Tả Mạc mở hộp ra nhìn, cảm thấy hơi bất ngờ: "Sao lại có thêm hai cây Tố Ảnh Hồn Ti Thảo thế này?"
Dịch An cung kính đáp: "Vật Hi đường hy vọng có được sự che chở của đại nhân."
"Che chở hả?" Lập tức Tả Mạc giật mình rồi cân nhắc trước sau: "Ngươi không cần phải như thế, Khoái An vì giúp ta mới giết chết Trưởng lão Yêu tộc, ta sẽ không ngồi nhìn đâu."
Dịch An cười khổ: "Đại nhân vẫn còn ở đây tất nhiên là vô sự. Nhưng khi đại nhân rời đi chính là lúc đại họa rơi xuống Vật Hi đường."
Tả Mạc nghĩ qua thấy cũng phải. Thế lực Trưởng Lão hội của Yêu tộc lớn như vậy, nếu muốn âm thầm ngáng chân thì Vật Hi đường không thể chống đỡ lại được, nhưng hắn cũng không thể dừng lại tại Bất Chu Thành này lâu được.
"Ngươi có ý kiến gì cũng đừng ngại, cứ nói thẳng ra đi." Tả Mạc hỏi.
Dịch An cung kính rồi bày tỏ với giọng cực kỳ tự tin: "Đại nhân đúng là người làm đại sự, không cần phải nói những chuyện vụn vặt không liên quan. Tuy rằng Vật Hi đường không phải là một trong những Thương hội hàng đầu ở Ma tộc, nhưng cũng có chút căn cơ. Chúng ta về mặt thu thập tài liệu, lưu thông vật tư, buôn bán hàng hóa có thể trở thành trợ thủ hữu ích cho đại nhân."
Điều này làm Tả Mạc thấy rất bất ngờ, hắn không thể tin được Dịch An lại tìm đến nương tựa vào hắn. Vật Hi đường là một Thương hội gia tộc có căn cơ thâm hậu, lại là một thế lực không nhỏ, tuyệt đối không dễ dàng gia nhập vào thế lực khác.
"Chuyện này ta có thể đồng ý với ngươi." Tả Mạc suy nghĩ một chút rồi bảo: "Nhưng ngươi phải nghĩ cho kỹ, một khi ngươi gia nhập với chúng ta thì sau này có thể không còn được an nhàn tự tại như bây giờ đâu."
Khuôn mặt Dịch An tỏ ra vui mừng, y hành lễ không chút do dự: "Thuộc hạ đã cân nhắc rõ ràng, việc này không phải là quyết định nhất thời."
Tả Mạc rất hài lòng, Vật Hi Đường, Dịch An đúng là chuyện vui ngoài ý muốn. Dịch An có kinh nghiệm quản lý Thương hội phong phú, Vật Hi đường là nơi thu mua số lượng khổng lồ. Có một chỗ chuyên thu mua số lượng lớn thì đối với hắn, ngay cả với Mạc Vân Hải đang là nhu cầu cực kỳ cấp thiết.
Chuyện này đúng là niềm vui từ trên trời rơi xuống!
"Chuyện này tạm thời đừng tiết lộ ra ngoài." Tả Mạc trầm ngâm chốc lát.
Dịch An hiểu ý ngay: "Vâng!"
Tả Mạc nói: "Bên ngoài quá nguy hiểm, ngươi cứ ở lại trong này đi. Ngươi hãy thay ta chuẩn bị một hội đấu giá Thiên Sứ Cụ Trang.
"Đại nhân định bán Thiên Sứ Cụ Trang sao?" Dịch An thất kinh.
"Ừ, bán đi, chỉ là một bộ chuẩn Thần binh mà thôi." Tả Mạc gật đầu. Hắn không giải thích thêm điều gì mà nói tiếp: "Chỉ cần chuẩn bị qua loa đại khái là được."
Dứt lời, hắn biến mất vô ảnh vô tung.
Còn trơ lại Dịch An với khuôn mặt đầy vẻ khiếp sợ. Đến tận bây giờ y mới bừng tỉnh đại ngộ vì sao cả Trưởng Lão hội Yêu tộc cũng muốn tới tham gia náo nhiệt. Chuẩn Thần binh, Thiên Sứ Cụ Trang thế mà lại là chuẩn Thần binh!
Dịch An chưa từng nhìn thấy Thần binh nên không thể giám định một cách chuyên nghiệp nhưng chỉ riêng cái danh cũng đủ làm cho vô số người điên cuồng lên rồi.
Chỉ là chuẩn Thần binh mà thôi...
Cũng chỉ có đại nhân mới dám mở miệng nói như thế, vẻ mặt khiếp sợ của Dịch An hóa thành dạng cười khổ.
*
* *
Trong hộp là năm cây Tố Ảnh Hồn Ti Thảo.
Tâm tình của Tả Mạc bị kích động dữ dội đến mức không thể tự chủ được, chỉ vì món đồ này mà hắn phải xông pha hơn phân nửa Bách Man Cảnh đây. Vì không muốn bị ai quấy rầy, nên Tả Mạc cố ý đi dọc theo tầng hầm của tế đàn.
A Quỷ và Hắc Kim Phù Binh đều đứng bảo vệ tại chỗ này. Âm khí đối với thân thể A Quỷ cực kỳ có lợi mà Hắc Kim Phù Binh cũng rất thích âm khí. Nó bắt chước theo Cốt Giáp, cứ hút lấy âm khí nuốt vào rồi lại nhả ra như một trò chơi đầy thú vị.
Hắn nhìn chăm chú vào Tố Ảnh Hồn Ti Thảo trong hộp, chẳng biết vì sao mà bỗng nhiên tim của Tả Mạc lại đập hơi nhanh hơn bình thường.
Hắn không thể giải thích nên có chút khẩn trương.
Những chuyện phức tạp cứ vấn vương trong đầu hắn, những tiếng gọi cứ xuất hiện lặp đi lặp lại trong giấc mộng, hắn muốn biết được đáp án ngay lập tức. Thân thế của mình trước đây, nhưng chuyện trước đây ...
Tả Mạc ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào Tố Ảnh Hồn Ti Thảo, cứ như vậy không chút động đậy.
Sau một lúc lâu, thân hình hắn rung một cái. Cái nhìn ngẩn ngơ mờ mịt rồi cũng trở nên tỉnh táo, khuôn mặt đờ đẫn rồi cũng trở nên sinh động, con ngươi bắt đầu quan sát xung quanh.
Hắn thở phì ra một hơi, ánh mắt chuyển sang nhìn A Quỷ đang đứng chờ ở bên cạnh, không biết vì sao nỗi căng thẳng và mê man trong lòng đột nhiên biết mất ngay lập tức.
Hắn cười mỉm tự giễu sự hèn yếu, nhu nhược của chính mình, con mắt hiện lên vẻ kiên định và dũng khí.
Hắn ném vào miệng một cây Tố Ảnh Hồn Ti Thảo.
Trong óc như có vật gì đó nổ tung, vô số ánh sáng và âm thanh từ bốn phương tám hướng tràn tới như thủy triều.
Rầm!
Trong đầu Tả Mạc tự nhiên hỗn độn, mờ mịt trống rỗng.
Giống như có vô số người ghé vào lỗ tai hắn nói chuyện không ngừng nghỉ, làm cho hắn không thể nghe được rõ ràng bọn họ đang nói gì. Vô số hình ảnh lướt qua mắt làm hắn không thể nhìn thấy đó là vật gì.
Rất nhiều tin tức từ sâu trong ký ức đột nhiên vọt bắn ra vây quanh hắn.
Cho dù thân thể Tả Mạc kiên cường, dẻo dai vô cùng cũng không thể chịu được một lượng lớn hình ảnh, thanh âm như thế.
Hình ảnh vun vút và âm thanh ầm ĩ hỗn loạn rồi cũng trôi dần.
Thế giới của Tả Mạc một lần nữa khôi phục lại như bình thường.
*
* *
Trong một góc hoang tàn đổ nát, có một nam hài đang run cầm cập.
"Chúng ta nhất định phải đoạt được nó!" Cách một bức tường ngổn ngang, nam hài cũng có thể nghe thấy tiếng nam tử kia thốt lên thật dữ tợn, hung ác độc địa.
"Thật không?" Một nữ nhân cười khẽ: "Côn Luân đúng là Côn Luân, cái khí phách này, hắc hắc, thật chẳng ra thể thống gì cả! Sao lúc Lão thái bà chưa chết lại không nghe thấy khí phách của Côn Luân như vậy chứ?"
"Hừ! Cứ nói thoải mái đi, xem ra Huyền Không tự các ngươi vẫn còn luận điệu rườm rà giả dối!" Nam nhân nói giọng khinh miệt.
"Thật khiến cho nhân gia thương tâm quá đi, nhân gia còn muốn liên thủ với ngươi đó. Nếu chẳng may vật kia rơi vào tay Thiên Hoàn hay Tây Huyền thì..." Nữ tử giả vờ uất ức nói.
"Khỏi cần." Nam tử ngạo nghễ: "Côn Luân ta chưa bao giờ cần phải liên thủ với người khác."
*
* *
"Đừng hao tâm tổn trí nữa, vô ích thôi, mặt trên của cấm chế không hóa giải được đâu."
"Mẹ nó chứ, chúng ta mất nhiều khí lực như vậy mà chỉ được một chút sắt vụn thôi sao?"
"Bọn chúng có thể đã phát hiện điều gì đó. Nhưng bọn chúng chắc chắn không muốn nó biến thành sắt vụn nên thế nào cũng có đường lui mà".
"Chẳng lẽ có cá lọt lưới sao?"
"Hình như vẫn chưa tìm thấy tên tử kia."
"Đồ vô dụng! Sao lại sơ suất thế chứ?"
"Thằng nhóc đó là đồ phế vật mà, không thích tu luyện, nghe nói không chịu ở lại chỗ Lão thái bà..."
"Nó là gì của Lão thái bà thế?"
"Là cháu trai của bà ta..."
"Thằng ngốc này! Nhanh đi tìm! Mặc kệ như thế nào, cũng phải tìm được nó cho ta! Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!"
"Dạ!"
*
* *
Trong mật thất âm u ẩm ướt, một thằng bé đang như si mê, say sưa với đám hoa văn thần bí phía trước. Chẳng biết tại sao, nó cảm thấy rất thân thiết với những hoa văn thần bí này. Nhất là những ngọc giản ở phía trên kia, làm cho nó cảm thấy gần gũi và ấm áp.
"Ai mang ngươi đến đây?" Một thanh âm chói tai lạnh lùng từ phía sau truyền đến.
Tay của đứa nhỏ khẽ run lên làm ngọc giản rơi xuống đất, hắn xoay người lại thì thấy xuất hiện một Lão thái bà. Bà lão có khuôn mặt hờ hững lạnh lùng, vẻ mặt không chút thay đổi đang nhìn chằm chằm vào hắn.
"Ta... ta..." Khuôn mặt của đứa nhỏ trắng bệch.
"Nói !" Lão thái thái lớn tiếng quát to.
"Ta, ta giải..., giải... khai mặt trên của cấm chế..." Đứa nhỏ tỏ ra cực kỳ sợ hãi, hàm răng run rẩy lập cập va vào nhau.
Lão thái thái trầm mặc.
"Ngươi thật sự thích những thứ này sao?"
Một lúc lâu sau, bỗng nhiên Lão thái thái lại hỏi, sắc mặt bà lão vẫn lạnh lùng như trước, nhưng không hiểu vì sao trong giọng nói không có sự hung dữ như vừa rồi.
"Vâng" Nỗi sợ của đứa bé đã giảm đi một ít, nó cúi đầu trả lời.
Ánh mắt của Lão thái thái như tảng đá chất lên lưng của đứa nhỏ làm nó không dám ngẩng đầu.
"Đồ vật này là do phụ thân ngươi để lại cho ngươi. Tuy ta không tán thành lắm, nhưng dù sao ngươi cũng đã đến đây rồi. Từ nay trở đi, chỗ này thuộc về ngươi."
Mặt Lão thái thái không chút cảm tình, khi nói xong bà lão quay người bỏ đi một mạch.
*
* *
"Từ hôm nay trở đi, nàng chính là Quỷ của ngươi."
Lão thái thái chỉ một tiểu nha đầu mặc bộ đồ màu trắng, đang sợ hãi đứng bên cạnh.
"Quỷ là cái gì?" Đứa con trai có chút sợ hãi, lúng túng hỏi lại.
"Bảo vệ cho ngươi." Lão thái thái trả lời không chút tình cảm.
"Người bảo vệ ta sao?" Đứa bé như hiểu như không hỏi tiếp: "Vì sao phải bảo vệ ta?"
"Bởi vì ta sẽ chết." Lão thái thái lạnh lùng đáp.
*
* *
"Quỷ... Quỷ tên này nghe chẳng hay ho gì cả." Đứa nhỏ lầm bầm trong miệng nhưng động tác của bàn tay không chậm lại chút nào.
Tiểu cô nương nghiêng đầu: "Quỷ Quỷ cảm thấy rất tốt mà!"
"Tu luyện như vậy chẳng có thú vị gì cả, ngươi dùng sức nhiều như thế để làm gì?" Đứa nhỏ tỏ ra không hiểu nhưng vẫn cẩn thận xử lý vết thương ở chân cô bé.
Tiểu cô nương đau đến nỗi nước mắt long lanh, tiếng nói có chút mếu máo nhưng lại dị thường kiên định: "Bởi vì phải mạnh mẽ hơn mới có thể bảo hộ thiếu gia."
"Nơi đây rất an toàn, căn bản không cần phải bảo hộ, với lại ta cũng không thích ra ngoài đâu." Đứa bé trai lắc đầu.
"Lỡ như có ngày đó thì sao?" Tiểu cô nương nghiêng đầu.
"Ngươi suy nghĩ nhiều quá!" Thằng bé trai làm ra vẻ người lớn, vỗ lên đầu tiểu cô nương một cái.
"Ôi!" Tiểu cô nương ôm đầu.
"Lão thái bà dạy ngươi cái gì thế? Sao lần nào cũng bị thương vậy?" Thằng bé trai tức giận hỏi: "Có phải bà ta hay đánh ngươi không?"
"Ngươi không cho phép nói bà bà như thế!" Tiểu cô nương liền tỏ ra tức giận.
"Được rồi... được rồi, không nói thì không nói nữa, dù sao lão bà cũng không thích ta." Đứa bé trai có chút uể oải.
"Bà bà rất quan tâm đến ngươi." Tiểu cô nương vội vàng an ủi.
"Không, ta biết rõ là bà ta không thích ta." Giọng đứa bé trai trầm thấp: "Bởi vì bà ta không thích mẫu thân của ta, ta hiểu mà."
"Ngươi nói không sai." Tiếng nói lạnh như băng từ phía sau truyền đến. Khuôn mặt Lão thái thái không chút tình cảm, trong ánh mắt hiện lên cái nhìn đầy căm hận.
*
* *
Cành cây va vào mặt gây đau nhức, đứa bé trai vẫn cắn chặt răng. A Quỷ cõng hắn chạy đã rất nhiều ngày qua, nhiều đến mức hắn không nhớ rõ là bao nhiêu ngày nữa.
Đôi chân A Quỷ lảo đảo.
Bịch.
Hắn bị ngã một cái thật mạnh, đến mức váng đầu, hoa mắt.
Khóe miệng A Quỷ tràn ra một tia máu tươi. Nó vừa lăn đến bên cạnh hắn, vừa nói như nức nở: "Thiếu gia... thiếu gia, người có sao không?"
Hắn cố gắng nở một nụ cười thật tươi: "Không việc gì, ta không sao!"
"Thiếu gia, ta thật vô dụng!" A Quỷ cắn chặt môi, nước mắt loang đầy quanh mắt.
"Là thiếu gia vô dụng." Hắn giơ bàn tay vân vê tóc A Quỷ như thường ngày: "Quỷ quỷ, ngươi chạy mau đi."
"Không!" A Quỷ vừa lắc đầu vừa nói như đinh đóng cột.
Hắn than nhẹ một tiếng: "Bọn chúng dùng một loại bí thuật lưu lại tiêu ký trong ý thức của ta, cho dù chúng ta có trốn thế nào đi nữa cũng không thoát được đâu."
"Không!" A Quỷ ngẩn ra, bỗng nhiên kêu lên một tiếng đau đến xé lòng, nước mắt tràn mi.
Hắn vừa cười vừa vuốt đầu A Quỷ: "Chạy mau đi, Quỷ Quỷ, cố sống cho thật tốt, sống hộ cả phần của ta nữa nhé".
A Quỷ vươn bàn tay đen thui ra lau dòng nước mắt, bỗng nhiên nàng ta tóm lấy hắn vắt lên lưng, rồi không nói một lời cuống cuồng bỏ chạy như điên.
"Quỷ Quỷ, vô dụng thôi, bỏ ta xuống đi." Suốt dọc đường đi, hắn đã khuyên nàng rất nhiều lần.
Không biết chạy qua bao nhiêu ngày, cuối cùng A Quỷ gần như kiệt sức, không còn chút thể lực nào nữa, hai người té lăn ra đất. Sắc mặt của A Quỷ tái nhợt, sức lực đã tiêu hao gần như cạn kiệt.
Nàng nỗ lực vùng vẫy bò đến bên cạnh hắn. Sắc mặt A Quỷ nhợt nhạt như tờ giấy, nàng vừa vuốt ve gương mặt hắn vừa mở miệng lẩm bẩm: "Thiếu gia, ngươi đã quên A Quỷ rồi sao?"
"Dĩ nhiên là không" Hắn vô lực cười cười, hắn cũng đã đến mức sức cùng lực kiệt rồi.
"Thiếu gia, nhất định không được quên A Quỷ nhé!" Bỗng nhiên A Quỷ rơi lệ.
Giọt nước mắt rơi trên mặt hắn, từng giọt từng giọt nóng hổi. Hắn bắt đầu dần dần mất đi ý thức, miệng lặp lại một câu mơ hồ không rõ.
"Ừ, cho dù chết cũng sẽ không quên đâu..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT