Chẳng biết tại sao mà trong lòng của Tả Mạc lúc này chợt có chút cảm giác quen thuộc hết sức kỳ lạ.

Ánh mắt của hắn không tự chủ được mà nhìn lệch đi, bỗng nhiên đảo qua hướng đội ngũ ở phía sau lưng Hi công tử, đột nhiên hắn tập trung nhìn kỹ vào một nữ tử.

Nữ nhân này. . .

Tả Mạc dám cam đoan rằng mình tuyệt đối chưa từng gặp qua nữ tử này, thậm chí từ trên người nàng hắn vẫn chưa tìm ra được chút hình bóng quen thuộc nào cả, hơn nữa bất kỳ cảm giác quen thuộc nào có liên quan tới tướng mạo, hay cử chỉ điệu bộ, kể cả khí chất,... tất cả đều cực kỳ lạ lẫm, rốt cuộc không hiểu sao Tả Mạc vẫn khẳng định rằng bản thân hắn chưa từng gặp qua đối phương bao giờ.

Chỉ có điều cảm giác quen thuộc kỳ dị đó vẫn cứ vương vấn mãi trong lòng hắn, khó lòng dứt ra được.

Hết sức kỳ quái !

Tả Mạc cố gắng kiềm chế cảm giác cổ quái trong nội tâm lại, nên lúc này vẻ mặt hắn vẫn như thường, bèn mỉm cười chào hỏi Hi công tử: “Thật vui khi được gặp các hạ”.

Trên mặt của Hi công tử cũng tràn đầy vẻ cười tươi: “Vì trên đường đi chợt nghe đồn về việc Đại sư luyện chế được một thanh Địa Ma binh, nên tâm trạng của Hi đây rất ngứa ngáy khó nhịn nổi, bèn kiêm trình ngày đêm mà đến đây mong được diện kiến chân dung của Đại sư, thật là không uổng công chuyến đi này chút nào!”

Thang Thần nghe thế liền cố tình làm ra vẻ phẫn nộ: “Thì ra hiền chất không phải đến thăm lão phu à, ôi thôi do lão phu quá nghĩ ngợi rồi!”

Mọi người xung quanh nghe thế đều phá lên cười to.

Trên mặt Thang Thần cũng biểu lộ hơi vui vẻ liền nói tiếp: “Ngươi với Đại sư đây có lẽ cũng tương đương tuổi tác với nhau, ắt hẳn sẽ có nhiều chuyện để hàn huyên với nhau, đồng thời hiền chất nên thường xuyên thỉnh giáo Đại sư đi, nhất định sẽ thu được ích lợi không nhỏ”.

“Thúc thúc nói cũng phải” Hi công tử cung kính trả lời.

Tả Mạc cười mát: “Thang gia quá khen rồi”. Nhưng trong lòng rất lấy làm kỳ quái, Thang Thần này đối với Hi công tử tựa như tình thâm với điệt nhi ruột thịt vậy, nhất định quan hệ giữa hai nhà này không đơn giản chút nào.

Bất chợt ánh mắt của Hi công tử nhìn về hướng Thiên Xà Thập Tướng Mâu đang nằm chễm chệ trong gian đại điện, hắn nhịn không được mới mở miệng hỏi: “Đây chính là thành quả mới nhất của Đại sư phải không?”

“Vật đó tên là Thiên Xà Thập Tướng Mâu” Vị trung niên Ma tộc nhẹ nhàng đỡ lời: “Sao Hi công tử không thử xem thế nào?”

“Ta có thể thử à?” Trên mặt Hi lộ vẻ kinh hỉ.

“Tất nhiên!” Trung niên Ma tộc ra điệu bộ “Mời” rồi nói tiếp: “Nhận được sự ưu ái của Đại sư nên tệ đường sở hữu được thanh Thiên Xà Thập Tướng Mâu này, mời công tử có thể thưởng thức tùy ý”.

Quả thật người mù cũng có thể nhìn ra được, vị trung niên Ma tộc này rất muốn lấy lòng Hi công tử.

Nhất thời vẻ mặt của Hi công tử trở nên hưng phấn, kích động dữ dội.

*

* *

Lúc này Lê Tiên Nhi cũng đang âm thầm đánh giá Tả Mạc, quả thật nàng nhạy bén vô cùng, mặc dù Tả Mạc đã cố gắng nhanh chóng chuyển ánh mắt nhìn lên trên trông rất bình thường và lơ đãng, nhưng Lê Tiên Nhi vẫn nhạy cảm phát giác ra được Tả Mạc đã chú ý tới nàng.

Dù sao thì dung mạo của nàng đã được dịch dung, nên nhìn vào khuôn mặt tuy coi cũng xinh đẹp, nhưng nếu so với dung nhan đích thực còn kém xa mấy bậc. Với thân phận của Hi công tử thì đám nô tỳ thân cận xung quanh chẳng ai mà không phải trời sinh ra có sẳn tố chất rồi chứ? Vì vậy trên cơ bản dung mạo như thế ở bên trong đội ngũ ắt hẳn khó lòng nhận ra mới đúng.

Không ngờ tới chẳng những Thang Thần chú ý tới nàng mà Tiêu Vân Hải cũng để tâm tới nàng luôn.

Dù thế trong thâm tâm nàng cũng hết sức tò mò đối với Tiêu Vân Hải này.

Một Đại sư Ma binh trẻ tuổi đến thế chắc chắn rất hiếm gặp được, với xuất thân từ Thiên Hoàn của Lê Tiên Nhi ắt hẳn đã thấy qua nhiều loại thiên tài khác nhau, nhưng người trẻ tuổi như vầy mà đạt được thành tựu đến thế chẳng khác nào đi tìm lông chim phượng hay sừng kỳ lân vậy.

Tựa hồ như ánh mắt của vị Đại sư trẻ tuổi đó nhìn về phía nàng rồi mỉm cười khe khẻ.

Người này … thật quái lạ !

Trong thâm tâm của Lê Tiên Nhi bỗng nhủ thầm như thế.

*

* *

Bất chợt ánh mắt của Thanh Hoa Tuyết cũng chăm chú nhìn thẳng vào Tả Mạc đang đứng trong đám người dự tiệc, cặp mắt nàng sáng rực như ánh sao treo giữa bầu trời đêm, quả thật lúc này nội tâm nàng khó mà giữ được bình tĩnh.

Chính là hắn!

Không sai, chính là hắn rồi!

Trong thâm tâm của Thanh Hoa Tuyết lập tức kích động khó thể kìm nén được.

Cơ hồ là nàng mới vừa nhìn thấy Tả Mạc lần đầu tiên liền có thể nhận ngay ra hắn, tuy tướng mạo và danh xưng đều khác nhau vô cùng, nhưng chỉ cần qua những cử chỉ lời nói của hắn thì không thể nào thoát được cặp mắt sắc sảo của Thanh Hoa Tuyết. Quả thật nàng quá quen thuộc với bóng dáng của Tiếu Ma Qua, không hẳn chỉ vì đã từng đối chiến với nhau, hơn thế nữa dường như nàng đã thu thập hầu như toàn bộ thông tin và hình ảnh về Tiếu Ma Qua.

Chính là hắn!

Tiếu Ma Qua!

Tiếng kêu này luôn làm cho tâm trạng nàng cảm thấy thôi thúc mà không hề để ý đến xung quanh nữa, vì thế cặp mắt xinh đẹp của Thanh Hoa Tuyết cứ nhìn trân trối vào một chỗ mà không hề rời khỏi đối phương chút nào.

“Nhìn gì dữ vậy?” Người bạn đồng hành ở bên cạnh tên là Ninh Hinh Nhi thấy thế liền khều nàng một cái, nguyên nàng này là nữ tử có tướng mạo xinh đẹp nhất trong một chi phụ của dòng tộc Ninh gia, vì thế lần này cũng được tuyển đi cùng.

Thanh Hoa Tuyết như người vừa tỉnh mộng, lập tức trên mặt giống như bị lửa nóng thiêu đốt vậy.

“Ồ, chẳng lẽ ngươi để ý Tiêu Vân Hải à? “Ninh Hinh Nhi thấy thế liền trêu chọc với ý tứ thập phần giễu cợt: “Tuy người này trông hình dáng không ra gì, nhưng hắn còn trẻ như vậy mà đã đạt tới Đại sư rồi, ắt hẳn tiền đồ khó mà đoán được. Hì hì..., nếu ngươi có thể mê hoặc được người này, không chừng Thanh Hoa gia sẽ mừng đến phát điên đấy”.

Rất nhanh Thanh Hoa Tuyết đã khôi phục lại tinh thần tỉnh táo, nàng liền liếc về phía Ninh Hinh Nhi rồi thốt ra một câu có ý phản kích lại: “Không phải ngươi cũng thầm thương trộm nhớ tên Tiếu Ma Qua kia sao?”

“Tiếu Ma Qua ?” Bộ dạng của Ninh Hinh Nhi tỏ vẻ hơi tự giễu: “Ta có muốn bao giờ chứ ! Tuy nhiên, trên bọn ta còn có đệ nhất mỹ nhân kia kìa, thôi hãy yên tâm mà làm tròn phận sự với gia tộc đi”.

Rõ ràng trong lời nói đó còn đượm thêm chút vẻ ghen tuông, pha lẫn chút buồn chán nữa.

Thanh Hoa Tuyết thoáng im lặng, quả thật nàng có thể hiểu thấu được tâm trạng của Ninh Hinh Nhi lúc này. Mọi người cùng đi chung trong đội ngũ này, đâu phải chỉ riêng mỗi nàng là không can tâm tình nguyện đâu. Rõ ràng khi bọn họ đứng trước mặt Cơ Lệ Ngữ, thì nhan sắc các nàng đều trở nên ảm đạm thua kém hơn nhiều, vì vậy mọi người đều suy đoán nếu thực sự Tiếu Ma Qua có động tâm thì khẳng định người đầu tiên sẽ là Cơ Lệ Ngữ. Tuy đa số các nàng đều có xuất thân từ những chi phụ trong gia tộc, nhưng trong số họ ai mà không được nhiều người đeo đuổi, thậm chí không thiếu những đệ tử xuất thân từ gia tộc dòng chính nữa kìa, vì thế mấy ai mong muốn đi tiếp khách ngàn dặm xa xôi như vầy chứ?

“Riêng ta cảm thấy chưa chắc Tiếu Ma Qua sẽ động tâm với Cơ tiểu thư đâu” Thanh Hoa Tuyết bỗng nhiên thốt ra.

“Thật vậy à” Ninh Hinh Nhi bĩu môi: “Hắn mà không động tâm với đệ nhất mỹ nhân thì càng không ngó ngàng gì tới bọn ta đâu”.

Thanh Hoa Tuyết tức cười.

Đột nhiên Ninh Hinh Nhi nghiêng đầu rồi có vẻ hưng phấn nói thêm: “Có thể chuyển mục tiêu sang Tiêu Vân Hải này cũng được, nếu có thể lôi về được một tên Đại sư Ma binh có tiền đồ vô hạn thế này, ta nghĩ có lẽ bề trên nhất định sẽ đồng ý. Không tệ, được lắm!”

“Vậy sao ngươi không qua thử đi” Thanh Hoa Tuyết tựa như cười mà thúc vô.

“Nhưng thôi dẹp đi, tướng người hắn không bảnh bao chút nào” Ninh Hinh Nhi liền lầm bầm: “Còn Hi công tử kia lại khác, vừa hào phóng lại có khí chất nữa! Chưa kể gia thế này nọ, được lắm đó!”

Thanh Hoa Tuyết nghe thế không khỏi mỉm cười.

Bất chợt ngay lúc này toàn trường nghe Tiêu Vân Hải mở miệng: “Chư vị...”.

Lập tức mọi người yên tĩnh trở lại, ánh mắt tò mò của toàn trường đều dồn hết vào vị Đại sư Ma binh vừa mới xuất hiện gần đây, chưa kể là người này còn trẻ tuổi đến như thế.

Kế tiếp trên mặt Tiêu Vân Hải luôn mỉm cười, thanh âm rõ ràng, không hề bị luống cuống chút nào.

“Trước tiên ta xin cảm tạ Thang gia chủ đã đáp ứng yêu cầu hết sức vô lý của ta, đó là giúp ta tổ chức bữa tiệc long trọng tối nay, đồng thời ta cũng gửi lời cảm tạ đến Vật Hi Đường đã ủng hộ ta. Bây giờ ta cũng sẽ không nói lời dư thừa làm gì nữa, sở dĩ lần này ta muốn mời tất cả mọi người đến đây là Tiêu mỗ có việc muốn nhờ mọi người giúp đỡ!”.

“Đại sư có việc gì xin cứ nói ra, chỉ cần Vật Hi Đường chúng ta có thể làm được, chắc chắn sẽ không chối từ” Trên mặt vị trung niên Ma tộc mang một nụ cười ưu nhã, tuy thanh âm không lớn lắm nhưng cả toàn trường đều có thể nghe rõ.

Trong đáy mắt của Thang Thần chợt lóe lên nét không vui, Vật Hi Đường dám tranh đoạt trước mặt thật sự khiến cho hắn không vui chút nào. Thậm chí hắn còn biết rõ, rất có khả năng tên Tiêu Vân Hải này đang phản kích lại cái vụ cưỡng ép lần trước đây.

Xem ra tính tình của tên Đại sư này cũng rất đổi tầm thường.

Vẻ vui tươi trên mặt hắn vẫn như trước: “Đại sư cứ nói đừng ngại, tuy Thang gia ta không phải là dòng tộc danh tiếng, nhưng rất ít chuyện gì mà không thể làm được lắm”.

Ngữ khí này tuy lạnh nhạt nhưng trong đó chứa đầy khí phách, lại không quên phô bày thực lực, những người xung quanh vốn còn chuyện trò sôi nổi vừa nghe thế lập tức im tiếng hẳn đi.

Trong nhất thời toàn trường rộng lớn đến thế, bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường.

Tả Mạc không bị chút ảnh hưởng nào, hắn ngắm nhìn bốn phía một lượt rồi thần sắc trang nghiêm nói: “Tại hạ đang cần một thứ tên là Tố Ảnh Hồn Ti Thảo, chỉ cần ai có vật này có thể đổi lấy một thanh Địa Ma binh”.

Xôn xao !

Lập tức phía dưới như muốn nổ tung !

Có người nhịn không được hỏi ngay: "Đại sư, chuyện đó là thật à?"

Tả Mạc không chút do dự nói: "Tất nhiên là thật!"

“Có phải đổi thanh Thiên Xà Thập Tướng Mâu không?” Có người nhịn không được mới hỏi lại: “Không phải đã bán cho Vật Hi Đường rồi hay sao?”

Trên mặt vị trung niên Ma tộc lộ vẻ bất ngờ, hắn đã sớm nghi ngờ tất nhiên Tiêu Vân Hải phải có mục đích gì đó, nhưng lại càng không ngờ tới vị Đại sư này lại tự nhiên cần mua Tố Ảnh Hồn Ti Thảo, hơn nữa còn trả giá quá lớn chính là một thanh Địa Ma binh.

Hắn biết rất rõ Tố Ảnh Hồn Ti Thảo là sản vật tại U Tuyền Giới, tuy số lượng không nhiều lắm nhưng cũng không đến nổi quá quý hiếm. Trả một giá quá lớn như thế quả thực khó ai có thể cầm lòng được, trong thâm tâm hắn lập tức quyết định khi nào xong yến tiệc này tức khắc hạ lệnh thu thập Tố Ảnh Hồn Ti Thảo.

Tuy nhiên khi hắn vừa nghe được có người hỏi đến Thiên Xà Thập Tướng Mâu thì lập tức nhanh chóng phản ứng: “Vật Hi Đường chấp nhận dùng Thiên Xà Thập Tướng Mâu để làm vật đảm bảo”.

Cho dù thanh Địa Ma binh rất trân quý, nhưng chỉ cần dùng uy danh của Địa Ma binh đó để kết tình bằng hữu với một vị Đại sư thì rõ ràng lời chắc, tuyệt đối không thiệt thòi chút nào!

Tả Mạc cảm thấy vô cùng bất ngờ, lập tức ánh mắt hướng về phía trung niên Ma tộc mỉm cười với vẻ thân mật đầy hảo hữu.

Tâm trạng của vị trung niên Ma tộc này tức thì vô cùng sảng khoái, nhất là chú ý đến sắc mặt tái nhợt của Thang Thần đang đứng bên cạnh, hắn lại càng đắc ý cho tuyệt chiêu hoa mỹ này. Quả thật Thang Thần hành sự quá mức bá đạo, dùng thủ đoạn để bức bách một vị Đại sư có tiền đồ vô hạn như vầy, có lẽ đầu óc tên này bị kẹt cửa chắc rồi? Rõ ràng những hành động đó theo suy nghĩ của trung niên Ma tộc thì không thích hợp chút nào cả.

Thế nhưng câu nói kế tiếp của Tiêu Vân Hải lại làm cho hắn sững sờ ra.

“Cảm tạ sự hỗ trợ của Vật Hi Đường, nhưng do Ma binh đó ta đã bán cho Vật Hi Đường rồi, nên hiện tại nó chính là sở hữu của Vật Hi Đường, tại hạ không thể nào dùng vật đó để đổi được”.

Trên mặt Tả Mạc tràn ngập vẻ tự tin, nói xong hắn nhìn quanh bốn phía, tuy thanh âm hắn không lớn nhưng cũng khiến cho toàn trường phải kinh sợ, quả thật từng chữ phát ra đều tràn đầy lực lượng.

“Ba ngày sau ta sẽ tiến hành luyện chế thêm một thanh Địa Ma binh nữa!”

Thần sắc Tả Mạc sáng ngời vẻ kiên định, lời nói rất có khí phách.

“Nếu vận khí không tệ, khi ta luyện thành Địa Ma binh lập tức sẽ đem gửi tại Vật Hi Đường để dùng làm vật trưng bày, bất luận người nào đưa tới Tố Ảnh Hồn Ti Thảo sẽ được đổi ngay thanh Ma binh đó! Thật sự sắp tới phải làm phiền tới quý đường vậy!”

Vị trung niên Ma tộc tức thời há to mồm ra, vẻ mặt ngưng trệ, nhưng hắn nhanh chóng kịp thời phản ứng, rồi gật đầu liên tục không ngừng: “Không hề gì, không thành vấn đề!”

Sắc mặt Thang Thần vẫn âm trầm như nước, không ngờ Tiêu Vân Hải ném ra quả bom này khiến cho hắn hoàn toàn trở tay không kịp.

Nhưng cũng tức thời hắn đã khôi phục lại vẻ thường ngày, khóe miệng vẫn nở nụ cười hết sức thản nhiên, tuy thế tràn ngập vẻ mỉa mai.

Quả nhiên là tuổi trẻ mà!

Mới đạt được chút thành tựu đã không biết trời cao đất rộng là gì, chẳng lẽ nghĩ rằng không việc gì là không làm được hay sao?

Dù sao thì đối với Thang gia lại là chuyện tốt, ngược lại hắn còn muốn chứng kiến cảnh mà Tiêu Vân Hải không thể luyện chế ra được Địa Ma binh thì tới lúc đó lấy gì mà đổi lấy Tố Ảnh Hồn Ti Thảo đây?

Lúc đó tại Bất Chu thành này, ngoại trừ Thang gia ra không ai có tư cách để giúp dọn dẹp cục diện xấu mặt đó, ngay cả Vật Hi Đường cũng không có tư cách!

Cặp mắt của Thang Thần ánh lên tia lạnh lùng.

Tất cả mọi người trong yến hội vẫn còn ngây người ra tại chỗ, lúc này bọn họ đã bị lời nói của Tả Mạc làm cho chấn động mà hoàn toàn mất đi khả năng mở miệng nữa rồi.

Lại luyện chế thêm một thanh Địa Ma binh à? Nói đùa kiểu gì thế? Hắn cho rằng Địa Ma binh là cái giống gì chứ? Muốn luyện là có thể luyện được sao?

Tiêu Vân Hải điên thật rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play