Giản Quân coi đó chỉ là một sự tình hết sức bình thường, hắn mỉm cười tự nhiên rồi nói: "Trước khi đi, Chung đại nhân từng nói với ta rằng hiện tại Tây Huyền đang yếu thế, lúc nào cũng bị Côn Luân và Thiên Hoàn nhìn chằm chằm như hổ đói. Cửu Đại Thiền Môn thoạt nhìn người đông thế mạnh nhưng thực chất lực lượng phân tán không đoàn kết, bọn chúng chỉ là lũ miệng cọp gan thỏ (DG: to mồm nhưng nhát gan). Riêng Mạc Vân Hải thì mặc dù binh không nhiều nhưng có nhiều Tướng tài, địa bàn không lớn nhưng cũng thuộc dạng giàu có một phương, rất đáng kỳ vọng về sau nên có thể kết làm liên minh được".

"Chung đại nhân quá ưu ái rồi." Tả Mạc trang trọng trả lời một câu.

Giản Quân mỉm cười: "Tây Huyền ta suy yếu đã lâu, mất hết tinh anh, nếu không có ngoại lực hỗ trợ chỉ sợ không chống đỡ được Côn Luân và Thiên Hoàn đang âm mưu từng bước xâm chiếm. Còn Mạc Vân Hải ở nơi hẻo lánh, lại có Cửu Đại Thiền Môn ở phía trước làm lá chắn, trong thời gian ngắn không cần phải lo lắng nhiều. Nhưng mà, nếu một khi Côn Luân và Thiên Hoàn nuốt chửng xong Tây Huyền, hai nhà bọn hắn sẽ bành trướng đến vô hạn, e rằng lúc đó không ai có thể chống cự được. Theo đại nhân tiên đoán, nếu đạt đến mức đó thì chỉ cần quân tiên phong của hai đại môn phái tấn công thôi, lập tức Cửu Đại Thiền Môn sẽ tan rã trong nháy mắt. Đến lúc đó Mạc Vân Hải sẽ rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan, tuy Cửu Đại Thiền Môn có thể đầu hàng, nhưng Mạc Vân Hải chắc chắn không thể đầu hàng được".

Lời nói của Giản Quân cũng khiến Tả Mạc lay động, không thể không thừa nhận rằng những suy đoán của Chung Đức cực kì chuẩn xác. Nếu Cửu Đại Thiền Môn không đồng tâm hợp nhất lại thì bọn chúng chỉ là một đám ô hợp, ngoài ra lực lượng của Côn Luân và Thiên Hoàn nếu vẫn giữ nguyên như hiện tại thì bọn họ còn có thể chống cự được một chút, nhưng nếu để hai đại môn phái đó nuốt chửng xong Tây Huyền thì chỉ dựa vào thanh thế của họ thôi cũng khiến Cửu Đại Thiền Môn không cần đánh đã khuất phục rồi.

Vốn thù hận giữa Mạc Vân Hải và Côn Luân đã bị tiết lộ từ sớm, ai mà chẳng biết Mạc Vân Hải và Côn Luân thù sâu như biển.

Điểm then chốt để kiềm chế Côn Luân và Thiên Hoàn không phải là Cửu Đại Thiền Môn mà là Tây Huyền!

Vần đề này không phải trước đây Tả Mạc chưa nghĩ đến, chẳng qua khi đó Tây Huyền khiến người ta nhìn vào mà mất hẳn hy vọng, nhưng Chung Đức bỗng dưng xuất thế đã giúp cho Tây Huyền đang mục nát lại được rót thêm luồng sinh khí mới mẻ.

Giản Quân tiếp tục nói: "Khi biết được một chút tin tức về xuất thân của Tả tiên sinh, đại nhân cũng rất đồng cảm. Những đồ vật liên quan đến sự tình năm đó của người đều bị mọi người phân chia và sở hữu. Theo đó, đại nhân cũng ủy thác cho tại hạ mang món đồ này trả lại cho Tả tiên sinh. Thứ này vốn là đồ vật thuộc về Tả gia, hôm nay trả lại Tả tiên sinh thì cũng coi là vật hồi chủ cũ rồi!"

Vừa dứt lời, hắn lấy ra một vật có hình dạng kì quái.

Đồ vật này có hình thù vô cùng kì lạ, độ dài ước chừng bằng với chiều cao của một người, bề ngoài trông giống như cành cây bẻ ra từ thân cây vậy, hình dạng quanh co khúc khuỷu. Nó có năm phân nhánh, bảy thanh ngang và tám thanh xiên, toàn thân đều được luyện chế từ kim loại, dù đã trải qua vài chục năm nhưng bề mặt của nó vẫn sáng bóng như mới.

"Đây chính là bộ phận chúng ta có được năm đó, còn ba bộ phận khác thì nằm trong tay Côn Luân, Thiên Hoàn và Huyền Không tự. Hiện nay trả lại cũng không đại biểu cho việc năm xưa chưa từng phát sinh, mặc dù mọi việc khi xưa đều do Trưởng lão Tây Huyền ra tay, nhưng chúng ta cũng không hy vọng dùng thứ này để đổi lấy sự tha thứ của ngài. Chỉ là chúng ta muốn bày tỏ sự áy náy của mình, đồng thời trong chuyện này Tây Huyền chấp nhận gánh chịu trách nhiệm tương ứng."

Thần sắc của Giản Quân nghiêm túc, giọng nói trịnh trọng.

Vừa nhìn thấy bộ kiện Thần binh này làm cho Tả Mạc có phần xuất thần (DG: bộ phận của kiện Thần trang, từ giờ gọi là ‘bộ kiện’ cho gọn), đối với chuyện này Tây Huyền cũng không cần làm bộ làm tịch gì, hơn nữa khi Giản Quân vừa lấy món đồ ra, Tả Mạc đã cảm nhận được khí tức của Thần binh rồi.

Trong trí nhớ không còn rõ nét của hắn, dường như hình dáng cổ quái này cũng xuất hiện vài lần trong tâm trí rồi.

"Xin thay ta cảm tạ Chung Đức đại nhân!" Tả Mạc phục hồi lại tinh thần, thần sắc vẫn như bình thường rồi nói. Vừa rồi những mảnh nhỏ của kí ức chợt lóe lên trong đầu hắn khiến tâm trạng hắn trở lên hồi hộp, nhưng hắn bình tĩnh lại rất nhanh. Hiện nay hắn là thủ lĩnh của toàn bộ Mạc Vân Hải, mỗi một quyết định của hắn đều có khả năng ảnh hưởng đến sự phát triển trong tương lai của Mạc Vân Hải.

"Về việc kết minh và đính chế Thần trang, ta thấy không có vấn đề gì. Nhưng bất kể là việc tìm hiểu Thần lực của quý phương hay là thiết kế Thần trang mới thì đều cần có thời gian cả" Tả Mạc nói.

Trong mắt Giản Quân hiện lên vẻ vui mừng, không chút do dự đưa ra một khối ngọc giản: "Đây là Thần lực của bản môn, bây giờ xin giao lại cho ngài."

Tả Mạc nhìn lướt qua, trầm ngâm trong chốc lát, trong lòng hắn đang ước lượng thời gian: "Công việc thiết kế Thần trang mất khoảng hai tháng, còn về giá cả phải đợi đến lúc thật sự hoàn thành mới có thể xác định được."

Giản Quân lập tức hỏi: "Không biết trước tháng tám năm sau có thể hoàn thành luyện chế ba vạn bộ Thần trang được không?"

Tả Mạc trầm ngâm chốc lát: "Trong thời gian một năm, ba vạn bộ thì hơi khó hoàn thành, nhưng nếu chỉ hai vạn bộ có lẽ không thành vấn đề gì".

Giản Quân không chút do dự nói: "Tốt! Ít nhất hai vạn bộ, kể cả quý phương luyện chế được bao nhiêu, chúng ta lấy hết".

"Được, không thành vấn đề!" Tả Mạc sảng khoái nói.

Việc này đúng là một khoản sinh ý có lợi nhuận vô cùng to lớn, nếu như có được hai vạn bộ Thần trang sẽ khiến cho thực lực của Tây Huyền tăng lên rất nhiều, thật sự theo tình hình hiện tại Tả Mạc lại càng vui mừng hơn khi thấy Tây Huyền ngày càng lớn mạnh. Hơn nữa, với đơn đặt hàng lớn như vậy cũng giúp cho trình độ luyện khí của Mạc Vân Hải tiến lên một bậc thật lớn.

Có thể nói là "nhất cử tam... tứ tiện" (DG: một việc đạt được nhiều lợi ích cùng lúc).

Giản Quân bỗng nhiên nói: "Còn có một việc muốn nhờ cậy Tả tiên sinh".

"Mời nói" Tả Mạc không thể không thừa nhận, Giản Quân mà hắn đang tiếp xúc đây tuy thực lực cá nhân không mạnh nhưng luận về tác phong, cử chỉ và lời ăn tiếng nói của hắn đều khiến người ta cảm thấy vui vẻ, thoải mái.

"À..." Giản Quân than nhẹ một tiếng: "Chúng ta muốn nhờ Tả tiên sinh chuyển giúp một phong thư".

"Chuyển thư ?" Tả Mạc sửng sốt nhưng hắn rất nhanh hiểu ra mục tiêu chắc hẳn là Cốc Lương Đao.

"Vâng, nhờ Tả tiên sinh mang phong thư này giao cho Cốc Lương Đao, đây là bức thư do chính tay Chung đại nhân viết" Giản Quân đưa ra một thanh ngọc giản, vẻ mặt hiện lên chút bối rối.

Tả Mạc nghiêm túc nhận lấy ngọc giản, sau đó gật đầu đáp lời: "Ta nhất định sẽ đưa tận tay Cốc huynh".

"Làm phiền Tả tiên sinh rồi" Giản Quân cười hơi miễn cưỡng. Nhân vật kiệt xuất của bản môn bị môn phái ép phải đi lên con đường phản nghịch, chuyện này nói ra cũng chẳng vẻ vang gì.

"Giản tiên sinh quá khách khí rồi" Tả Mạc nói.

Sau đó hai người bắt đầu bàn bạc về việc xây dựng Truyền tống trận.

Nếu xây dựng Truyền tống trận thì hai bên có thể hỗ trợ lẫn nhau, tuy dùng nó để vận chuyển hàng hóa số lượng lớn thì có vẻ vô cùng tốn kém và hoang phí, nhưng trước mắt đó là phương thức qua lại thuận tiện nhất.

Trong lòng hai người đều biết rõ.

Một khi Truyền tống trận xây xong, thương phẩm của Mạc Vân Hải sẽ như thủy triều ồ ạt tiến vào Tây Huyền, sẽ gây ảnh hưởng rất lớn đối với Tây Huyền. Nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, Tây Huyền không còn thời gian để điều chỉnh sắp xếp lại nữa, vấn đề nghiêm trọng trước mắt bọn họ cần giải quyết chính là hiện thực tàn khốc, đồng thời việc cấp thiết họ cần phải làm chính là hợp nhất toàn bộ chiến lực.

Trước khi rời đi, thần sắc Giản Quân hết sức nghiêm trọng mà cẩn thận nhắc nhở: "Tả tiên sinh, các ngươi phải chú ý tới động tĩnh của Côn Luân và Thiên Hoàn đấy. Tuy rằng Mạc Vân Hải có nhiều nhân tài luyện khí kiệt xuất trong thiên hạ, nhưng trình độ của Côn Luân và Thiên Hoàn cũng không hề kém. Trong thời gian gần đây, Côn Luân và Thiên Hoàn đang toàn lực tìm kiếm những di tích cổ đại, Côn Luân cũng đã tìm được một bộ viễn cổ Thần binh bị hư hại, nghe nói bọn họ đang tính toán dựa vào đó để luyện chế thành Thần binh mới".

Tả Mạc lập tức chú ý đến tin tức này:" Có thông tin cụ thể không?"

"Không có !" Giản Quân lắc đầu: "Chỉ biết bởi vì bộ Thần binh hư hại này mà Côn Luân đã chết mất ba vị Trưởng lão, còn Chưởng Môn cũng bị trọng thương".

Tả Mạc vô cùng kinh hãi, cái giá phải trả như vậy đối với Côn Luân là cực lớn.

"Thần binh phát triển cực nhanh, có lẽ chỉ trong vòng một hai năm nữa thôi, độ chênh lệch giữa mọi người có khả năng sẽ bị kéo giãn" Giản Quân nghiêm túc nói: "Tất cả thuật pháp của thời cổ đại vẫn còn nằm trong cánh cửa bị đóng im lìm, quý phương cũng phải lưu ý nhiều hơn, nếu chúng ta có được tin tức về di chỉ cổ đại, nhất định sẽ thông báo cho quý phương".

"Tốt !" Tả Mạc nghiêm túc gật đầu, hắn thấy lời nói của Giản Quân không sai chút nào.

Mỗi khi thời đại mới được mở màn thì đó là thời gian phát triển mạnh mẽ nhất. nếu ai ù lì sẽ bị người khác kéo xuống rồi chôn vùi dần trong dòng sông lịch sử. Rất khác biệt với hệ thống Linh lực đã hoàn thiện trước đây, Thần lực mới chỉ bắt đầu chập chững bước đi, nó trông giống như một bức tranh chỉ mới bắt đầu được vẽ những nét đơn giản và còn rất thô sơ.

Côn Luân chấp nhận trả giá lớn như vậy đủ để chứng minh bọn họ sẽ có thu hoạch vượt một khoảng lớn so với giá trị đã bỏ ra.

Trong lòng Tả Mạc cảm nhận được nguy cơ rất mãnh liệt.

*

* *

Cốc Lương Đao xem hết thư tín một hồi lâu mà vẫn trầm mặc không nói một lời.

"Đại ca, chẳng lẽ lão nhân Chung Đức kia nói lời nào khó nghe lắm sao?" Song Vũ không nhịn được liền hỏi.

Cốc Lương Đao lắc đầu, liền đưa ngọc giản cho Song Vũ: "Ngươi xem rồi sẽ biết".

Song Vũ lập tức tiếp nhận ngọc giản, sau khi xem xong sắc mặt cũng trở nên vô cùng phức tạp, hắn lập tức đưa ngọc giản cho Hiểu.

Cốc Lương Đao cười tự giễu nói: "Mời chúng ta trở lại, rồi giao cho chúng ta quyền lực thật lớn, nếu như có bất kỳ thế lực nào phản đối hắn sẽ không ngại tẩy trừ một lần nữa".

"Điều này... điều này có lẽ không phải là giả chứ?" Song Vũ chậm chạp lắp bắp nói, dù sao đi nữa nội dung trong thư cũng làm hắn có cảm giác 'không thể tin nổi'.

"Là thật !" Ánh mắt Cốc Lương Đao cũng trở lên mờ mịt, trong đáy mắt hiện lên vẻ giãy dụa vô cùng thống khổ.

"Chúng ta có trở về hay không?" Song Vũ hưng phấn hỏi lại. Hắn tin rằng nếu để đại ca nắm giữ quyền lớn trong Tây Huyền, vậy Tây Huyền chắc chắn sẽ khởi tử hồi sinh.

"A Hiểu, ngươi thấy như thế nào về chuyện này?" Cốc Lương Đao đột nhiên hỏi.

Hiểu trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: "Rất khó nói. Chung Đức nói hắn chỉ còn sống được ba năm nữa, điều này chắc không giả, thậm chí hắn sẽ nhường lại quyền lợi cũng không phải giả, bởi vì chỉ có chúng ta mới bảo vệ được Tây Huyền. Đến tận bây giờ, mặc dù hắn giết rất nhiều người nhưng lại chưa hề động đến người nhà chúng ta."

Cốc Lương Đao tiếp tục trầm mặc.

"Thế nhưng, sau đó thì sao?" Hiểu bình tĩnh và lãnh đạm nói: "Chung Đức chết rồi, đại ca lại cầm đại quyền trong tay, sau đó thì sao chứ? Chưởng môn có thể khoan nhượng cho Chung Đức nhưng liệu hắn có thể dễ dàng tha thứ cho đại ca hay không?"

Khuôn mặt Song Vũ trở nên cứng đờ, trầm mặc không nói.

"Chưởng môn rất giỏi chịu đựng. Lúc trước các Trưởng lão thế mạnh người đông, ai mà chẳng nắm giữ Tây Huyền lâu năm chứ, thế mà Chưởng môn chẳng hề kêu than một lời. Bây giờ quay đầu nhìn lại những việc đã qua cũng thấy rõ Chưởng môn cố ý dung túng cho bọn họ, thậm chí ta còn cảm thấy rất nghi ngờ về việc đại ca bị trục xuất năm đó, rất có khả năng Chưởng môn đã đứng sau lưng âm thầm trợ giúp".

"Không thể nào ?" Cặp mắt Song Vũ mở to, trên khuôn mặt hiện lên vẻ không thể tin nổi.

Hiểu cười lạnh nói: "Lúc Chưởng môn đăng vị khi tuổi còn nhỏ, tất nhiên không thể đấu lại các Trưởng lão, cho nên tình thế bức bách vô cùng. Vậy ngươi nghĩ mấy năm nay Chưởng môn đã làm gì? Hằng ngày đều thảnh thơi đàn hát sáo ca, không quan tâm đến những việc trong phái, sống rất tiêu diêu tự tại. Rồi ngươi hãy nhìn lại hành động lần này của Chưởng môn đi, tuy không thể gọi là sát phạt quyết đoán nhưng có thể nói là suy tính cao thâm. Chung Đức đã không xuất thế hơn năm mươi năm rồi, vậy mà chỉ cần một đêm đã có thể nhổ sạch tận gốc thế lực của các Trưởng lão, huống đây không phải việc chỉ cần giết người là xong."

"Ý ngươi là..." Song Vũ cũng không phải là kẻ ngốc, hắn cũng lờ mờ hiểu ra nguyên nhân.

"Không có người quen thuộc với tình hình thì tuyệt đối không thể làm được. Chỉ sợ Chưởng môn đã bắt đầu điều tra từ trước kia rồi, nghe nói hộ vệ bên cạnh Chưởng môn đều bị chết hơn một nửa, Chưởng môn ngấm ngầm chịu đựng đến bây giờ mới thực sự là điều đáng sợ".

Thanh âm nghiêm nghị của Hiểu lạnh lùng đến vô tình: "Nếu đây là phong thư của Chưởng môn thì không có vấn đề gì, nhưng đằng này nó lại là thư của Chung Đức viết! Hiện tại Chung Đức đang nắm quyền lớn trong tay, Chưởng môn phải thuận theo hắn là đương nhiên, nhưng khi Chung Đức chết đi thì sao? Chẳng lẽ chúng ta cùng Chưởng môn đấu đá nhau à?"

"Đấu thì đấu, dù sao ta cũng không sợ hắn" Song Vũ lẩm bẩm nói.

Hiểu nở nụ cười: "Chúng ta cần gì phải như vậy chứ? Hoàn cảnh của chúng ta bây giờ cũng tốt chán, địa bàn tuy không lớn nhưng căn cơ không tồi, tội gì phải về để bị chèn ép chứ?"

"Hiểu nói đúng !" Vẻ lo lắng trong mắt Cốc Lương Đao dường như bị quét sạch: "Ra ngoài mới biết thế nào là tự do, nếu phải quay đầu lại ta cũng không can tâm! Vậy chúng ta trả lời thế nào? Còn gia quyến đang ở trong tay Chung Đức, làm thế nào đón họ trở về đây?"

Sau khi đào thoát, đại đa số thân nhân của thủ hạ đều bị giam cầm, vấn đề lớn nhất mà họ cần phải quan tâm chính là tìm cách đón những thân quyến này trở về.

Hiểu mỉm cười tự tin nói: "Việc này cũng không khó, Chung Đức không động binh đao với họ thì sẽ không dùng họ để làm khó chúng ta, thế nhưng việc này cần phải tìm Tả huynh đệ giúp đỡ mới được".

"Tả huynh đệ à ?" Cặp mắt Cốc Lương Đao bỗng nhiên sáng rực, bật ra một tiếng khen: "Không sai!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play