Tả Mạc cảm thấy rất cổ quái.

Hai lão tặc ngốc không ngừng chạy tới đây khiêu khích, ồ, không đúng, người ta là cao thủ phản hư kỳ, đối phó với những con cá nhỏ như bọn họ không thể dùng từ khiêu khích được.

Hai lão tặc ngốc này đột nhiên như mấy tên chuyên bán hàng lừa đảo, không ngừng dây dưa. Mỗi ngày không đánh năm ba trận thì hai lão tặc ngốc cảm giác bản thân như vừa bị thua lỗ vậy.

Tả Mạc không hiểu được ý đồ của hai lão tặc ngốc này nhưng đây cũng là điều hắn mong muốn. Mục đích của hắn là đem hai lão tặc ngốc này dời đi càng xa càng tốt, để Công Tôn Sai và Biệt Hàn có cơ hội. Tả Mạc vốn đang lo lắng, hai tên giả hỏa kia phát hiện bị lừa, đột nhiên quay trở lại giúp Giang Triết là toi đời.

Nếu đã muốn đánh vậy cứ đánh đi!

Càng đánh Tả Mạc càng cảm thấy kì quái, tranh thủ lúc rảnh rỗi chạy vào trong thức hải hỏi qua Bồ yêu.

“Bọn họ muốn lợi dụng các ngươi để ngộ ra thần lực.” Bồ yêu xảo trá cỡ nào chứ, liếc mắt là có thể nhìn ra được mục đích của hai người.

Lúc này Tả Mạc mới bừng tỉnh đại ngộ, ngay sau đó cười âm hiểm.

Tiểu Mạc ca không chỉ biết mỗi thần lực, trong ba người chỉ có A Quỷ là biết mỗi thần lực, Tằng Liên Nhi và Tả Mạc đều tinh thông ma công. Đổi lại là lúc khác, bọn họ tuyệt đối không dám dùng ma công để đối phó với hai lão tặc ngốc phản hư kỳ này nhưng là bây giờ, đối phương đang bị thương, thực lực bị tổn hại nên miễn cưỡng vẫn có thể ứng phó được.

Loại con buôn như tiểu Mạc ca một khi có lợi thì phải chiếm lấy, này còn đưa tận tới trước cửa, không ra tay vậy không phải là tiểu Mạc ca rồi!

Trời thật có mắt, đến đâu để tìm phản hư kỳ bồi luyện miễn phí chứ!

Cơ hội tốt như thế nếu như bỏ qua thì thiên lôi đánh chết cũng đáng!

Rất nhanh Tịch Chính và Đái Đào đã phát hiện ra, số lần chủ động khiêu chiến của Tiếu Ma Qua tăng mạnh.

Hai người vui mừng quá đỗi, trong ba người, thần lực của Tiếu Ma Qua là tinh thuần nhất, là mục tiêu tốt nhất. Khiêu chiến ư? Hai người liền vui vẻ ứng chiến.

Nhưng rất nhanh bọn họ liền phát hiện ra chỗ không hợp lý.

Bất luận là Tằng Liên Nhi hay là Tiếu Ma Qua sống chết cũng không dùng thần lực. Nhưng nếu như là thế thì vẫn còn tốt, có thể tu luyện tới phản hư kỳ tuyệt đối không thiếu lòng kiên nhẫn.

Hai người nhanh chóng thay đổi sách lược, bắt đầu chơi kiểu lâu dài.

Ma công dùng hết rồi không tin ngươi không dùng thần lực!

Cứ như thế, một trận bi kịch bắt đầu.

Binh binh bang bang đánh nhau đã nửa canh giờ, nhìn thấy thập ô thiên nghi của Tả Mạc xuất hiện dấu hiệu yếu đi, mặc dù hai người cũng có chút mệt nhưng trong lòng không khỏi vui mừng.

Tiểu tử! Không chịu được nữa rồi hả! Thần lực, nhanh dùng đi!

Nhưng tiểu Mạc ca lại lộ ra hai hàm răng trắng như tuyết, nhếch mép cười với hai người.

Yêu thuật!

Từ tiểu yêu thuật đến tiểu thiên diệp thủ, rồi đến cấp cổ hoang tế thuật giống như pháo hoa phóng ra, đùa giỡn hai người tới hoa cả mắt. Ngay cả những thứ chỉ biết sơ sơ như thiên nam tiễn thuật, thương ngân thuật cũng đều sử dụng.

Lúc này hai người mới nhớ tới, tình báo còn nói con hàng này biết một chút yêu thuật.

Nhưng cái này là biết một chút sao?

Hai người tay chân luống cuống. Hết lần này tới lần khác, Tả Mạc cảm thấy cơ hội này khó mà có được nên vô cùng quý trọng, phát huy vượt xa ngày thường, giằng co mấy canh giờ, cơ hồ tất cả yêu thuật hắn biết đều đã sử dụng mấy lượt rồi mới dừng lại.

Hai người kia mặc dù là phản hư kỳ nhưng cũng bắt đầu thở dốc!

Đái Đào lau mồ hôi trên trán, thở hổn hển nói: “Cuốn láy hắn, không thể để hắn rời đi, bằng không công sức hôm nay đổ xuống sông xuống biển hết!”

Hô hấp của Tịch Chính cũng trở nên nặng nề, hắn gật đầu nhưng ngoài dự liệu của hai người chính là Tiếu Ma Qua một lần nữa lại xông tới.

Hai người tập trung tinh thần, vô cùng mong đợi!

Thần lực!

Cuối cùng cũng bắt đầu rồi sao?

Tả Mạc mở đầu bằng một nắm âm hỏa châu, sau đó là hơn mười phát lưu ly thiên ba, pháp quyết âm loại, vân vân, ầm ầm đổ xuống như mưa.

Hai người như đang nằm mơ vậy!

Không biết từ khi nào trên tay Tiếu Ma Qua có thêm một thanh phi kiếm, thi triển một loại kiếm quyết quỷ mị, con bà nó chứ, lại còn có kiếm ý nữa!

Tịch Chính và Đái Đào hoàn toàn đơ rồi, vẻ mặt hai người mờ mịt, ánh mắt thất thần.

Biết yêu thuật bọn họ có thể lý giải được, đối với tu giả thì yêu ma vốn là một thể, ma tộc biết yêu thuật không có gì là lạ. Thế nhưng từ khi nào lại có ma tộc biết pháp quyết? Còn có thiện tu, phù tu rồi cả kiếm tu nữa, khoa trương nhất chính là kiếm ý!

Kiếm ý vô cùng thuần khiết!

Đây là người nằm vùng của Côn Luân sao?

Lúc đầu, Tả Mạc còn có mấy phần ngượng nghịu, lâu quá rồi hắn không sử dụng phi kiếm. Nhưng rất nhanh, hắn liền quen tay trở lại, những pháp quyết xa lạ trước kia giờ hiện rõ trong đầu.

Bây giờ kinh nghiệm đã trở nên phong phú nên suy nghĩ của Tả Mạc về những pháp quyết này đã không còn giống nhau nữa.

Ly thủy kiếm quyết ở trong tay hắn uy thế tăng vọt, pháp độ uy nghiêm. Tả Mạc hưng phấn mà đánh, hồn nhiên rơi vào cảnh giới vong ngã, lúc đầu còn tuân theo kiếm quyết nhưng sau đó dần dần tự bản thân điều chỉnh.

Ly thủy kiếm quyết chỉ là tam phẩm kiếm quyết, bất luận như thế nào cũng không thể uy hiếp được hai tu giả phản hư kỳ, nhưng Tả Mạc ngẫu hứng lên liền vượt qua khỏi phạm trù của ly thủy kiếm quyết. Kiếm ý của hắn biến đổi trở nên càng thêm khó lường hơn.

Đương nhiên, bất luận Tả Mạc biến hóa thế nào thì cuối cùng ở phương diện tu luyện kiếm quyết của hắn cũng quá nông cạn, không có khả năng một ngày là giác ngộ được, áp lực mang lại cho hai người kia cũng chỉ ở mức độ nào đó.

Hắn không uy hiếp được Tịch Chính và Đái Đào, ngược lại Tịch Chính Đái Đào cũng không uy hiếp được Tả Mạc.

Hai người cảm thấy đây đúng là dày vò chỉ mong thời gian trôi nhanh, cố gắng tiếp tục chống đỡ.

Khi uy lực pháp quyết Tả Mạc dần yếu đi, dấu hiệu linh lực hao hết trở nên rõ ràng thì hai người suýt chút nữa vui quá mà khóc.

Không cần nói nhiều, hai người đồng thời tiến lên chuẩn bị cuốn lấy Tả Mạc, lúc này ngươi không dùng thần lực thì ngươi định dùng cái gì?

Một lần nữa hàm răng trắng như dùng close up của Tả Mạc lại hiện ra, hắn nhếch miệng cười đồng thời ném mấy hạt thái dương tử vào miệng!

Thần lực dâng trào, lưu chuyển trong thân thể hắn, thần lực lại hóa thành ba lực!

Trước đây khi chuyển hóa thần lực thành ba lực thì Tả Mạc cần mất chút thời gian nhưng bây giờ lĩnh ngộ của hắn với ba lực đã đủ sâu dày nên quá trình chuyển hóa này diễn ra vô cùng nhanh chóng.

Ba lực trong nháy mắt lại tràn đầy!

Tiểu Mạc ca vặn người quay lại.

Đánh tiếp!

------------------------------

Lê Tiên Nhi xem hết hạc giấy mà môn phái truyền tới, trong lòng không khỏi nổi sóng.

Nội dung trong hạc giấy rất nhiều và rất kinh người, bây giờ Lê Tiên Nhi cũng coi là đã trải qua không ít chuyện nhưng quả thật nội dung trong hạc giấy đã khiến nàng sốc, vô cùng sốc. Ở đoạn cuối của hạc giấy, gia gia với giọng điệu vô cùng nghiêm túc, yêu cầu nàng mang theo người không tiếc tất cả phải chặn được ba người Tiếu Ma Qua.

Lần này vì bảo hộ nàng đi sứ nên mang theo rất nhiều người, hộ vệ của nàng đều là tin nhuệ, mặc dù không có tu giả phản hư kỳ nhưng nguyên anh kỳ thì có không ít.

Nàng hiểu rõ tầm quan trọng của chuyện này đối với Thiên Hoàn, lập tức đưa ra quyết định.

“Nàng phải đi sao?” Hi thất kinh, khuôn mặt anh tuần tỏ rõ vẻ không cam lòng.

“Đúng vậy, có chút chuyện quan trọng, thực sự xin lỗi! Còn mong đại ca thay muội gửi lời chào tới Địch Soái, những ngày này đa tạ Địch Soái đã khoản đãi.” Thần sắc Lê Tiên Nhi rất thành khẩn: “Cũng cảm tạ Hi đại ca, nếu không có Hi đại ca mang tiểu muội đi du ngoạn thì rất nhiều cảnh đẹp tiểu muội đã vô duyên không được nhìn thấy. Ngày sau nếu Hi đại ca rỗi rãi nhớ tới Thiên Hoàn làm khách nhé, tiểu muội cũng có chút kinh nghiệm dẫn đường đó.”

Mặc dù trong lòng Hi cảm thấy mất mát nhưng rất nhanh đã bình thường trở lại, một lần nữa trên môi lại nở nụ cười như gió xuân: “Chắc chắn ngày này sẽ bái phỏng, Tiên Nhi muội muội sẽ quay về Thiên Hoàn chứ?”

Lê Tiên Nhi lắc đầu: “Chuyện này là ở ma giới.”

Hai mắt Hi sáng rực lên: “Ồ, ma giới? Vậy ngu huynh không thể đùn đẩy trách nhiệm được rồi! Hiện giờ ma giới rất hỗn loạn, rất không an toàn. Mong Tiên Nhi muội muội cho ngu huynh một cơ hội có thể trở thành hộ hoa sứ giả!”

Lời nói của Hi như đùa như thật.

Lê Tiên Nhi hơi trầm ngâm, sau đó thoải mái cười nói: “Vậy tiểu muội xin được đa tạ Hi đại ca, chỉ mong đừng làm lỡ chính sự của Hi đại ca là tốt rồi!”

“Ta thì có chính sự gì chứ!” Hi cười nói.

Thấy vẻ mặt sốt ruột của Lê Tiên Nhi, Hi không chút lằng nhằng bẩm báo việc này với Địch Soái. Địch Soái không ngăn cản, còn phái mấy cao thủ đi theo khiến Hi vui mừng khôn xiết.

----------------------------

“Ngu ngốc!” Rất hiếm khi nào thấy Lâm Khiêm tức giận, sắc mặt hắn trầm xuống, những đệ tử khác đứng bên không dám có hành động lỗ mãng.

“Vì sao không chờ đến lúc môn phái ra lệnh mà lại tự ý động thủ?” Giọng Lâm Khiêm đầy lạnh lẽo, ánh mắt như kiếm: “Còn dùng phương pháp ngu xuẩn như thế chứ! Không có đầu óc sao? Đả thảo kinh xà, ngu không ai bằng!”

Chúng đệ tử câm như hến, nhất là để tử phụ trách sự vụ ở ma giới mặt vàng như đất. Đây là lần đầu tiên bọn họ trông thấy đại sư huynh tức giận như thế, đại sư huynh luôn làm người khiêm tốn, tao nhã, thậm chí chưa bao giờ nói nặng lời, lần này lại giận tới tím mặt, không giống giả vờ chút nào!

Sắc mặt Đát Linh Phượng trắng bệch ra, trong mắt tràn ngập tuyệt vọng và sợ hãi.

Vốn nàng trở về môn phái liền khóc lóc kể lể để xin trợ giúp, nào ngờ vừa trở về liền bị đại sư huynh mắng cho một trận. Nàng ngơ ngác nhìn đại sư huynh mà trong lòng nàng rất sùng bái, cơ hồ không tin vào hai mắt mình nữa.

Nhìn thấy Đát Linh Phượng đầy hốt hoảng, kinh sợ và tuyệt vọng, Lâm Khiêm không có chút xao động, lạnh như băng nói.

“Cẩn thận nói lại một lần tất cả, không được phép giấu diếm bất cứ thứ gì.”

Đát Linh Phượng run rẩy kể lại một lần, ngay cả lời Vi Thắng kêu nàng chuyển giúp cho Lâm Khiêm cũng nói ra, Lâm Khiêm lại hỏi mấy chỗ, nàng trả lời máy móc.

Lâm Khiêm nghe xong không nói lời nào, đưa tay đặt lên cổ tay Đát Linh Phượng.

Chỉ trong giây lát, hắn liền đứng dậy, phân phó: “Đem nàng đến chỗ Hàn sư cô, thỉnh Hàn sư cô nhìn xem có biện pháp nào không.”

Cho tới tận lúc này, Đát Linh Phượng như sắp sụp đổ mới khóc rống lên, đệ tử đứng xung quanh cũng cảm thấy buồn lây.

Hai gã đệ tử đỡ Đát Linh Phượng rời đi, Lâm Khiêm nhìn xung quanh trầm giọng nói: “Ta biết rõ trong các ngươi có người trách ta không có tình người. Nhưng các ngươi đều nghe cho rõ đây, mệnh lệnh của môn phái phải được chấp hành tuyệt đối, bất cứ ai dám trái lệnh, tự ý hành động ta đều sẽ truy cứu tới cùng!”

Chúng đệ tử đồng loạt rùng mình nói: “Vâng!”

Đợi chúng đệ tử giải tán, Tiết Đông nhịn không được lắc đầu nói: “Ngu không ai bằng! Thực sự là ngu không ai bằng! Đám gia hỏa này đúng là ngày thường quen thói kiêu ngạo, không nghĩ tới đi ra ngoài cũng kiêu ngạo ngang ngược như thế, nàng cho rằng chỗ đó là Côn Luân cảnh sao?”

Lâm Khiêm cười khổ: “Thái bình quá lâu nên trong phái tồn tại mấy thứ này cũng là nằm trong dự đoán.”

“Cũng phải.” Tiết Đông hiển nhiên không có hứng thú nói chuyện tiếp về vấn đề này, hắn hỏi: “Tựa hồ ngươi đối với kẻ gọi là Vi Thắng kia rất kiêng kị!”

“Không phải là kiêng kị mà là vô cùng kiêng kị!” Lâm Khiêm chỉnh sắc sửa lại.

Tiết Đông có chút bất ngời: “Có thể khiến ngươi tôn sùng như thế, ta thật muốn trông thấy. Một Tiếu Ma Qua, một Vi Thắng, tự nhiên lại nhảy ra hai nhân vật lợi hại như thế, thế giới này càng ngày càng trở nên thú vị rồi!”

Sắc mặt Lâm Khiêm đầy ngưng trọng: “Vi Thắng không thể sống!”

Tiết Đông giật này mình, đầy kinh ngạc nói: “Không cần phải khoa trương như vậy chứ!”

“Ta có một dự cảm, nếu như Vi Thắng không chết rất có khả năng trở thành họa lớn của Côn Luân ta.” Trong mắt Lâm Khiêm tràn ngập sát cơ, thản nhiên nói: “Ta không thích giữ phiền phức lại.”

Tiết Đồng cười nhạt: “Thật đáng tiếc, người muốn nhìn lại ít đi một người rồi. Thế giới này chính bởi có những người như ngươi nên càng ngày càng không thú vị nữa.”

“Không thú vị tốt hơn là chết.” Lâm Khiêm liếc nhìn Tiết Đông.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play