Một đội ngũ Yêu tộc với quy mô cực lớn đang chậm rãi kéo quân về hướng này, vốn dĩ ngay tại Ma giới này cũng thường xuyên nhìn thấy Yêu tộc xuất hiện, nhưng lại rất ít khi được chứng kiến đội ngũ Yêu tộc với quy mô lớn đến thế. Hai bên đội ngũ này có rất nhiều cao thủ Ma tộc hộ vệ, trong lòng Tả Mạc liền âm thầm tự nhủ chẳng lẽ đây là một sứ đoàn Yêu tộc hay sao?
Hình thái xã hội giữa Yêu tộc và Ma giới hoàn toàn khác nhau.
Tuy Yêu tộc cũng là một tộc lớn có lực lượng trỗi dậy như cánh rừng mọc lên san sát, nhưng theo cơ cấu thì người có quyền lực cao nhất của cả Yêu tộc chính là Trưởng Lão Hội. Ngược lại Ma tộc khác hẳn, lực lượng vùng lên khắp nơi, ngang ngược có thừa, có những người hùng mạnh mẽ chỉ huy từng gia tộc mà xưng bá một phương.
Đây là lần đầu tiên Tả Mạc chứng kiến một đội ngũ Yêu tộc được huấn luyện nghiêm ngặt đến thế, Bất Chu Thành là phạm vi thế lực của Thang gia, cao thủ nổi danh nhất Thang gia có tên Thang Thần, với thực lực của Ma Soái nên hắn quản hạt tới mấy giới. Thang gia là một gia tộc đã có lịch sử lâu đời, thậm chí nếu ngược dòng tìm hiểu trận chiến cả nghìn năm trước cũng rất có khả năng liên quan đến họ.
Phong cách hành sự của Thang gia khá bình thản, hơn nữa chỉ xem trọng vấn đề phát triển lãnh địa là trên hết, bởi vậy bọn họ rất được dân chúng các lãnh địa đó tôn kính.
Chẳng lẽ Thang gia muốn liên minh với Yêu tộc ?
Ý nghĩ này vừa chợt lóe lên trong đầu của Tả Mạc, lập tức bị quẳng nhanh ra khỏi đầu, cho dù Thang gia và Yêu tộc có kết minh gì đi nữa, cũng đâu có quan hệ gì hến hắn đâu. Hắn chỉ dừng lại ở Bất Chu Thành vài ngày mà thôi, vì thế sẽ không cần để ý đến những chuyện thế này.
Nhưng đúng vào lúc này, bỗng nhiên xuất hiện một luồng khí tức vô cùng ác liệt và lăng lệ rồi tràn ngập cả hai bên đường.
Tả Mạc kinh ngạc ngẩng đầu lên, chẳng lẽ có người biết được bọn hắn đã đến rồi sao?
Lập tức nửa thân trên không hề nhúc nhích, Tả Mạc liền lôi A Quỷ đi ngay, cả người lướt nhanh tựa như đang trượt trên mặt băng vậy, hắn lòn ra phía sau rồi thi triển thân pháp phiêu dật nhẹ nhàng. Tằng Liên Nhi cũng lặng lẽ theo sau mà không phát ra chút tiếng động, thân pháp của nàng mang lại cảm giác phiêu hốt quỷ dị, nàng tựa như một chiếc bóng mờ bất định không ngừng biến ảo.
“Ồ!” Trên mặt A Hoành hiện lên vẻ kinh ngạc.
Thân pháp đối phương hoàn mỹ lạ thường, không ngờ đã nhanh chóng thoát khỏi tầm ngắm của hắn rồi, ít khi nào hắn lâm vào tình huống chưa ra kịp tay đã muốn thất bại thế này.
Tuy nhiên hắn lập tức “hừ” lạnh một tiếng, thân hình đột nhiên mơ hồ, trong nhất thời đã phân thành sáu phần phân thân, rồi hóa thành sáu chiếc bóng xám từ bốn phương tám hướng tức khắc đánh thẳng tới ba người.
Đây là lần đầu tiên Tả Mạc gặp phải Ma thể kỳ lạ thế này, nên cũng không khỏi sinh ra chút hứng thú.
Bàn tay hắn bỗng phô bày ra động tác kỳ lạ, chỉ thấy năm ngón tay vận dụng theo một loại quy luật vũ điệu đặc biệt nào đó, lập tức bàn tay hắn bỗng sinh ra một cổ hấp lực kinh người. Nhất thời có một chiếc bóng xám bị hấp lực bao phủ, tức khắc đứng bất động cứng đơ người ra.
Thải Phong Thuật vốn chẳng phải là yêu thuật có đẳng cấp cao gì, nhưng khi vận dụng trong tình huống này lại đạt được diệu dụng lạ thường.
Dựa theo trình độ phân chia tinh xảo ba lực của Tả Mạc, trong đó gồm các loại Ma công Giáp, Yêu thuật Ất, và Pháp quyết Bính. Hiện tại pháp quyết còn quá yếu nên không đủ sức để đối phó với kẻ địch, còn Ma công đạt trình độ cao nhất, nếu dùng để đối phó lúc này thì quá dư thừa, chỉ là tự nhiên lại mất đi một cơ hội thực chiến thế này. Khi thu hoạch của thực chiến được tăng lên thì hiệu quả tu luyện so với bình thường lại càng tăng thêm rõ rệt.
Đồng thời đối với Yêu thuật mà nói, không chỉ có thể vận dụng để ứng chiến, mà cũng cần phải đề cao thêm nữa, so ra nếu được sử dụng ngay lúc này thì vô cùng thích hợp.
Vừa tận mắt chứng kiến Tả Mạc bất ngờ vận dụng Yêu thuật, lập tức Tằng Liên Nhi hiểu được ý đồ của hắn, nên nàng thức thời không động tay vào làm gì. Thậm chí A Quỷ dường như cũng hiểu được tình huống trước mắt, nên cho dù có bị Tả Mạc nắm chặt cánh tay cũng không ra tay can thiệp.
Thải Phong Thuật vốn là Yêu thuật có cấp bậc không cao, nhưng đối với Tả Mạc mà nói, dường như tâm niệm vừa động thì Yêu thuật đã được hình thành.
Bóng xám đang bị hắn chế trụ trông giống như một đám sương mù được biến hóa thành, so ra thì rất giống với thân hình của gã đó, nhưng hình dạng trên khuôn mặt vẫn còn rất mơ hồ. Hơn nữa, tuy nhìn vào thấy tốc độ của bọn chúng nhanh như thiểm điện, nhưng với ánh mắt của Tả Mạc thì vẫn phát hiện ra động tác của bọn họ hơi bị cứng ngắc.
Vừa thấy được công hiệu của Thải Phong Thuật, nên ngón tay của Tả Mạc liên tục động đậy, lại thêm vài đạo Yêu thuật nữa bao phủ lấy những chiếc bóng xám kia.
Thải Phong Thuật của Tả Mạc vừa ra tay, lập tức khiến cho A Hoành phải nhíu mày, thì ra là Yêu tộc.
Nếu là lúc khác thì có lẽ hắn sẽ không chút kiêng kỵ nào mà trực tiếp ra đòn sát thủ, nhưng gần đây có nghe nói Cơ Lệ Ngữ hưng sư động chúng, hơn nữa Yêu Ma vốn là đồng minh từ xưa đến giờ, chỉ cần đừng có hành động nào quá đáng là được rồi.
Do đó quan hệ với Yêu tộc cũng gần gủi nhau hơn, thậm chí kết hôn giữa hai tộc lại là chuyện bình thường, tuy là có đôi khi xảy ra những xích mích, nếu để ý thật kỹ thì cũng có thể phát hiện ra bọn họ không mấy hòa thuận với nhau. Chỉ có điều do hai tộc cùng chung một kẻ địch, nên trên cơ bản bọn họ có thể nhất trí lập trường và giữ vững mối quan hệ với nhau. Hơn nữa, một phần cũng do hiện tại đám người Ma tộc này vẫn chính thức còn thiếu một gã cấp Vương.
Nhưng cũng thật đúng lúc, bỗng dưng thanh thế của Cơ Lệ Ngữ nổi đình nổi đám đến thế, lại một lần nữa khẳng định cho mối nghi ngờ về quan hệ giữa Yêu Ma được bày ra trước mặt mọi người, ngay thời điểm nhạy cảm thế này lại đột nhiên xuất hiện một gã cao thủ Yêu tộc, hỏi sao không khiến cho A Hoành phải cảnh giác chứ.
Quý gia và Thang gia xưa nay vốn hòa thuận an nhàn, thậm chí hai bên còn tích cực vun bồi cho mối quan hệ thông gia này. Nhưng nếu một khi vi phạm quy tắc vốn được liệt vào điều cấm kỵ rất lớn, chỉ cần không cẩn thận chút thôi, e rằng lúc đó hai bên sẽ rất dễ bị náo loạn.
Dưới công phu này khiến cho liên tiếp vài đạo bóng xám cũng đã đánh thẳng tới, tuy nhiên động tác của bọn họ dường như đều cứng ngắc, nhưng lại toát ra một luồng sát khí không chút giả tạo gì.
Nhưng vào lúc này, chỉ thấy tay Tả Mạc bỗng giơ lên, lập tức trước mặt kéo theo một chiếc vòng tròn.
Một quầng sáng chói mắt màu bạc chợt lóe sáng!
Ầm !
Tức khắc một bức tường lôi điện đánh thẳng lên chiếc bóng xám, chỉ thấy vô số điện mang trong nháy mắt được tách ra, trông như đám ngân xà uốn khúc. Chi chít tia lôi điện lập tức cắn nuốt lấy những chiếc bóng xám đó, cuối cùng không để lại chút dấu vết nào cả.
Đồng tử A Hoành đột nhiên co rút lại, Yêu thuật thật là lợi hại!
"Ồ! Thiên Cực Lôi Hoàn!"
Thêm một âm thanh trong trẻo đột nhiên vang lên, quả thật lúc nào trong thâm tâm A Hoành cũng đề phòng nghiêm mật, thế mà hắn lại không phác giác ra được người này đã đến gần từ lúc nào, hắn liền quay sang nhìn, lập tức tướng mạo của đối phương đập ngay vào mắt khiến cho hắn cả kinh, Yêu tộc!
“Ngươi là ai?” Người vừa tới nhìn ngắm Tả Mạc tỏ vẻ rất hứng thú rồi tò mò hỏi: “Thiên Cực Lôi Hoàn đã sớm bị thất truyền, không ngờ tới có người lại lĩnh hội được nó, thật có ý tứ”.
Tả Mạc giương mắt lên nhìn đối phương, trong lòng cũng âm thầm cảnh giác, người này vừa rồi âm thầm tới gần như u linh mà không phát ra bất kỳ tiếng động nào. Nếu không phải Tả Mạc có giác quan thứ sáu nhạy cảm hơn xa người bình thường, thì chắc chắn rất khó có thể phát hiện ra.
Người này tuổi không lớn lắm, khoát bộ áo văn nhân, mới nhìn qua thôi đã biết thân phận người này rất kinh người, trên khuôn mặt chữ điền hiển lộ ra nụ cười như vầng thái dương chiếu sáng vậy, mang đến cho người đối diện cảm giác ấm áp.
Tuy nhiên Tả Mạc vẫn không hồi đáp, mặc dù đối phương đối xử với mình dường như rất thân thiện, nhưng Tả Mạc lại cảm giác được từ trên người đối phương phát tán ra luồng khí tức âm lãnh, tia khí tức âm lãnh này rất nhạt, hơn nữa lại che dấu kỹ lưỡng. Thế nhưng giác quan thứ sáu của Tả Mạc rất khác lạ so với người bình thường, hắn cực kỳ mẫn cảm khi đối diện với khí tức nguy hiểm. Luồng khí tức âm lãnh đó mang lại cho hắn cảm giác nguy hiểm cực độ, hắn cảm nhận được dường như có một con độc xà tàn khốc lạnh lẽo đang ẩn núp đâu đó trong bóng tối.
Hơn thế nữa, cảm giác tàn khốc băng lãnh này, được ẩn dấu phía sau nụ cười tràn ngập ánh mặt trời chan hòa kia, vừa nghe qua thôi đã khiến cho Tả Mạc nổi hết cả gai ốc.
“Các hạ là ai?” A Hoành lộ ra vẻ mắt khá vui tươi, liền nhìn thẳng đối phương mà ra chiều đăm chiêu.
"Ta là Phong Tín Tử." Thanh niên cười cười nói.
A Hoành vừa nghe lập tức vẻ mặt biến sắc: “Nguyên lai các hạ chính là Phong Tín Tử, thật thất kính thất kính! Nghe nói trong số những người trẻ tuổi hiện nay, Phong huynh hoàn toàn xứng đáng là nhân vật thủ lĩnh đấy”.
Tuy nói vậy nhưng trong lòng hắn hết sức khó xử, rõ ràng thứ nào hắn càng không muốn đụng chạm vào thì lại gặp ngay thứ đó. Phong Tín Tử chính là Thủ lĩnh của đám thủ vệ Cơ Lệ Ngữ, bản thân gã cũng là một cao thủ danh chấn của Yêu tộc, thực lực cao thâm khó lường, thật sự A Hoành không nắm chắc chút phần thắng nào.
Phong Tín Tử mỉm cười nói: “Ta thực không có bổn sự đến thế đâu, có thể do người khác quá đề cao đấy thôi. Không biết giữa hai vị vì cớ gì mà đấu nhau thế này, có thể nể mặt nhau mà mỗi người nhường một bước được không?”
A Hoành lộ vẻ tươi cười: “Nếu Phong huynh đã ra mặt như vậy, đương nhiên tiểu đệ sẽ không đề cập tới nữa”.
Đúng lúc này, ánh mắt Tả Mạc thoáng nhìn thấy tên Quý thiếu gia đang vội vàng chạy tới, hắn lập tức hiểu được chuyện gì đã xảy ra, thế nhưng trên khóe miệng cũng lộ ra vẻ cười tươi: “Tại hạ cũng không có ý kiến”.
Phong Tín Tử mừng rỡ: “Thật tốt quá! Rõ ràng không đánh thì không quen biết nhau mà, hôm nay hai vị đã biến thương đau thành nhung gấm đúng là chuyện tốt mà, tại sao chúng ta không đi uống một chén chúc mừng chứ?”
Gã Quý thiếu gia vừa muốn mở miệng, lập tức A Hoành liếc mắt nhìn gã, ánh mắt lạnh tựa như băng hàn khiến cho Quý thiếu gia vừa muốn mở miệng nói gì đó lập tức nuốt ngược trở lại. Trên mặt A Hoành vẫn tiếp tục nở nụ cười tươi: “Đương nhiên là được”.
Phong Tín Tử đưa ánh mắt nhìn về phía Tả Mạc.
Tả Mạc lắc đầu nói: “Thật sự có lỗi quá, tại hạ đang có chuyện quan trọng nên không thể đi được, mong lượng thứ”.
Dứt lời hắn lập tức dẫn theo A Quỷ và Tằng Liên Nhi rời khỏi.
Ánh mắt Phong Tín Tử tức thời trở nên âm trầm, diễn biến này thoáng bị A Hoàng kịp nhìn thấy, khóe miệng hắn chợt nhếch lên biểu lộ vui mừng, nhưng cũng lập tức biến mất không thấy gì nữa: “Phong huynh, chúng ta đi thôi, không say không về!”
Trên mặt Phong Tín Tử tiếp tục khôi phục lại bộ dáng tươi cười như ánh nắng: “Được!”
*
* *
Phong Tín Tử ! Dường như Tả Mạc đã từng nghe nói đến tên này rồi, nhưng trong nhất thời nữa khắc hắn cố vắt óc mà vẫn chưa nhớ ra được.
Tả Mạc không nghĩ tới nữa, nhưng có một điểm hắn xác nhận chắc chắn đó là, thực lực của Phong Tín Tử cực kỳ cao thâm. Tả Mạc đã chú ý đến Phong Tín Tử từ lúc gã bước chân ra khỏi đội ngũ Yêu tộc, hiện tại Tả Mạc chỉ dốc lòng vào tu luyện mà thôi, nên cũng chẳng muốn vướng thêm vào những chuyện khác nữa, cho nên khi mới vừa nghe lời mời của Phong Tín Tử thì hắn đã lập tức cự tuyệt mà không chút do dự.
“Đi thôi, chúng ta tìm thử xem có thể mua được Bạch Cương Xà Cốt ở đâu cái đã” Tả Mạc thở nhẹ trong lòng, liền nói với Tằng Liên Nhi.
Bọn ba người Tả Mạc liên tục ghé vào mấy gian hàng nhưng vẫn chưa tìm được, có một gã chưởng quầy tốt bụng bảo rằng những vật phẩm hắn bán ra có cấp bậc không thể so sánh được với Bạch Cương Xà Cốt, hơn nữa đề nghị bọn hắn thử tìm đến Vật Hi Đường xem sao.
Ba người lập tức dựa theo lời mách bảo của chưởng quầy mà ghé vào Vật Hi Đường.
Cổng chính của Vật Hi Đường trông hết sức bình thường, thậm chí còn có vài chỗ cũ nát nữa, thoáng nhìn lên tầng trên còn thấy thêm một tiểu điếm cũng quá mức đơn giản, thua cả những tiểu điếm bình thường khác, hoàn toàn không có chút danh tiếng nào của Bất Chu Thành Đệ Nhất Điếm cả.
Tả Mạc và Tằng Liên Nhi liếc nhìn nhau, đều có vẻ giật mình.
Nhưng đã lỡ đến đây rồi, nên Tả Mạc chỉ có thể quyết định tiến vào xem mà thôi. Thế nhưng, bọn hắn mới vừa bước chân qua khỏi cánh cửa, cảnh sắc trước mắt lập tức biến đổi.
Chỉ thấy trước mặt là một vùng hư không, từng kiện Ma binh kỳ quái đang trôi nổi lơ lững, mỗi kiện ma binh đều có những khí tức hoàn toàn khác nhau, ôn hòa, bùng cháy, âm lãnh cũng có ...
Từng kiện Ma binh này có phong cách thật khác lạ, nếu cùng xếp chúng đặt gần bên nhau, liền hình thành ngay một cầu thang hoàn toàn do Ma binh ghép thành.
Hắn bước đi trên cầu thang đó có thể cảm nhận được rõ ràng từng luồng khí tức đặc biệt của đám Ma binh ở dưới chân, cảm giác này thật vô cùng quái dị.
Tả Mạc không khỏi thán phục đến sợ hãi, mức độ tốn kém thật lớn a.
Những thứ Ma binh này nếu so sánh về cấp độ hay mức độ gì khác đều là những kỳ vật tốt nhất trên những khu vực giao dịch hiện nay, thế mà những thứ đó ở ngay tại đây chỉ được cung cấp làm vật lót đường để cho người khác giẫm đạp đi qua.
Trong cặp mắt xinh đẹp của Tằng Liên Nhi lập tức sáng rực lên, chỉ nói riêng về cầu thang này thôi cũng có thể đủ thấy được thực lực của Vật Hi Đường này hùng hậu tới cỡ nào.
Vừa đi tới bậc thang cuối cùng, đã thấy một lão già đang đứng chờ tại đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT