điện Phong Vũ Lôi Vụ Tuyết của Đồ Đằng khôi trường mới chỉ là khảo nghiệm đầu tiên thôi, nhưng nơi này cũng là nơi đào thải nhiều người nhất. Chỉ có cách sống sót ở nơi này mới có tư cách đi vào khảo nghiệm tiếp theo. Còn về Vụ Nhãn Khuê, nó đúng là một bảo bối hiếm có đấy, nhưng nó lại là bảo vật để trấn thủ Vụ điện, nếu người có thể lấy nó đi thì đương nhiên Vụ điện cũng bị phá giải, nhưng ta khuyên ngươi không nên làm như vậy!"

Vừa nghe thấy Vụ Nhãn Khuê là bảo bối, Tả Mạc đã hưng phấn xoa xoa tay, nhưng lập tức Bồ Yêu tạt cho hắn một chậu nước lạnh vào mặt, khiến hắn cảm thấy mờ mịt khó hiểu liền hỏi lại :"Vì sao?"

"Cường giả Đồ Đằng Viễn Cổ mạnh hơn các ngươi không biết bao nhiêu lần. Ngươi biết vì sao Vụ Nhãn Khuê này để đây đã nhiều năm rồi mà không có ai có ý định lấy nó đi không?"

Tả Mạc sững sờ, Bồ Yêu nói cũng đúng nha, đã trải qua nhiều năm như vậy mà cái món đồ chơi này vẫn còn ở đây, nhiều cường giả Đồ Đằng như vậy mà chẳng có ai lấy nó đi. Từ đó có thể thấy, nếu lấy nó chắc chắn sẽ gặp phải chuyện không tốt. Tuy Tiểu Mạc ca là kẻ tham tài hơn mạng, nhưng hắn vẫn còn biết mình là ai. Đừng thấy hôm nay hắn là một kẻ có danh tiếng trong giới giang hồ mà hiểu nhầm, so với những gã biến thái thời viễn có thể bắt sao hái nguyệt thì hắn hãy còn kém rất xa.

Nhưng, hãy nhìn xem. . . mấy món bảo bối này giống như ba ba trong rọ. . . vậy mà phải trơ mắt nhìn ba ba chạy mất. . . !

Không thể bắt ba ba đi ! Sao không nói trước với ca!

Trái tim Tả Mạc như rỏ máu, nhưng hắn vẫn còn tỉnh táo hỏi Bồ Yêu:"Chúng ta đi ra ngoài bằng cách nào?"

Bồ Yêu chỉ lắc đầu:"Không biết!"

"Không biết hả?" Tả Mạc đần mặt ra.

"Không biết" Bồ Yêu chỉ tiếp tục lắc đầu.

Tả Mạc cảm thấy khóc không ra nước mắt, Bồ Yêu biết rõ đây là Vụ điện, biết rõ cả bảo bối Vụ Nhãn Khuê, vậy mà y không biết cách nào ra ngoài. . . Trời ạ, điểm mấu chốt nhất thì y lại không biết.

Nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của Tả Mạc, Bồ Yêu cũng cảm thấy bất đắc dĩ:"Ngươi phải biết rằng, có nhiều thứ của thời đại Viễn Cổ đã bị chôn vui trong dòng sông lịch sử, muốn tìm một tia manh mối trong đó cũng không dễ dàng gì"

Vệ vẫn đang ngồi yên vắt óc suy nghĩ, bỗng nhiên mở miệng tham gia:"Ta nhớ rằng có một quyển sách trong tộc có đề cập sơ lược. . . "

Khi nghe thấy gã nói thế, tinh thần của Tả Mạc cũng chấn động:"Nói xem như thế nào?"

"Việc này đã quá lâu rồi, nên ta không còn nhớ rõ nữa, ngươi để yên cho ta suy nghĩ một lát!" Hiển nhiên Vệ cũng cảm thấy hơi tức giận. Trong đầu gã hiện lên những ấn tượng mơ hồ, hình như trong tộc gã có một người đã vượt qua khảo nghiệm đầu tiên nhưng sau đó lại bị thương nên phải rời khỏi Đồ Đằng khôi trường. Về sau người đó có lưu lại những tâm đắc của mình cho người trong tộc.

Tả Mạc nghe thấy vậy cũng cảm thấy bất đắc dĩ.

Nhưng đúng lúc này, đột nhiên Chim Ngốc mở to mắt rồi hướng về phía tâm của Vụ Nhãn Khuê mổ một cái.

Mọi người đều nhìn thấy hành động bột phát này!

Một chùm hỏa tinh sáng chói mắt tóe ra trên cái mỏ nhọn của Chim Ngốc

Uỳnh!

Vụ Nhãn Khuê rung lên, rồi sau đó từ trong khuê nhãn(tâm khuê) phát ra lực hút kinh người.

Chỉ thấy sương trắng giống như những bông đường phình ra, chúng từ từ tiến tới đám người Tả Mạc. Những làn sương trắng như ngưng thành thực chất, giống như đống tuyết trắng đang cuồn cuộn bay tới từ khắp nơi ép vào đám người Tả Mạc.

Những thanh âm rầm rập vang lên từ sâu bên trong đám sương trắng.

Biến cố trước mắt làm Tả Mạc sợ ngây người. Hắn không ngờ được con Chim Ngốc lại hung hãn đến như vậy.

Cái con chim này bị làm sao thế?

Chẳng lẽ nó có thù với món đồ chơi này sao?

Biến cố xảy ra quá nhanh khiến hắn không có thời gian mà suy nghĩ, chỉ trong nháy mắt, làn sương trắng chỉ còn cách bọn họ ba trượng. Làn sương trắng trước mắt khác xa làn sương bất động lúc trước, làn sương trắng lúc này đã lan ra khắp nơi cuồn cuồn không dứt.

Tuy không biết những làn sương trắng này ẩn chứa bí ẩn gì, nhưng Tả Mạc cũng biết không nên cho nó tiếp tục ép xuống như vậy

Ngươi muốn hút thì ta hút!

Tả Mạc nói thầm một câu rồi khẽ lật bàn tay, trong tay hắn xuất hiện một chiếc Từ Nguyên Bình. Sau đó hắn bắt đầu bắt pháp quyết, cố gắng hút sương mù vào trong bình.

Tả mạc thấy rõ ràng lực hút của Từ Nguyên Bình không lớn bằng Vụ Nhãn Khuê, điều này làm hắn càng thêm sốt ruột, cổ tay hắn khẽ lật rồi lại đảo.

Ngay lập tức trước mặt hắn xuất hiện ba hàng Từ Nguyên Bình, mỗi hàng lại có chín chiếc Từ Nguyên Bình đang trôi nổi giữa không trung.

Đại trận Tử Nguyên Bình!

Hút!

Khi số lương Tử Nguyên Bình lên tới hai mươi bảy cái, lực hút của nó tăng mạnh, chỉ thấy hai mươi bảy luồng sương trắng biến thành những dòng chảy nhỏ chui vào miệng bình. Chỉ trong nháy mắt, xung quanh Tả mạc lại trống trải như trước.

Còn hai mươi bẩy chiếc Từ Nguyên Bình cũng đầy tràn.

Tả Mạc thở ra một hơi buôn lỏng, nhưng trong lòng hắn cũng cảm thấy kinh ngạc, phải biết rằng Từ Nguyên Bình trên tay hắn không phải loại hàng hóa bình thường. nếu như dùng một cái Từ Nguyên Bình để chứa nước thì nó có thể hút khô cả một dòng sông rộng ba dặm dài mười dặm.

Vậy mà khi hút sương trắng nó chỉ hút được một chút đã đầy.

Sương trắng bên trong Từ Nguyên Bình bị nén thành nước, bên trong Từ Nguyên Bình chỉ có một vốc nước mà thôi, nhưng vốc nước này lại ẩn hiện thải mang, thoạt nhìn cũng không thấy nó có gì đặc biệt.

Nhưng khi Tả Mạc chưa kịp tìm hiểu rõ xem sương trắng là vật gì thì sương trắng xung quanh lại từ từ áp sát bọn họ.

Khi làn sương trắng còn cách bọn họ hai mươi trượng, lập tức đoàn sương sôi trào dữ dội. Đúng lúc đó trong lòng Tả Mạc sinh ra tia báo động, dường như có một vật gì đó đang muốn thoát ra khỏi đoàn sương đang sôi trào kia.

Đúng lúc này, bỗng nhiên bên trong đoàn sương phát ra những tiếng rít tê tê chói tai, khi nhìn kĩ mới thấy đó là những con dơi trắng ! Hàng trăm con dơi trắng lao ra như xé rách màn sương, rồi phi tới với tốc độ kinh người.

"Chú ý!"Tả Mạc khẽ quát lên một câu.

Bỗng dưng, một chiếc bóng rất nhỏ mầu đen bên cạnh hắn phi ra ngoài, rồi đột nhiên nổ tung thành vô số chùm sáng nhỏ giữa không trung.

Mỗi một chùm sáng đều là những kiếm quang rất nhỏ, những đạo kiếm quang này nổ tung thành nhưng chùm pháo hoa rất đẹp mắt

Những đạo kiếm quang này đánh lên đội hình đang dơi trắng đang gào thét!

Phốc, phốc, phốc!

Những con dơi trắng bi kiếm quang đánh trúng đều bị biến thành những làn sương trắng.

Một thân hình mặc hắc y đang cầm Nguyệt Nha Đao, khuôn mặt lãnh khốc đang bồng bềnh trước mặt Tả Mạc, đó chính là kẻ trời sinh hiếu chiến, Thập Phẩm!

Thập phẩm làm ra vẻ mặt tự hào, làm như một kích vừa rồi của nó không phải dùng hết sức vậy.

"Không tệ, không tệ, Tiểu Thập làm tốt lắm. Một kiếm này của mi có vài phần giống phong cách của đại sư huynh a" Đương nhiên Tả Mạc cũng chẳng keo kiệt lời khen ngợi nó, tuy Thập Phẩm dùng Nguyệt Nha Đao nhưng pháp quyết nó dùng là kiếm quyết a.

Thần sắc Thập Phẩm vẫn không thay đổi, nhưng có thể thấy nó đang rất kiêu ngạo với lời khen ngợi của Tả Mạc.

Tháp nhỏ cũng hấp tấp bay tới rồi cọ lên người Thập Phẩm, cái mái tháp mập mạp của nó không ngừng vỗ vỗ, như đang nói ' Khổ cực rồi, khổ cực rồi', giống như đang nịnh bợ Thập Phẩm vậy.

Tiểu Hỏa cũng bay tới, thân thể tròn vo của nó không ngừng quay cuồng xung quanh Thập Phẩm.

Khuôn mặt đang đầy tự hào của Thập Phẩm biến thành vẻ bất đắc dĩ, hiển nhiên nó cũng chẳng có biên pháp nào để đối phó hai thằng nhãi dở hơi này.

"Cẩn thận!"Bỗng dưng Tả Mạc cả kinh thốt lên.

Đột nhiên, trong sương mù phát ra tiếng rít rất nhỏ, nếu không phải sự chú ý của Tả Mạc đang đặt trên mấy đoán sương mù, thì e rằng chẳng ai nghe thấy gì. Tả Mạc phản ứng cực nhanh, hắn cong ngón tay lại rồi búng ra, Thanh Ti trên cổ tay phi vào sương trắng như linh xà xuất động.

Ah?

Thanh Ti trên tay hắn truyền tới cảm giác căng thẳng khiến hắn cả kinh.

Nhưng Tả mạc cũng nhanh chóng tìm ra cách đối phó, trong lòng bàn tay phải của hắn hiện ra một tia Thái Dương Thần Hỏa, chỉ thấy Thái Dương Thần Hỏa bám lên Thanh Ti rồi nhanh tróng lan tràn dọc theo Thanh Ti.

Một dẫy hỏa quang lóe lên rồi biến mất.

Ầm!

Từ trong sương trắng truyền tới tiếng ầm ầm ùng ùng như tiếng nổ mạnh. Nhưng sương trắng cực kì quỷ dị, bên trong nó vừa phát nổ lớn như vậy mà làn sương không hề chịu một chút ảnh hưởng nào.

Trong sương mù mầu trắng vang lên tiếng gầm giận giữ, hiển nhiên Thái Dương Thần Hỏa đã gây tổn thương cho nó.

Tả Mạc hừ lạnh một tiếng, hắn dồn lực lượng vào cánh tay, rồi lắc nhẹ Thanh Ti.

Từ trên Thanh Ti tỏa ra vô số những sóng mang sáng chói mắt bắn vào trong sương trắng như mưa.

Phốc, phốc, phốc!

Những thanh âm trầm thấp khi đánh vào mục tiêu vang lên không dứt.

Công kích của Tả Mạc đâu có dễ dàng kết thúc như vậy? Lập tức hắn hạ thấp người làm ra thế trung bình tấn, bàn tay nắm chặt Thanh Ti rồi kéo.

Một đoàn sương mù cao gần bằng người bị Tả Mạc dùng sức mạnh kéo ra khỏi đám sương.

Đoàn sương mù này đậm đắc hơn sương mù bình thường, dường như bên trong nó có cái gì đó đang nhúc nhích làm người ta có cảm giác sởn tóc gáy.

Nhưng đúng lúc này, chợt sinh ra biến hóa!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play