Tả Mạc nhìn đồ vật có hình dáng vô cùng kì quái trước mắt, trong lòng liền cảm thấy hứng thú.
Bộ kiện thoạt nhìn có hình nhánh cây này lại là bộ phận hình lưới bên dưới mũ giáp, còn phần kết nối giữa mũ giáp và bộ kiện hình cành cây lại ở phía sau.
Nhìn kỹ qua ...
Sau khi mất cả buổi quan sát ,Tả Mạc càng nhìn càng cảm thấy hơi quen mắt. Hắn vắt hết óc suy nghĩ, cuối cùng cũng nhận ra cái món đồ chơi này giống như cái gì. Mũ giáp cũng giống như phần đầu người, còn phần trụ kéo dài từ sau đầu xuống không phải là xương sống sao? Còn phần bộ kiện có hình nhánh cây kia, chẳng phải là những mạch máu và kinh mạch nhỏ li ti sao?
Càng nhìn Tả Mạc càng thấy suy đoán của mình là đúng.
Bỗng nhiên trong lòng Tả Mạc sinh ra cảm giác hiếu kỳ đối với phụ thân của mình. Thiết kế như vậy rất khác lạ, cho dù đặt vào trong thời đại Thần binh không ngừng xuất hiện như hiện nay thì nó vẫn hết sức độc đáo. Hắn cảm thấy vô cùng hiếu kì, không biết hai bộ kiện còn lại có đặc điểm gì ?
Thần binh khi hoàn chỉnh sẽ có hình dạng gì?
Thần binh khi hoàn chỉnh sẽ có tác dụng ra sao?
Bỗng nhiên Tả Mạc có dự cảm rằng phụ thân của mình là một nhân vật không đơn giản. Bởi vì Thần binh như thế này thật sự quá khác lạ rồi, mặc dù Tả Mạc đã tự tay luyện chế ra một bộ chuẩn Thần binh đó là Thiên Sứ Cụ Trang, nhưng hai bộ kiện này mặc dù chưa hoàn chỉnh cả bộ nhưng vẫn khiến hắn cảm thấy vô cùng hoàn mỹ, ngay cả Thiên Sứ Cụ Trang cũng không thể so sánh được.
Nếu chỉ nhìn ở bề mặt thì sẽ không tìm được bất kì dấu vết nào của việc luyện chế hay đặc điểm của Thần văn hoặc Phù văn. Bộ kiện hình nhánh cây giống như được mọc ra từ mũ giáp vậy, còn mũ giáp toàn thân đều kín kẽ không thể tìm được dấu vết luyện chế. Những đồ vật kì dị có hình dáng như chiếc râu dài và nhỏ, đến tận bây giờ Tả mạc vẫn chưa tìm hiểu được những thứ đó có tác dụng gì.
Hắn thử cầm bộ Thần binh mới hợp thành được một nửa lên, nó nhẹ hơn so với dự đoán của hắn, có thể nói trọng lượng của nó nhẹ như không vậy.
Những mũi nhọn như những chiếc râu dài đột nhiên phát sáng, ánh sáng của nó không ngừng lập lòe, dường như có ẩn chứa một quy luật nào đó nhưng rất mù mờ và tối nghĩa. Đây quả là một Thần binh được luyện chế một cách đặc biệt, hơn hẳn tiêu chuẩn của Thần binh hiện tại.
Người vô tội nhưng có báu vật thì có tội mà!
Tả gia có được Thần binh như thế thì làm sao không bị người ta nhòm ngó, thèm muốn chứ?
Trong lòng Tả Mạc thở dài rồi nhìn chăm chú vào nửa kiện Thần binh trên tay. Khi hai bộ kiện hợp lại với nhau, dường như bọn chúng đã tỉnh lại vậy, thỉnh thoảng lóe lên từng luồng ánh sáng rực rỡ, lan tỏa ra xung quanh.
Tả Mạc thử truyền Thần lực vào trong.
Oanh!
Hắn cảm thấy khung cảnh xung quanh chợt biến đổi, vô số tin tức tràn tới như thủy triều cuồn cuộn không dứt.
Thông tin tràn tới khi Tả Mạc chưa kịp chuẩn bị, khiến thân thể của hắn cứng đờ, hai mắt tối sầm lại, không biết trải qua bao lâu hắn mới dần dần phục hồi lại tinh thần.
Phốc...!
Trong cổ họng có vị ngòn ngọt, hắn há mồm phun ra một ngụm máu tươi, sau đó trong ngực mới cảm thấy một chút thoải mái.
Trên mặt hắn hiện lên vẻ kinh ngạc.
Từ bên trong thức hải của Tả Mạc, Vệ vốn lâu nay vẫn bất động đột nhiên mở mắt, trong mắt hiện lên từng luồng hào quang. Bồ Yêu dường như cũng cảm ứng được, hắn liền đứng thẳng dậy.
"Đừng cố gắng quá!" Vệ lên tiếng ngăn cản Tả Mạc.
Trong lòng Tả Mạc cảm thấy sợ hãi, hắn liền buông nửa bộ Thần binh xuống, không dám thử thêm một lần nữa. Mặc dù vừa nãy chỉ là thoáng qua trong chốc lát cũng khiến bản thân hắn bị thương nhẹ, còn Thần lực trong cơ thể tiêu hao mất bảy thành. Điều này khiến da đầu hắn run lên, hắn thật không ngờ lúc đó chẳng có cảm giác Thần lực bị tiêu hao, hơn nữa lại mất tới bảy phần.
Nhưng tin tức bên trong Thần binh thật sự quá nhiều, nhiều đến mức vượt qua chịu đựng của Tả Mạc nên khiến hắn bị thương. Tuy nhiên cho dù hắn dùng đủ mọi cách để cố gắng nhớ lại, nhưng kết quả lại chẳng thu được gì.
Món đồ chơi này thật là...
Tuy nhiên Tả Mạc nhanh chóng nhận ra 'Vệ đã tỉnh lại', khi tiến vào trong ý thức hải, khuôn mặt hắn hiện lên vẻ cười khổ: "Vệ, cuối cùng ngươi cũng tỉnh lại rồi".
Vệ mở miệng ra và bắt đầu lải nhải: "A Tả à, ta đã nói với ngươi lúc nào cũng phải hết sức cẩn thận, phải thật cẩn thận mới được, tại sao ngươi lại không nghe? Dù sao hiện nay ngươi cũng là lão đại của một phương rồi, sao có thể liều lĩnh như thế chứ? Ngươi nên biết rằng, vừa nãy nếu như Thần lực của ngươi hơi mất thêm một chút nữa thôi lập tức Thần lực của ngươi chắc chắn sẽ bị hút thành cái xác khô mất, còn cái mạng nhỏ của ngươi cũng xong đời..."
Nghe thấy Vệ lải nhải, trong lòng Tả Mạc cảm thấy ấm áp, trên mặt hắn lộ lên vẻ tươi cười.
Bồ Yêu không kiên nhẫn được liền chen ngang: "Thôi đủ rồi, sao trước kia không cảm thấy ngươi giống lão thái bà chút nào nhỉ? Ngươi đường đường là Mộ bia giáp đấy, ít ra cũng phải có tôn nghiêm thể hiện chút khí khái nam nhi cho ta xem nào, chẳng lẽ muốn giống như lão thái bà?"
Vệ sững sờ, rồi vô thức gật gật đầu: "Ừ, ngươi nói cũng có lí." Nhưng hắn cũng phản ứng rất nhanh :"Giống như ngươi vậy sao, cái loại người không ra người, yêu không ra yêu, vậy có khí khái nam nhi không?"
Bồ Yêu giận tím mặt: "Ngươi nói ai là kẻ người không ra người, yêu không ra yêu?"
Vệ cười âm hiểm nói: "Dù sao, cái thứ đó cũng không phải là ta."
"Ta giết ngươi!" Bồ Yêu giận quá hóa cười. Toàn thân bốc lên lửa đen ngùn ngụt, hắc diễm trong ý thức hải của Tả Mạc điên cuồng cháy lên, Bồ Yêu ở trên bầu trời không ngừng phô trương thanh thế.
Vệ không sợ hãi chút nào, hắn vẫn giữ vẻ mặt ôn hòa, rạng rỡ như ánh mặt trời, nhưng trong miệng lại thốt lên những lời âm hiểm: "Giết không được ta thì ngươi là 'nhân yêu' đấy".
Suýt chút nữa thì Tả Mạc đã cắm đầu xuống đất. Hắn đưa tay lên lau cái trán đầy mồ hôi lạnh, quả nhiên Vệ mới là kẻ âm hiểm và thâm độc hơn.
Trâu bò húc nhau, ruồi muỗi chết oan!
Không cần nói đến lời thứ hai,Tả Mạc nhanh chân chuồn mất.
Vừa ra khỏi ý thức hải chưa được bao lâu,Tả Mạc nhận được thư của Cốc Lương Đao. Sau khi xem xong hắn cũng đoán được chuyện gì xảy ra, nhưng nói đến chuyện này hắn cũng không tiện phát biểu ý kiến. Còn sự tình mà Cốc Lương Đao nhờ vã, đối với hắn thật ra chỉ là tiện tay mà thôi.
Cốc Lương Đao không chịu trở lại Tây Huyền, chắc hắn cũng nhận ra tình hình thực tế của Tây Huyền, dưới cục diện như hiện nay thì không phải sức của một người có thể cứu vãn được.
Hắn lắc đầu, mối quan tâm của hắn quay trở lại vấn đề của Mạc Vân Hải.
Trong tình hình hiện nay Mạc Vân Hải cũng phải chịu áp lực rất lớn.
Đã có được đơn đặt hàng siêu cấp của Tây Huyền rồi, nên Mạc Vân Hải sẽ bước vào thời kì phát triển nhanh chóng. Chỉ cần không bị giới hạn về tài liệu, Mạc Vân Hải có thể phát huy được khả năng chế tạo mạnh mẽ của mình.
Ở thời điểm hiện tại, đối với Mạc Vân Hải thì ổn định và an toàn là hai từ hết sức cần thiết, chỉ cần qua được giai đoạn tích lũy chắc chắn thực lực của Mạc Vân Hải sẽ biến đổi rất nhiều về 'chất'.
Tuy những tính toán của Tả Mạc rất tốt cho phương hướng phát triển của Mạc Vân Hải, nhưng dường như người khác không cho hắn được như ý.
*
* *
"Tây Huyền và Mạc Vân Hải đã kết minh rồi."
Lâm Khiêm ngẩng đầu lên nhìn thủ hạ đang báo cáo, thần sắc hắn vẫn bình thường: "Tin tức đó là thật sao?"
"Là tin tình báo do nội tuyến ở Tây Huyền báo cáo lên." Thủ hạ cung kính nói: "Do xung quanh Chung Đức chúng ta không xắp xếp được người nào, cho nên không biết được chuyện này. Nhưng vì Chung Đức lấy bộ kiện Thần binh của Tả gia từ trong đống hàng tồn trữ của Tây Huyền, nên trong quá trình đó đã để lại một ít dấu vết, bị người của chúng ta tìm thấy".
"Không ngờ bọn hắn cam lòng bỏ ra cái giá lớn như vậy." Kẻ nói chuyện chính là một thiếu niên tuổi trẻ và đẹp trai, bên trong cặp môi hồng là hai hàm răng trắng sáng, trên người mặc một bộ áo dài thanh lịch, mỗi khi hắn nói chuyện lại mang theo ý vị sâu xa chỉ hắn mới hiểu nỗi.
Hắn tên là Sào Hưng, là một thành viên trong Kiếm Các của Lâm Khiêm.
Khi Lâm Khiêm xây dựng Kiếm Các, hắn chú ý từng người trong danh sách, bởi vì nhiều người có quan hệ với các Trưởng lão đều được các Trưởng lão an bài sắp xếp, bởi vì họ hy vọng có đệ tử được lọt vào Kiếm Các. Ai cũng biết, Kiếm Các trong tương lai sẽ là nơi nắm quyền lực trọng tâm của Côn Luân, nếu như ai có thể tiến vào Kiếm Các vậy không nghi ngờ gì nữa, hắn sẽ chính thức bước vào tầng lớp trung tâm của Côn Luân.
Nhưng Lâm Khiêm lại bỏ ngoài tai tất cả những khiến nghị của người khác, hắn đề bạt một vị đệ tử không có chút danh tiếng nào, đó chính là Sào Hưng. Sào Hưng xuất thân bần hàn, tuy cha mẹ cũng là đệ tử của Côn Luân nhưng chỉ là đệ tử ngoại vi. Trong con mắt của mọi người, xuất thân của hắn thực sự khó coi vô cùng. Hơn nữa tu vi bản thân của Sào Hưng cực yếu, nhưng khiến mọi người cảm thấy tắt tiếng và nhìn thèm thuồng đó chính là hắn dùng tu vi Trúc Cơ kỳ để tiến vào Kiếm Các, điều này trong lịch sử của Côn Luân cũng là trường hợp đầu tiên.
Càng làm cho người ta không thể ngờ được chính là địa vị của hắn trong Kiếm Các như đã được an bài trước, bởi vì Lâm Khiêm chọn lựa người thứ nhất là Tiết Đông, còn người thứ hai chính là Sào Hưng đây.
Điều này làm cho giá trị của vị đệ tử ngoại vi không chút danh tiếng kia được nâng cao lên vô số lần, là nhân vật nhận được sự chú ý của mọi người.
Tuy bỗng dưng nổi tiếng nhưng Sào Hưng không như trong tưởng tượng của người khác, hắn dần dần mờ nhạt trong tầm mắt của mọi người khiến người ta cảm giác hắn như hắn không hề tồn tại. Chỉ có những cao tầng chính thức của Côn Luân mới biết được vị thiếu niên này nắm giữ trong tay quyền hành lớn đến cỡ nào.
"Vâng." Thủ hạ vội vàng trả lời: "Lần này người đi sứ chính là Giản Quân, tuy thực lực của người này không cao nhưng lại có tài ăn nói, hắn được Chung Đức đích thân đề bạt. Lần này hắn lên đường có người của Uyên Lao chiến bộ đi theo hộ tống, chúng ta không điều tra được cụ thể nội dung thương lượng của bọn họ."
Sào Hưng tùy ý nói: "Cần phải chú ý đến việc huy động vật tư của bọn họ, mặc dù Chung Đức rất cẩn thận nhưng hắn mới chỉ vừa xuất hiện cho nên lực lượng nắm trong tay có hạn, những việc như thế này phải dựa vào người bên dưới đi làm."
"Vâng!" Thủ hạ xác nhận sau đó lui xuống.
Lâm Khiêm đối với việc Sào Hưng tự ý ban bố mệnh lệnh cũng không hề cảm thấy kém vui, hắn chỉ hơi nhíu mày: "Nếu Tây Huyền và Mạc Vân Hải kết minh thì sẽ ảnh hưởng lớn đến chúng ta."
Sào Hưng nhấp một ngụm rượu ngon, sau đó say mê tận hưởng rồi mới mở miệng: "Tây Huyền lôi được Chung Đức ra có thể nói là một chiêu chính xác nhất của Tây Huyền cho đến thời điểm bây giờ. Thế nhưng một cây thì chẳng thể chống nổi cả nhà, Chung Đức dù có lợi hại đến đâu thì cũng chỉ là một Chiến tướng mà thôi. Người chúng ta cần chú ý phải là Chưởng môn Tây Huyền. Ta có ngó qua một số tin tức tình báo nói về hắn, hắn đảm nhiệm chức vị Chưởng môn từ khi còn nhỏ, lúc đó quyền hành của Tây Huyền đều nằm trong tay các Trưởng lão, có thể nghĩ ra được hắn phải sống khuất nhục bao năm qua như thế nào. Loại người này có tham vọng quyền lực hơn xa những người khác, ngươi hãy để ý hành động của hắn lần này đi, gần như đem tất cả tầng lớp Trưởng lão huyết tẩy một lần vậy".
Lâm Khiêm nghe được liền cẩn thận suy nghĩ, đồng thời vươn tay rót rượu cho Sào Hưng, động tác rót rất thành thạo, hẳn đây không phải lần thứ nhất hắn làm như vậy.
Sào Hưng lại uống một ngụm rượu, thần thái như có hơi men, thanh âm lè nhè nói tiếp: "Hiện tại quyền hành của cả Tây Huyền đều nằm trong tay Chung Đức, vì thế hắn có thể nhẫn nhịn. Bởi vì thế cục nghiêm trọng như hiện nay chỉ có Chung Đức mới có thể ổn định lại cục diện, cho nên hắn cần phải có cây đao này. Đây là những suy đoán thông thường, thế nhưng ta vẫn cảm thấy nó không chỉ đơn giản như vậy, vì sao Chung Đức không nhìn thấy điểm này, thật vô lí. Cho nên ta đặc biệt chú ý tìm hiểu và điều tra về Chung Đức."
"Đây là một người rất thú vị. Trên một phương diện nào đó thì hắn là kẻ trước sau như một, trọng tình, trọng nghĩa, được bằng hữu kính trọng, còn về mặt khác hắn lại là kẻ không từ thủ đoạn nào để đạt được mục đích, không những thế tính tình hắn tàn bạo, giết người như ngóe. Trong thời gian năm mươi năm trước, thê tử của hắn bị vướng vào một vụ án rồi chết đi làm cho hắn nản lòng thoái chí, tự mình xin được thủ hộ ở Uyên Lao. Hắn sống từ nhỏ ở Tây Huyền, Chưởng môn tiền nhiệm có ơn đối với hắn, nhưng vụ án năm xưa mà Chưởng môn tiền nhiệm của Tây Huyền lại không ra tay giúp đỡ, cho nên cảm tình của Chung Đức với hắn cũng rất phức tạp. Chuyện của thê tử hắn khiến hắn lúc nào cũng canh cánh trong lòng, điều này có thể thấy được qua việc hắn vừa ra tay đã cho xây dựng lăng tẩm. Tuy hắn không biết rõ Chưởng môn hiện tại nhưng hắn vẫn quyết định rời núi trợ giúp Chưởng môn Tây Huyền hoàn thành lần thanh trừ này, chính điều đó khiến ta có một suy đoán..."
"Suy đoán như thế nào?" Lâm Khiêm cũng cảm thấy rất hứng thú với đề tài của Sào Hưng.
"Hắn biết rõ Chưởng môn hiện tại là người như thế nào, nhưng hắn vẫn ra tay trợ giúp đối phương tiến hành thanh trừ. Hắn đáp ứng rời núi, mà chấp nhận biến mình thành một thanh đao trong tay đối phương, vẫn sẵn sàng nắm đại quyền trong tay mà không chút lo lắng. Điều này chỉ có hai khả năng, thứ nhất hắn muốn giết Chưởng môn hiện tại rồi tự mình lên nắm quyền trở thành kẻ thống trị duy nhất của Tây Huyền. Thứ hai, hắn biết rằng mình làm như vậy nhưng vẫn không thể uy hiếp được chưởng môn."
Hai mắt Sào Hưng sáng lên, trong giọng nói cũng pha chút phấn khích: "Nếu như hắn có ý định tiêu diệt Chưởng môn thì thời cơ tốt nhất chính là thời điểm thanh tẩy các Trưởng lão. Hắn có thể lấy lí do các Trưởng lão phản công lại, còn hắn không bảo hộ được khiến Chưởng môn bị giết chết. Lúc đó hắn sẽ danh chính ngôn thuận nắm trong tay chức vị Chưởng môn mà không ai có thể nói được. Nhưng hắn lại không làm như thế, điều này cũng phù hợp với tính cách của hắn, chính là thích giết chóc nhưng có điểm dừng. Còn khả năng thứ hai cũng rất thú vị, đó là hắn biết rằng dù có nắm hết binh quyền cũng không uy hiếp được đến Chưởng môn, điều này chỉ có một khả năng xảy ra đó chính là: hắn biết mình sống không còn được bao lâu. Mà người chết có thể uy hiếp được ai đây?"
Vẻ mặt Lâm Khiêm biến đổi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT