Tả Mạc mất cả nửa ngày mà không có gì đột phát, điều này khién hắn nổi giận, lẽ nào bản thân không thích hợp làm chiến tướng? Hắn cau mày, vẻ mặt đầy khổ não.

Nhìn qua thì thấy đội ngũ của hắn rất cường đại, nhưng trên thực tế đủ tiêu chuẩn làm chiến tướng chỉ có một mình Công Tôn Sai. Thúc Long luôn cần cù chăm chỉ, tu luyện cũng khắc khổ dị thường nhưng ở phương diện chỉ huy tác chiến chỉ đủ dùng. Một khi Công Tôn sư đệ rơi vào khổ chiến, ngay lập tức bọn họ sẽ rơi vào hiểm cảnh.

Mà phương thức tu luyện của Vệ Doanh dẫn tới bọn họ không thích hợp để cho mẹ trẻ chỉ huy. Đây là vấn đề Tả Mạc luôn nghĩ tới, không có chiến tướng thích hợp thì Vệ Doanh không thể nào phát huy được sức mạnh của mình. Trong tình thế loạn như này, khả năng chiến đấu là bảo đảm để sinh tồn. Có chiến lực nhưng lại không thể phát huy được, Tả Mạc sao có thể cam tâm chứ?

Tận đến khi nhìn thấy phương thức chiến đấu của chiến tướng Ma tộc, Tả Mạc mới bừng tỉnh đại ngộ. Thảo nào phương thức chỉ huy của mẹ trẻ không hợp với Vệ Doanh, phương thức tu luyện của Vệ Doanh đã sớm định trước phương thức chiến đấu của bọn họ khác biệt hoàn toàn so với Chu Tước doanh.

Ngay sau đó Tả Mạc phát hiện, phương thức chiến đấu của chiến tướng Ma tộc rất thích hợp với mình. Hắn không khỏi suy nghĩ, nếu có thể đem sức chiến đấu của Vệ Doanh phát huy ra hết thì…

Nhưng ý nghĩ tốt đẹp này nhanh chóng bị bác bỏ.

Dựa theo cách nói của Vệ, bước đầu tiên cần phải cảm ứng được sức mạnh của đồng bạn. Vì vậy hắn mới cần A Văn bồi luyện, hao hết bao nhiêu khí lực vậy mà không có bất cứ phản ứng gì.

Chiến tướng Ma tộc cần phải cường kiện thể phách, cái này hoàn toàn không có vấn đề, đại nhật ma thể của hắn đã đột phá tới hai thục, cả người rắn như kim cương, phi kiếm khó có thể tổn thương.

Nhưng bất luận hắn nỗ lực thế nào cũng đều không thể cảm ứng được lực lượng của A Văn.

Chẳng lẽ là do ba lực hợp nhất trong cơ thể mình làm bản thân vô pháp cảm ứng được lực lượng của A Văn? Hắn không khỏi nhíu mày, lúc này hắn cũng không biết làm sao với cơ thể mình. Mặc dù bây giờ đã đạt được sự cân đối nhưng tình huống này vẫn là ngàn năm khó gặp. Bồ yêu và Vệ đều không đưa được ra nguyên do, tất cả đều cần hắn tự tìm tòi. Điểm chết người chính là, những kinh nghiệm của Bồ yêu và Vệ đều không có tác dụng.

Điều này đối với Tả Mạc là một tổn thất cực lớn.

Nhưng tình huống đã sớm không nằm trong sự khống chế của hắn nữa, hắn cũng chỉ biết nhẫn nhục chịu đựng.

Lẽ nào cả đời này mình phải tự tìm tòi? Nhất thời Tả Mạc cảm thấy chua chát, lúc ở Vô Không sơn, hắn cũng một mình tìm tòi, vất vả lắm mới gặp được Bồ yêu, pháp quyết yêu thuật giống như nước dễ dàng có được. Nào biết đâu, vừa mới thuận buồm xuôi gió chưa được bao lâu thì cơ thể xảy ra biến hoá khiến kinh nghiệm bao lâu của Bồ yêu và Vệ đều mất đi tác dụng.

Những pháp quyết yêu thuật lợi hại kia đang vẫy tay chào hắn, hồn nhiên không để ý tới vẻ mặt tiếc ngẩn ngơ của hắn, càng bay càng xa.

Chỉ trong một đêm, tất cả về nguyên vị trí của nó.

Thế giới toàn màu đen…

Tả Mạc cười khổ. Nhưng cười khổ không có nghĩa là Tả Mạc chán ngán thất vọng. Vận mệnh tựa như đề yêu thuật, ngươi không thể nào bắt nó ra đề theo ý mình, ngươi chỉ có thể chọn nỗ lực phá giải hoặc là bó tay chờ chết.

Về phần rốt cuộc có thể phá giải được hay không thì là chuyện sau đó.

Xem ra con đường của anh đây nhất định phải gặp nhiều khó khăn rồi!

Ài, thật không biết phải làm sao, cao thù luôn phải như vậy…

Tả Mạc tự lau mặt an ủi bản thân, tinh thần dần phấn chấn trở lại, ngồi xuống một lần nữa suy nghĩ lại những gì đã trải qua.

---------------------------

“Tại hạ là Minh Liệt đệ tử của Côn Lôn, phụ trách phòng ngự khu vực này, cứu viện chậm trễ mong các vị tiền bối thứ lỗi!” Minh Liệt cao giọng nói, xa xa hướng Hắc Quy hào hành lễ, phong thái thiếu tôn trọng.

Đệ tử Côn Lôn!

Mọi người ở Chu Tước doanh nghe thấy bốn chữ này thì sắc mặt đột nhiên biến đổi.

“Đệ tử Côn Lôn…” Mẹ trẻ nheo nheo mắt, vẻ thẹn thùng trên mặt càng đậm, thì thầm tự nói: “Thật là tấu xảo, không nghĩ tới chúng ta lại gặp phải người của Côn Lôn.”

Xung quanh hắn vang lên hàng loạt tiếng hừ lạnh, sắc mặt mọi người dần trở nên xám xịt.

Nếu phải chọn ra một môn phái mà nhóm người Tả Mạc không ưa nhất thì đó chính là Côn Lôn! Bây giờ người của Côn Lôn lại ở trước mắt bọn họ, ai sẽ cảm thấy vui vẻ chứ.

“Dường như bọn họ không giống chúng ta.” Tùng Viên chú ý tới vẻ mặt phẫn nộ và đầy sát ý của kiếm tu Chu Tước doanh, hơi run, vội vàng nói khẽ với Minh Liệt.

Trong lòng Minh Liệt máy động, nhưng ngay lập tức sắc mặt hắn lại khôi phục như thường, nhẹ giọng nói: “Bọn họ không giống chúng ta, cũng không có khả năng giống yêu ma.”

“Cũng đúng.” Tùng Viên nghĩ lại rồi thấy thoải mái hơn. Bất luận đoàn người này có ân oán gì với Côn Lôn thì họ cũng là tu giả, trước mặt yêu ma đương nhiên là đứng cùng một trận doanh.

Một lần nữa Minh Liệt cao giọng nói: “Hôm nay tận mắt thấy được phong thái của quý bộ khiến người ta cảm thấy bội phục. Nhưng nơi này là tiền tiêu của quân đội Ma tộc, vạn phần hung hiểm, các vị…”

“Ngươi là đệ tử của Côn Lôn?” Giọng một nam tử từ trong thuyền nhỏ màu đen truyền đến, cắt ngang lời nói của Minh Liệt,

Minh Liệt nghiêm mặt nói: “Đúng vậy. Không biết quý bộ…”

Một lần nữa giọng nói bên trong thuyền lại vang lên cắt ngang lời nói của hắn: “Lâm Khiêm là gì của ngươi?”

Minh Liệt cả kinh, ngạc nhiên hỏi lại: “Các hạ biết đại sư huynh sao?” Tùng Viên đứng bên cũng lộ vẻ kinh ngạc.

Bên trong Hắc Quy hào, sắc mặt đám người Vi Thắng tái đi!

Vừa rồi Vi Thắng đột nhiên nhớ tới thân phận bí ẩn của Lâm Khiêm nên mới hỏi. Vi Thắng vốn đã hoài nghi thân phận của Lâm Khiêm, suy đoán hắn cùng với Côn Lôn có quan hệ nào đó. Thế nhưng trăm triệu lần hắn không ngờ tới, tên trẻ tuổi thần bí kia dĩ nhiên là đại sư huynh của phái Côn Lôn!

Sắc mặt Công Tôn Sai không khỏi biến đổi, hai người liếc nhau, đều nhìn ra sự kinh hãi trong mắt đối phương.

Toàn bộ Côn Lôn cảnh là do người của Côn Lôn thống trị, đại sư huynh của phái Côn Lôn chính là kẻ sẽ thừa kế ngôi vị trưởng môn, địa vị tôn sùng, thân phận cao quý, ngoại trừ trưởng môn đương nhiệm của Côn Lôn thì không ai có thể bằng hắn!

Vô Không Kiếm môn rốt cuộc ẩn giấu bí mật gì mà có thể kinh động tới chưởng môn tương lai của Côn Lôn khiến hắn phải thân chinh tới?

Công Tôn Sai còn đỡ, hắn tiến nhập Vô Không Kiếm môn chưa lâu, tình cảm đối với Vô Không Kiếm môn chưa sâu. Nhưng Vi Thắng từ nhỏ đã lớn lên tại Vô Không Kiếm môn, tình cảm đối với Vô Không Kiếm môn vô cùng sâu đậm, hắn vô cùng khiếp sợ, không khỏi lộ ra vẻ lo lắng.

Vô Không Kiếm môn là một môn phái nhỏ, bị khống chế bởi Côn Lôn, không thể đưa ra bất cứ phản kháng gì.

Minh Liệt thấy đối phương im lặng, nghi ngờ tăng lên: “Không biết các hạ có thể cho biết tục danh, là bằng hữu của đại sư huynh cũng chính là bằng hữu của Côn Lôn ta! Đương nhiên bọn ta sẽ tận tình địa chủ!”

“Sư huynh đâu rồi?” Công Tôn Sai thấp giọng hỏi Tông Như bên cạnh.

Tông Như nhắm mắt lại, một lát sau mở mắt, có chút kì quái đáp: “Đại nhân tựa hồ đang nhập định.”

“Nhập định?” Công Tôn Sai nhíu mày, hắn quay sang nhìn Vi Thắng: “Đại sư huynh có ý kiến gì? Bọn họ chỉ sợ đã hoài nghi lai lịch của chúng ta.”

“Ngươi có ý kiến gì?” Vi Thắng cẩn thận hỏi.

Công Tôn Sai lộ ra điệu cười đầy ngượng ngùng, hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Bây giờ chưa phải lúc chúng ta bị Côn Lôn để ý.”

“Ý của ngươi là…” Trên mặt Vi Thắng lộ vẻ khiếp sợ.

Công Tôn Sai vung bàn tay trắng nõn lên, nhẹ nhàng hư không một trảm.

“Tê!” Vi Thắng hít vào một hơi lãnh khí, hai người bên cạnh cũng lộ ra vẻ khiếp sợ, nhưng trong nháy mắt, vẻ khiếp sợ trong mắt mọi người đồng thời biến thành hưng phấn, nóng lòng muốn thử.

Côn Lôn! Chính là Côn Lôn đó!

Đối với mỗi kiếm tu, Côn Lôn giống như thánh địa! Trên thực tế, Côn Lôn chính là tháng địa của kiếm tu! Trong bốn cảnh thiên, Côn Lôn cảnh là cao nhất! Tôn vinh này không phải tự sướng, mà là do tràng đại chiến ba ngàn năm trước, kiếm tu của Côn Lôn đã dùng phi kiếm của mình mà đánh thắng!

Đừng nói tới đệ tử của phái Côn Lôn, chỉ cần những môn phái phụ thuộc vào phái Côn Lôn cũng không phải kẻ yếu!

Vi Thắng thật không ngờ, Công Tôn Sai biết rõ đối phương là đệ tử của Côn Lôn mà vẫn có gan giết người diệt khẩu!

Nhưng Vi Thắng cũng không phải hạng ngu xuẩn, hắn biết rõ, vừa rồi hắn hỏi lai lịch của Lâm Khiêm đã bộc lộ thân phận của bọn họ. Minh Liệt chỉ cần đem tin này truyền về, với trí tuệ của Lâm Khiêm thì tám chín phần mười có thể đoán ra được bọn họ! Công Tôn Sai nói không sai, bây giờ chưa phải là lúc bọn họ bị Côn Lôn để ý, như vậy quá nguy hiểm!

Hơn nữa, hắn nghĩ đến Vô Không Kiếm môn…

Trong mắt hiện lên sự tàn khốc, gật đầu: “Được!”

Một chữ vừa nói ra, giống như ngân bình sạ phá, sát khí nồng nặc lạnh thấu xương toả ra khắp nơi!

----------------------------

Lương Vi nghe được cuộc nói chuyện của song phương, tâm không khỏi trùng xuống, song phương tựa hồ là người quen cũ. Hắn bỗng nhiên cảm thấy ý nghĩ ban nãy của mình là sai lầm, tu giả sao có khả năng tu luyện được yêu độc?

Tám chín phần mười là đối phương tu luyện linh độc, một loại độc tương tự yêu độc!

Nghĩ đến đây, hắn liền chuẩn bị mang thuộc hạ rút lui. Nếu hai đội ngũ này liên thủ, bọn họ sẽ không dễ dàng rút lui như vậy. Cũng may hắn phát động hơi chậm, tuy rằng vị trí này công kích không tốt nhưng lại rất dễ dàng để rút lui!

Nhưng ngay lúc này, biến cố chợt phát sinh!

Thuyền nhỏ màu đen trong mắt hắn đột nhiên sáng ngời.

Ầm!

Giống như pháo hoa nổ tung, vô số đạo kiếm quang ầm ầm bay ra!

Sắc mặt Lương Vi chợt biến, lẽ nào đối phương muốn động thủ? Hắn sợ đến thiếu chút nữa thì gào lên nhưng bỗng nhìn thấy điều gì đó không đúng, cả người hắn ngẩn ra.

Những… kiếm quang kia…

Vậy mà lại… vậy mà lại hướng kiếm tu của Côn Lôn đánh tới!

Có chuyện gì xảy ra? Nội chiến?

Lương Vi sững sờ, vẻ mặt mờ mịt không hiểu lí do. Chiến yêu bên cạnh hắn lúc này cũng ngây ra như phỗng.

Đối phương tấn công quá đột ngột, không có chút dấu hiệu báo trước nào, kiếm tu Côn Lôn nhất thời không phản ứng kịp. Đội ngũ của bọn họ rối loạn, đầu tiên trên mặt các kiếm tu đều ngẩn ra, sau đó mỗi người đều lộ vẻ tức giận.

Minh Liệt vừa sợ vừa giận: “Tiểu nhân các ngươi dám!”

Khi nào thì phái Côn Lôn lại bị môn phái khác chủ động tấn công chứ? Chỉ cần hai chữ Côn Lôn đã đủ trấn áp vô số môn phái, bây giờ lại có kẻ biết rõ bọn họ tới giúp đỡ còn dám động thủ với bọn họ!

Đây là lần đầu tiên Minh Liệt gặp trường hợp này!

Lửa giận sôi trào trong lòng, hắn không chút do dự tiến lên, gào lớn: “Côn Lôn! Giết!”

Kiếm quang của kiếm tu Côn Lôn bành trướng!

Lương Vi ở phía xa xa nhìn thấy cảnh tượng này, hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào những đường vòng cung do kiếm quang vẽ nên, đầu thì ong ong không biết gì nữa.

Bao vây! Chiến thuật bao vây!

Ý đồ của đối phương rất rõ ràng – không để ai trốn thoát!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play