“Tại hạ là Thiên Hoàn Công Dã Tiểu Dung.” Công Dã Tiểu Dung vừa cười vừa thi lễ với Công Tôn Sai.
Chư tướng thủ hạ không khỏi kinh ngạc, bọn họ không nghĩ tới đại nhân lại chủ động tỏ ra yếu thế hơn đối phương như vậy. Đối phương không hỏi han gì liền chém chết chiến tu phe mình, vậy sao đại nhân lại còn chủ động tỏ ra yếu thế trước mặt đối phương?
Rất nhiều người tỏ vẻ không phục.
Bọn họ là Thiên Hoàn! Từ khi nào Thiên Hoàn lại phải chịu loại vũ nhục này? Không sai! Đây là vũ nhục! Cơ hồ tất cả mọi người đang chuẩn bị chiến đấu đều muốn lao lên giết sạch đối phương.
Không ngờ vào lúc này đại nhân lại chủ động tỏ ra yếu thế!
Nếu không phải xưa nay uy danh của Công Dã Tiểu Dung cực tốt thì đám thủ hạ kiệt ngạo bất tuân kia đã sớm phản đối ầm ĩ rồi.
“Tại hạ là Công Tôn Sai.” Mẹ trẻ vẫn cười đầy ấm áp, trong mắt đám chiến tướng Thiên Hoàn thì nụ cười ấm áp của gã vô cùng bắt mắt.
Công Tôn Sai?
Chưa từng nghe qua!
Công Dã Tiểu Dung cẩn thận suy nghĩ, chắc chắn bản thân chưa từng nghe qua cái tên này. Hắn chú ý tới việc đối phương chỉ báo danh mà không báo ra lai lịch, bên trong còn có chút ẩn ý.
Hơn nữa, đội ngũ mạnh như vậy không lẽ không có tiếng tăm gì!
Công Dã Tiểu Dung chớp chớp mắt, cảm thấy có chút thú vị. Tạo nên một chiến bộ cường đại không dễ dàng gì, Công Dã Tiểu Dung đã từng xây dựng chiến bộ nên hiểu rõ khó khăn trong đó.
Có thế lực nào lại đang âm thầm mơ ước vị trí của tứ đại phái sao?
Đây là ý nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu hắn nhưng khi nó vừa xuất hiện không khỏi khiến hắn bật cười khanh khách, ý nghĩ thật quá điên rồ.
“Quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên! Công Tôn huynh đệ tuổi còn trẻ như vậy đã có thể chấp chưởng chiến bộ, so với Tiểu Dung năm đó còn hơn xa.” Công Dã Tiểu Dung cười dài, sau đó liền chuyển chủ đề: “Nhưng không biết tại sao Công Tôn huynh đệ lại cùng một bè với yêu ma?”
Lúm đồng tiền hiện lên trên má Công Tôn Sai, giọng ôn hòa nhưng đầy sắc bén: “Cùng một bè? Lời này của Công Dã huynh đệ khiến người ta khó giải thích rồi! Bản môn đánh hạ Lan Lý giới, Tinh La tộc ngưỡng mộ phong phạm của bản môn đồng ý quy thuận. Cải tà quy chánh, việc này không phải là thứ chúng ta truy cầu sao?”
Tiếp đó ngữ khí biến đổi: “Ngược lại quý bộ sau khí chúng ta chiếm được Lan Lý giới còn tiến vào, chẳng lẽ Thiên Hoàn toàn tùy ý làm bậy à? Khi dễ những tiểu môn phái như chúng ta phải không?”
Mẹ trẻ nói chuyện lúc mặt mày rạng rỡ lúc tỏ vẻ lạnh lùng, hết lần này tới lần khác nói dối không chớp mắt, bình tĩnh tự nhiên. A Trát Cách đứng cạnh trong lòng phát lạnh, nào có cái gì gọi là công chiếm Lan Lý giới chứ? Vài câu nói của mẹ trẻ đã tỏ rõ lập trường, chân chân giả giả khiến đối phương khó phân biệt.
Cả đời này A Trát Cách cũng không muốn đối địch với mẹ trẻ.
Có địch nhân như vậy chỉ sợ chết cũng biết tại sao mình chết.
Công Dã Tiểu Dung không nói được gì.
Một bước lầm lỗi khiến hắn đưa ra phán đoán sai lệch. Không riêng gì hắn, bao gồm thủ hạ chiến tướng của hắn cũng đều cho rằng mẹ trẻ vừa mới đánh hạ Lan Lý giới.
Nhưng những chiến tướng kia lại không để ý tới việc đó, đối phương đánh trước thì sao? Đoạt lại là được!
Bọn họ nóng lòng muốn thử, hận không thể tiến lên chém giết. Thực lực đối phương tuy không kém nhưng những tên gia hỏa này tràn ngập lòng tin, không thèm để đối phương vào mắt.
Công Dã Tiểu Dung nhìn chằm chằm vào đối phương, những lời kia của Công Tôn Sai hắn không tin nhưng cũng không thèm bới móc. Về phần vấn đề ma tộc, bên trong tu giả luôn chia làm hai phái, một phái chủ trương trảm ma trừ tận gốc, một tên cũng không để lại, một phái khác lại chủ trương cho phép ma tộc quy thuận, dùng chính sách dụ dỗ để đãi ngộ.
Hai phái này đều có “thị phần” ở tu chấn giới cho nên về vấn đề ma tộc, Công Dã Tiểu Dung không bới được gì nữa.
Hắn nghĩ xa hơn nhiều so với đám thủ hạ của mình.
Chiến tranh chỉ sợ sẽ còn kèo dài, Thiên Hoàn là một trong tứ đại phái, còn cần chú ý tới tư thế, mặt mũi. Nếu cứ gặp phải người yếu hơn mình liền tranh đoạt thì làm sao có thể đoàn kết các môn phái khác chứ?
Lan Lý giới hắn không để ý lắm, đây là nơi dễ công khó thủ, không tốt cho việc phòng ngự, luận giá trị xa xa không bằng Ô Thạch giới.
Nhưng…
Trong mắt Công Dã Tiểu Dung hiện lên hàn mang.
Việc thủ hạ bị chém phải có giải thích mới ổn!
“Nhưng kẻ bị chém là ngươi của tại hạ, này không sai chứ?” Công Dã Tiểu Dung chậm rãi nói.
“Cái này, tại hạ xin thay mặt vị huynh đài kia thành thật xin lỗi, đồng ý bồi thường.” Công Tôn Sai ra vẻ vô tội.
Đám chiến tướng thủ hạ của Công Dã Tiểu Dung phẫn nộ không thôi, mắt rực lửa.
“Bồi thường thì không cần, đao kiếm không có mắt, tu giả lên chiến trường phải giác ngộ chết ở chiến trường. Đám huynh đệ của tại hạ ngang ngược kiêu ngạo đã lâu, hôm nay thấy chiến bộ của Công Tôn huynh đệ mạnh mẽ, mong muốn Công Tôn huynh đệ chỉ điểm giúp đám huynh đệ này của ta.” Dứt lời không đợi mẹ trẻ mở miệng liền quay người nói: “Địch Lập, ngươi chọn năm mươi huynh đệ đi lĩnh giáo Công Tôn đại nhân một phen.”
“Vâng!” Một gã nam tử mặt đen tuân mệnh bước ra khỏi hàng.
Nụ cười trên mặt Công Tôn Sai vẫn thế: “Nếu Công Dã huynh đệ có chút hứng thú, tiểu đệ tự nhiên phụng bồi. Ngạc Đức, ngươi chọn một đội đi.”
Ngạc Đức tỏ vẻ kích động, bước ra khỏi hàng, trầm giọng nói: “Tất sẽ không phụ trọng trách đại nhân giao cho!”
“Thả lỏng thả lỏng.” Mẹ trẻ cười cười.
Ngạc Đức đầy kiên định, có thể vào thời khắc trọng yếu như này được đại nhân chọn trúng là đã thấy được ý định tài bồi của người.
Bất luận thế nào, nhất định phải thắng!
Mặt hắn hầm hầm sát khí nhìn chằm chằm vào đối phương.
Địch Lập không chút yếu thế trừng mắt nhìn lại Ngạc Đức.
Bỗng Ngạc Đức nhếch mép cười, tựa như một con dã thú nhìn chằm chằm vào con mồi, lộ ra hàm răng bén nhọn!
----------------------------
Sân khiêu chiến chật kín người ngồi.
Đổ ước khiêu chiến giữa Tả Mạc và Miêu Quân như cơn gió truyền khắp toàn bộ thành Thái An, nhất thời khiến vô số người đi tới Sân khiêu chiến.
Sân khiêu chiến của thành Thái An do hai vị ma soái liên thủ thiết lập cấm chế, từ soái giai trở xuống có thể động thủ, dư chấn sẽ không thể phá được cấm chế.
Tướng giai có năng lực dời núi lấp biển. Năm đó chỉ trong chốc lát hai gã nguyên anh kì đã phá tan thành Hư Linh. Nếu như để những tướng giai này tùy ý động thủ thì thành Thái An đã sớm hóa thành tro bụi rồi.
Lần khiêu chiến này so với lần Tả Mạc đánh nhau với Bàng Thần thì hấp dẫn nhiều người hơn. Một thiên tài dẫn động Tinh Di Sa Dã, một kẻ có tên trên ma bảng Thái An, khiêu chiến giữa hai người này tự nhiên có thể hấp dẫn được rất nhiều người.
Ma bảng Thái An đại biểu cho hai mươi cao thủ đứng đầu thành Thái An, có thể đăng bảng thực lực không thể nghi ngờ. Tiếu Ma Qua dẫn động Tinh Di Sa Dã, tận mắt mọi người nhìn thấy.
Khiêu chiến như thế, chỉ cần nghĩ thôi cũng khiến nhiệt huyết sôi trào.
Đổ ước giữa Miêu Quân và Tiếu Ma Qua cũng khiến trận chiến này có thêm chút màu sắc, khí phách của Tiếu Ma Qua hoàn toàn không tương xứng với tuổi của hắn!
Việc Tiếu Ma Qua chủ động tìm tới Miêu Quân nằm ngoài dự đoán của nhiều người. Rốt cuộc tại sao Tiếu Ma Qua lại có lòng tin mãnh liệt đến thế? Hay hắn là kẻ không biết nghĩ?
Nhưng tất cả chỉ là những thứ xảy ra trước trận đấu, tất cả mọi người đều đang bị hấp dẫn bởi hai người trong cuộc kia.
---------------------------
Miêu Quân sừng sững bất động, khí thế ngưng tụ, giống như một tòa núi lớn. Hắn nhìn chằm chằm vào Tả Mạc, trong lòng xao động không giống biểu cảm đầy bình tĩnh trên mặt. Khi hắn nghe thấy bốn chữ ‘thiên thanh bích hoa’ từ miệng Tả Mạc thì không thể nào duy trì bình tĩnh được nữa.
Hắn không nghĩ đến có một ngày nào đó được nghe thấy bốn chữ này từ miệng người khác, đặc biệt lại còn từ một vị thiếu niên.
Thiên thanh bích hoa…
Vì bốn chữ này, bất luận thế nào hắn cũng phải đánh một trận. Hắn rất hiếu kì không biết Tiếu Ma Qua nghe từ đâu bốn từ này?
Hắn phát hiện bản thân không thể nhìn thấu thiếu niên này.
Tả Mạc không nghĩ quá nhiều, trong lòng hắn chỉ mong dành được chiến thắng. Hắn không quản thứ gì là thiên thanh bích hoa, kia chỉ là mồi nhử do Vệ tung ra mà thôi. Tuy hắn rất tán thưởng Miêu Quân nhưng cũng không nghĩ tới việc vì đối phương mà ra sức.
Hiện giờ trong mắt hắn chỉ có một điều, đó là dành chiến thắng!
Khí thế của Tả Mạc không ngừng tăng lên, làn sóng âm thanh nhanh chóng lan xa, chiến ý sôi sục, hỏa diễm như đang nhảy múa trong mắt hắn.
Đây là lần đầu tiên sau khi dẫn động Tinh Di Sa Dã hắn không chút bảo lưu vận chuyển mạnh mẽ ba lực.
Sức mạnh vô cùng vô tận từ trong cơ thể toát ra, khoái cảm trước nay chưa từng có khiến Tả Mạc vui sướng đến mức suýt ngửa mặt lên trời gào rú. Mỗi khối cơ, mỗi khớp xương, đểu vô cùng hoạt bát và mạnh mẽ!
Hắn không cởi băng vải quấn ở tay phải ra, Lưu Ly Thiên Ba dùng đối đối phó với Bàng Thần còn được chứ dùng với Miêu Quân thì chắc không đủ!
Mỗi khối cơ bắp trong người hắn đều giống như dây cung bị kéo căng, ma văn thái dương nơi ngực bỗng sáng rực lên.
Chỉ thấy ma văn màu vàng như thức tỉnh, sức sống tràn ngập khắp cơ thể Tả Mạc.
Thập ô thiên nghi!
Sắc mặt Miêu Quân khẽ biến, thất thanh hô lớn: “Thập ô thiên nghi!”
Cấm chế của sân khiêu chiến chỉ có tác dụng với lực lượng còn đối với âm thanh thì không chút ảnh hưởng, câu nói “thập ô thiên nghi” nhanh chóng truyền khắp toàn bộ Sân khiêu chiến.
Các khán đầu vốn yên lặng lập tức bùng nổ những tiếng kinh ngạc.
Thập ô thiên nghi!
Tu giả thành Thái An ai mà không biết thập ô thiên nghi chứ?
Ma thể tướng giai bài danh đệ tâm!
Tướng giai đệ tam, con số này rất có sức nặng, Tả Mạc không biết nhưng đối với những ma tộc chân chính thì đây thực sự là một cú sốc!
Vì sao Dã Lăng phát hiện ra Tả Mạc tu luyện đại nhật ma thể liền cho rằng hắn có khả năng trở thành vương? Đây là do trong ma tộc có lưu truyền một câu nói.
Chỉ có huyết mạch cao quý mới có khả năng tu luyện ra ma thể cao quý!
Thuyết pháp này không có ai chứng thực nhưng trong ma tộc, nhất là tầng lớp dưới cùng, trong mắt Dã Lăng giáo giai đệ nhị đại nhật ma thể không thể nghi ngờ đã chứng minh được huyết mạch cao quý của Tả Mạc.
Mà tướng giai bài danh đệ tam thập ô thiên nghi lại khiến mắt mọi người tỏa sáng. Cao thủ tự nhiên coi thường vấn đề huyết mạch nhưng điều đó khiến họ càng thêm mong đợi.
Ma thể cường đại như thế đã rất lâu rồi không xuất hiện. Mọi người vô cùng hiếu kì, tướng giai bài danh đệ tam sẽ có uy lực thế nào?
Thanh danh hiển hách của thập ô thiên nghi, tiền bối tu luyện thành nó không ai không uy trấn nhất phương, nhưng đó chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Bây giờ ở các đại ma giới không nghe thấy ai có thể tu luyện ra thập ô thiên nghi nữa!
Tinh Di Sa Dã, thập ô thiên nghi, giờ đây mọi người mới phát hiện ra thiếu niên này so với tưởng tượng của họ còn chói sáng hơn nhiều, càng ngày càng khiến người ta chú ý.
Tả Mạc cảm giác ba lực trong người tựa như nam châm hấp dẫn bài xích lẫn nhau mặc dù chúng vẫn đang duy trì trạng thái cân đối.
Khi thập ô thiên nghi của hắn không chút bảo lưu kích phát ra thì linh lực và thần thức lao vào bóng đêm, không ngừng chui sâu vào trong cơ thể hắn.
Cảm giác thật kì quái!
Đột nhiên vẻ mặt Tả Mạc trở nên quái dị.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT