Thân phận Minh Nguyệt Dạ vô cùng tôn quý, từ nhỏ nàng đã được coi là một thiên tài trong liên minh, thậm chí trở thành vị Trưởng lão trẻ tuổi nhất, tương lai có khả năng kế nhiệm vị trí chấp pháp Trưởng lão, lúc nào bên người nàng cũng không thiếu người ủng hộ. Nàng tựa như ánh trăng giữa đêm khuya, khi xuât hiện khiến cho tất cả ánh sáng xung quanh bị lu mờ, nàng chưa bao giờ bị người khác gọi là "cô nàng" cả.

Khi hai chữ "cô nàng" được thốt lên, không chỉ Minh Nguyệt Dạ ngẩn người mà còn khiến mọi người xung quanh chết lặng, không có chút phản ứng nào.

Người phản ứng đầu tiên chính là Phong Tín Tử!

Phong Tín Tử giận tím mặt. Minh Nguyệt Dạ tiểu thư trong lòng hắn vốn là một nữ thần có địa vị vô cùng cao quý, vậy mà Tiếu Ma Qua dám can đảm xưng hô nàng là "cô nàng", đó là thái độ khinh nhờn và vũ nhục Minh Nguyệt Dạ tiểu thư, hắn làm sao có thể tha thứ cho một kẻ như vậy được.

Cho dù trước kia hắn có vài phần hảo cảm với Tiếu Ma Qua, nhưng trong nháy mắt tia hảo cảm kia đã biến mất, chỉ còn lại cảm giác chán ghét và căm hận.

Ánh mắt của hắn co lại mà nhìn thẳng vào Tả Mạc, rồi lạnh giọng nói: "Tiếu tiên sinh xin lựa lời khi nói, nếu không khó tránh khỏi họa sát thân."

"Họa sát thân?" Tả Mạc nhếch miệng, lộ ra hai hàng răng trắng.

Lời còn chưa dứt, đột nhiên dưới đất xuất hiện từng làn sương mù quấn lấy hai chân của Phong Tín Tử.

Tất cả mọi người chỉ biết Phong Tín Tử qua sự kiện hắn hoàn thành cuộc chiến phá ngục, mà không hề biết rằng hắn là một thành viên nòng cốt trong việc phá giải Thần lực, dù Trưởng Lão Hội cũng rất ít người biết được bí mật đó. Thậm chí bí mật này chỉ có Minh Nguyệt Dạ và những thành viên có tu vi Thiên Yêu biết mà thôi, hơn nữa tâm tính hắn vốn thâm trầm nên bình thường ít khi biểu hiện khiến cho mọi người ít chú ý.

Phong Tín Tử lặng lẽ thở ra một hơi.

"Ba ba ba..."

Quanh thân hắn xuất hiện những đóa hoa màu trắng như tuyết. Những đóa hoa thoạt nhìn mảnh mai nhưng bên trong lại chứa một lực lượng lớn kinh người, những đóa hoa đem làn sương mù xung quanh chân hắn tách ra. Phong Tín Tử muốn nhân cơ hội lùi lại nhưng xung quanh hắn đột nhiên lại xuất hiện một dải sương mù vô cùng quỷ dị.

Phong Tín Tử cảm thấy toàn thân bị siết chặt, một luồng sức mạnh kì lạ đem thân thể hắn bao lại. Hào quang từ hai mắt Phong Tín Tử sáng lên, những đóa hoa kiều diễm quanh hắn đột nhiên nổ tung tạo thành vô số cánh hoa bao phủ toàn thân hắn lại. Đứng ở bên trong, Phong Tín Tử cảm thấy áp lực toàn thân giảm đi rõ rệt, tấm lưới tạo nên bởi những cánh hoa này chính là lĩnh vực thuộc về Phong Tín Tử.

Lĩnh vực của Phong Tín Tử bị làn sương mù quỷ dị xung quanh áp chế khiến phạm vi của nó co lại, bị đè nén lực lượng xuống đến mức tận cùng, mà màn sương mù quỷ dị cũng bị những cánh hoa trắng như tuyết chặn lại, không thể xâm nhập vào bên trong.

Thực lực của Phong Tín Tử vượt quá dự đoán của Tả Mạc nhưng hắn vẫn không thèm để ý. Trong Vương Cấm Chi Thành hắn chính là Vương, Tả Mạc quyết định làm cho đối phương phải rõ ràng điều này. Bên trong tòa Thành này, song phương chênh lệch đến cỡ nào.

Cung điện trong nháy mắt biến mất như chưa từng tồn tại. Lập tức, mọi người được đưa đến một nơi hoang dã trống trải, xung quanh mịt mờ không nhìn thấy tận cùng khiến cho lòng người trở lên sợ hãi.

Phong Tín Tử biến sắc, làn sương mù xung quanh truyền đến áp lực gấp đôi.

Ba ba ba..., những cánh hoa tiếp xúc với làn sương đột nhiên nổ tung.

Sắc mặt mấy Trưởng lão bên cạnh Minh Nguyệt Dạ cũng khẽ biến, vội tiến lên muốn hỗ trợ Phong Tín Tử. Tả Mạc cười lạnh, bàn tay trái lắc nhẹ, lập tức làn sương xung quanh Trưởng lão Yêu tộc biến đổi. Từ những hạt bụi sương biến thành từng đoạn phù văn, ma văn ùn ùn kéo đến bao vây bọn họ lại, một luồng lực lượng mạnh mẽ ập đến khiến sắc mặt đám Trưởng lão Yêu tộc biến sắc, tay chân luống cuống.

Nhìn đám Trưởng lão bị đuổi loạn lên như gà mắc đẻ, mặt mũi Tả Mạc tràn ngập vẻ dữ tợn, trán nổi đầy gân xanh mà chửi ầm lên: "Này mấy cưng, dựa vào tụi cưng mà cũng đòi áp chế ca à, trên địa bàn của ca mà cũng dám bon chen ra vẻ? Mấy cưng đúng là chán sống! Ta nói cô nàng đấy, thì sao? Nói cho các người biết, trước mắt ca tất cả đều là cô nàng! Sao? Không phục à? Ý kiến với ca à ?! A ha, họa sát thân? Oa oa..., để ca cho các người biết thế nào là họa sát thân!"

Không chỉ những cao thủ đang đứng xem trận đấu nghe thấy vậy mắt mũi trợn tròn, mà đến cả Cốc Lương Đao một đời hào sảng không coi trọng tiểu tiết mồm cũng há hốc, vô cùng ngạc nhiên nhìn Tả Mạc đang nổi điên. Tâm hồn thuần khiết như trẻ con của Song Vũ bị bộ dáng lưu manh của Tả Mạc dọa cho khiếp sợ khiến thân hình cứng đơ.

Không biết từ lúc nào hồ nước thuần âm sôi sục, từng bóng nước nổi lên phiêu phù giữa không trung.

Khóe miệng Tả Mạc nhếch lên, lộ ra hai hàm răng trắng tinh trông như hai lưỡi dao, tỏa hàn quang sáng lập lòe khiến trong lòng mọi người cảm thấy lạnh lẽo.

Đóng cửa.

Những bóng nước do khí thuần âm hóa thành, đối với Ma Tộc thì chúng chỉ dùng để chế thuốc hoặc luyện chế Ma binh mà thôi, nhưng đối với Tả Mạc đó chính là một sát chiêu.

Âm Hỏa châu!

Thật vậy, đó chính là sát chiêu mà Tả Mạc học được khi mới gia nhập thế giới tu chân, mặc dù đã lâu lắm rồi chưa dùng tới nhưng cả cuốn Âm Hỏa Châu Thiên hắn đã sớm thuộc làu làu! Huống chi, hiện tại trên tay hắn còn có Thái Dương Thần hỏa mà.

Hai tay Tả Mạc không ngừng kết ấn, mấy chục viên thuần âm châu liền hướng hắn bay tới. Hô, trên bàn tay hắn tỏa ra từng luồng hỏa diễm Kim Sắc đem những viên thuần âm châu đó bao lại.

Khi hỏa diễm tán đi, trên tay Tả Mạc hiện ra hơn mười viên Âm Châu, trên bề mặt đan xen những đường vân màu vàng, những viên Âm Châu này không còn là Âm Hỏa châu bình thường nữa mà đó chính là Âm Hỏa Thần Châu!

Tả Mạc cười lạnh, đem những viên Âm Hỏa Thần Châu ném xuống đầu Phong Tín Tử.

Âm Hỏa Thần Châu lập tức tiếp xúc với những cánh hoa trắng của Phong Tín Tử, kim quang lóe lên rồi ầm ầm nổ tung! Lực lượng của Thái Dương thần hỏa vô cùng bá đạo, khi bạo liệt sẽ khiến xung quanh tràn ngập những đốm lửa màu vàng. Những cánh hoa màu trắng đó khi bị Kim Sắc thần hỏa bám vào lập tức bị thiêu đốt sạch sẽ.

Thân thể Phong Tín Tử run lên như bị sét đánh, mấy chục viên Âm Hỏa Thần Châu cùng lúc bùng nổ.

Cứ mỗi một viên Âm Hỏa Thần Châu bạo liệt đều khiến thân thể Phong Tín Tử run lên, chỉ trong chốc lát khiến sắc mặt hắn tái nhợt, những cánh hoa trắng xung quanh hắn bị nổ cho tán loạn, tổn thất trầm trọng.

Âm Hỏa Thần Châu bá đạo vô song khiến Phong Tín Tử bị thương không nhẹ, đến ngay cả Đại Ma Thần trong Vương Cấm Thương Khung cũng phải ăn quả đắng huống chi Phong Tín Tử thực lực không bằng Đại Ma Thần.

Nét mặt mọi người không khỏi lộ lên vẻ kinh ngạc, uy lực của Kim Sắc Âm Hỏa Thần Châu vượt qua sự tưởng tượng của bọn họ. Ma tộc chủ tu thân thể, tuy Tả Mạc không phải vận dụng thủ đoạn của Ma Tộc nhưng vẫn có uy lực thật lớn a...

Mỗi một viên Âm Hỏa Thần Châu khi bạo liệt tựa như lôi đình khiến lòng người run sợ.

Rất nhiều người âm thầm nghĩ: nếu đổi thành mình thì phải xử lí như thế nào ? Nghĩ nửa ngày, ngoại trừ bỏ chạy ra cũng không nghĩ được phương pháp nào khác. Lấy cứng chọi cứng tuyệt đối là đường chết, điều này khiến sắc mặt mọi người trở lên vô cùng khó coi.

Tả Mạc cũng bị uy lực của Âm Hỏa Thần Châu làm cho giật mình tỉnh ngộ, nồng độ âm khí càng cao thì khi luyện chế Âm Hỏa Thần Châu có uy lực càng lớn.

Càng suy nghĩ càng khiến Tả Mạc trở lên hưng phấn như một con gà hăng máu, hắn biết rõ chuyện tốt như thế này chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, nếu Tả mạc rời đi chỉ có thể mang theo Vương Cấm Chi Thành chứ không thể mang cả âm mạch đi được. Tả Mạc lập tức quyết định, lần này phải chế cho đã tay.

Hai tay Tả mạc vẫy lên lập tức hiện ra một chùm hơn một trăm hạt Âm Châu hiện ra. Âm Hỏa Thần Châu uy lực cường đại nhưng cũng có khuyết điểm, khi đối chiến với những người mang Thần lực, có ai không có tốc độ nhanh như tia chớp hay thân pháp quỷ dị? Âm Hỏa Thần Châu còn chưa chạm vào người đối phương thì đối phương cũng đã biến mất, nhưng khi ở trong Vương Cấm Chi Thành thì đây chính là một đại sát chiêu. Phù văn và ma văn hình thành nên những dải sương đặc quoánh như bùn đem Phong Tín Tử vây khốn bên trong muốn tránh cũng không được, vì vậy mới khiến Âm Hỏa Thần Châu phát huy được uy lực mạnh nhất.

Dùng huyết nhục mà chọi cứng với Âm Hỏa Thần Châu thì cho dù Ma tộc nổi tiếng là thân thể cường hãn cũng không có khả năng, nói chi đến thân thể yêu tộc như Phong Tín Tử?

"Vô sỉ !" Phong Tín Tử gào lên, trên trán nổi đầy gân xanh, hắn cũng nhìn thấu thủ đoạn của Tả Mạc nhưng sương mù xung quanh như những sợi tơ dai cứng khiến hắn không thể động đậy.

"Ha ha, ngươi nói rất chuẩn xác" Trên mặt Tả Mạc tỏ vẻ dương dương đắc ý, rồi hung hãn nói tiếp: "Không so vô sỉ với các người, ca làm sao có thể thắng được."

Vừa nói chuyện hắn lại liên tiếp chế tạo thêm Âm Hỏa Thần Châu, trong chớp mắt lại chế ra hơn mười viên Âm Hỏa Thần Châu.

Sắc mặt Phong Tín Tử trắng bệch. Vừa rồi chỉ hơn mười viên đã khiến hắn bị thương không nhẹ, hơn nữa điểm mấu chốt chính là lĩnh vực lưới hoa của hắn đã bị tan nát gần như không còn.

"Tiếu Ma Qua! Chẳng lẽ ngươi muốn đối đầu với Trưởng lão Hội không chết không ngừng hay sao?" Minh Nguyệt Dạ lúc này cũng bất chấp tất cả, nghiêm nghị quát.

Tả Mạc giận tím mặt: "Ca thèm vào ngó cái bản mặt của ngươi lắm, nhất là cô nàng kia, ngay từ đầu các người đã tìm ca làm phiền rồi. A ha, hiện tại xem ra không phải đối thủ của ca thì bắt đầu nói nhảm tào lao rồi, cái gì mà Trưởng Lão Hội không chết không ngừng?"

Mặt Minh Nguyệt Dạ cứng đơ ra.

Tả Mạc khinh miệt nói tiếp: "Ca đập đám Trưởng Lão Hội các người đấy, thì làm sao nào? Không phục à? Không phục thì ngươi đến cắn ta xem! Đến đây này, đến đây đi!"

Song Vũ đang đứng quan sát ở bên ngoài đã sớm bị dọa đến nỗi trợn tròn cặp mắt, bèn nhỏ giọng thắc mắc hỏi Cốc Lương Đao: “Đại ca, huynh nói đây là vị anh hùng vô song Tiếu Ma Qua...”

Trên mặt Cốc Lương Đao cũng có vẻ quá bất ngờ, vừa nghe hỏi liền ho nhẹ rồi biện hộ một cách yếu ớt: “Con thỏ hiền khô nhưng khi nóng giận lên cũng biết cắn người vậy... Hơn nữa, nếu đối xử với địch nhân thì cũng nên vô tình một chút, tựa như cơn gió thu thổi bay những chiếc lá rụng vậy... Còn anh hùng khí khái à, mà thôi... chúng ta tạm thời không đề cập tới vấn đề này nữa...”

Song Vũ nuốt nước miếng ừng ực, hiển nhiên gã đang bị kinh hãi không ít.

Hắn tuy xuất thân bình dân, nhưng cơm áo không phải lo, từ nhỏ đã tiến vào Tây Huyền với một lòng khổ tu không hỏi thế sự, rồi được tiếp nhận giáo dục theo kiểu "tiên lễ hậu binh", "có tình có lý", vì thế cho dù bất kỳ hoàn cảnh nào cũng không làm mất đi phong độ. Thế mà tự dưng ở đây xuất hiện một kẻ không cần nói đạo lí, không có một tí điểm phong độ nào? Nhưng kẻ đó lại có thực lực cao kinh người. . .

Tả Mạc vừa dứt lời lập tức làm các Trưởng lão Yêu tộc tức đến hộc máu, nhao nhao mắng.

"Tiếu Ma Qua, ngươi khinh người quá đáng!"

"Ta muốn giết ngươi!"

"Tiếu Ma Qua, ngươi nhất định phải chết, dù người chạy đến chân trời góc biển cũng không tránh khỏi cái chết."

...

"Mắng, tiếp tục mắng đi!" Hai hàng răng trắng như tuyết của Tả Mạc giống như hai hàng đao thép nghiến vào nhau ken két, rồi nhăn nhở cười: "Mấy cưng à, các ngươi nghĩ có thể trốn được sao? Ca đã sớm muốn thu thập các ngươi rồi!"

Không nói hai lời, hàng trăm hạt Âm Hỏa Thần Châu trên tay hắn hướng các Trưởng lão Yêu tộc điên cuồng công kích!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play