Công Tôn Sai nhìn chằm chằm vào giới đồ, trong mắt hiện lên sự lo lắng. Mọi người cũng nhìn vào giới đồ, sắc mặt đầy bất an.
“Chiến bộ chúng ta có quá ít.” Ngụy Nhiên trầm giọng nói: “Dựa theo tốc độ của Cốc Lương Đao thì rất nhanh con đường nối giữa chúng ta và đại nhân sẽ bị cắt đứt!”
Tất cả mọi người đều trầm mặc, những lời Ngụy Nhiên vừa nói chính là điều họ lo lắng nhất.
Lan Lý giới nằm ở biên giới của Bách Man cảnh và Minh cảnh, theo lý thuyết là nơi tốt nhất để tiếp ứng. Tả Mạc hoàn toàn có thể đến Lan Lý giới để hội họp với mọi người trước rồi sau đó sẽ cùng nhau xông pha Minh cảnh.
Nhưng, ai có thể ngờ được, đột nhiên Cốc Lương Đao ngang trời xuất thế lại trùng hợp xuất hiện trên đường nối giữa Tả Mạc và Lan Lý giới. Trong khoảng thời gian này, Tây Huyền đã phát lực khiến cho con đường này có nguy cơ bị chặt đứt rất cao.
Vậy mà chiến bộ trong tay mẹ trẻ có quá ít, bản thân Lan Lý giới đã không an toàn, yêu tộc ở bên cạnh càng cần phải chiến bộ mạnh để phòng ngự. Một khi mất đi khe hỗn độn thì việc này có nghĩa là gì ai cũng biết.
“Ta đã phát hỏa cấp lệnh cho Kim Ô doanh.” Công Tôn Sai trầm giọng nói: “Nếu không được sẽ điều Huyền Vũ doanh tới thủ ở đó, Chu Tước doanh phụ trách đả thông con đường này.”
Bầu không khí trong đại sảnh đặc quánh lại, ý nghĩ này của Công Tôn Sai là cực kì mạo hiểm. Huyền Vũ doanh tuy chiến lực không tầm thường nhưng có thể cố thủ được khe hỗn độn hay không, trong lòng mọi người đều không tin chắc lắm.
Chiến bộ yêu tộc ở Ô Thạch giới bên cạnh có thực lực phi phàm, Công Dã Tiểu Dung biến mất, nhưng nếu có cơ hội hắn tuyệt đối sẽ từ trong bóng tối xông ra đớp trộm.
Nếu không phải mẹ trẻ tự mình tọa trấn thì với tình thế nghiêm trọng như này cho dù là Chu Tước doanh cũng không có ai dám cam đoan không xảy ra sai sót.
Nhưng dù Huyền Vũ doanh có thể cố thủ thì Chu Tước doanh muốn đánh thông con đường này cũng không kém phần khó khăn.
Sự xuất hiện của Cốc Lương Đao nhất thời phá vỡ kế hoạch của mẹ trẻ.
Một khi đường nhỏ bị chặt đứt thì việc bọn họ thủ tại Lan Lý giới đã trở nên vô nghĩa. Bọn họ cần phải vòng một vòng cực lớn mới có thể hội họp cùng Tả Mạc. Đám Ngụy Nhiên đã tính toán cẩn thận, nếu như đường nối bị chặt đứt thì điểm gần nhất mà bọn họ có thể hội họp với Tả Mạc cần phải đi qua sáu mươi hai giới!
Một chiến bộ đi qua sáu mươi hai giới, dọc đường phải trải qua vô số chiến đấu, chỉ nghĩ thôi đã khiến da đầu tê dại rồi.
Ngược lại nếu so sánh điều đó với việc tranh đoạt đường nối cùng Cốc Lương Đao thì nó thực tế hơn không ít. Đối với Cốc Lương Đao và Tây Huyền, mẹ trẻ không chút sợ hãi.
Nhưng lực lượng trong tay hắn vô cùng thiếu hụt, không bột sao gột nên hồ, hiện giờ mấy giới đều cần có lực lượng phòng thủ.
So sánh với những đại môn phái thì căn cơ của bọn họ quá nông cạn.
Mẹ trẻ trầm mặc không nói.
-----------------------------
Màn đêm phủ xuống, ba bóng người giống như ba đạo u linh hiện lên trong màn đêm.
Tả Mạc và A Quỷ bước đi song song, Tằng Liên Nhi đi đằng sau. Tả Mạc vốn không muốn đem theo A Quỷ nhưng nào ngờ khi thần lực tăng vọt A Quỷ tựa như có chủ kiến của riêng mình, không nói gì nhưng cứ bám sát không rời Tả Mạc. Bất luận Tả Mạc nói gì với nàng cũng vô dụng, mặc dù Tả Mạc không nhắc tới nhưng Tằng Liên Nhi vẫn đi theo, hắn cũng chẳng ngăn cản. Dù sao có thêm người cũng tốt.
Tằng Liên Nhi lao vào màn đêm. Trong ánh trăng nàng như một làn khói nhẹ, động tác vô cùng ưu nhã pha lẫn chút quỷ dị.
A Quỷ lại như một ma tượng không có sinh mệnh, yên lặng vô thanh. Chân trần không tỳ vết giống như bình thường, từng bước một bước đi, nơi nàng đi qua không có khí lưu, không có âm thanh, không có bất cứ thứ gì dao động.
Động tác của Tả Mạc lại giống như một con mèo, vô cùng linh xảo, động tác của hắn vô cùng hài hòa, giống như đang trượt đi trong không khí vậy.
Ba người đều đeo mặt nạ do Tả Mạc luyện chế, không có tác dụng gì khác nhưng có thể phòng ngừa người ta thấy được diện mạo ba người. Ba người cũng cải biến hình thể, nếu không cởi mặt nạ ra thì không ai có thể liên tưởng đó là họ.
Nhìn cung điện xa hoa cao vút trước mắt, hai mắt Tả Mạc chợt lóe sáng.
Tiểu Quả! Lý Anh Phượng!
Ta tới rồi đây!
------------------------------
“Bảo các Thái An…” Tín công chúa khẽ than tựa thì thầm, đôi mắt khiến bao kẻ say mê toát ra vẻ mê man và bất lực, nàng nhẹ giọng nỉ non: “Lẽ nào đây là số mệnh?”
Nàng nhớ tới hôm qua, trông thấy cảnh tượng chấn động lòng người kia. Khi mà toàn bộ rừng bia ma công giống như đang hô hấp, suýt nữa nàng đã rơi lệ.
Trong góc phòng, một vị võ sĩ mặc áo giáp toàn thân chống một thanh đại kiếm to như ván cửa đang trầm mặc đứng. Cả người hắn không có kẽ hở nào, ngay cả trên mặt cũng được bao kín, không ai biết rõ diện mạo của hắn.
Tất cả mọi người đều biết bên cạnh Tín công chúa có một vị trọng giáp hộ vệ nhưng chưa ai từng thấy hắn ra tay. Hắn chưa bao giờ nói chuyện, chỉ đứng đằng sau Tín công chúa, đối với những kẻ bám theo đều như không nhìn thấy.
Tín công chúa vuốt vuốt chiếc vòng trên cổ, nàng chưa từng gỡ nó xuống, thở dài đầy yếu ớt, thần sắc cô đơn không thể diễn tả. Nàng cuộn tròn người lại tựa như một con mèo sợ lạnh.
Lúc này không thể nhìn ra được chút tự tin và ưu nhã ngày thương trên người Tín công chúa.
Bỗng thân hình của trọng giáp hộ vệ khẽ động, động tác của hắn vô cùng nhẹ nhàng, hoàn toàn không cảm giác được chút cồng kềnh nào.
Hắn đi tới bên cửa sổ.
Tín công chúa mở trừng mắt nhìn trọng giáp hộ vệ, trong mắt đầy vẻ khiếp sợ, đây là lần đầu tiên nàng thấy hắn có phản ứng mãnh liệt như vậy.
Xảy ra chuyện gì thế?
-----------------------------
“Công chúa, đi ngủ sớm đi.” Râu tóc của Chu Khả đã bạc trắng, cười đầy hiền hậu giống như đang cười với cháu mình. Gắn bó và nhìn Uyển công chúa lớn lên nên lão coi công chúa chẳng khác gì cháu mình cả.
“Chu gia gia, có bảo các Thái An thật sao?” Uyển công chúa mắt mở to tràn ngập hiếu kì hỏi.
Chu Khả không nhịn được phì cười, tất cả các nếp nhăn trên mặt lão đều nhăn lại: “Chẳng lẽ công chúa cũng thích bảo các sao?”
“Đúng vậy đúng vậy! Nghe rất thú vị mà, đại sư Sư Tử Minh lợi hại như vậy khẳng định có rất nhiều bảo bối.” Trong mắt Uyển công chúa đầy mơ mộng.
“Ha ha!” Chu Khả cười lớn, vuốt vuốt tóc Uyển công chúa sủng ái nói: “Công chúa muốn vậy đến lúc đó lão nô đi tìm xem có hay không nhé.”
“Thật không?” Uyển công chúa nhảy nhót: “Tốt quá! Bảo các Thái An, chỉ nghĩ thôi cũng khiến người ta phấn khích rồi! So với ăn cơm hàng ngày với mấy người kia còn thú vị hơn nhiều!”
“Mấy ngày nay công chúa phải chịu khổ rồi!” Chu Khả thương cảm nói.
Uyển công chúa lắc đầu: “Như vậy mới có thể giúp được cha, không khổ!”
“Công chúa thật hiểu chuyện!” Chu Khả khích lệ, bỗng tay lão hơi dừng lại và nhẹ giọng nói: “Công chúa nhanh ngủ đi, không còn sớm nữa.”
Khí tức mờ ảo tràn ra, hai mắt Uyển công chúa trở nên mông lung, nàng ngáp dài, nói mộng: “Chu gia gia… Ta ngủ…”
Chưa nói xong thì nàng đã tiến vào mộng đẹp. Chu Khả cẩn thận đắp chăn cho nàng, sau đó chậm rãi đứng dậy, trong mắt hiện lên vẻ tàn khốc.
------------------------------
“Đã tra ra vụ bia ma công chưa?” Trên mặt Hà công chúa không còn chút duyên dáng ngày thường nữa, thay vào đó là vẻ mặt nghiêm khắc.
“Bẩm công chúa, không ạ!” Thủ hạ nơm nớp lo sợ.
“Một đám phế vật!” Hà công chúa mặt lạnh như sương: “Gia tộc phái các ngươi đến đây đã bao nhiêu năm rồi? Thế nào mà một việc nhỏ như vậy cũng không tra được! Bảo các Thái An! Chuyện lớn như vậy các ngươi ngay cả chút tin tức cũng không có!”
Thủ hạ không dám nói gì, ai cũng biết lúc này mà chống lại công chúa thì chết là cái chắc.
“Lời đồn về bảo các Thái An có đầu mối gì không?” Hà công chúa trầm giọng hỏi tiếp: “Đã lâu như vậy không ai biết rõ, đột nhiên cả thiên hạ đều biết! Có quỷ chắc!”
“Thuộc hạ vô năng…”
Cạch, một cái lư hương nện thẳng vào mặt ma tộc đang quỳ dưới đất, máu chảy đầy mặt, ma tộc này không dám có bất cứ cử động nhỏ nào, mặc cho máu chảy ròng ròng trên mặt xuống đất.
“Phế vật! Tất cả là một đám phế vật!” Hà công chúa tức giận tới mức thở không thông, bộ ngực căng phồng như vẽ vô cùng sống động nhưng không ai dám ngẩng đầu nhìn.
Một lúc lâu sau cơn giận của Hà công chúa mới tiêu đi, nàng lạnh lùng nói: “Tiếu Ma Qua thì sao? Nếu các ngươi vẫn vô năng thì có thể chết ngay trước mặt ta được rồi.”
Ma tộc này vội vàng nói: “Thuộc hạ đã điều tra cẩn thận về hắn rồi! Lúc đầu hắn xuất hiện ở Toái Thạch giới, nữ nhân bên cạnh hắn là con gái Tằng Dịch, giới chủ của Tơái Thạch giới. Tằng Dịch là bạch nha xà ma, tu luyện ra bạch nha ma thể, từng cự tuyệt lời mời của Vũ Suất, hơn nữa giết chết một gã thủ hạ của Vũ Suất. Thủ hạ của Tiếu Ma Qua là Vệ Doanh thì từ một nơi cực xa đến đây. Hiện giờ chúng ta đã tra được điểm khởi đầu là Tiểu Man giới. Tiểu Man giới giờ đang nằm trong tay một người tên là Thời Đông, thực lực không mạnh lắm nhưng là một chiến tướng không tồi.”
Hà công chúa tỏ vẻ hứng thú, thuộc hạ điều tra vô cùng tường tận nhưng ở đây vẫn có mấy điểm kì quái. Nàng rất hiểu đám thuộc hạ của mình, bọn họ có thể vô năng nhưng nếu không điều tra rõ ràng họ tuyệt đối không dám mở miệng.
“Ngươi thấy Tiếu Ma Qua thế nào?” Nàng đột nhiên hỏi.
Thủ hạ sửng sốt, hắn do dự chút rồi cắn răng nói: “Thuộc hạ cho rằng Tiếu Ma Qua là thiên tài xuất sắc nhất mà tại hạ gặp trong đời! Có thể sánh vai cùng Tất Điêu Vũ!”
“Có thể sánh vai cùng Tất Điêu Vũ…” Hà công chúa tỏ vẻ suy tư, nàng phất phất tay, biếng nhác nói: “Lau chùi máu rồi ra ngoài đi!”
“Dạ!” Mấy tên thuộc hạ như được đại xá, vội vàng lui ra.
“Ngươi thấy thế nào?” Hà công chúa đột nhiên hỏi, đối tượng chất vẫn dĩ nhiên là thị nữ của nàng. Vị thị nữ này khoảng bốn mươi tuổi, nhan sắc bình thường, toàn thân không có bất cứ chút khí tức nào.
Thị nữ trung niên này nói: “Bảo các Thái An là thật.”
“Ta biết rồi!” Hà công chúa nhíu mày: “Sau đó thì sao?”
Nhưng đúng vào lúc này thị nữ trung niên biến sắc, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đồng thời, xa xa phía ngoài truyền tới tiếng nói: “Chuột nhắt ở đâu dám can đảm đêm hôm xông vào chỗ công chúa nghỉ? Còn chưa cút ra đây dập đầu nhận sai với công chúa thì đừng trách tiểu gia!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT