Cách đó không xa mấy tên thám báo của Huyền Không tự đang đi lại tuần tra, vẻ mặt cảnh giác nhìn mọi thứ xung quanh để tìm kiếm tung tích của địch nhân.
“Sắp ra tay chưa?” Chanh Phát yêu quay đầu hỏi Thúc Long.
“Câm miệng!” A Văn nghiến răng trợn mắt nhìn Chanh Phát yêu.
Con hàng này thật quá ngu ngốc, lúc này mà cũng dám mở miệng nói chuyện! Thật là vô kỷ luật!
Thúc Long có chút bất đắc dĩ nhìn Chanh Phát yêu đang nhìn mình chằm chằm, hắn đành lắc đầu nhẹ giọng nói: “Chờ thêm một chút nữa.”
“Vẫn phải chờ…” Chanh Phát yêu chép chép miệng, lẩm bẩm nói.
Thúc Long kiên trì nói: “Bọn họ vẫn chưa tiến vào phạm vi công kích của chúng ta như vậy nếu chúng ta khởi xướng tập kích sẽ gặp phải bất lợi.”
Chanh Phát yêu hoàn toàn không để ý tới ánh mắt khinh bỉ của A Văn, vẻ mặt không hiểu hỏi: “Vì sao chúng ta phải tập kích?”
Rốt cuộc A Văn không nhịn được nữa: “Ngu ngốc, tập kích sẽ dễ đắc thủ hơn!”
Chanh Phát yêu ừ hử một tiếng, bừng tỉnh hiểu ra: “Hiểu rồi, ngươi sợ đánh không lại.”
“Ngươi mới đánh không lại ấy!” A Văn như con mèo bị dẫm trúng đuôi kêu lên eo éo.
“Đánh thắng được tại sao lại phải tập kích?” Chanh Phát yêu nhìn A Văn đầy kỳ quái, vẻ mặt như kiểu ‘ngươi là người ngoài hành tinh’.
“Ngươi thì biết cái gì! Đây là chiến thuật!” A Văn bị Chanh Phát yêu hỏi làm cho đầu óc có chút choáng váng.
“Ngươi chính là sợ đánh không lại!” Chanh Phát yêu nói với vẻ mặt chắn chắn, liếc xéo A Văn một cái, ý tứ bao hàm sự khó hiểu.
A Văn vừa nhìn thấy cái liếc xéo của Chanh Phát yêu thì máu dồn hết cả lên não: “Tới đây tới đây, chúng ta đánh một trận nào!”
Người xung quanh trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người không đâu vào đâu.
Chanh Phát yêu lắc đầu như trống bỏi.
“Sợ rồi sao!” A Văn mặt coi thường.
Chanh Phát yêu lắc đầu: “Ta không đánh cùng loại người sợ không đánh lại địch nhân.”
A Văn giận tới sôi gan: “Ngươi…”
Thúc Long mặt xám ngoét lại, hắn quyết định lần sau không bao giờ mang hai con hàng này theo nữa. Nhìn thấy thám báo của đối phương đã chú ý tới bên này, Thúc Long bất đắc dĩ nói: “Chiến đi chiến đi!”
“Vậy mới đúng, có thiên tài như ta hoàn toàn không cần phải dùng tới tập kích.” Chanh Phát yêu vô cùng đắc ý, đầu tàu gương mẫu băng băng đánh về hướng thám báo của đối phương.
“Ngu ngốc…” A Văn giận tới sôi gan nghiến răng nghiến lợi như tên rời dây cung, đánh về phía đối phương.
Hai người như hai đạo nộ tiễn xông về phía trước.
Những người khác thấy thế cũng nhất tề lao ra.
Thám báo của Huyền Không tự đều là tinh nhuệ trong chiến bộ, từ nhỏ bọn họ đã phải trải qua những huấn luyện nghiêm ngặt, có kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú, ở cùng nhau hơn năm năm nên khả năng phối hợp ăn ý là vô cùng tốt.
Bọn họ không có chút hoảng loạn, nhanh chóng kết thành chiến trận, tiếng tụng kinh độc hữu của thiện tu vang lên, các loại quang mang hiện lên trên người bọn họ.
Kinh văn chói mắt lưu chuyển không ngừng quanh thân họ, vẻ mặt bọn họ vô cùng bình tĩnh thong dong.
Đội trưởng nhìn thấy địch nhân xông tới, trong mắt thoáng hiện lên chút bất ngờ. Bản thân hắn đã trải qua rất nhiều trận chiến, tu dưỡng vô cùng tốt, địch nhân nhìn qua thì hùng hổ nhưng chiến trận tách rời, không thể nào phối hợp với nhau được.
Chẳng lẽ đây là đội ngũ của Biệt Hàn?
Không biết vì sao, trong lòng hắn thở phào nhẹ nhõm một cái. Phải biết rằng, mặc dù ở bên ngoài thanh danh của Biệt Hàn không hề nổi trội nhưng ở bên trong Huyền Không tự thì không ai không biết tới gã, hơn nữa còn Nghiệt bộ với hung danh vang dội. Trong lòng mọi người đều như có một tảng đá đè nặng khiến người ta cảm thấy có chút khó thở, Biệt Hàn là chiến tướng cùng cấp bậc với đại nhân Giang Triết đó!
Đám gia hỏa đang xông lên này không phải là Nghiệt bộ, phỏng chừng đây là pháo hôi của Biệt Hàn.
Bỗng hắn nhớ tới, bên cạnh Biệt Hàn còn có một chiến tướng khác, hình như gọi là Công Tôn gì đó. Tên của chiến tướng này hắn không nhớ rõ lắm, tuyệt đại đa số người đều không nhớ rõ. Nhưng đội trưởng nhận ra điều đó chẳng có gì liên quan đám gia hỏa này cả.
Cự ly giữa song phương càng ngày càng gần lại.
Đội trưởng quát to một tiếng: “Vô tướng!”
Chỉ thấy các loại quang hoa trên người bọn họ đột nhiên xoay tròn, một lực lượng khó giải thích nổi dần thành hình.
Chanh Phát yêu và A Văn chỉ cảm thấy trước mắt xuất hiện vô số quang mang nhanh tập trung vào giữa, xoay tròn tạo nên những vòng xoáy rực rỡ, vòng xoáy đó sinh ra một sức mạnh cường đại ngăn cản bọn họ tiến công.
“Oa oa oa, đây là cái gì? Chưa thấy bao giờ á! Pháo hoa! Đẹp quá đi! Cũng có chút bản lĩnh đó! Đáng tiếc các ngươi gặp phải bổn thiên tài, hãy để bổn thiên tài nói cho các ngươi biết thế nao mới là chân lý chiến đấu...” Hắn bắn liên thanh không ngừng nghỉ, mái tóc màu cam như ngọn lửa phấp phới bất định.
“Câm miệng! Ngươi ngu vừa thôi!” Cách đó không xa, A Văn nhịn không được chửi ầm lên.
Chanh Phát yêu quay sang nghiêm trang nói: “Ngươi vĩnh viễn không thể hiểu được tư duy của một thiên tài, đây là lí do tại sao ngươi không thể trở thành thiên tài.” Dứt lời lập tức quay đi, vô cùng đắc ý nói với đám người Huyền Không tự: “Phàm nhân, run rẩy đi!”
“Câm mồm!” Gân xanh trên trán A Văn hiện lên, vẻ mặt càng thêm dữ tợn.
Hai người đấu khẩu nhưng động tác tay vẫn rất nhanh.
Cả người Chanh Phát yêu bỗng hiện ra một tầng hỏa diễm màu trắng mờ ảo, tầng hỏa diễm này cực nhạt, gần như trong suốt. Vẻ mặt của hắn vô cùng khoa trương, kêu lớn, hai tay mở ra, trong miệng lẩm bẩm.
Quanh người A Văn thì lại xuất hiện một tầng hỏa diễm màu đen, màu đen đậm như mực, mang theo một chút vận luật yếu ớt mà đặc biệt. Tầng hỏa diễm màu đen này so với sát ý của hắn lúc trước còn nồng nặc hơn nhiều, hơn nữa chúng không phát ra chút khí tức nào, tựa như một vật vô hại vậy.
“Công kích của thiên tài, thiên tài vô địch, nhân nhục hỏa đạn!” Hai tay Chanh Phát yêu mở ra, hỏa diễm màu trắng trên người Chanh Phát yêu tựa như đạn pháo rời nòng, kéo theo một cái đuôi sáng màu trắng bay thẳng tới chiến trận của đối phương!
“Giết!” A Văn đột nhiên gầm lên, bước tới đâm ra một mâu! Động tác của hắn vô cùng lưu sướng và hoàn mỹ, hỏa diễm màu đen khắp người trong phút chốc quán nhập vào hắc mâu, chỉ thấy mũi mâu hóa thành một đạo hắc mang lặng yên không một tiếng động chìm vào tâm của vòng xoáy rực rỡ.
Ngu không ai bằng!
Đội trưởng cười nhạt, với sức của hai người mà muốn phá vỡ được chiến trận thực sự là quá ngu xuẩn!
Ngay sau đó nụ cười trên mặt hắn trở nên cứng đờ.
Ầm!
Toàn bộ thiện tu chấn động, toàn bộ ánh sáng kinh văn ở trên người bọn họ đều bị phá vỡ, hóa thành vô số điểm sáng!
Sao có thể như thế?
Đội trưởng hoảng sợ thất sắc, chiến trận bị phá!
Hai người của đối phương vậy mà lại có thể trực tiếp phá vỡ chiến trận của bọn họ, chẳng lẽ hai người này là nguyên anh kỳ?
Nhưng lúc này không phải là lúc để nghĩ, nhiều năm chinh chiến đã tạo nên bản năng khiến hắn có thể đưa ra quyết định phản kích, một tiếng gầm giận dữ, trên trán hiện lên kinh văn, thần sắc hắn vô cùng trang nghiêm, hai tay đang chắp lại bỗng đẩy về phía trước.
Chưởng ấn màu vàng bay ra khỏi tay nhất thời hóa thành hai đạo kim chưởng thật lớn đánh về phía hai người.
Hai bàn tay càng lúc càng lớn ra, trực tiếp nuốt chửng Chanh Phát yêu và A Văn.
Uy nghiêm minh chưởng!
Kinh văn trên trán hắn càng ngày càng sáng nhưng đuôi lông mày hắn lại có thêm chút xám trắng.
“Đội trưởng!” Một gã thám báo của Huyền Không tự thật thanh hô lớn, uy nghiêm minh chưởng vượt qua cảnh giới của đội trưởng, lần này đội trưởng ít nhất phải giảm thọ mất mười năm.
Những thám báo khác không khỏi tỏ vẻ bi phẫn nhưng trong lòng bọn họ đều biết rõ, bây giờ không phải lúc để bi thương, bất luận thế nào cũng không thể để một kích này của đội trưởng bị lãng phí.
Chỉ thấy các loại quyền mang, bóng trượng, pháp bảo, kinh văn giống như núi lửa ầm ầm phun trào.
Bọn họ chú ý tới chính là đám người Thúc Long ở phía sau, bọn họ muốn ngăn cách đám người Thúc Long với hai người kia để tránh có thể trợ giúp cho nhau.
Khi bọn họ nhìn thấy đám gia hỏa kia bỗng dừng lại, không còn có ý định xông lên nữa.
Một số người phản ứng nhanh, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút cổ quái nhưng ngay sau đó bọn họ liền tỏ ra coi thường, quả nhiên là du binh tán dũng!
Khi mà đồng đội đang cần hỗ trợ nhất vậy mà chút dũng khí xông lên cũng không có.
Chỉ đáng tiếc cho đội trưởng…
Uy nghiêm minh chưởng là một trong những tuyệt học của thiện tu, uy lực vô cùng lớn nhưng đòi hỏi tu vi cực cao, nguyên anh kỳ mới có thể thi triển nó một cách hoàn chỉnh. Đội trưởng lấy tu vi kim đan không tiếc giảm thọ, mọi người đều tin rằng hai người kia khẳng định không có khả năng tránh thoát được.
Ánh sáng khắp trời đều bị hai đạo cự chưởng này làm cho ảm đạm đi.
Ba!
Hai đạo cự chưởng ở trên không trung đột nhiên giống như bọt biển, hóa thành hai chùm kim quang.
Thần sắc Chanh Phát yêu hoảng hốt, vẻ mặt mờ mịt, đầu óc hắn có chút choáng vàng, hỏa diễm màu trắng quanh người trở nên ảm đạm, trong miệng vô thức lẩm bẩm: “Ồ, có chút váng đầu à nha…”
Sắc mặt A Văn trắng ra, trên người có mấy vết thương nhưng sát ý trong mắt sôi sục, nhìn chằm chằm vào tên đội trưởng của Huyền Không tự, cả người hắn như đúc bằng băng vậy.
Cơ hồ toàn bộ thám báo của Huyền Không tự đều không tin vào mắt mình nữa, ngây người ra!
Hai người hoàn hảo không tổn hao gì!
Đám người Thúc Long không hề có ý định tiến lên giúp.
“Ta biết sẽ như thế mà.” Minh Quyết Tử vẻ mặt bất đắc dĩ nói.
“Như vậy có chút không tốt à…” Nhất tâm tu luyện yêu thuật, Nam Nguyệt hơi do dự nói.
Nghe những mẩu nói chuyện của mọi người bên cạnh, Thúc Long vẫn giữ ý định sẽ đổi sang dẫn dắt một đội ngũ khác.
Nhưng đúng vào lúc này, Chanh Phát yêu bỗng hô lớn vang vọng chiến trường.
“Uy uy uy, không nên đoạt của ta…”
Đáp lại lời của hắn chỉ có tiếng rống giận của A Văn: “Giết!”
“Giết!” “Giết!” “Giết!”…
“Của ta!” “Của ta!” “Của ta!”...
Mấy người Nam Nguyệt đứng ở bên vẫn thong dong tự tại.
“Đoán xem lần này người nào thắng?” Minh Quyết Tử vừa nhìn vừa hỏi.
“Ngang tay.” Thương Trạch không thèm nhìn trực tiếp nói luôn.
“Ngang tay.” Trái lại Nam Nguyệt lại hơi nhìn về phía chiến trường, nàng đang thưởng thức hai người chiến đấu.
“Ngang tay.” Giọng của Hắc Yên yêu từ trong khói đen truyền ra.
Minh Quyết Tử cảm thán một tiếng: “Ta cũng cảm thấy sẽ ngang tay. Nhưng các ngươi không cảm thấy thế sẽ có chút buồn chán sao?”
Mọi người nhìn nhau.
“Đổi đội.” Thương Trạch nói.
“Đổi đội.” Nam Nguyệt tán thành.
“Đổi đội.” Tiếng nói đầy rầu rĩ của Hắc Yên yêu từ trong khói đen truyền ra.
Luôn trầm mặc, Thúc Long đứng bên không nhịn được nữa nói: “Đổi đội!”
Giọng mọi người đầy dứt khoát nhưng trong mắt cũng toát ra chút ao ước. Chanh Phát yêu và A Văn có thiên phú cực kì xuất sắc, khi hai người bắt đầu tu luyện ba lực thì tiến bộ cực nhanh khiến người ta trợn tròn mắt mà nhìn.
Bất cứ lúc nào hai người đều có thể đánh nhau để phân cao thấp.
Bắt đầu từ mấy lần trước, khi gặp phải những tiểu đội thám báo của đối phương, họ căn bản không cho người khác nhúng tay vào. Hai người hăng máu bao toàn bộ chiến trường, nghiễm nhiên không cho những người còn lại có cơ hội ra tay.
Sức mạnh của hai người dần khiến bọn họ khó có thể giải thích nổi.
Bất luận là hỏa diễm màu trắng của Chanh Phát yêu hay là hỏa diễm màu đen của A Văn, trong mắt mọi người nó đều là một loại sức mạnh vô cùng quái dị và xa lạ. Hiển nhiên hoàn toàn khác xa ba lực, ngược lại còn có cảm giác giống đại nhân.
Vô cùng ước ao khiến ý chí chiến đấu của mọi người càng thêm mạnh.
Mọi người đều hi vọng có thể thông qua chiến đấu ma luyện thực lực của bản thân, không ai mong muốn chỉ đứng bên làm nhiệm vụ quần chúng cả.
Chiến đấu như vậy chỉ một góc của của chiến trường.
Ở những nơi khác càng thêm khốc liệt.
Tình hình chiến đấu thảm liệt không nằm ngoài dự đoán của Giang Triết. Nằm ngoài dự đoán của hắn chính là trong chiến đấu thảm khốc như vậy bọn họ lại rơi vào thế hạ phong!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT