Một kiếm này của Lâm Khiêm đã chấn nhiếp toàn trường!
Du Song xếp thứ hai ở ma bảng Thái An, ở Bách Man cảnh cũng có thể tiến vào hàng ngũ cao thủ nhất lưu lại bị một kiếm đả thương.
Lâm Khiêm đứng trên không trung, tay cầm Thái A, quang mang ở mũi Thái A tựa như mắt trời vô cùng chói mắt. Trên mặt không còn chút ôn hòa nào của ngày thường, đôi mắt màu hồng lam mang theo sự ngạo mạn ngang ngược và cả xem thường chậm rãi đảo qua thân từng người.
Động tác của hắn rất chậm khiến người ta có cảm giác áp bách hít thở không thông, không ai dám đối diện với nó.
Toàn trường lặng ngắt như tờ.
Quần ma Thái An bị một kiếm này của Lâm Khiêm làm cho hoảng sợ tới thất thần.
Toàn bộ đệ tử Côn Luân đều cuồng nhiệt nhìn đại sư huynh đang bễ nghễ kiêu ngạo, trong lòng chỉ cảm thấy vô cùng kích động, hận không thể ngửa mặt lên trời để gào thét.
Côn Luân!
Chúng ta là Côn Luân!
Tư thế của đại sư huynh giống như quân lâm thiên hạ, đã khắc sâu vào trong tâm trí họ.
“Vẫn chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh của các hạ?” Tiếng nói của Xương Nguyên Hạo phá tan bầu không khí yên lặng.
Lúc này mọi người mới từ trong sợ hãi bình tĩnh trở lại, hoảng sợ nhìn vị thiếu niên đang cầm kiếm đứng kia. Kể cả đệ tử của ba phái khác khi nhìn thấy Lâm Khiêm tựa như chiến thần đang đứng trên bầu trời cũng không khỏi biến sắc.
Phiêu phù trong không trung, Lâm Khiêm giống như không nghe thấy. Dường như dưới chân hắn là những bậc thang trong suốt, từng bước một nâng kiếm bước đi, bình thản ung dung, không ai dám ngăn cản.
Bỗng, ba thân ảnh xuất hiện trước mặt Lâm Khiêm ngăn cản hắn bước tiếp.
Chu Khả, Hạ, thị nữ trung niên.
“Ài, ta chỉ còn mỗi cái khung xương già này, xem ra hôm nay lại phải thương gân động cốt rồi!” Chu Khả cười nói.
Hạ không nói một lời, trường thương trong tay hất lên!
Vẻ mặt của thị nữ trung niên đầy âm trầm nhìn chằm chằm vào Lâm Khiêm.
Lâm Khiêm không có dừng lại, hắn tựa như không nhìn thấy ba người, từng bước một đi tới.
-----------------------------
Tả Mạc chậm rãi chìm vào trong lòng đất, tiếng động bên ngoài nhất thời bị cản lại.
Hắn tiến vào một thế giới khác.
Từng đường trong suốt đan xen trong không trung. Ngoại trừ những đường này thì bốn phía đều là hư vô, không có cái gì cả. Hiện lên trong tầm mắt Tả Mạc là một đường giống như mạng nhện. Tả Mạc đi theo đường đó tiến vào bên trong.
Mỗi lần đặt chân, hư vô dưới chân sẽ xuất hiện một đạo ma văn nâng đỡ bàn chân hắn.
Đường mạng nhện kéo dài rất xa, dọc đường tùy ý có thể thấy được những sợi tơ nhỏ.
Tả Mạc để ý thấy những sợi tơ nhỏ này tựa hồ đang tập trung về một hướng, đường mạng nhện cũng không ngoại lệ.
Càng đi tiếp thì điều này càng rõ ràng hơn.
Đến bây giờ Tả Mạc vẫn chưa biết, những đường trong suốt mà chỉ ở trạng thái này mới có thể nhìn thấy rốt cuộc là thứ gì.
Đường trong suốt này càng ngày càng trở nên dày đặc.
Tả Mạc đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu, mặc dù tâm tình hắn đang rất lạnh lẽo nhưng cũng bị cảnh tượng trước mắt trước mắt làm cho dậy sóng.
Một chiếc móng vuốt bị vô số sợ tơ nhỏ trong suốt quấn giữ ở trong không trung.
Chiếc móng vuốt này thật quá lớn, nó giống như một tòa núi nhỏ đặt trong mây vậy, dù cho nhìn từ xa cũng có thể cảm nhận được sự khổng lồ không gì sánh bằng của nó!
Trước mặt chiếc móng vuốt này Tả Mạc tựa như một con kiến.
Nhưng thật sự khiến trong lòng Tả Mạc dậy sóng không phải là móng vuốt khổng lồ kia, mà chính là hắn đã từng gặp qua nó rồi!
“Nghịch long trảo!”
“Điều này sao có thể chứ!”
Tiếng kêu thất thanh của Vệ và Bồ yêu đồng thời vang lên.
Tả Mạc từng gặp qua long trảo này. Vệ từng biến thành bộ dáng chủ nhân trước đó của hắn, trên tay nàng cũng có một chiếc long trảo giống hệt cái trước mặt, chỉ là nó nhỏ hơn nhiều.
“Vậy mà nghịch long trảo lại rơi vào tay Sư Tử Minh…” Bồ yêu thì thào nói, hắn kinh ngạc nhìn nghịch long trảo giống như một ngọn núi lớn, trong mắt thấp thoáng những tia lệ quang.
Rất nhiều hình ảnh từ xa xôi hiện về trong mắt hắn. Dung nhan tuyệt thế kia đã thay đổi cuộc đời hắn trở nên rất rõ ràng, ngay cả thời gian là thứ có thể bào mòn được hết thẩy cũng không thể lưu lại vết tích gì ở đây.
Vệ trầm mặc không nói, trên mặt tràn ngập thương cảm và hoài niệm.
Tả Mạc bỗng giơ chân lên, đi về phía nghịch long trảo.
“Dừng lại! Mau dừng lại!
“Đừng tới gần nó!”
Bồ yêu và Vệ đều bị động tác này của Tả Mạc làm cho chết khiếp, sắc mặt đại biến đồng thanh gào lên ngăn cản.
Lúc này, Tả Mạc giống như bị nhập ma, không nghe thấy gì. Bước đi của hắn không chút chậm lại, tiếp túc đi về phía nghịch long trảo to như ngọn núi kia.
Đông…Đông…Đông…
Tiếng động vang lên tựa như nhịp trống, từ như có như không dần trở nên rõ ràng, rồi chấn động lòng người. Tả Mạc không ngừng tới gần thì uy lực của nhịp trống càng ngày càng lớn.
Nơi phát ra nhịp trống chính là nghịch long trảo, nó giống như một trái tim, đang không ngừng đập.
Khi Tả Mạc đi tới dưới nghịch long trảo, ngẩng đầu nhìn mới cảm nhận được sự to lớn của nó, cảm giác áp bách không gì sánh nổi khiến nhân tâm khiếp đảm dao động.
Nhưng đôi mắt Tả Mạc không có bất cứ chút xao động nào, vẫn đạm mạc băng lãnh.
Nó là vật sống.
Khi tay Tả Mạc đặt lên nghịch long trảo hắn có thể càm nhận được dưới lớp lân phiến cứng rắn như thép kia ẩn chứa một sức sống vô cùng kinhn khủng và còn có cả sự không cam lòng!
“Đừng di chuyển nó, nó không phải là thứ hiện giờ ngươi có thể thừa nhận được!” Bồ yêu gấp đến độ giọng nói cũng có chút lạc đi.
Tả Mạc giống như không nghe thấy, trong tầm mắt hắn chỉ có những sợi dây trong suốt kia, nhìn qua rất nhỏ bé và yếu ớt nhưng lại có thể cuốn chặt lấy nghịch long trảo khiến nó không thể động đậy được.
Vệ nói rất nhanh: “Nghịch long trảo là một trong thập đại thiên ma binh ở ma giới, tuyệt đối không phải là thứ mà giờ ngươi có thể hàng phục được, chỉ có soái giai mới có thể hàng phục được nó. Năm xưa chủ nhân đoạt tới soái giai vì hàng phục nó mà thiếu chút nữa cũng mất đi tính mạng!”
Nghịch long trảo dường như nghe được những lời Bồ yêu và Vệ nói, Tả Mạc có thể cảm nhận được nó đang cười nhạo hắn không biết tự lượng sức mình. Trái tim nó đập càng ngày càng mạnh, lực lượng dâng trào khắp cơ thể, tơ nhỏ vô cùng chặt chẽ và kín đáo cũng không thể ngăn cách hết được.
Mỗi một nhịp đập, tơ nhỏ kéo dài vô tận trong không trung lại rung lên, sức mạnh này truyền tới một nơi rất xa. Nhưng bất luận lực lượng của nghịch long trảo có cường đại đến đâu cũng không thể thoát được khỏi những tơ nhỏ đông đặc này.
Vẻ mặt Tả Mạc không có bất cứ biến hóa nào.
Ngửa mặt, đôi mắt đạm bạc băng lãnh của hắn tựa như một hồ băng.
Ánh mắt hắn nhìn vào thân nghịch long trảo, trong tầm mắt hắn, nơi đó là chỗ tập trung nhiều sợi tơ nhất.
Hắn bay lên trời, nhìn những sợi tơ nhỏ tầng tầng lớp lớp, bỗng hắn đưa tay ra, cắm vào trong đám tơ nhỏ này.
Sắc mặt Bồ yêu và Vệ trắng bệch ra!
Đột nhiên, nghịch long trảo thôi không đập nữa. Toàn bộ không gian rơi vào yên lặng, tất cả dao động, tất cả âm thanh, ngay cả quang mang trên tơ nhỏ cũng đình chỉ.
Một lát sau, toàn bộ không gian xao động đầy mãnh liệt.
Rầm rầm oanh!
Toàn bộ tơ nhỏ rung lên mãnh liệt, mỗi một sợi đều đang rung lên!
Trong nháy mắt, ngay cả nghịch long trảo cũng không khỏi sinh ra chút khẩn trương!
Rồi đột nhiên trong đầu Bồ yêu hiện lên một lời đồn mà hắn đã quên mất, trong mắt toát ra vẻ không thể ngờ, buộc miệng nói: “Cái này là…”
Oanh long long!
Không gian bắt đầu đứt gãy.
----------------------------
Tóc tai Lâm Khiêm rối bời, quang mang của Thái A kiếm trong tay đang ảm đạm dần.
Tam đại cao thủ liên thủ đã thành công chặn được hắn. Mỗi người trong tam đại cao thủ đều có thực lực cao thâm khó lường, bọn họ tuy chưa từng nổi danh hậu thế nhưng chính là cao thủ hạch tâm của mỗi gia tộc.
“Ngươi có thể đỡ được liên thủ của ba người chúng ta cũng đủ để ngạo mạn rồi.” Giọng Chu Khả mang theo chút tán thưởng. Trước lúc này, hắn chưa từng nghĩ bản thân lại có thể cùng hai người bên cạnh liên thủ công kích một kiếm tu chỉ mới hơn hai mươi tuổi.
Đừng nói liên thủ, đã hơn mười năm rồi hắn không tự mình động thủ.
Thiên tài tuyệt diễm như thế, hắn chưa từng gặp qua bao giờ.
Côn Luân quả không hổ là Côn Luân!
Đáng sợ!
Hạ không nói chuyện nhưng trường thương vung lên vẫn không dám rời khỏi Lâm Khiêm chút nào.
Kinh ngạc nhất chính là thị nữ trung niên, vẻ mặt nàng biến ảo bất định, trong lòng không khỏi thất kinh. Mẫu thân của nàng đã hầu hạ Sư Tử Minh, nàng từ nhỏ đã có kiến thức uyên bác. Mấy năm nay còn khổ tâm tu luyện, đã chạm vào cánh cửa thần lực, cảnh giới của bản thân còn cách soái giai chỉ một bước chân.
Đã như vậy còn cần ngươi liên thủ mới có thể ngăn cản được thiêu niên Côn Luân này.
Thật đáng sợ!
Những kiếm tu khác của Côn Luân bị cuốn lấy. Đám người Tất Điêu Vũ tuy còn kém Lâm Khiêm rất nhiều nhưng nếu so với những đệ tử khác của Côn Luân thì thực lực lại sàn sàn như nhau.
Chiến đấu giữa song phương cực kì kịch liệt.
Đệ tử ba phái kia cũng rơi vào khổ chiến. Ma tộc chiếm được lợi thế sân nhà, nhân số cũng chiếm ưu thế tuyệt đối, chém giết lúc này đã đỏ mắt rồi nên không ai thèm để ý tới thương vong.
Tu giả không ngừng có người chết trận, thế cục càng ngày càng bất lợi đối với bọn họ.
-----------------------------
Thoáng nhìn thì Lâm Khiêm có chút chật vật nhưng mắt trái của hắn càng trở nên nóng bỏng, u lam mắt phải càng trở nên lạnh lẽo hơn, bộ dạng khiêm tốn tươi cười hàng ngày giờ trở nên đầy lẫm liệt.
Mặc dù hắn đã dự đoán được chuyến đi tới thành Thái An lần này sẽ đầy trắc trở nhưng không nghĩ đến lại có thể gặp phải ba vị cao thủ lợi hại như vậy.
Ba người này cực kì lợi hại.
Lão đầu tu luyện ma công tên là ‘hồn ma dẫn’, là một trong những ma công đứng đầu ma giới, nghe nói truyền thừa từ thời viễn cổ. Ma thể của lão đầu cũng vô cùng quỷ dị, biến hóa thất thường, ngay cả Lâm Khiêm cũng không nhận ra nó.
Nam tử toàn thân được phủ bởi trọng giáp kia càng làm hắn giật mình, đó là mộ bia giáp!
Nữ nhân trung niên với sức mạnh vô cùng quái dị, Lâm Khiêm có thể nhận ra được một chút thần lực trong đó.
Ba người này bất luận là ai nếu đặt ở bên ngoài đều có thể coi là cao thủ nhất lưu.
Vậy mà mình một lần lại phải chống lại ba người này!
Chống lại ba người!
Chiến ý không ngừng thiêu đốt trong ngực Lâm Khiêm. Trong lòng hắn không có chút sợ hãi nào, Thái A kiếm trong tay hắn như sống lại vậy.
Hắn nâng Thái A kiếm trong tay lên!
Lúc này Thái A kiếm tựa như băng kiếm óng ánh, mũi kiếm phát sáng.
Cầm Thái A kiếm trong tay, Lâm Khiêm lấy kiếm làm bút, mũi kiếm là ngòi bút phác họa vào hư không.
Kiếm quang vẽ ra từng quang ngân sáng ngời trong không trung, giống như vẽ những đường cong trên giấy, không biến mất chút nào.
Mỗi lần Thái A kiếm phác họa thì bầu trời lại vang lên một tiếng sấm.
Sắc mặt ba người đối diện kịch biến, bọn họ cảm nhận được sự lợi hại trong đó. Toàn bộ lực lượng xung quanh đang thoát khỏi sự khống chế của họ mà nhảy lên theo mỗi lần Thái A kiếm phác họa.
Bọn họ đang muốn xuất thủ bỗng thân thể đột nhiên cứng đờ, quay đầu nhìn lại rừng bia ở phía sau!
Trong nháy mắt, tất cả bọn họ đều cảm thấy hoảng sợ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT